Bạn đang đọc Nợ Em Một Hạnh Phúc – Chương 7
Dưới bầu trời sao lấp lánh.
Bên bờ đê, từng trận gió
biển thổi tới, anh và cô dựa lưng vào nhau nhìn lên sao trời.
“Quan, anh có nhớ không,
năm tốt nghiệp trung học, tại nơi này, chúng ta đã mua một tá bia, uống đến say
khướt”.
“Ừ”. Còn nhớ, đó là lần
đầu tiên trong đời anh nếm mùi say rượu, hai người đều bị mắng thảm.
“Chúng ta luôn mang theo
hai bình rượu, ban đêm ngồi ở chỗ này, anh nghe em tâm sự, lần đầu tiên trong
đời biết động lòng, thích một chàng trai, anh là người biết đầu tiên.”
“Ừ”. Đã lâu, đó là chuyện
trước kia.
“Anh ấy mượn sách giáo
khoa của em, nhìn em vài lần, em sẽ vui vẻ mấy ngày ngủ không yên, lần nào cũng
nói với anh, để anh biết niềm vui sướng của em”.
“Ừ”. Luôn là như vậy, cô
nói, anh nghe, cô chưa bao giờ biết, cũng không cần hiểu cảm giác của anh.
“Anh ấy nói chuyện với
các nữ sinh khác, xem thường sự tồn tại của em, em khóc hết lần này đến lần
khác, anh liền yên lặng theo giúp em uống rượu, cho em mượn bờ vai để khóc”.
Những đêm như vậy, cô
khóc xong rồi, nhưng anh lại cả đêm không thể ngủ được.
“Em từng nghĩ, chỉ cần
anh ấy để ý đến em, muốn em vứt bỏ tất cả cũng được”.
“…” tiếng trả lời càng
lúc càng nhỏ.
Rốt cục cô ngồi thẳng
nguời lại, nhìn thẳng vào anh. “Anh biết rõ hơn bất cứ ai rằng em rất thích anh
ấy đúng không?”.
Quan Nghị không nói, chăm
chú nhìn cô, không hiểu đêm nay cô nói những lời này là có dụng ý gì.
Cô đưa tay lấy hai lon
bia, bật nắp, đưa cho anh một lon, cùng anh khẽ chạm. “Cạn ly, giống như những
lần trước, không say không về”.
Ngửa đầu lên uống hết
sạch lon bia, Quan Nghị thuận theo hành động của cô mà uống.
“Quan, đây là lần cuối
cùng chúng ta ở nơi này cùng nhau uống rượu”. Uống xong một lon bia, cô nhẹ
nhàng nói ra những lời này.
Anh dừng lại một chút,
kinh ngạc nhìn cô.
“Thực xin lỗi…” dưới ánh
trăng, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đôi gò má “Quan, hãy tin em, anh
rất quan trọng đối với em, nhưng em… không có cách nào, em rất yêu anh ấy, em
không còn cách nào… chỉ cần có một chút hy vọng được ở bên anh ấy, em cũng
không muốn buông tay, em không thể, không thể mạo hiểm gì để anh ấy hiểu lầm…
Anh có thể hiểu và bỏ qua, đúng không?”.
“Anh ta, cuối cùng đã
nhìn thấy em sao?” Trầm mặc hồi lâu, anh khẽ hỏi câu này.
“Quan…” từ vẻ mặt của cô,
anh có thể thấy câu trả lời.
“Được, anh đã biết”.
“Đừng trách em, Quan” đôi
mắt còn vương lệ khẩn cầu anh hiểu và bỏ qua. “Anh luôn luôn đối tốt với em như
vậy, bao dung em như vậy, nhất định anh muốn em hạnh phúc hơn bất cứ ai, đúng
không? Một lần cuối cùng, em biết mấy năm nay đối với anh không công bằng, đây
là lần cuối cùng tùy hứng em đối với anh, xin anh, hãy bao dung em thêm lần
nữa, em cần lời chúc phúc của anh”.
Biết rõ sẽ gây cho anh
bao đau đớn, nhưng ngay cả biểu hiện nỗi đau ấy cũng không cho anh giữ lại, cầu
xin sự thông cảm của anh, để cô không thẹn với lương tâm mà rời đi, cô thật ích
kỉ.
