Níu Giữ

Chương 49


Bạn đang đọc Níu Giữ FULL – Chương 49


Tin tức đính hôn hoang đường đến buồn cười thế này, vậy mà người trong cuộc là cô đây lại không hay biết gì.
Hẳn không phải là do chủ tịch Tiêu làm, bởi vì ông ấy biết rõ cái tính “cá chết lưới rách” của cô.

Nếu trêu vào cô thì cô sẽ không bao giờ nể mặt bất cứ ai mà ngoan ngoãn đính hôn như thế.
Còn Lục Tri Phi, dạo gần đây cô ta đang bận tối tăm mặt mày với một núi công việc ở công ty, không rảnh hơi tung tin đồn.
Thẩm Đường trả điện thoại lại cho Tưởng Thành Duật, “Không biết là ai làm.

Mẹ của Tạ Quân Trình không phải là người vô lý như thế, vì ngộ nhỡ đến lúc đó Tạ Quân Trình không phối hợp thì người bị thiên hạ chế giễu chính là bà ấy.”
Lịch trình ở London của Tưởng Thành Duật đã kết thúc, lẽ ra ngày mai sẽ bay về nước, nhưng anh tạm thời thay đổi kế hoạch.

Anh đưa tay nhận lại điện thoại, “Ngày mai đi Manhattan với anh nhé.”
Không có hộp tỳ tay ngăn cách ở giữa, khoảng cách hai người càng gần nhau thêm.
Thẩm Đường nhìn ra ô cửa sổ phía bên anh, “Em đi cùng anh làm gì?”
“Em về Bắc Kinh cũng chỉ một mình, chi bằng đi cùng anh.” Tưởng Thành Duật không cho cô cơ hội từ chối, “Đến lúc đó anh sẽ hẹn gặp Cohen, có lẽ sẽ giúp ích được cho em.”
Thẩm Đường vui vẻ đồng ý, tranh chấp giữa cô và Lục Tri Phi đã bước vào hồi gây cấn, sau khi Ninh Dần Kỳ rút vốn thì chính là thời cơ tốt nhất để cô tiến vào công ty cô ta.
Cô thả người ngả vào lưng ghế, thả lỏng toàn thân.
Tưởng Thành Duật quay sang, hai ánh mắt khẽ chạm vào nhau.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cô chợt hỏi anh, “Anh đang nghĩ gì thế?”
Tưởng Thành Duật, “Anh đang nhớ lại xem anh không tốt với em ở điểm nào.”
Thẩm Đường vẫn còn chút lương tâm, “Không phải không tốt, là vì quá tốt nên em mới càng muốn nhiều hơn.” Nói được một nửa thì cô lại đổi giọng, “Anh trưng cái mặt lạnh lùng kia ra rồi nói với em, ‘Thẩm Đường, sao tối nay em cứ cáu kỉnh với anh thế?’.”
“Sau này anh sẽ không nói thế nữa.”
Tưởng Thành Duật không nhớ mình từng nói những lời này khi nào, nhưng nếu cô nhớ rõ như thế thì nhất định là anh đã nói rồi.

Anh tìm cách bù đắp cho cô, “Tối nay anh mời em đi xem phim nhé.

Anh chưa từng đi xem phim cùng em lần nào.”
Thẩm Đường nhớ đến chuyện gặp anh ở rạp chiếu phim lúc trước, “Cũng xem như là từng có rồi.”
“Xem ở trong nhà thì không tính.” Ý của Tưởng Thành Duật là, “Chưa từng đưa em đến rạp chiếu phim.”
“Em và anh từng cùng nhau xem một bộ phim rồi.” Thẩm Đường nhắc anh, “Bộ phim điện ảnh của Cố Hằng ấy, anh đi cùng Tranh Tranh, em đi cùng Ôn Địch, anh ngồi trước em mấy dãy.”
Tưởng Thành Duật khá ngạc nhiên, “Hôm đó anh cũng thấy em, ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.”
Thẩm Đường khẽ gật đầu, cảm giác này đúng thật là kỳ diệu.
Cô ngồi thẳng người, ngửa đầu nhìn trần xe chứ không nhìn anh nữa, bởi vì khi nhìn vào mắt anh, cô rất dễ sa chân vào đó.
“Em muốn xem phim gì?” Tưởng Thành Duật hỏi cô, anh mở điện thoại lên, định đặt vé trước.
“Em không xem đâu.

