Bạn đang đọc Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon FULL – Chương 19
Buổi đêm trong bệnh viện tĩnh lặng như hồ nước thu, không biết khi nào mặt hồ gợn sóng.
Nguyễn Ngôn Ninh đã nói chuyện rất nhiều với Giang Hàn, cô nói có kế hoạch cho cuộc sống tương lai cũng nói bản thân lo lắng trước tình trạng bệnh tình của Tiểu Tình.
Sau đó, dường như cô càng nói càng buồn ngủ, không biết mí mắt của mình đã sụp xuống từ lúc nào.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức bởi cơn buồn ngủ, Nguyễn Ngôn Ninh loáng thoáng nghe được Giang Hàn nói với mình.
Không quá rõ, cô chỉ nhớ một câu, hình như là, “Chỉ cần chuyện Nhất Nhất muốn làm, anh sẽ làm cùng em.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngôn Ninh tỉnh dậy từ giấc mơ dài.
Đây là giấc mơ không có logic, cũng chẳng nhớ được điều gì xảy ra trong mơ, điều duy nhất để nhớ là cảm giác tuyệt vọng không thể quên.
Cô không thoải mái di chuyển cơ thể cứng đơ của mình.
Trong giây tiếp theo, giọng nói của Giang Hàn từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Dậy rồi?”
Nguyễn Ngôn Ninh lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm cuộn tròn trên hàng ghế chờ ngoài hành lang.
Một mình cô chiếm hết ba cái ghế, đầu gối lên đùi Giang Hàn, trên người được áo khoác của anh phủ lên.
Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng chạm vào hai khóe môi.
Đoán được suy nghĩ của cô, Giang Hàn khẽ cười, “Nước miếng của em đã khô từ tối qua, bây giờ sờ có ích gì?”
“Anh nói lung tung.” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy mặt nóng lên, ôm áo khoác Giang Hàn ngồi dậy.
Giang Hàn cười, “Em dám cam đoan bản thân ngủ không chảy nước miếng không?”
Cho dù là chảy nước miếng thật thì sao anh có thể nói ra trước mặt con gái người ta như thế? Chẳng nhẽ Nguyễn Ngôn Ninh không giống cô gái có sĩ diện sao?
Nguyễn Ngôn Ninh ‘hừ’ một tiếng, muốn tranh cãi giữ lại mặt mũi cho bản thân nhưng vừa chạm mắt với Giang Hàn thì cô giật mình, “Tối qua anh không chợp mắt tý nào sao?”
“Anh có để mắt nghỉ ngơi một lúc.” Giang Hàn nâng tay giúp cô sửa soạn mái tóc xù lên, “Tối qua anh đã gọi cho chủ nhiệm Lưu giúp em xin nghỉ.
Hôm nay em định làm gì?”
Nguyễn Ngôn Ninh thở dài, “Thật ra em cũng chưa biết, em mong mình có thể nghĩ ra cách nào đó giúp Tiểu Tinh.”
“Em vẫn muốn cầu xa không cần gần?”
“Dạ?” Ngữ điệu của Giang Hàn thay đổi quá nhanh, Nguyễn Ngôn Ninh không kịp hiểu ý nghĩa lời nói đó.
Giang Hàn dùng hai ngón tay cốc nhẹ đầu cô, “Em muốn giúp Tiểu Tinh làm phẫu thuật, vậy mà câu trả lời gần nhất đang đặt trước mắt mình thì không nhìn ra, cố tình bỏ qua.”
“Câu trả lời nào?” Câu hỏi vừa nói khỏi miệng Nguyễn Ngôn Ninh mới phản ứng kịp, cô chỉ tay vào Giang Hàn, “Anh nói anh có thể giúp Tiểu Tinh sao?”
“Anh có thể cho Tiểu Tinh tiền phẫu thuật cũng có thể liên hệ bác sĩ phẫu thuật cho cậu bé, em thấy sao?”
Thấy được hi vọng, đôi mắt Nguyễn Ngôn Ninh nhất thời sáng lên chỉ là chưa phấn khích được bao lâu thì ánh mắt lại ảm đạm.
Cô cắn môi, giọng nói buồn rầu không vui, “Tiền phẫu thuật không nhỏ, lấy khả năng của em hiện tại thì không cách nào trả cho anh.
Anh mới chỉ quen Tiểu Tinh, em không muốn cậu bé trở thành gánh nặng khiến anh phải bỏ tiền ra.
Đối với anh mà nói chuyện này không công bằng.”
Đây là lý do Nguyễn Ngôn Ninh chưa bao giờ yêu cầu người thân bên cạnh mình phải tham gia các hoạt động công ích xã hội.
Cô được Uông Tĩnh Tư mẹ Giang Hàn giúp đỡ bởi vậy cô muốn trở thành người như Uông Tĩnh Tư, giúp đỡ được nhiều người.
Đây là lựa chọn của cô nhưng người khác cũng có lựa chọn riêng.
Cô không thể đứng trên phương diện đạo đức bắt buộc người khác lựa chọn giống mình.
