Đọc truyện Nô Gia Không Hoàn Lương – Chương 13: Hút hồn
Thời điểm Ngọc Phi Giác buông nàng ra, Tô Thanh cuống quýt rụt vào trong góc khuất co lại, trên mặt lộ ra vài phần thất kinh, hai tròng mắt cảnh giác nhìn hắn.
Hoa Hồ Điệp xưa nay thích trong quá trình chinh phục nữ nhân tìm kiếm khoái cảm, nàng càng bày ra thần sắc quyết tuyệt lại càng làm cho Ngọc Phi Giác cảm thấy hưng phấn. Ánh mắt mơn trớn rõ ràng, chậc chậc thở dài: “Không nghĩ tới trong tay thương nhân mười phần hương vị tiền lại còn có thể giấu mặt hàng tuyệt phẩm thế này”.
Tô Thanh dùng thần sắc sợ hãi nhìn hắn: “Ngươi… ngươi muốn làm cái gì?”.
Ngọc Phi Giác nở nụ cười, giọng điệu lỗ mãng: “Ta tốn công tốn sức cả đêm đem ngươi mang về, ngươi nói xem, ta phải muốn làm gì?”.
Tô Thanh giả bộ như đột nhiên hiểu được thân phận người trước mắt, nghe vậy thần sắc kinh hoảng, liên tiếp lui về phía sau vài bước, đụng vào vách tường lạnh buốt: “Ngươi chính là hái hoa tặc trong truyền thuyết!”.
Ngọc Phi Giác đã quen với loại phản ứng sợ hãi này, trong mắt tràn đầy thần sắc châm biếm, đầu ngón tay xoa lên một bên gương mặt nàng, đem tóc vén lên, ngữ điệu vô cùng mị hoặc: “Không phải sợ, ta sẽ không ăn ngươi”. Đường cong khóe môi càng thêm nồng nặc, bật hơi như tơ: “Yên tâm, ta sẽ cho ngươi cơ hội lựa chọn. Giữa danh tiết và tính mạng, hai thứ chọn một, bất luận ngươi chọn cái nào ta đều thành toàn cho ngươi. Nói được làm được”.
Tô Thanh lẳng lặng đứng bên cạnh dung nhan đầy sẹo không chịu nổi, mơ hồ có lãnh ý rót vào xương tủy.
Để cho người khác rơi vào tình cảnh lựa chọn gần như tuyệt vọng này, trong lòng hắn hẳn là cảm thấy sung sướng lắm đây…
Từng có tin đồn Ngọc Phi Giác căn bản không phải hái hoa tặc gì, mà là Ngọc Diện Lang Quân vô số thiếu nữ nhớ thương, sau bởi vì điên tình mà tính cách biến đổi trở thành bộ dáng vặn vẹo quỷ dị này. Bây giờ nhìn lại, năm đó đoán chừng hắn chịu kích thích không nhỏ, cho nên đến bây giờ mới biến thái lấy việc hành hạ thể xác và tinh thần nữ nhân làm thú vui, thậm chí không biết mệt.
Tô Thanh ngược lại từng tiếp xúc qua không ít hình dáng, sắc vẻ biến thái,chỉ là chưa từng có người nào biến thái được triệt để như vậy mà thôi.
Âm thầm suy nghĩ một lát, cũng đã có biện pháp ứng đối.
Nàng nâng đôi mắt dịu dàng rơi lệ, buồn bã đến cực điểm nhìn Ngọc Phi Giác, giọng nói thê lương: “Ta là loại người phiêu bạt không nơi nương tựa, ở trong tay nam nhân chẳng qua là món đồ chơi, không dám hi vọng xa vời đến chân tình chân ái, còn quan tâm cái gì gọi là danh tiết… Công tử nếu muốn thân thể ta, chỉ cần không chê ta bẩn, cứ việc lấy đi”.
