Níu Giữ

Chương 54


Bạn đang đọc Níu Giữ FULL – Chương 54


Cũng may, bà Tưởng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Tưởng Thành Duật vẫn chưa theo đuổi Thẩm Đường thành công mà đã giới thiệu người ta theo cách này, tuy khá bất ngờ nhưng ngẫm lại rất hợp lý.
Bà mỉm cười nói với Thẩm Đường, “Con ở ngoài đời đẹp hơn trên TV rất nhiều, bác giúp Tranh Tranh “đua top” cho con non nửa năm, cuối cùng cũng may mắn được gặp người thật rồi.”
Bà đề cao cô như thế quả thật khiến Thẩm Đường được để ý mà lo sợ.
“Hai đứa làm gì cứ làm đi, bác và bác trai ngồi tí sẽ đi ngay.” Bà Tưởng nói với con trai, “Đi lấy bàn cờ ra đây cho ba mẹ, ba mẹ uống ly cà phê đánh một ván cờ đã.”
Tưởng Thành Duật không dám bỏ một mình Thẩm Đường ở lại trong sân với ba mẹ mình, anh nắm lấy cổ tay cô, “Anh quên mất để bàn cờ ở đâu rồi, em vào tìm với anh nhé.”
Ở cùng với ba mẹ anh khiến cô cứ cảm thấy áp lực, chưa bao giờ Thẩm Đường lại nghe lời anh như hôm nay, bây giờ anh có nói gì cô cũng sẽ nghe theo, ngoan ngoãn cùng anh đi vào nhà.
Vừa bước vào nhà, cô vội thở phào một hơi.
Tưởng Thành Duật buông tay cô ra, “Xin lỗi em, anh không ngờ ba mẹ anh lại đến đây.”
“Không sao đâu.” Thẩm Đường thông cảm cho anh.
Tưởng Thành Duật nhờ dì giúp việc tìm bàn cờ rồi đem ra sân cho mình, còn anh dẫn cô vào phòng bếp, vì sợ cô căng thẳng nên anh tìm chuyện để dời sự chú ý của cô.
Thẩm Đường nhìn thấy khung cảnh quen thuộc nên khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.

Ở chỗ này, Tưởng Thành Duật từng rửa trái cây cho cô, cô đã từng vòng tay ôm lấy anh từ đằng sau.
Còn cô cũng từng làm món tôm rang ngũ cốc cho anh, không biết anh có ăn không.
Tưởng Thành Duật mở tủ lạnh ra, “Em lại đây xem này.”
Tủ lạnh này hiện giờ được để trống, chỉ dùng để bảo quản người tuyết.
Một năm rưỡi đã qua, nhưng sáu người tuyết kia vẫn còn vẹn nguyên như cũ.
“Em tưởng anh vứt tụi nó đi rồi.”
“Anh cũng muốn vứt lắm nhưng không nỡ.” Tưởng Thành Duật đáp, “Anh không giống em.”
“Anh cứ nói thẳng em nhẫn tâm là được rồi.” Thẩm Đường khép cửa tủ lạnh lại, thấy anh hôm nay lại mặc áo sơ mi đen thì hỏi, “Trước đây không phải anh không thích màu này hả?”
Tưởng Thành Duật, “Không phải em thích sao?”
Anh đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn ra bên ngoài vườn, ba mẹ đang ngồi đánh cờ ở đó.
“Cửa ải của ba mẹ anh không thành vấn đề, sau này em không cần phải lo những chuyện liên quan đến gia đình anh, anh sẽ giải quyết thật tốt.”
Thẩm Đường, “Chưa chắc em sẽ kết hôn với anh mà.”
“Là anh muốn kết hôn với em.” Tưởng Thành Duật xoay người cô lại đối mặt với mình, “Thẩm Đường, chúng ta đã chia xa bao lâu nay, em không nhớ anh chút nào ư?”
“Trước đây thì nhớ.” Nom cô có vẻ nghiêm túc, “Bây giờ thì không nhớ nữa.