Anh nhớ tới người con gái
luôn bị anh để lại sau lưng kia, ngẩng mặt nhìn anh cười, lúc sau quay lưng
trong mắt lại tràn đầy vẻ trống vắng, phải chăng tâm trạng ấy rất giống với anh
lúc này?.
Trong lòng rơi lệ nhưng
trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ừ, đi đi, em vui vẻ là tốt rồi”.
Cô cần lời chúc phúc thì
anh cho cô.
Cho tới bây giờ luôn là
như thế. Không thích anh, nhưng lại không cho phép trong lòng anh có người con
gái khác, nhiều năm qua, trong mắt anh chỉ có mình cô, toàn tâm toàn ý ở sau
lưng chờ đợi cô khi bất lực tìm đến mà dựa vào.
Mà hiện tại, cô muốn chắc
chắn, không muốn mắc nợ, còn muốn anh khích lệ cô truy tìm hạnh phúc, anh cũng
phải cười lên để cô đi.
Bất luận yêu cầu của cô
không hợp lí bao nhiêu đi nữa, anh vẫn chiều theo.
“Cảm ơn anh, Quan, thật
sự cảm ơn” nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, sau đó đứng
dậy. “Hẹn gặp lại.”
Anh và cô đều biết một
câu hẹn gặp lại này, đối với hai người hiện tại mà nói, hoàn toàn như dấu chấm
hết.
Đêm nay qua đi, ngay cả
yêu cô, anh cũng không thể.
Anh không quay đầu lại,
không muốn nhìn cô rời đi, một mình lặng lẽ ngồi trong đêm đen, thật lâu, thật
lâu sau.
Từ khi quen biết tới nay,
từng li từng tí, mỗi một hình ảnh, mỗi một tình tiết, anh từ từ nhớ lại. Một
mình uống hết những lon bia mà cô để lại, tiêu hóa hết nhưng gì mà cô lưu lại,
một mình ngồi đến đêm khuya.
Đau đớn đến cùng cực,
trái tim sớm đã tê liệt.
———-
“Thải Lăng, không cần chờ
anh”
Trên bàn có mảnh giấy
được đè lại, viết vài chữ qua loa, không nói rõ là đi đâu.
Lạc Thải Lăng cầm mảnh
giấy, cất vào túi áo.
Từ ngày đó, cô vì chờ anh
mà bỏ lỡ sinh nhật 20 tuổi của mình, anh bắt đầu để lại giấy. Chưa chắc cô sẽ
đến nhưng nếu anh về muộn, sẽ để lại, không muốn cô phải đợi lâu.
Nhưng mà… chờ anh dường
chư đã trở thành thói quen của cô, cho dù biết đến đêm anh mới về, cô vẫn đợi
đến những phút cuối cùng mới rời đi. Có khi chờ được rồi, cũng chỉ để nhìn anh
một cái, rồi cười cười chúc ngủ ngon.
Anh hỏi: “Em không thấy
mảnh giấy sao?”
Cô luôn trả lời anh: “Có,
em vừa tới, đang định về”. Cô không cho anh biết, cô phí bao nhiêu thời gian,
chỉ để chờ đợi câu chúc ngủ ngon kia.
12 rưỡi, cô đứng dậy đóng
sách vở, cất lại lên trên giá sách, sau đó nghe “bịch” một tiếng, đúng lúc cửa
bị đẩy ra, mà tiếng va chạm là do Quan Nghị đụng phải tủ giày dép phát ra.
Cô tiến lên đỡ anh, một
mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. “Anh uống rượu?”
Anh cố gắng mở mắt, giống
như để nhìn rõ cô. 30 giây sau mới thả lỏng thân thể mặc cho cô đỡ.
“Rốt cuộc anh đã uống bao
nhiêu vậy?” cô nhíu mày. Nhìn anh bước đi còn không nổi, lúc này mà hỏi cha mẹ
anh là ai, anh cũng không trả lời được.
Nghiêng đầu nghiêm túc
suy nghĩ, tiếp tục nghĩ, giơ ngón tay về phía cô để diễn tả con số.
“Tám bình? Chuyện gì vui
lắm sao?” cô cười nhưng bên trong không cười.
Lắc đầu. “Bảy lon bia Đài
Loan và một bình rượu mơ”.