“Em cho rằng anh giúp Tiểu Tinh vì quan hệ của hai chúng ta à?” Ánh mắt Giang Hàn rơi xuống tấm biển tăng cường sức khỏe trên tường hành lang, anh không biết mình có đang đọc nội dung trên đó hay không.
“Vậy lí do là gì?”
“Có lẽ cảm thấy cậu bé đáng yêu?” Giang Hàn nói nửa đùa nửa thật.
“Giang Hàn.” Giọng nói Nguyễn Ngôn Ninh nghiêm túc, “Anh đừng đùa được không?”
“Anh giống như đang đùa sao? Em nghĩ anh sẽ dùng tính mạng của Tiểu Tinh đùa à?”
“Nhưng …”
Nguyễn Ngôn Ninh mở miệng muốn nói, lúc này cô thấy bà nội của Tiểu Tinh đi đến.
Bà Chu rõ ràng bị bất ngờ, “Tiểu Nguyễn, bà nhớ rằng con gọi điện nói bị trễ chuyến xe cuối đến đây.
Sao bây giờ đã có mặt tại bệnh viện rồi?
“Bà Chu.” Nguyễn Ngôn Ninh tiến lên cầm hộ túi lớn, túi nhỏ trên tay bà, “Con cảm thấy không yên lòng nên đã nhờ người quen đưa đến đây.”
Người quen?
Giang Hàn nhăn mũi một chút.
Bây giờ bà Chu mới để ý người đứng sau Nguyễn Ngôn Ninh, ngẩng đầu đánh giá anh, vui vẻ nắm tay cô, “Tiểu Nguyễn, cậu thanh niên này hẳn là người quen của con đúng không? Dáng vẻ thật đẹp trai.”
Nghe thấy bản thân được nói đến, Giang Hàn tiến lên lễ phép nói, thuận tiện lấy đồ Nguyễn Ngôn Ninh cầm trên tay.
“Cảm ơn hai đứa đã đến thăm Tiểu Tinh, chắc hẳn hai đứa ở bệnh viện cả đêm chưa ăn sáng?” Bà Chu chỉ xuống bình giữ nhiệt Giang Hàn cầm, “Đây là cháo bà nấu ở nhà, hai đứa ăn cùng Tiểu Tinh nhé.”
“Bà Chu, không cần phiền như thế, đây là đồ bà chuẩn bị cho Tiểu Tinh.
Bọn con tùy tiện ra ngoài ăn sáng được rồi.”
Thấy Nguyễn Ngôn Ninh từ chối, bà Chu cố ý tỏ ra giận, “Có phải con không thích cháo bà nấu nên mới muốn ra ngoài ăn? Bà khẳng định với con bên ngoài không có cửa hàng náo bán cháo gà hầm xé sợi đâu.”
“Bà Chu, ý con không phải vậy.”
Nguyễn Ngôn Ninh muốn giải thích nhưng Giang Hàn bước lên vỗ nhẹ vai cô, cô ngước đầu lên nhìn thì thấy anh lắc đầu.
Nguyễn Ngôn Ninh đã hiểu, Giang Hàn mỉm cười với bà Chu, “Bọn con lễ phép không bằng nghe lời, nếm thử tài nghệ nấu ăn của bà.”
Lúc này bà Chu mới hiền hòa trở lại.
Khi mọi người bước vào phòng bệnh cũng là lúc Tiểu Tinh tỉnh ngủ, cậu bé mơ màng chào bà nội và Nguyễn Ngôn Ninh sau đó chậm chạp đi vào toilet rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong, cậu bé mới phát hiện trong phòng có thêm một người đàn ông.
Tiểu Tinh tò mò nhìn Giang Hàn, hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Chị Ninh Ninh, chú này là ai vậy?”
“Anh ấy sao?”
Nguyễn Ngôn Ninh đang suy nghĩ nên giới thiệu Giang Hàn với Tiểu Tinh thế nào thì anh đã nhíu mày nhìn cậu nhóc.
Anh ngồi xổm xuống, đối mắt với Tiểu Tinh.
“Anh cũng giống chị gái ấy.” Giang Hàn hất cằm về phía Nguyễn Ngôn Ninh, “Anh tên là Giang Hàn, nếu em gọi chị gái đấy là chị thì phải gọi anh là anh trai Giang Hàn.”
Tiểu Tinh nghe lời, gọi anh một tiếng, “Anh trai Giang Hàn.”
Nguyễn Ngôn Ninh đứng một bên không nhịn được cười, cảnh tượng này giống như lần đầu cô gặp Giang Hàn.
Trong lúc ăn sáng, bà Chu nói muốn ra ngoài mua đồ, phòng bệnh bây giờ chỉ còn ba người Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh và Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh lần đầu thấy Giang Hàn, đối với anh cực kỳ tò mò, mỗi lần ăn cháo đều ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Khi sắp ăn xong, Nguyễn Ngôn Ninh không cẩn thận dính ít cháo trên cằm, đang muốn lấy giấy thì Giang Hàn đã nhanh tay hơn.
Nguyễn Ngôn Ninh muốn tự mình nhưng anh không đưa trực tiếp cúi đầu lau cháo dính trên cằm cô.
Động tác nghiêm túc, dịu dàng.