Ngày nào cũng nhìn thấy anh, chẳng có gì hay ho để nhớ hết.”
“…” Tưởng Thành Duật nghẹn lời.
Trên bàn thủy tinh đang chất một rổ cà chua, anh tiện tay cầm một trái rửa sạch rồi lau khô đưa cho cô, “Không nhớ cũng không sao, em vui là được rồi.”
Thẩm Đường cắn thử một miếng, chua chua ngọt ngọt.
“Đi thôi, ra ngoài vườn chơi nào.” Tưởng Thành Duật khẽ hất cằm lên.
Dứt lời, anh lại nhớ ra vẫn chưa tìm được tạp dề cho cô, “Chờ anh một chút.”
Anh đi lấy một cái tạp dề khác đến, thấy cô đang ăn cà chua nên anh giúp cô mặc vào, kế đó thắt một cái nơ phía sau lưng Thẩm Đường, nhìn trái cà chua trong tay cô, “Chua không em?”
Thẩm Đường mới cắn được một cái, lắc đầu.
“Anh nếm thử xem.” Tưởng Thành Duật cúi đầu, vì anh đứng sau lưng Thẩm Đường nên khi cúi xuống, cái cằm như tì lên bờ vai của cô, Thẩm Đường vô thức quay mặt sang, chóp mũi hai người khẽ lướt qua nhau, hơi thở quấn quít.
Tưởng Thành Duật hôn cô một cái, tay trái đỡ lấy gáy Thẩm Đường, nhanh chóng ngậm luôn miếng cà chua cô chưa kịp nhai ở trong miệng.
Hô hấp dừng lại vài giây.
Một nụ hôn vô cùng bất ngờ, nhịp tim của Thẩm Đường cũng vì nụ hôn này mà lỡ mất vài nhịp.
Quả táo Adam của Tưởng Thành Duật khẽ chuyển động, “Là lỗi của anh, phạt anh sau khi theo đuổi được em rồi lại kéo dài thêm một tháng nữa nhé.”
Thẩm Đường nhét nửa trái cà chua còn lại vào miệng anh, “Em thấy anh cố ý thì có.”
Tưởng Thành Duật cười, ngoan ngoãn ăn hết nửa trái cà chua kia, sau đó lại rửa thêm cho cô trái khác.
Thẩm Đường đã rời khỏi phòng bếp, anh liền nhanh chân đuổi theo, dúi trái cà chua vào tay cô.
Không biết có phải do trời nóng hay không mà tai cô cũng đỏ như trái cà chua trên tay.
Ôn Địch nhìn cô, cười trêu, “Cậu vừa làm chuyện gì xấu à?”
“Sò điệp sắp khét rồi kìa.” Thẩm Đường ngắt lời cô ấy.
Ôn Địch chọn vài loại hải sản đã được nướng xong rồi đặt vào mâm, chuẩn bị đưa sang chỗ bà Tưởng.
Cô nàng thì thầm với Thẩm Đường, “Lúc nãy mẹ của Tưởng Thành Duật còn bắt chuyện với mình, bà ấy nói rất thích mấy bộ phim do mình làm biên kịch.

Xem ra đã chấp nhận cậu rồi đấy, cố lên.”
Bà Tưởng đang đánh cờ với ông Tưởng, làn gió mát rượi phả ra từ quạt điều hòa khiến cả người khoan khoái lại dễ chịu.
Bà hạ giọng nói với chồng, “Ông cũng nhìn thấy tình huống trước mắt rồi đấy, Thành Duật quyết tâm phải cưới Thẩm Đường cho được.


Tranh Tranh cũng hoàn toàn ủng hộ chú út của nó.

