Bạn đang đọc No Game No Life: Chương Q.3 – Chương 22: Cách Hội Tụ/rule Number 10 (2)
“Đau quá…”
Có lẽ là do ảnh hưởng của dịch chuyển không gian trên khoảng cách lớn, Sora ôm đầu ngâm ngẩm đau, nhìn ra xung quanh.
…. Khung cảnh nơi đất khá giống với sân vườn tại Nhật Bản ở thế giới cũ.
Những kiến trúc bằng gỗ theo kiểu Đông Nam Á bao bọc bốn phía, trên bầu trời tối đen chỉ có những ngọn lửa nến tỏa ra ánh sáng đỏ mờ ảo. Jibril nói là sẽ nhảy tới trung tâm [đền thờ Miko] nhưng có lẽ là do phạm vi quá rộng, ở bên ngoài tường bao và kiến trúc vây quanh, chỉ miễn cưỡng trông thấy đường nét của thành phố.
Vô số tòa nhà cao tầng tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ như đèn lồng
Những mảng đen bất quy tắc do cây cối che phủ một phần ánh sáng tạo nên khung cảnh đối lập trước mắt.
“À, đúng rồi. Có chênh lệch múi giờ nữa.”
Đến lúc này Sora mới nhận ra rằng ở đây đang là buổi đêm.
“….. Ồ?”
Đột nhiên, Ino và Izuna cũng xuất hiện, nằm sấp dưới đất.
Shiro và Steph ôm đầu váng vất, rồi cũng giống như Sora, đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Jibril thì chắp hai tay trước ngực, đứng thẳng, yên lặng tỏ ý [đã tới nơi rồi] với chủ nhân.
“… Này Jibril, Izuna và Ino làm sao vậy?”
“Như em đã nói lúc trước, hành trình này sẽ cực kỳ khó chịu với tộc Werebeast có giác quan ưu việt. Theo suy đoán có thể là do nghe phải tần số cực siêu cao khi xuyên thủng không gian nên mới trở thành như vậy.”
“…. Hmm, cũng may là bọn tôi kém nhạy cảm đến mức không thể hiểu nổi cảm nhận siêu đẳng của chủng tộc như các vị.”
Ino ôm tai, trán nổi gân xanh, chật vật khổ sở đứng dậy.
“Mi là thảm họa tự nhiên di động đấy à? Coi thường quy tắc vật lý thì cũng phải có giới hạn thôi chứ! Thứ đồ cổ đáng ghét! Lại còn chưa thông báo trước đã xông vào đền thờ của Miko-sama, rút cuộc là phải coi thường người khác đến mức nào thì mi mới vừa lòng hả~ !?”
Nghe Ino gầm rít, dù trong lòng thầm nghĩ [chuyện đó mà còn phải dùng mẫu câu hỏi sao?], nhưng Sora vẫn không nhịn được phải lên tiếng.
“Ông già, lại bộc lộ bản tính ra rồi đấy. Bình tĩnh lại đi nào, chỉ là…”
Chợt nghe Izuna rên rỉ đau đớn.
“…. Khó chịu vãi, desu… Nôn mất, desu.”
“Jibril, cô phải chú ý tới Izuna-tan chứ! Sao có thể đối xử với báu vật cấp thế giới như vậy!”
“Ha ha, vô cùng xin lỗi thưa Master! Nói thật là ngoài các Master ra, những sự vật khác đều hoàn toàn không lưu lại trong góc ý thức nào của em cả! Em sẽ nghiêm túc tự kiểm điểm ạ!”
Mặc kệ mấy chuyện bát nháo đó, Shiro và Steph đưa mắt nhìn ra xung quanh.
“… Đây chính, là… Liên Hiệp, Đông Bộ?”
“Nền văn minh tiên tiến mà nhà cửa lại có vẻ cổ xưa thế. Đại sứ quán cũng xây đến mức như vậy rồi, tôi cứ tưởng…”
Nghe hai người nói, Jibril đáp.
“Điện thờ này được xây dựng cách đây 920 năm, chỉ cần đi ra ngoài sẽ thấy những tòa nhà cao tầng giống như đại sứ quán cùng những kiểu kiến trúc rất thú vị. Theo như tài liệu tôi đọc được trong máy tính bảng, nếu so với thế giới của các Master thì trình độ văn mình của nơi này…. đại khái là khoảng [kỷ nguyên những năm 1900].”
Sora hổi tưởng lại những kiến thức trong đầu.
Khi trông thấy đại sứ quán của Liên Hiệp Đông Bộ tại Elechia, ấn tượng đầu tiên là Empire State, được xây dựng vào khoảng những năm 1930, hẳn là kỹ thuật kiến trúc tiên tiến nhất rồi.
“…. Nhưng vậy mà lại có game thực tế ảo hoàn thiện sao? Đáng ghét.”
“À, cho dù có điểm tương tự với thế giới của các Master thì vẫn là hai nền văn minh khác nhau mà.”