Nguyễn Ngôn Ninh bất ngờ.
Cô cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của Giang Hàn xẹt qua cằm mình, nhất thời tâm trí cô đều tập chung vào nơi anh chạm qua.
Giang Hàn không phát hiện hành động của bản thân, anh vứt giấy vào thùng rác rồi xoa đầu Tiểu Tinh.
Mở miệng vừa nói chuyện với Tiểu Tinh vừa nói cho Nguyễn Ngôn Ninh nghe, “Em lớn rồi còn ăn dính đồ dưới cằm, không giỏi bằng Tiểu Tinh.”
Nguyễn Ngôn Ninh trấn an trái tim đập loạn nhịp của mình, nhỏ giọng phản biện, “Em không chú ý thôi mà.”
“Chị Ninh Ninh.” Qua sát hai người, Tiểu Tinh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, vẫy tay gọi Nguyễn Ngôn Ninh, “Em phát hiện ra một bí mật.”
“Gì thế?”
“Chị lại gần đây, không thể để cho chú Giang Hàn nghe được.”
“Là anh trai.” Giang Hàn sửa lại.
Nguyễn Ngôn Ninh phối hợp sát lại, Tiểu Tinh thì thầm, “Em phát hiện anh trai Giang Hàn thích chị, cực kỳ thích chị.”
“Sao có thể?” Nguyễn Ngôn Ninh phủ nhận theo bản năng.
Thấy Nguyễn Ngôn Ninh không tin, Tiểu Tinh làm bộ nghiêm túc thề, “Em chắc chắn những điều mình nói là thật.”
“Hai đứa nói gì thế?” Giang Hàn hỏi.
“Em nói cho chị biết anh thích chị nhưng chị lại không tin.” Mới vừa rồi cậu nhóc còn bảo không nói cho Giang Hàn biết mấy giây sau đã nói ra rồi.
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy đau đầu.
Câu nói ‘đùa’ của anh ở cầu thang khi trước cô còn nhớ rõ ràng.
Nguyễn Ngôn Ninh xấu hổ nhìn anh, “Lời trẻ con không nên tin là thật.”
Tiểu Tinh không phục, bất bình giải thích, “Ban nãy ăn cháo em thấy anh trai Giang Hàn luôn nhìn lén chị, chỉ có yêu người ta mới nhìn lén.”
Nguyễn Ngôn Ninh dở khóc dở cười, “Em mới bao nhiêu tuổi đâu mà biết thích với không thích.”
“Em biết mà, lúc chơi với Hoan Hoan em sẽ nhìn lén bạn ấy vì em thích Hoan Hoan.”
Tiểu Tinh nói quá chân thành, Nguyễn Ngôn Ninh dường như muốn tin nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không phản ứng của anh thì thấy thật nực cười.
Sợ Tiểu Tinh nói ra mấy lời kỳ lạ, cô vội vàng lấy lý do đến gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình Tiểu Tinh để rời khỏi phòng bệnh.
Thấy Nguyễn Ngôn Ninh đi ra ngoài, Tiểu Tinh bất mãn nhìn anh, “Rõ ràng anh thích chị Ninh Ninh, vì sao ban nãy không thừa nhận?”
Giang Hàn đặt thìa xuống, mỉm cười chua xót, “Em còn nhỏ, không biết rằng không phải cứ thích là có thể nói ra.”
“Tại sao ạ?” Tiểu Tinh không hiểu.
Giang Hàn không giải thích, chỉ nói, “Khi nào em trưởng thành sẽ hiểu.”
° ° °
Khi Nguyễn ngôn trở về phòng bệnh thì không thấy Giang Hàn đâu, chỉ có mình Tiểu Tinh nằm trên giường nghịch điện thoại của Giang Hàn.
“Đang chơi gì đó?”
Được chơi điện thoại nên Tiểu Tinh rất vui vẻ, giơ điện thoại lên khoe Nguyễn Ngôn Ninh, “Anh trai Giang Hàn tải game xuống cho em chơi.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn màn hình, là trò dò bom.
Vô số loại trò chơi tuy nhiên nhiên trò này đúng là phù hợp nhất với Giang Hàn.
“Tiểu Tinh chơi vui không?”
Không biết có phải trùng hợp không mà lời Nguyễn Ngôn Ninh vừa dứt, điện thoại Giang Hàn vang lên thông báo wechat.
Tiểu Tinh không hiểu đây là thông báo gì, theo bản năng mở thử.
Màn hình điện thoại lập tức hiện lên cuộc trò chuyện trên wechat.
Người gửi là Lâm Thâm.
Đây là không gian riêng tư của Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh không cố tình xem nhưng cuộc hội thoại hiện lên rơi thẳng vào tầm mắt cô.
Dòng tin nhắn gần đây nhất Lâm Thâm gửi là ba tấm ảnh và hai tin nhắn văn bản.
Dù chưa mở to bức ảnh nhưng cô có thể nhận ra người trong ảnh là cô và Cố Khả Diêu.
Lâm Thâm còn nhắn một câu, “Đừng nói đây là tên đàn ông đào góc tường nhà cậu?”.