“Một mình anh uống?” Hôm
nay là ngày vui gì hay sao? Cô không tin một người cũng có thể uống thành như
vậy.
Anh nhắm mắt, tùy ý để
thân mình xiêu vẹo ngã xuống giường.
Người này có thể nói tiêu
biểu cho câu “im lặng là vàng”. Có người uống rượu say thường trở nên ồn ào,
Quan Nghị thì lại bài trừ trường hợp này, cho dù uống rượu cũng không thể mở
được cái miệng như vỏ trai của anh.
Cô lắc đầu, đến phòng tắm
lấy khăn mặt làm nóng. “Quan Nghị, qua đây, em giúp anh lau…” cô im miệng, ngạc
nhiên trông thấy nước mắt không kịp che giấu của anh chảy xuống, thấm vào gối.
Anh không có ý che lấp,
mở to mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt hoang vắng.
Tim cô như bị bóp chặt,
buông thanh âm nhẹ nhàng, khẽ vuốt mặt anh. “Đã xảy ra chuyện gì vậy, Quan
Nghị?”
Anh vẫn không nói lời
nào, như là đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoặc như là để tâm hồn đi đến một
nơi rất xa, rất xa xôi.
“Anh đừng như vậy, Quan Nghị”
cô khổ sở đỏ vành mắt “Nói gì đi được không? Em sẽ lo lắng”.
Anh chậm rãi đưa tầm mắt
về phía khuôn mặt cô, cô không biết, anh có nhìn thấy mình không. Ánh mắt hoảng
hốt làm đau lòng cô.
Đôi mắt sáng lấp lánh ánh
nước, phảng phất có nỗi thương xót sâu nặng. Dường như nỗi đau của anh sâu đậm
bao nhiêu, thì cô cũng đau như vậy.
Tâm hồn trống vắng, toàn
thân lạnh lẽo, rất đau khổ, anh theo bản năng áp sát nguồn nhiệt ấm áp kia, cứ
như vậy hấp thu từng giọt tình cảm an ủi dịu dàng, làm ấm cái lạnh của thể xác
và tinh thần.
Lạc Thải Lăng kinh ngạc
thừ người ra khi anh tiến gần chạm vào môi cô.
Anh… say đến mê muội sao?
Cảm giác ấm nóng đến tê
dại trên môi không phải là ảo giác, anh thật sự đang hôn cô, ở cần cổ cô cắn
cắn cũng không phải là ảo giác, anh đang tạo ra những dấu hôn, bàn tay trên
người cô sờ soạng lung tung, lại thêm … Cô hít vào một hơi, trước ngực cảm thấy
có chút lạnh, mà mặt của anh đang chôn ở trước nơi anh vừa kéo rơi áo.
“Quan Nghị” anh thực sự
nhận thức rõ cô là ai chứ?
Anh không lên tiếng đem
cô kéo ngã xuống giường, cùng anh quấn quýt thành một.
Nếu cô muốn lẩn tránh,
chắc chắn là được, thậm chí cô còn có thể đánh mạnh vào đầu anh như là đáp trả
lại hành động sàm sỡ cô. Nhưng… bình tĩnh mà nhìn anh, một hồi lâu cô nhẹ giọng
thở dài, ôm lấy cổ anh, dâng lên đôi môi đỏ mọng.
“Em yêu anh, Quan Nghị”
———-
Đau, rất đau.
Quan Nghị rên rỉ, nghi
ngờ đầu của mình đang phản lại anh. Nhưng mà ngoài đau đầu ra thì lại có thêm
một loại cảm giác thả lỏng thoải mái khác, giống như sự sung sướng sau khi cùng
ai đó cuồng nhiệt ân ái vậy…
Ân ái?
Trong đầu chợt hiện lên
một đoạn hình ảnh mơ hồ, cả người anh giật mình tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đả kích hơn
nữa khiến anh trong nháy mắt đờ đẫn.
Anh… đang nằm mơ sao? Anh
và cô… như thế nào lại?
Phản ứng của anh làm quấy
nhiễu cô, Lạc Thải Lăng ưm một tiếng, gối đầu lên vai anh, hướng về phía cổ, gò
má non mềm vô thức cọ sát làn da ở cổ anh.