Bây giờ ông muốn làm chướng ngại vật hay là trạm tiếp sức trên con đường theo đuổi bạn gái của con trai mình đây?”
Ông Tưởng đặt con cờ trong tay xuống, trừng mắt nhìn bà, “Làm chướng ngại vật thì mất mặt lắm.”
Bà Tưởng cười, trong lòng đã rõ.
Hai ông bà không nán lại lâu, ăn vài miếng hải sản do Ôn Địch đưa sang, vờ đánh một ván cờ rồi đứng dậy ra về.
Trước khi đi, bà Tưởng còn nói với Thẩm Đường, “Khi nào rảnh thì bảo Thành Duật đưa con về nhà chơi nhé.”
Nói đến thế này nghĩa là hai người đã đồng ý hôn sự giữa cô và Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường lễ phép đáp lại, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Tưởng Thành Duật đưa ba mẹ ra xe, “Con cám ơn mẹ.”
Bà Tưởng nói, “Con cũng đã nói ba mẹ là người quan trọng nhất với con, con sẽ không bỏ mặc suy nghĩ của chúng ta, vậy thì mẹ và ba cũng không thể bỏ mặc cảm xúc của con được.”
Bà vỗ vai con trai, sau đó ngồi lên xe.
Chiếc xe rời đi, mọi người đều thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tần Tỉnh như sống lại ngay lập tức, “Chị dâu, nghe nói công ty của chị đang tuyển người, chị có vị trí nhẹ nhàng nào hợp với em không? Em định nộp đơn ứng tuyển đây.”
“Công ty của tôi hiện tại chỉ là công ty nhỏ chưa tới hai mươi người, sợ cậu chướng mắt thôi.”
Thẩm Đường cười, không biết anh chàng muốn đến công ty cô làm là thật hay đang nói giỡn.
“Đến lúc đó em sẽ gửi CV cho chị nhé.” Tần Tỉnh cầm xiên tôm nướng, “Không nói nữa, em đi canh chừng Nghiêm Hạ Vũ đây.”
Tưởng Thành Duật đang ngồi trước bàn cờ, dùng quân cờ trắng và đen để xếp chữ.
Khó khăn lắm anh mới ghép xong, nhưng cái bàn chợt bị đụng vào một cái rầm, quân cờ chạy tán loạn.
“Không sao chứ.” Nghiêm Hạ Vũ cố ý, anh ta cầm cái mâm mà Ôn Địch mang qua lúc nãy, bên trong vẫn còn mấy món nướng chưa ai đụng đến.
Tưởng Thành Duật lườm anh ta, “Cậu có gì không hài lòng thì nói thẳng đi.”
Nghiêm Hạ Vũ, “Tội lỗi của cậu phải nói là chồng chất, tôi có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Tần Tỉnh giật lại cái đĩa trong tay anh ta, kéo Nghiêm Hạ Vũ sang một bên, “Thế em cho anh bốn ngày bốn đêm, đủ để anh nói chưa?”
Nghiêm Hạ Vũ tức đến bốc khói.
Mãi cho đến nửa đêm, đến khi bữa tiệc kết thúc rồi mà anh ta vẫn không nói với Ôn Địch được nửa câu.

Hôm sau, Thẩm Đường hẹn gặp Châu Minh Khiêm ở quán cà phê.
Không cần Thẩm Đường lên tiếng, Châu Minh Khiêm đã đoán ra được vì sao cô hẹn gặp anh ta.

Kế hoạch quay phim mới của anh ta đã truyền đi khắp nơi trong giới, đã có không ít người đến tìm anh ta.
Trần Nam Kính cũng gọi điện cho anh ta, một lòng đề cử Trần Nhất Nặc.
Diễn xuất của Trần Nhất Nặc không tệ, nhưng ngoại hình và khí chất lại không hợp vai.

Anh ta cần một nữ chính có cá tính mạnh mẽ, nhưng đôi khi cũng cần phải mềm dẻo.
Tất cả mọi người đến tìm anh ta để xin vai, anh ta đều không trả lời thẳng mà chỉ bảo chờ đến khi thử vai rồi nói tiếp.
“Cô đi xin vai cho Trữ Nhiễm à?” Châu Minh Khiêm hỏi thẳng.
Thẩm Đường được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, “Tôi muốn tìm hiểu kịch bản và nhân vật thế nào, tôi định đầu tư vào bộ phim của anh.”
Cô lúc nào cũng khiến anh ta bất ngờ, lại còn không thích nợ ân tình của người khác.

Châu Minh Khiêm rất thích làm việc với những người thẳng thắn thế này.
Thẩm Đường hỏi, “Hiện giờ có bao nhiêu nhà đầu tư?”
“Ba.” Châu Minh Khiêm nhắc nhở cô, “Công ty của đạo diễn Trần là nhà đầu tư chính.” Ý là đếu lúc đó sẽ không tránh được chuyện thường xuyên gặp Trần Nam Kính.
Thẩm Đường không quan tâm, “Đã vào giới này rồi thì dù ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ gặp, không sao đâu.”
Châu Minh Khiêm nghe thấy thế thì yên tâm, còn chuyện đầu tư thì hiện tại không thể nào nói trước được, anh ta cần phải trở về mở cuộc họp, sau đó hai bên còn phải điều chỉnh các điều khoản trong hợp đồng cho phù hợp.
“Tuần sau thì sao?”
Anh ta hẹn cô.
Thẩm Đường kiểm tra lại lịch trình mà chị Lỵ gửi cho mình, tuần sau đã là giữa tháng Sáu, cô phải bay sang Thượng Hải để tham gia buổi biểu diễn thời trang của Time, ở lại đó cũng tầm hai ba ngày.
“Thứ Sáu được không? Từ thứ Năm đổ về trước thì tôi còn đang ở Thượng Hải.”
“Không thành vấn đề, nếu cô rảnh thì cứ gọi cho tôi.”
Cô và Châu Minh Khiêm trò chuyện vô cùng vui vẻ, đến khi ly cà phê cạn đáy, hai người cũng chào tạm biệt nhau.
Thẩm Đường nhắn tin cho Tạ Quân Trình, [Em định đầu tư quay phim, anh chuẩn bị cho em mười triệu đô nhé.]
Tạ Quân Trình, [Em xài tém tém lại chút đi, tiền của em sắp cạn rồi đấy.]
Thẩm Đường, [Em đâu có xài, em đầu tư mà.]