Ngọc Phi Giác bắt cóc người mấy năm đây là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân hướng hắn dứt khoát mở rộng vòng tay ôm ấp thế này. Vẻ mặt khẽ cứng đờ, hai mắt hẹp dài nheo lại, đem vết sẹo dữ tợn trên mặt hướng đến trước mặt nàng đụng đụng, giọng nói bất thiện: “Chẳng lẽ ngươi không sợ ta nhất thời mất hứng liền giết ngươi?”.
Tô Thanh yên lặng rơi nước mắt, thần sắc vô cùng sợ hãi: “Ta chỉ có một yêu cầu, thỉnh công tử đáp ứng”.
Ngọc Phi Giác lúc này mới hài lòng một chút, lười nhác dựa vào ghế trúc bên hông, chờ xem bộ dáng nàng khổ sở cầu khẩn, đáp: “Nói nghe xem”.
Tô Thanh thâm tình nhìn hắn: “Thỉnh công tử thời điểm làm việc nhẹ một chút, ta… ta sợ đau”.
Thân thể Ngọc Phi Giác nghiêng một cái, suýt từ trên ghế trúc té xuống. Không đợi Tô Thanh mở miệng, đã kéo nàng đến bên cạnh, một tay nâng cằm nàng, ngữ điệu hơi trầm xuống: “Nữ nhân này, có phải ngươi không rõ tình cảnh của mình không? Rơi vào tay ta, chỉ cần ta hơi mất hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi”.
Tô Thanh làm ra vẻ sợ hãi: “Công tử muốn ta làm cái gì thì ta làm cái đó, ta tuyệt không ngỗ nghịch ý của công tử”.
Ngọc Phi Giác nhìn chằm chằm nàng rất lâu, đột nhiên bật cười khẽ: “Tốt lắm, cởi áo ra lên giường. Ngay lập tức!”.
Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, lưng hướng về phía nàng chậm rãi nâng hai tay lên.
Được một tấc đòi thêm một thước, hoàn toàn coi nàng như nha hoàn để sai sử?
Tô Thanh nhịn xuống đôi mắt trợn trắng xúc động, duỗi tay mở cổ áo hắn, rón rén thay hắn cởi ra.
Một tầng một tầng quần áo cởi xuống, lộ ra da thịt bóng loáng, trên sống lưng một mảnh vết sẹo dữ tợn lành lạnh chói mắt. Có vài miệng vết thương bởi vì sâu tận xương tủy mà không có cách nào lành lại, đập vào mắt, khiến người ta không khỏi tránh ánh mắt đi. Rất khó tưởng tượng được phải trải qua tình huống thế nào mới có thể tạo nên dạng thương tích đầy mình thế này. Càng làm cho người ta khó tin là, người có thân thể bị nghiền nát không chịu nổi này thế nhưng còn có thể sống trên cõi đời này…
Tô Thanh khẽ sờ lên, cảm nhận được nam tử bên cạnh lông mi thoáng rũ xuống, tựa như mơ hồ rùng mình.
Nàng gấp rút kiềm lại nhịp tim bỗng nhiên đập rộn, đem quần áo cởi xong treo lên bình phong, bình thản như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, Ngọc Phi Giác xoay người lại, thần sắc cơ hồ bao hàm một loại ý tứ cảm xúc khác: “Đây là lần đầu tiên ta gặp người như ngươi, là nữ nhân duy nhất có thể bình tĩnh đến vậy”.
Tô Thanh đáp: “Ta là loại người tính mạng ti tiện, vốn cũng không xứng đi tìm hiểu bất luận chuyện gì dư thừa”.
Ngọc Phi Giác đưa một tay kéo nàng vào lòng, vui vẻ trong mắt dần nồng đậm: “Rất tốt, ta đột nhiên đối với ngươi có chút hứng thú”.
Tô Thanh rũ mắt cười nhẹ, tròng mắt như ánh sao: “Đây là vinh hạnh của ta”.