Anh không dám nhúc nhích
chút nào, dường như nín thở. Vốn là cơ thể hai người gần sát vô cùng thân mật,
vừa cử động thì da thịt trần trụi dưới chăn tiếp xúc nhau, đùi phải mịn màng
của cô gác lên hai chân anh, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, anh hoàn toàn có
thể cảm giác được bộ ngực sữa tròn trịa cùng với dáng người mê hồn khiến cho kẻ
khác phải điên cuồng mà phụt máu mũi… Bất quá anh thực sự không có mặt mũi nào
để giải thích với cô, bởi vì một bàn tay của anh rất háo sắc mà phủ lên mông
cô.
Một luồng khí nóng bốc
lên đầu anh, anh vừa ân hận, vừa xấu hổ, đang suy nghĩ làm thế nào để thoát ra
khỏi tình cảnh này, thì cái đầu nhỏ chôn ở cổ anh bỗng hơi động, mí mắt mệt mỏi
mở ra.
“Chào buổi sáng” không
hiểu ý thức đã tỉnh táo lại chưa, cô ngẩng lên hôn anh một cái, vén mái tóc dài
xuống giường mặc quần áo.
Anh sững sờ tại chỗ, ngây
ngốc nhìn cô, không nói được lời nào.
“Đừng nhìn em như vậy, eo
em gần như bị bẻ gãy, không còn đủ sức cùng anh thêm lần nữa đâu”.
“Ừm… Tối qua anh làm em
rất mệt sao?” lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh liền hối hận muốn đập đầu chết
ngay lập tức. Mày thật là ngu, Quan Nghị! Nói cái gì vậy chứ!
Cô nghiêng đầu suy nghĩ
một lúc. “Ba lần thì phải”
“…” Cô ấy thật sự trả
lời?
“Bữa sáng muốn ăn gì? Ý
em là trừ em ra!” Mặc quần áo xong, quay đầu lại vẫn thấy anh sững sờ ngồi trên
giường.
Một cảm giác xấu hổ muốn
chết liên tục kéo đến. “Nếu có thể thì, trứng và bánh nướng, cảm ơn”.
“Không thành vấn đề, chờ
em mười phút”.
Năm phút đồng hồ sau, anh
mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu tử tế rồi mới đi ra, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn
cô đánh trứng, bật bếp, động tác lưu loát giống như đã từng làm qua trăm nghìn
lần…
Trước đây, ngay cả trứng
cô cũng chiên toàn dính chảo, sủi cảo còn không phân biệt được đã chín hay
chưa…
Phát hiện sự hiện hữu của
anh, cô chỉ chỉ bên ngoài ra lệnh “Ngoan ngoãn đi ra phòng khách ngồi, ngay lập
tức”.
Vốn là anh không biết
phải làm gì với mối quan hệ phức tạp hiện tại của họ, nhưng thái độ của cô lại
giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tối qua là lần đầu tiên
của cô, anh biết. Cô dùng chính tấm thân trọn vẹn của mình để vỗ về những tổn
thương của anh, cho đi tất cả những gì mà mình có thể, nhưng lại không yêu cầu
gì cả, thậm chí cố dùng thái độ tự nhiên nhất, khiến anh không cảm thấy áp lực.
Cô gái này, dùng trái tim
chân thành nhất để quan tâm đến anh, anh không phải không cảm nhận được, nhưng
là, anh có thể cho cô một lời hứa hẹn sao? Anh hiện tại… Ngay cả bản thân mình
còn không biết thế nào, làm sao dám chắc chắn sẽ mang lại cho cô hạnh phúc?
Lòng anh, còn vì một
người con gái khác mà đau đớn.
“Mới sáng sớm đã ngơ ngẩn
gì vậy? Mau ăn đi, không phải anh có tiết học lúc mười giờ sao?” Một bàn có
trứng và bánh nướng, thêm một ly sữa tươi được đưa đến trước mặt anh, ngay cả
thời khóa biểu của anh cô cũng thuộc làu làu.
Cô đã trả giá bao nhiêu?
Mà anh tự hỏi, có thể hồi đáp cô bao nhiêu?