Không thể tiếp nhận được kiểu [phục dựng tưởng tượng] này, Sora tiếp tục làu bàu
“Nhưng mà Jibril, có vẻ cố rất thông thạo chỗ này, là qua sách vở à?”
“Một phần nguyên nhân là vậy, nhưng chủ yếu là vì trước đây em thường xuyên qua lại trên vùng trời Liên Hiệp Đông Bộ.”
Jibril mỉm cười giải thích, Ino giống như vẫn còn đang nhớ thù, kêu lên.
“Thế mới nói, làm vậy là xâm phạm lãnh thổ!”
“Thật vô cùng xin lỗi, kiểu chỉ trích ấy có thể để dành đến khi nào phát triển được công nghệ hàng không tới mức đủ để kiểm soát được quyền không lưu không? Ngoài ra, người gọi bọn ta tới đây là Miko-sama (cười đểu) cho nên cũng không thể tính là xâm nhập bất hợp pháp. Nếu như tạo thành hành vi xâm hại thì Minh ước đã không cho phép tiến hành rồi đúng không?”
“Ê con chim què! Vừa rồi khi mi nói Miko-sama, phát âm rõ ràng là có ý tứ khác! Biết điều thì…..”
Tất cả ầm ỹ hết cả lên, rồi bỗng nhiên.
“… Ha ha, mọi người có vẻ vui quá nhỉ, có thể cho tôi tham gia với được không?”
…. Rinh.
Âm thanh nho nhỏ, trong trẻo như tiếng chuông ngân vang khắp bốn phía, làm tất cả mọi người đều ngừng lại.
….. Cô ta xuất hiện ở đó từ lúc nào vậy?
Một thiếu nữ màu vàng diễm lệ ngồi trên lan can cây cầu đỏ rực bắc ngang qua mặt hồ.
Đó là một… cô cáo hai đuôi lông vàng, mình mặc y phục kiểu vu nữ ba màu trắng, đỏ, đen.
Trong đình viện chỉ có ánh trăng và ánh sáng đèn lồng mờ ảo, mái tóc dài và đôi tai lớn đặc trưng của tộc người thú vẫn lấp lánh rực rỡ.
Đôi mắt giống như bằng vàng thật…. tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu hình ảnh Sora và Shiro.
“Cảm ơn quý khách tới từ bên kia đại dương xa xôi, chào mừng tới [Ánh sáng của Thần mặt trăng]….. Các thành viên Elechia, vua của Imanity, tôi là chủ nhân của ngôi đền này… người được gọi là [Miko]. Hân hạnh được gặp mặt.”
Chống tay bên má, Miko cười nhẹ, nói.
Đây chính là người đại diện toàn quyền của Liên Hiệp Đông Bộ…. [Nữ vương] chân chính của tộc người thú.
Trông thấy bóng cô ta, Izuna và Ino lập tức quỳ phục dưới đất, cúi đầu làm lễ.
“Xin, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của chúng tôi, Miko-sama. Đại lục bị cướp mất, cả thân thể cũng bị đoạt đi, thậm chí còn để bọn chúng xúc phạm đến người một cách bừa bãi như thế này, tôi thật không còn mặt mũi nào…”
“Xin, xin lỗi à, desu…”
“I, Izuna! Đừng dùng tiếng Imanity, không biết dùng tiếng Werebeast sao! Ai dạy cái mồm này…”
“Ài~ ài~, phiền phức quá đi. Thả lỏng chút nào, nếu không đến tôi cũng thấy phát mệt đấy.”
Mặc kệ hai người cung cung kính kính, Sora vẫn giữ thái độ tùy tiện như bình thường.
“Ô hô~, cô chính là Miko hả? Thật giống như tranh vẽ vậy. Này này, chụp một bức có được không?”
…. Nhưng chỉ vẻn vẹn dùng di động chụp ảnh thì có thể nắm bắt được vẻ đẹp đó không?
Tại sao lại không mang máy quay lens rộng tới chứ, Sora buồn bực nghĩ.
Steph vội vàng thấp giọng nói với Sora.
“Này, này, người ta là nhân vật siêu quan trọng của nước khác đấy! Anh lịch sự một chút có được không!”
Nhưng hai anh em cùng với Jibril, ba người đều ngạc nhiên nhìn lại Steph đang quỳ gối hốt hoảng.
“Ủa, tại sao? Ai kêu người khác tới thì người đó mới phải cúi đầu chứ?”
Shiro và Jibril gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với phát biểu của Sora.
Steph cảm thấy một cơn đau đầu hoàn toàn khác với lúc dịch chuyển không gian, không khỏi ôm đầu phiền muộn.
Nhưng có vẻ Miko hoàn toàn không quá để ý tới chuyện đó, chỉ cười thoải mái.
“Đúng là những người thú vị… Ừ thì, đúng là tôi mời các vị tới đây, đáng ra phải ba ngón chạm đất, quỳ gối tiếp đón mới đúng…”
“…. Nhưng tôi mời các vị tới đây là có điều cần kháng nghị nên không thể cúi đầu được, thứ lỗi cho tôi nhé?”