Giữa không khí ái muội, nàng nhẹ nhàng cởi quần áo chính mình. Đai lưng vừa rơi xuống mặt đất, đã bị Ngọc Phi Giác chặn ngang ôm lấy mang đến trên giường. Màn che rũ xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt kiều diễm gần ngay trước mắt của nam tử, Tô Thanh nhẹ nhàng “suỵt” một cái: “Công tử, thỉnh không nên gấp gáp”.
Ngọc Phi Giác cười khẽ: “Ta không vội”.
Trong mắt Tô Thanh chứa tia cười nhẹ, chậm rãi cởi vài món quần áo, vài tia nắng ban mai hắt qua khe cửa rơi trên da thịt như son.
Nàng đưa tay vào ngực, đột nhiên vung tay trước hơi thở hắn hời hợt mơn trớn, nhìn thần sắc trong đôi mắt kia dần dần ly tán, lời nói nhẹ mê: “Như công tử nói, không nên quá mức nóng lòng, nhưng mà ta lại hết sức đau đầu…”
Dứt lời, ấn đường Ngọc Phi Giác bởi vì khó chịu mà khẽ nhăn lên, lực trên người buông lỏng, thân thể triệt để vô lực ngã xuống.
“Ầm” một tiếng, xương cốt toàn thân Tô Thanh bị ép tới mức vang lên một trận âm thanh.
“Eo lão nương! Mau đứng lên cho ta!”.
Theo âm thanh giận dữ, cơ hồ nghe theo chỉ thị của nàng, Ngọc Phi Giác chậm rãi đứng lên, im lặng không tiếng động xuống giường, hai mắt vô thần đứng bên cạnh.
Tô Thanh hai ba động tác thu thập sạch sẽ quần áo của mình, đem bình thuốc ban nãy giấu, mang ra xem xét, nhìn bột thuốc bên trong lờ mờ gần thấy đáy, không khỏi hết sức đau lòng. Nên biết, bình thuốc hút hồn tán này đáng giá ngàn vàng, còn chưa dùng được mấy lần, lần sau mua nhất định phải bảo A Nhuyễn ưu đãi thêm một chút.
Đứng bên cạnh Ngọc Phi Giác, cẩn thận quan sát miệng vết thương của hắn vài lần, Tô Thanh khó tránh khỏi đối với dung nhan của hắn tiếc hận một phen. Thật không biết đến cùng ai có thâm cừu đại hận với hắn, lòng dạ độc ác không thương hương tiếc ngọc mà ra tay hạ thủ với hắn như thế.
Ánh mắt liếc qua lồng ngực lõa lồ, nàng ho nhẹ một tiếng, quét qua quần áo treo trên bình phong, ném tới trên mặt Ngọc Phi Giác: “Ngươi trước mặc những thứ này vào”.
Ngọc Phi Giác duỗi tay lấy quần áo phủ trên đầu xuống, mặt không thay đổi bắt đầu mặc vào. Tô Thanh ngồi xuống bàn uống một chén trà xanh nhuận họng, ngẩng đầu đã thấy Ngọc Phi Giác mặc xong y phục, cuối cùng bắt đầu hỏi chủ đề chính: “Ngọc đại công tử, xin hỏi mấy ngày gần đây ngươi đến Mai trấn vơ vét bao nhiêu cô nương?”.
Ngọc Phi Giác đáp: “15 người”.
Tô Thanh lại hỏi: “Trong đó có ai tên Liễu Phương Hoa không?”.
Ngọc Phi Giác đáp: “Không có”.
Tô Thanh nhíu mày: “Ngươi nghĩ cẩn thận lại xem?”.
Ngọc Phi Giác đáp: “Đêm đó ta quả thực có nghĩ ra tay, nhưng trước khi ta động thủ đã có người đi trước một bước”.