Đối mặt với cô, không
phải không áy náy, không phải lòng không chua xót… Chính là, một hình bóng
khác, đã chiếm cứ tim anh quá lâu, lâu lắm, lâu lắm, lâu đến mức đã trở thành
thói quen của anh, không có cách nào xóa nhòa, để đem cô cất vào trọn vẹn.
Nhưng cô, chưa từng bao
giờ oán trách, cả đời này, anh liệu có thể gặp được bao nhiêu người con gái chờ
đợi anh như vậy?
Hít một hơi thật sâu, anh
kiên định mở miệng “Thải Lăng, hãy cho anh thời gian”.
“Hả?” cô đang cắn dở bánh
nướng kẹp trứng, dùng ánh mắt hỏi.
“Anh không biết là cần
bao lâu, nhưng xin em cho anh một chút thời gian để cố gắng, cho em điều em
muốn”.
Những lời như từ trên
trời rơi xuống này làm cô sững sờ không biết phải làm sao.
Anh, anh, anh… Sao bỗng
nhiên… Dường như có gì đó hiện lên trong ánh mắt, cô vội vã cúi đầu, làm bộ như
bận ăn bữa sáng, miệng lẩm bẩm không rõ.
“Hả?” cô ấy đang mắng
“ngu ngốc”? Ý là… không chấp nhận?
“… Ngốc nghếch! Anh không
thấy là em luôn chờ đợi điều này sao?” giọng nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nói như
thế.
———-
Hai người họ lúc đó, chưa
hẳn là hứa hẹn, nhưng cảm giác rất tốt, rất thân mật.
Anh nói, cho anh một chút
thời gian để cố gắng, đổi lại anh sẽ học cách làm thế nào để quan tâm cô, nhưng
dường như vẫn không làm nổi, anh cảm nhận được, vĩnh viễn cô cứ trả giá, mà anh
thậm chí không biết mình có thể vì cô làm chút gì.
Là yêu đối phương nhiều
hơn, sâu sắc hơn nên đã định sẵn là phải chịu thiệt? Từ lúc ý niệm này hiện lên
trong đầu anh, cô đã vì anh mà chuẩn bị thật tốt, nhưng anh chưa bao giờ biết
cô nghĩ gì, muốn gì, thích gì…
Khi anh hỏi vậy, cô cười
cười trả lời “Thế sao, vậy được rồi, thứ nhất anh phải nhớ kĩ một điều là, em
thích ăn mì sợi của Nhật”.
Mì sợi sao? Anh nhớ kĩ.
Anh thử từ từ lí giải sở
thích của cô.
“Uh, em muốn cùng người
mình thích nắm tay đi dạo, ngắm sao trong đêm mùa hè”.
Đây là điều cô ấy muốn?
Thật mà một ý nghĩ bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, anh
cùng cô đi dạo một vòng quanh công viên, dắt tay cô, vô tình phát hiện ra bàn
tay vốn mịn màng không tì vết, giờ đã không còn mềm mại như lúc mới quen. Vì
anh, cô từ bỏ vẻ thiên kim tiểu thư được chiều chuộng, đổi lấy một đôi tay bình
thường, giúp người mình yêu giặt áo, nấu cơm… mà điều duy nhất anh có thể làm
được để báo đáp, là cố gắng ăn hết những món ăn cô làm.
Thỉnh thoảng, cô lại dừng
đũa, chỉ cười nhẹ mà nhìn anh nhấm nháp những món ăn cô tự tay nấu.
“Tại sao không ăn?” Anh
hỏi.
Cô lấy ngón trỏ chỉ chỉ
vào khóe miệng.
Có dính hạt cơm? Cho rằng
cô sẽ vươn tay giúp anh gảy ra, cô lại ôm lấy cổ anh, đưa lên đôi môi đỏ mọng,
nhẹ nhàng mút đi.
Anh sửng sốt, lúng túng
đến đỏ mặt, chưa có thói quen hai người thân mật như vậy, cô ngồi trên đùi anh,
tay anh còn không biết nên để ở chỗ nào.
“Hôm khác, lại mua một tá
bia về uống, anh thấy thế nào?” cô ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi.
“Em muốn uống?”
“Không, muốn cho anh
uống.”
“Vì sao?” say rượu rất
đau đầu, anh không nghĩ sẽ làm một con sâu rượu.