Tạ Quân Trình, [Số tiền kia của em vẫn chưa tới kỳ.

Em có cần gấp không? Nếu cần gấp thì anh chuyển tiền của anh sang cho em trước.]
Thẩm Đường, [Không gấp, bàn bạc hợp đồng có lẽ còn phải mất một khoảng thời gian, cuối tháng anh chuyển cho em là được.]

Đến giữa tháng Sáu, buổi biểu diễn thời trang của Time được tổ chức tại Thượng Hải.
Thẩm Đường đưa Trữ Nhiễm theo, nhờ chị Lỵ dựa vào quan hệ cá nhân nên mới tìm cho Trữ Nhiễm một vé trình diễn trên sân khấu.
Trong hai năm gần đây, tuần lễ thời trang của Time càng lúc càng có danh tiếng, năm nay bọn họ còn mời vài nghệ sĩ đến làm khách mời đặc biệt.

Nghe chị Lỵ nói hôm nay còn có một khách mời đặc biệt là gà của công ty Phàn Ngọc.
Trữ Nhiễm chưa từng trình diễn trên sân khấu chữ T, vì là lần đầu tiên tham gia nên không tránh khỏi căng thẳng.

Trước khi bay sang Thượng Hải, cô nàng đã tìm giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn cho mình suốt mấy ngày liền, nhưng trong lòng vẫn không mấy tự tin.
Trên máy bay, hai người ngồi cạnh nhau.
“Cô đừng ôm hi vọng vào tôi nhiều quá.” Trữ Nhiễm liếc nhìn Thẩm Đường đang đọc tạp chí, báo trước cho cô một tiếng.
Thẩm Đường không thèm ngẩng đầu, “Tôi cũng chẳng ôm hy vọng gì với cô.”
“…” Tim Trữ Nhiễm tan nát.
Từ khi ký hợp đồng với công ty Thẩm Đường, trái tim của cô nàng cũng bắt đầu chịu kích thích hơn xưa.
Bây giờ Trữ Nhiễm cũng đã quen với mấy lời chua ngoa của Thẩm Đường, cô nàng không thèm chấp nhặt với người như cô.
Trữ Nhiễm nhìn xuống chân mình, rồi lại lướt sang đôi chân dài miên man kia của Thẩm Đường.

Cô nàng chỉ thấp hơn Thẩm Đường có 3 cm thôi, nhưng vì sao nhìn chân của Thẩm Đường rồi lại thấy mình phải thấp hơn cô cả 5cm ấy chứ.
Một lúc sau.
Trữ Nhiễm lại lên tiếng, “Với chiều cao này của tôi thì không có ưu thế nào khi ở trên sân khấu chữ T, vừa lên liền bị nhóm người mẫu chuyên nghiệp quật cho tan tát.”
Thẩm Đường đang nghiên cứu một chiếc váy trên tạp chí, thờ ơ đáp lại, “Chân không đủ dài thì lấy giày cao gót bù vào.”
Trữ Nhiễm nghe mà muốn “trầm cảm”, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng thèm để ý đến Thẩm Đường nữa.
Thẩm Đường chụp lại mẫu váy dài này, sau đó lại lật sang trang tiếp theo.
Đến khi máy bay hạ cánh, cô đã nhắm được ba mẫu lễ phục.
Chị Lỵ cho xe đến đón bọn cô, Trữ Nhiễm đã quen với việc xuất hiện rầm rộ.