Tô Thanh không khỏi có chút sợ hãi than, vị Liễu cô nương này quả thực là kì nữ, Nhiếp Chính Vương tìm nàng ta, hái hoa tắc nhìn chằm chằm nàng ta, lại còn có kẻ không biết là ai cũng bắt nàng ta. Chỉ là, Cố Uyên trăm phương ngàn kế đưa nàng đến đây nằm vùng, kết quả lại không tìm được người, không biết có đem sổ sách tính trên đầu nàng không?
Yên lặng nhấp một ngụm trà áp chế an ủi, Tô Thanh nhìn chằm chằm nửa gương mặt bị hủy của Ngọc Phi Giác một lúc lâu, nhịn không được bát quái hỏi: “Người ngược đãi và hủy dung ngươi là ai? Là cùng một người sao?”.
Câu trả lời không có trong dự liệu, khuôn mặt vô thần của Ngọc Phi Giác nổi lên thần sắc thống khổ, ấn đường khóa chặt, rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, dần dần khiến cả ngũ quan trên mặt đều trở nên vặn vẹo.
Hút hồn tán đủ để cho tất cả những người hít phải nó mất đi thần trí, còn đối với người hạ thuốc nói gì nghe nấy, nhưng nếu chạm đến kí ức và nỗi đau khổ cực độ khắc sâu trong lòng sẽ khiến người đó mãnh liệt cắn trả.
Mặc dù lúc trước giao phó dược liệu, A Nhuyễn đã nói rõ chi tiết nhưng Tô Thanh từng dùng qua rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống trước mắt, trong lòng nhảy dựng, cuống quýt chặn lại: “Được rồi được rồi, không muốn nói thì không cần nói, không cần ngươi nói!”.
Ngọc Phi Giác nghe vậy, vẻ mặt mới dần bình tĩnh trở lại.
Thật không nghĩ tới sát nhân cuồng ma Hoa Hồ Điệp khiến người ta nghe tên đã biến sắc, trong lòng lại giấu một mảnh chuyện cũ trầm trọng không ai có thể đụng vào.
Tô Thanh thở dài, cũng không có nhiều tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu bí ẩn trên người hắn. Đứng lên, đi qua đi lại trong phòng vài vòng, trong lòng không nắm được chủ ý.
Hiện tại mặc dù đã xác định Liễu Phương Hoa không ở chỗ này, theo lý thuyết nàng cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Nhưng nếu cứ quang minh chính đại đi về tìm Cố Uyên, thứ nhất là, không thể giải thích chính mình làm thế nào thoát khỏi tay Ngọc Phi Giác, thứ hai là, một khi nàng tuyên bố vị Liễu cô nương kia không ở trong tay hái hoa tặc, có khi bị gán cho tội làm phản hoặc cố ý tìm lý do trốn tránh trách nhiệm hay không?
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên xa xa truyền đến vài tiếng chó sủa. Đang yên đang lành, chó ở đâu ra? Nàng có chút xuất thần.
Trong chốc lát, tiếng la khóc của nữ tử liên tiếp truyền đến, hiển nhiên là những người bị nhốt được giải cứu.
Trong đám hỗn loạn, âm thanh Lận Ảnh rất rõ ràng: “Thật tức chết người! Bạch Cao mau tìm! Nữ nhân chết tiệt kia cuối cùng là bị mang đi đâu!”.
Theo đó là tiếng bước chân tiến đến gần, Tô Thanh quét mắt khắp phòng, lập tức có chút khó coi.
Bọn họ thế nhưng đuổi theo đến tận nơi này nhanh như vậy? Nhưng loại tình hình trước mắt này, nàng giống như có chút không tốt giao phó!
Liếc mắt sang người bên cạnh chưa hề đụng tới, Ngọc Phi Giác, Tô Thanh cắn răng, ngoan thanh phân phó: “Mau đánh ngất xỉu ta, sau đó hôn ta! Tốc độ nhanh một chút!”.