“Khi anh uống say, có vẻ
nhiệt tình hơn” yêu kiều làm nũng, ở bên tai anh thổi khí.
Anh đỏ hết tai, trực giác
liên tưởng đến câu “ba lần”.
“Hay là, em tự làm mình
say, cho anh muốn làm gì thì làm?” sao cũng được, cô rất dễ thương lượng.
“…” hình như cô rất thích
trêu chọc anh, nhìn bộ dạng nói không ra lời của anh.
Một chiều mùa hè, cô đến
tìm anh, để ý đến bước đi không bình thường của cô, anh dò hỏi, cô nói không
cẩn thận bị trật chân. Anh lúc này mới giật mình, lúc cô đến tìm anh thì người
đầy mồ hôi, thở hồng hộc, từng là đại tiểu thư yểu điệu, lại đến nơi không có
máy lạnh, không có thang máy, quả là khó khăn đối với cô. Thời gian dài như vậy
mỗi ngày đều leo sáu tầng lầu để tìm anh, cũng chưa từng than phiền lấy một
câu.
Anh thật sự tự hỏi, có
phải nên đổi chỗ ở.
Khi anh hỏi ý kiến cô, cô
không chút suy nghĩ liền trả lời “Đừng! Ở đây đã lâu như vậy, sao lại phải
chuyển? Em cứ ba ngày lại đến đây, cũng có cảm tình với nơi này. Huống chi,
cách đó không xa còn có công viên nhỏ, môi trường rất tốt, em thích ăn cơm xong
cùng anh nắm tay đi dạo”.
Bởi vì cô nói như vậy,
nên chuyện này bị gác lại.
Không phải cô không biết
anh đang suy nghĩ cái gì. Trước đây chọn nơi này, chủ yếu là vì tiền thuê nhà
rẻ, một mình đi học ở bên ngoài, tất nhiên phải chi tiêu tiết kiệm, cho dù muốn
chuyển nhà, cũng phải chờ nửa năm nữa, anh tốt nghiệp, có công việc và thu nhập
ổn định rồi hẵng nói sau, cô không muốn anh vì lo ngại cho cô mà phải thay đổi
thứ gì.
Vào ngày nghỉ, thỉnh
thoảng hai người thường hẹn nhau đi dạo phố. Anh rất ít khi chủ động đụng chạm
cô, đa phần đều là cô chủ động gần gũi, thỉnh thoảng hôn anh, ôm anh một cái,
lấy ngôn ngữ của cơ thể bày tỏ sự quyến luyến của mình. Thời tiết dần dần
chuyển lạnh, cô thích chui vào trong áo khoác của anh tránh gió, giống như con
mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân. Sau một thời gian, anh từ ban đầu không được tự
nhiên, dần dần quen với sự thân mật của cô, hương thơm trên người cô, cùng với
cảm giác khi ôm thân thể mềm mại kia.
Có nhiều lúc, bọn họ ở
trong căn phòng nhỏ của anh, pha một bình trà, rồi cùng nhau xem phim, cô tựa
vào vai anh mà ngủ, anh lại ôm cô lên giường, chia sẻ với nhau cái chăn ấm áp.
Thời tiết càng lúc càng
lạnh, nhưng tình cảm lại cứ thế tăng dần, ấm cả trái tim.
Từ mùa hè đến mùa đông,
bên nhau hơn nửa năm đã, cô dùng trái tim mềm mại nhất bao dung anh, không để
tâm anh bước đi quá chậm, bất kể là cô trả giá mười phần, anh chỉ hồi đáp được
ba phần. Bởi vì có cô bên cạnh, cùng anh vượt qua những ngày đau đớn đến sa sút
tinh thần, một lần nữa vá lại trái tim tan nát.
Một hôm, gió lạnh chợt ùa
về, bữa tối bọn bọ ăn vịt om gừng cho ấm người, rượu làm khuôn mặt trắng hồng
say lòng người. Buổi tối hôm đó, cô nằm trong lòng anh sưởi ấm, gò má cọ cọ
trên ngực anh.
“Quan Nghị, em có thể
mượn rượu giả điên không?”
Rượu? Anh buồn cười nhíu
mày. “Em chỉ bình rượu nếp đó sao?” Lại là bình rượu nếp đã được hâm nóng, hơi
bốc lên chỉ còn nửa bình, say được mới là lạ.