sau lưng cô nàng có tận bảy tám người đi theo, phải gọi hai xe đến mới đủ chỗ ngồi.
Thẩm Đường và vệ sĩ lên chiếc xe con ở phía sau, nhường lại xe chuyên dụng cho Trữ Nhiễm.
Nhưng đến lúc cuối, Trữ Nhiễm lại bước xuống xe chuyên dụng, ngồi lên chiếc xe con kia.
“Xem như tôi có chứng tự ngược đi.” Cô nàng lên tiếng tự giễu trước khi Thẩm Đường mở miệng.
Thẩm Đường không đấu khẩu với cô nàng, chỉ gửi cho chị Lỵ mấy tấm ảnh lễ phục cô chụp ở trên máy bay, [Chị mua hết mấy bộ này nhé.]
Chị Lỵ khó hiểu, [Đây đâu phải phong cách của em.]
Thẩm Đường, [Chuẩn bị cho Trữ Nhiễm mặc để tham dự sự kiện, khỏi mắc công phải đi mượn.]
[Lễ phục tham gia sự kiện thì đi mượn là được rồi, nếu mua thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ?! Chị hai của tôi ơi, chúng ta lập công ty để làm bà chủ chứ không phải để đốt tiền:)]
Thẩm Đường, [Tiền mua ba bộ lễ phục này là tiền riêng của em, xem như quà ký hợp đồng với Trữ Nhiễm.] Cô cất điện thoại vào, lúc này mới có thời gian để mắt đến Trữ Nhiễm.
Thẩm Đường nói về chuyện trình diễn thời trang ngày mai, “Cô sẽ có bốn bộ quần áo, tất cả đều là do nhà thiết kế của Time lựa chọn riêng cho cô, cho nên các khuyết điểm của cô hầu như sẽ được giấu đi.

Đến lúc đó, cô chỉ cần trình diễn hết sức mình là được.

Dù không tạo được hiệu quả mong muốn cũng không có gì bất ngờ, cô không cần phải áp lực đâu.”
Trữ Nhiễm “…”
Cô nàng lên xe của Thẩm Đường là muốn hỏi xem có tin tức gì về bộ Làm thế nào để yêu em hay không, nhưng chờ đến khi xe dừng lại trước cổng khách sạn, cô nàng vẫn chưa hỏi thăm được.
Trong chuyến đi lần này, bọn họ ở lại khách sạn Thường Thanh.
Nhớ khi đó, Thẩm Đường và Trữ Nhiễm còn đánh nhau một trận ở bãi đỗ xe phía sau khách sạn.
Thẩm Đường vừa xuống xe thì có điện thoại gọi đến.
“Em nhìn ra sau đi.”
Thẩm Đường đặt vali xuống, xoay người lại tìm người.
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, Tưởng Thành Duật đang cầm điện thoại nhìn cô.

Vệ sĩ kéo hai cái vali vào khách sạn làm thủ tục nhận phòng, còn Thẩm Đường lại bước về phía Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật xuống xe, anh đến vừa đúng lúc.
“Sao anh đoán ra được em ở đây thế?” Thẩm Đường cúp điện thoại rồi hỏi anh.
Tưởng Thành Duật đâu cần phải đoán, Trữ Nhiễm quen ở khách sạn Thường Thanh bao nhiêu năm nay, Thẩm Đường lại không quan trọng chuyện ăn ở, hiển nhiên sẽ ở cùng với nghệ sĩ của mình.
“Lên xe đi, anh đưa em đi dạo sông Hoàng Phố.”
Lời này nghe rất quen tai, tháng Mười năm kia anh cũng từng nói một câu tương tự thế này.

Khi ấy tình cảm của bọn họ đang trong thời kỳ nồng nhiệt, cô có một bộ phim truyền hình cần phải kêu gọi tài trợ, anh đã nhờ Nghiêm Hạ Vũ đến cổ vũ cho cô.
Bất tri bất giác đã gần được hai năm rồi.
Vẫn là chiếc xe này, vẫn là chiếc du thuyền kia.
Cô và Tưởng Thành Duật ngồi xuống hàng ghế trên boong tàu mà hai người đã từng ngồi, gọi hai ly cà phê.
Tám giờ ba mươi, cũng là thời điểm sôi nổi nhất của bờ sông Hoàng Phố.
Quay về chốn xưa, cảnh còn, mà người cũng vẫn còn đó.
Thẩm Đường nhớ rất rõ, đêm ấy gió rất lớn, nhiệt độ ngoài trời rất thấp, cô còn phải khoác áo khoác của Tưởng Thành Duật.

Nhưng hôm nay thì không cần, đang là giữa hè nên cơn gió lướt qua mặt cũng mang theo hơi nóng hừng hực.
Cô ngắm nhìn phong cảnh mờ ảo ở hai bên bờ, cuối cùng cũng nhớ ra phải hỏi thăm anh, “Sao bỗng dưng anh lại đến Thượng Hải công tác thế?” Đêm trước anh còn bảo dạo gần đây anh đều luôn ở Bắc Kinh.
“Chút chuyện liên quan đến dự án mua lại.” Tưởng Thành Duật không nói thêm, anh giúp cô khuấy cà phê lên, đã nguội rồi.
Công ty mục tiêu có rất nhiều vấn đề, anh cảm giác có bẫy rập ở chỗ nào đó nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm ra manh mối.
“Ngày mai anh bận, buổi tối cũng không có thời gian đến thăm em.” Tưởng Thành Duật chủ động báo cáo lịch trình của mình, “Anh có hẹn với tổng giám đốc Trữ.”
Thẩm Đường nhìn anh, “Trữ Nhạc Lễ?”
“Ừ.