“Ô kìa? Tôi nhớ là đâu có làm gì để bị kháng nghị mà nhỉ?”
….. Còn có tư cách để nói vậy sao?
Ino và Steph đều muốn gào lên như thế, nhưng không giống như họ, Miko tiếp tục nói với giọng trong trẻo.
“Là vậy à…. Hmm, thôi để tôi nói thẳng luôn nhé?”
Đôi mắt vàng rực hơi nheo lại vì cười nhưng đồng thời cũng biểu lộ một hàm nghĩa hoàn toàn khác.
“…. Thật là, xem mi đã làm chuyện quái gì thế này, đồ khỉ trụi lông.”
Miko nói như vậy nhưng dáng điệu và khí chất hoàn toàn không bị suy giảm chút nào, còn Sora thì khẽ cười khổ, thở dài.
“Ha ha, quả nhiên là thế. Không hổ là tộc Elf, hành động còn nhanh hơn tôi dự tính.”
Người hiểu câu nói ấy của Miko chắc chỉ có Sora, Shiro và Jibril.
Cùng với Izuna…. [đã được Sora cho biết trước] mà thôi.
Ino và Steph thì chỉ thấy mù mịt, nhưng Miko cười khổ, thở dài sườn sượt.
“Ừm, chắc ông cũng biết rồi, nếu bộ phận đất liền bị đoạt mất thì Liên Hiệp Đông Bộ sẽ rơi vào đường cùng. Dù có chết cũng phải đoạt lại lãnh thổ trên đất liền, nếu không cả chính trị lẫn kinh tế đều không thể vận hành bình thường. Thế nhưng, nếu để bên ta phát động trước… Hmm, nói chung là một nước cờ rất tệ, cho nên….”
Cô còn chưa nói xong, Sora đã cười ha ha, tiếp lời.
“Vì để phòng ngừa trường hợp xấu nhất, các vị rút hết tất cả các kỹ thuật nền tảng cùng nhân viên kỹ thuật, các nhân vật trọng yếu và tài nguyên quan trọng ra khỏi đất liền.”
… Đúng thế.
Tại sao Sora lại biết được, Steph hoàn toàn không hiểu nổi. Nhưng Sora nói ngay giống như đáp lại ánh nhìn của cô.
“Nếu đối phương yêu cầu [tất cả mọi thứ trên đất liền] thì chỉ cần không phải đứa ngốc, ai cũng sẽ đều thực hiện biện pháp [bảo hiểm] trước.”
Miko cười nhẽ, khẽ gật đầu, tiếp tục nói.
“Đất đai không thể khống chế thì không có giá trị gì, để có được kỹ thuật vận dụng, Elechia không thể không khiêu chiến chúng ta lần nữa. Chuyện tiếp theo đó thì đơn giản rồi, đã rơi vào tay chúng ta thì muốn giết muốn mổ gì đều tùy tâm trạng chúng ta lúc đó thôi.”
…. Cũng tức là, thi đấu không cho phép có người giám sát, sử dụng trò chơi tất thắng đã bị giở trò, có thể tùy ý ăn gian để giải quyết đối phương.
Nhưng mà… Miko chống tay bên má, cười khổ giống như nói, [trúng kế mất rồi].
“….. Cậu đã đoán trước là tôi sẽ làm như vậy phải không?”
“Tất nhiên rồi. Bởi vì nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
“Thật là… Không ngờ ngay cả [khoảng thời gian đó] cũng không bỏ qua.”
Miko thở dài.
“Trong lúc chúng tôi rút những vật tư quan trọng rời khỏi đất liền thì các vị tiếp xúc với tộc Elf…. Thông qua gián điệp tiết lộ trò chơi của chúng tôi… Kết hợp với Elven Guld tạo thành [lưới bao vây Liên Hiệp Đông Bộ].”
“Xin lỗi nhé, nghèo kiết xác nên không có thời gian để nghỉ ngơi mà.”
“Cái gì….”
Ino nghẹn lời, nhưng mà có lẽ phải nói thế này… [Hãy còn quá sớm để nghẹn lời đấy].
“…. Dù như vậy thì tôi cũng đã dự tính được đến bước đó nhé!”
Lần này đến lượt Miko tự tin trừng mắt nhìn Sora, nói.
“Phải nói là, ban đầu tôi vốn nghĩ, cậu mới là gián điệp của Elven Guld.”
“Cũng phải thôi. Tôi nghĩ nếu so với người đến từ thế giới khác thì suy nghĩ đó sẽ hợp lẽ thường, dễ tin hơn nhiều.”
“Đúng vậy, suy nghĩ hợp lẽ thường… Bị cách suy nghĩ đó trói buộc chính là nguyên nhân chúng tôi thất bại.”
Miko chợt nhắm mắt lại, ngước đầu như đang nhìn lên không trung, thở hắt ra một tiếng.
“…. Nếu đến cả Avant Heim cũng tới thì chỉ còn nước bó tay thôi.”