“Có quy định không được
sao?”
“Không có!” cho nên cô dự
định “say mèm”?
“Rất tốt” từng nụ hôn nhỏ
rơi trên cổ anh, lại hôn dần đến hầu kết, hàm dưới, bên tai, bàn tay hướng đết
nút áo của anh. Cơ thể anh trở nên căng thẳng, lại bị đôi môi đỏ mọng mềm mại
mất hồn kia chọc ghẹo đến nổi điên, thất bại mà rên rỉ, nhào đến hung hăng hôn
chặt môi cô.
Cô hoàn toàn không cần
suy nghĩ, cơ thể đã quen thuộc anh như bản năng. Có lẽ anh không nhớ, nhưng cô
thì có. Mỗi một tấc da thịt của cô đều nhớ rõ từng cái ôm của anh, hai thân thể
quấn lấy nhau, vui sướng tìm đến những tiết tấu nguyên thủy nhất, đó là trái
tim chung nhịp đập, thân thể giao hòa.
Khi thức dậy vào sáng sớm
hôm sau, thấy mình cùng với thân hình xinh đẹp không tấc vải quấn chặt vào nhau
thì đã không còn chấn kinh như nửa năm trước, thậm chí trước khi đầu óc ý thức
được hành vi của mình, anh đã mút lấy đôi môi thơm kia, cho cô một nụ hôn dịu
dàng.
Hôm đấy, anh rất say,
nhiều chi tiết đều là một mảnh mơ hồ, nhưng tối qua, anh rõ ràng nhớ kĩ từng
chi tiết, mỗi một biểu cảm nhỏ của cô. Cô là một cô gái đặc biệt, trong lúc
kích tình lại cầm lấy tay anh cắn cắn, khi cao trào ánh mắt như có hơi nước, âm
thanh yêu kiều ngâm lên cùng một câu nói, cùng một cái tên.
“Em yêu anh, Quan Nghị.”
Đêm hôm qua, cô ấy nói
rất nhiều lần, từng tiếng chạm vào tim anh.
Nỗi đau như bị xé rách
ngực tựa như đã là chuyện xa xôi lắm, anh bắt đầu hy vọng, hy vọng anh với cô,
tình yêu chân chính sẽ đến vào một ngày nào đó.
Anh hiểu rõ, cô gái này,
cô có thể cho anh tất cả, thật sự một lòng, tình sâu như vậy, cô xứng đáng được
anh dùng một tình yêu trọn vẹn để báo đáp.
———–
Vừa từ bên ngoài trở về,
chợt nghe thấy tiếng quát tháo của chị Vương “Quan Nghị, di động anh kêu kìa,
nhanh lên một chút. Tiểu Lăng đã gọi ba lần rồi”.
Bỏ hộp cơm trong tay
xuống, Quan Nghị bước nhanh đến, nhấc điện thoại lên nghe “Thải Lăng sao?”
“Em đây. Anh đi đâu vậy?
Di động cũng không mang”.
“Mua cơm trưa. Không phải
em bắt anh phải ăn đủ ba bữa đúng giờ sao?”.
“Được rồi, có thể cho
qua.”
“Có việc gì vậy?” Ngay cả
anh cũng không phát hiện rằng khi nghe thấy giọng nói của cô thì vẻ mặt mình sẽ
trở nên nhu hòa hơn nhiều, khóe môi nở nụ cười như có như không: “Hôm nay anh
có thể về sớm một chút không?”.
“Ừ, em chờ một chút” anh
bỏ điện thoại ra, quay sang hỏi “Chị Vương, hôm nay tôi có thể về sớm không?”.
“Có hẹn à? Nể mặt Tiểu
Lăng, được rồi, thả anh về, ở đây có tôi trông là đủ rồi”.
“Cảm ơn” cầm lại điện
thoại “Chị Vương bảo…”
“Em nghe thấy rồi. Không
ngờ là em lại có mặt mũi như vậy, anh nên học tập em một ít”.
“Bà Quan biết làm người
là tốt rồi, anh không cần học” không phục vì luôn bị trí thông minh lanh lợi
của cô trêu đùa, anh buột miệng nói ra theo bản năng, trả đũa cô một cú.