Trả lại ân tình trước đó.” Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của Trữ Tiêu Duyệt, cô bé đã từng gửi lời chúc cho Thẩm Đường qua màn hình quảng cáo.

Anh vốn định sẽ đứng giữa thúc đẩy cho ông cụ Tiêu nhận một hợp đồng, nhưng ông Tiêu từ chối, còn nói rằng nhường phần ân tình này lại cho Trữ Nhạc Lễ.
Năm nay mới có một hạng mục thích hợp, vì thế anh liền sang đây để giới thiệu cho Trữ Nhạc lễ.
Vừa hay, anh cũng cần hỏi thăm ông ấy vài chuyện.
Thẩm Đường suy đoán, “Vì em nên anh mới thiếu nợ ân tình của ông ấy đúng không?”
“Không liên quan đến em.” Tưởng Thành Duật phủ nhận, “Là ân tình trong chuyện làm ăn.” Anh đặt muỗng khuấy cà phê sang một bên, ra hiệu cô nếm thử cà phê.
Thẩm Đường nhấp một ngụm, nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng trên người anh thì hỏi, “Sao hôm nay anh không mặc áo đen nữa?”
“Buổi tối mặc màu đen thì không nổi.”
“…”
Nhận ra anh đang trêu mình, Thẩm Đường bật cười.
Tưởng Thành Duật lấy điện thoại ra chụp cho cô một tấm ảnh về đêm.
Thẩm Đường không nhìn vào ống kính mà lại xoay mặt sang chỗ khác.
Đây là điểm khác biệt duy nhất so với lần du thuyền trên sông Hoàng Phố vào năm kia, khi đó cô nhờ anh chụp ảnh cho mình, còn bây giờ thì anh chủ động chụp ảnh cho cô.

Những người kiêu ngạo như anh, chỉ cần thay đổi một chút thôi cũng khiến người ta phải cảm khái đúng là không dễ dàng gì.
Rời khỏi du thuyền, chiếc xe chạy thẳng về phía khách sạn.

Căn hộ của Tưởng Thành Duật nằm trên cùng một cung đường với khách sạn cô ở, chiếc xe vừa chạy đến dưới lầu căn hộ thì rẽ vào.
“Trễ rồi, anh đưa em về khách sạn đi.”
Tưởng Thành Duật, “Anh làm bữa khuya cho em nhé, ăn xong rồi hẳn về.

Anh đã chuẩn bị nguyên liệu xong cả rồi.”
Xe đã dừng lại, nhưng Thẩm Đường không có ý định bước xuống xe.

Trong căn hộ ấy tràn ngập dấu vết quấn quít giữa cô và anh, nếu bước vào thì sẽ gợi nhớ rất nhiều thứ.
Tưởng Thành Duật nhìn cô một lúc, cũng không ép cô nữa mà bảo lái xe chạy về khách sạn.
Thẩm Đường trêu anh, “Đổi lại là trước kia ấy, nếu em mà không xuống xe ăn bữa khuya của anh thì nhất định anh sẽ nói rằng, Thẩm Đường, em lại đang cáu kỉnh với anh đấy à.”
Tưởng Thành Duật nhìn vào mắt cô, “Chẳng phải bây giờ anh đã sửa rồi ư?”
Thẩm Đường đưa tay chộp vào khoảng không bên cạnh anh, “Em bắt được một nắm hạt bụi tên “tức giận”, tất cả bọn chúng đều mang họ Tưởng.”
Tưởng Thành Duật bật cười, chỉ có cô mới dám trêu anh thế thôi.
“Tội cho đôi tay này của em quá.” Anh nắm tay cô đặt lên môi hôn một cái, “Nguyên liệu bữa khuya là anh cố tình chuẩn bị, em không chịu ghé vào còn không cho người ta buồn ư?”
Ngoại trừ bò beefsteak ra thì anh chẳng biết làm món nào khác.
Thẩm Đường rút tay về, “Anh chuẩn bị nguyên liệu gì thế? Có biết nấu không đấy?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Anh học đầu bếp làm được vài món, sau này sẽ xuống bếp làm cho em và con cùng ăn.”
Thẩm Đường không tiếp lời.
Bởi vì mấy lời thế này cô tiếp không nổi.
Kế hoạch ăn khuya tối nay xem như xếp xó, Tưởng Thành Duật hẹn cô trưa mai đi ăn cùng nhau, anh cố nhín ra chút thời gian nghỉ trưa, “Đến lúc đó anh sẽ để tài xế đến đón em.”
“Trưa mai em không rảnh, phải đưa Trữ Nhiễm đi thử đồ.”