Quả nhiên bên kia sửng
sốt vài giây, tựa như phản ứng không kịp… Thế này… Tính là tán tỉnh ve vãn sao?
Anh đã mở mang đầu óc hơn rồi?
“Ưm, em thích cách xưng
hô này, anh có thể gọi nhiều lần hơn nữa, ông Quan!”
Thanh âm ẩn giấu ý cười
trêu chọc, anh hơi bực “Em rốt cuộc muốn nói gì?”
“Hừ hừ. Đầu trâu vẫn là
đầu trâu, lãng mạn không quá nổi ba giây” – Lạc Thải Lăng lẩm bẩm thầm trách
“Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau, em biết anh nhất định đã
quên”.
Một năm? Đúng không? Hai
người họ quen nhau như vậy cũng đã được một năm? Thật nhanh.
Anh nói nhẹ nhàng “Mấy
giờ tan học? Anh đến đón em”.
“Không cần đâu. Em muốn
về trước nấu bữa tối. Anh thích ăn cơm Trung bình thường dưới ánh đèn hay là ăn
cơm Tây dưới ánh nến?”.
“Đều được” Về phương diện
ăn uống, từ trước đến giờ anh không kén chọn, nếu không lúc mới quen biết cô,
làm sao có đủ nghị lực để ăn hết đồ ăn cô nấu.
“Vậy anh nhớ về sớm, em
sẽ chuẩn bị rượu, trước tiên đem anh chuốc say, rồi tắm rửa thơm tho chờ anh”.
Nghe trong lời nói của cô
có chút mập mờ, tai anh đỏ lên “Em có thể nói chuyện bạo dạn hơn chút nữa
không?”.
“Thế sao… Tiện đây hỏi
một câu, anh muốn em mặc mát mẻ một chút để chờ anh, hay là để anh tự mình cởi,
cái nào có cảm giác hơn?”.
“Em, em đang nói cái gì
vậy” cô vừa nói ra, anh nghe cũng thấy xấu hổ.
“Không lẽ anh nghĩ mặc
quần áo làm? Em không muốn, như vậy không cảm giác được nhiệt độ cơ thể và nhịp
tim của anh”.
“Anh chưa nói anh nghĩ
mặc quần áo làm…” anh ngay lập tức im miệng, liếc thấy cô gái ở cửa hàng đang
cố nín cười trông như sắp vỡ mạch máu.
“Ha ha, nói như vậy tức
là quyết định thế rồi nhé, em chờ anh” bên kia giống như đã đạt được mưu đồ,
thanh âm vô cùng khoái trá cúp điện thoại.
Ông trời ơi! Anh phải làm
người thế nào đây?
Dường như muốn tỏ vẻ
không liên quan tới mình, anh buông điện thoại, làm như đó không phải của anh,
vờ như không hề có đoạn đối thoại vừa rồi.
Năng lực giữ bình tĩnh
của chị Vương quả thực khiến người ta bội phục, lại có thể làm như không có
việc gì mà đi ung dung thong thả, đi đến góc mới tuôn ra một tràng cười long
trời lở đất.
Ông trời ơi! Đây là Quan
Nghị sao? Tiểu Lăng dạy dỗ cũng thật tốt! Ha ha ha, cô càng muốn cười…
Quan Nghị lúng túng không
thôi, giống như bề bộn nhiều việc xoay người đi ra, đi được vài bước, tiếng
chuông di động lại vang lên, anh rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng là…
“Quan Nghị, điện thoại
kìa, tôi biết anh nghe thấy” thình lình lại bồi thêm một câu “Nhiều vấn đề như
vậy không cần phải bàn bạc kĩ càng sao?”
Chết tiệt!
Anh không cam tâm đi về,
cũng không nhìn kĩ, vừa nhấc điện thoại đã nói “Em lại có việc gì…”
“Quan…” một âm thanh nhỏ,
ôn nhu cất lên, rút hết hơi thở của anh.
Giọng nói mà anh từng đêm
chờ đợi, đã dùng hết sinh mệnh cùng tình cảm cố chấp mà yêu say đắm …
Rất xa xôi, lại cũng rất
quen thuộc.
Trong nháy mắt, tất cả
những đau đớn, đều quay lại, chi phối toàn bộ cảm giác của anh.