Buổi biểu diễn tối mai cô cũng đến làm khách mời, bên phía tổ chức đã tặng cô một vé VIP.
Bây giờ cô chỉ là bà chủ của một công ty vừa mới thành lập, ekip vẫn chưa được xây dựng tốt, nên có rất nhiều chuyện cô phải tự thân xuất trận.
Ngày hôm sau, Thẩm Đường gặp Trần Nhất Nặc tại hậu trường của buổi trình diễn.

Hôm nay Trần Nhất Nặc cũng đến xem biểu diễn thời trang, thuận tiện tạt sang hậu trường thăm hỏi nghệ sĩ của công ty mình.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc Trần Nhất Nặc gặp lại Thẩm Đường, tâm trạng của cô ta vừa khó nói lại vừa kỳ quái, rồi lại chợt nhớ đến cái lần mình sang Manhattan hồi tháng Hai, cô ta đã cầu xin Thẩm Đường đừng chỉa mũi vào mẹ của mình.
Lúc ấy cô ta ngây thơ để mặc Thẩm Đường giẫm nát tự tôn của mình ở dưới chân.
Còn bây giờ, cô ta và Thẩm Đường lại cùng nhau tranh một bộ phim.
Càng thú vị hơn chính là, người đầu tư bộ phim đó lại là ba của hai người.
Thật ra chính Trần Nhất Nặc cũng không dám chắc cán cân trong lòng ba mình sẽ nghiêng về phía ai.
Hôm đó cô ta đến văn phòng ba mình năn nỉ một chập, tuy ba đã đồng ý sẽ đề cử cô ta, nhưng chỉ cần chưa được chốt vai thì trái tim của cô ta vẫn bị treo lơ lửng.
Trần Nhất Nặc vẫn chào cô một tiếng “Cô Thẩm” như xưa, “Khéo thế.”
“Không khéo đâu.” Thẩm Đường cười nhạt, “Biêt cô và mẹ cô sẽ đến đây, tính Trữ Nhiễm lại cứng đầu, chỉ cần bị hai người nói khích vài câu có khi lại nổi cáu lên, nên tôi đành đến đây để trông chừng cô nàng.”
Trần Nhất Nặc bị cô nói kháy bèn đáp lại, “Đúng là cần phải trông chừng, Trữ Nhiễm chẳng có gia giáo gì cả.”
Thẩm Đường khiến cô ta cạn lời, “Ừ.

Về điểm này thì Trữ Nhiễm giống sếp của cô nàng là tôi đây.”
Trần Nhất Nặc chợt bị nghèo vốn từ, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Đường tự hạ thấp bản thân như thế.
“Tôi đã quyết định sẽ tham gia bộ Làm thế nào để yêu anh rồi.” Cô ta chủ động nhắc tới, “Ba tôi đã đồng ý sẽ giới thiệu tôi trước mặt đạo diễn Châu, nắm chắc tám phần rồi.”
“Thế thì sao?” Thẩm Đường chẳng thèm quan tâm.
Giống như cô dự đoán, Phàn Ngọc sẽ không để cô thuận lợi giành được vai diễn, dù Trần Nhất Nặc không hợp với vai diễn kia thì Phàn Ngọc cũng sẽ không từ thủ đoạn giành lấy.
Thẩm Đường cười, “Tôi rất thích đoạt đồ ăn từ trong miệng cọp, thế thì mới kích thích, cô nói đúng không?” Cô hỏi lại Trần Nhất Nặc, “Cô có biết vì sao tôi lại mở công ty không?”
Vừa dứt lời, còi báo động trong đầu cô bất chợt vang lên.
“Bí quyết” nho nhỏ mà Tưởng Thành Duật gửi cho cô cứ như bị ma ám quỷ nhập mà tự động hiện lên.
Trần Nhất Nặc không e sợ, nếu đã đến thì dù có tránh cũng không thoát nổi, “Tôi biết cô muốn gì, cô muốn phá hủy sự nghiệp của tôi và công ty của mẹ tôi chứ gì.”
“Cô sai rồi.” Thẩm Đường nói rõ ràng từng chữ một, “Vì tôi muốn làm một nữ giám đốc thành đạt xinh đẹp.”
“…”
“Từ nay về sau, chỉ cần là tài nguyên phù hợp với lợi ích của công ty thì tôi sẽ tranh thẳng tay, tôi sẽ chẳng quan tâm đó là do Trần Nam Kính hay Lưu Nam Kính đầu tư đâu.”
Thẩm Đường khẽ gật đầu rồi nghênh ngang rời đi.
Sắp xếp cho màn trình diễn của Trữ Nhiễm xong xuôi, Thẩm Đường vào chỗ ngồi trước nửa tiếng.
Vừa ngồi xuống được vài phút, ghế trống bên cạnh cũng có người ngồi.
Thẩm Đường vô thức nhìn sang xem có phải là người quen hay không.

Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia, cô thấy đúng là quen đến mức nhừ như cháo.
Trần Nam Kính cũng ngạc nhiên không kém, ông ấy thế mà được xếp ngồi cạnh con gái mình.

Đây là vé do bạn ông ta gửi tặng, hơn nữa còn là vé tiện tay bốc đại.
Tác phẩm tiếp theo của ông ta có liên quan đến giới thời trang, vì thế hôm nay Trần Nam Kính đến đây để tìm linh cảm.
Tuy Time chỉ là một hãng thời trang nội địa, nhưng chỉ trong vòng vài năm đã có sức ảnh hưởng đối với giới thời trang trong nước, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông ta chắp bút viết kịch bản cho bộ phim này.
“Hôm nay con đến một mình à?” Ông ta chủ động bắt chuyện với con gái.
Thẩm Đường chẳng thèm ừ hử gì.
Trần Nam Kính lẩm bẩm, “Ba nghe nói con đã hợp tác với phòng làm việc của Hoắc Đằng, tốt quá rồi.”
“Ba, ba cũng tới à, con còn tưởng con nhìn lầm ai ấy chứ.” Giọng Trần Nhất Nặc chợt xen ngang.
Chỗ của Trần Nhất Nặc ở bên phía sân khấu bên kia, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ba mình và Thẩm Đường ngồi cạnh nhau.

Trong lòng co ta chợt thấy bất an, ngũ vị tạp trần.
Có lẽ mẹ cô ta nói đúng, nếu cô ta không thân thiết với ba, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ giao hết tất cả lại cho Thẩm Đường, còn cô ta sẽ trắng tay.
Đứng ngồi không yên, Trần Nhất Nặc đi vòng qua một nửa sân khấu tìm tới chỗ ba mình ngồi.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh ba mình, định chờ lát nữa sẽ đổi chỗ của mình cho người ta.
Trần Nam Kính, “Ba sang đây xem biểu diễn thời trang sẵn tiện tìm linh cảm sáng tác.”
Trần Nhất Nặc không tin lời ba mình, tám phần là ông đến đây tìm Thẩm Đường.
Cô ta ngồi bên cạnh nhìn ba mình, Trần Nam Kính ngả người vào lưng ghế dựa, Trần Nhất Nặc bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Đường.
“Ba, bên phía đạo diễn Châu thế nào rồi? Bộ phim trước của con vừa đóng máy, bây giờ chỉ còn chờ phim của đạo diễn Châu thôi.

Ba đã hứa với con rồi đó.”
Thẩm Đường đã quyết định sẽ đầu tư vào bộ phim Làm thế nào để yêu em này, bên phía Tạ Quân Trình cũng sắp chuyển tiền sang cho cô, thế thì cô sẽ có quyền để giành vai chính cho Trữ Nhiễm.
Nhưng bây giờ Trần Nhất Nặc lại dám khiêu khích trước mặt cô, dù cô không muốn dựa vào Trần Nam Kính để giành vai, nhưng vẫn phải dạy cho Trần Nhất Nặc một bài học.
Không chờ Trần Nam Kính lên tiếng, Thẩm Đường đã xen ngang lời Trần Nhất Nặc, “Đạo diễn Trần, nhắc đến phim của Châu Minh Khiêm, hiện tôi cũng đang để ý một bộ phim của anh ta, đó là Làm thế nào để yêu em.

Nghe nói bộ phim này do công ty của ông đầu tư, tôi cũng muốn giành vai nữ chính cho nghệ sĩ của công ty mình.”
Thẩm Đường không cho Trần Nam Kính có cơ hội lên tiếng, ép ông phải đưa ra quyết định trước mặt Trần Nhất Nặc, “Ông chỉ cần nói một lời thôi, vai diễn này ông có cho hay không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.