Bây giờ em đang bị gắn mác là vợ chưa cưới của người khác, đi xem phim cùng anh thì không hay cho lắm.”
Nào đâu chỉ mỗi không hay, trong mắt người không biết chuyện, hành động này của anh chính là đang đập chậu cướp bông, “Đến Manhattan lần này anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
Tưởng Thành Duật thoát khỏi app.
Tin tức đính hôn giữa Tạ Quân Trình và Thẩm Đường vẫn tiếp tục truyền đi trên mạng xã hội.
Chính chủ là Tạ Quân Trình cũng không hề biết chuyện gì xảy ra, vừa mới mở mắt liền được người ta thông báo mình sắp kết hôn rồi.
Xem hết email thư ký gửi đến, anh gọi thẳng cho mẹ mình.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn làm gì thế?” Anh giận dữ chất vấn.

Chỉ vì tin đính hôn này mà mối quan hệ mẹ con vốn đang lung lay nay lại càng thêm căng thẳng.
“Ai mà biết nó thành ra thế này!” Chính mẹ Tạ cũng không hiểu nổi, mấy hôm trước có phóng viên nhắc đến chuyện cưới xin của Thẩm Đường và Tạ Quân Trình, còn nói ngày 20 tháng 5 là một ngày vô cùng lãng mạn đối với giới trẻ Trung Quốc, Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đang ở Bắc Kinh, liệu bọn họ có cân nhắc đến ngày đó hay không.
Bà chỉ đáp lại qua loa, nói hôm đó là ngày tốt, nhưng không biết ý của đám nhỏ thế nào.
Đến khi phóng viên đăng bài thì lại trở thành sẽ đính hôn vào ngày 20 tháng 5.
“Tuy mẹ thích Thẩm Đường thật, cũng muốn giúp con giành người ta về, nhưng mẹ đâu đến nỗi phải dùng cách ngu ngốc đó để bức hôn con chứ.”
Mẹ Tạ vừa mới cãi nhau với chồng, mọi người đều nghĩ bà tự ý tiết lộ tin tức cho truyền thông, dùng cách này để ép Tạ Quân Trình phải kết hôn.
Bà bình tĩnh lại, “Tòa soạn báo đó trực thuộc tập đoàn đối đầu với MK nhà chúng ta, đừng hy vọng bọn họ sẽ thanh minh.”

Tạ Quân Trình uống ly nước đá để tỉnh táo đôi chút, anh cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Đường, [Là do phóng viên cố tình xuyên tạc ý tứ của mẹ anh.

Tòa soạn của phóng viên ấy trực thuộc tập đoàn cạnh tranh của MK.

Nhưng tên phóng viên đó lại biết anh và em đang ở Bắc Kinh, có vẻ như chuyện này đang nhắm vào em đấy.]
Thẩm Đường, [Em biết rồi, anh đừng cãi nhau với mẹ anh nữa, bà ấy cũng chỉ bị người ta lợi dụng thôi.]
Cô chụp màn hình tin nhắn của Tạ Quân Trình gửi cho Tưởng Thành Duật, “Chuyện này có lẽ phức tạp hơn anh nghĩ.”
Tưởng Thành Duật đắn đo một lúc rồi nói, “Liệu có phải là do Phàn Ngọc giậu đổ bìm leo hay không?” Có thể chơi chiêu dư luận này mượt đến thế, tạm thời anh không nghĩ ra người nào khác.
“Cũng có thể lắm.” Thẩm Đường ngồi thẳng người, “Công ty điện ảnh của Phàn Ngọc có hợp tác với không ít công ty giải trí ở Âu Mỹ, chắc hẳn cũng có quan hệ với các phóng viên giải trí, cho nên muốn làm quen với phóng viên Kinh tế và Tài chính cũng không khó.”
Nếu là Phàn Ngọc làm, thì đúng là bà ta muốn mượn đao giết người.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn.
“Em cứ bận chuyện của em và Lục Tri Phi đi, chuyện này cứ để anh giải quyết.” Tưởng Thành Duật xuống xe.
Thẩm Đường cùng anh đi vào khách sạn, “Tự em giải quyết được, vẫn chưa bận đến mức phải phân thân.”
Tưởng Thành Duật nói chuyện đều nhìn cô, “Dù sao thì em cũng phải để anh làm chút chuyện vì em chứ.

Em là vợ sắp cưới của ai thì không có ảnh hưởng gì đến em, nhưng người bị ảnh hưởng là anh.

Chuyện này em không cần phải nhúng tay vào.”
“Hi, Tưởng.” Có người cất giọng chào anh từ xa.
Tưởng Thành Duật ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng, hóa ra là Tiêu Đông Khải.
Hai người đàn ông bắt tay nhau rồi hàn huyên tâm sự.
Thẩm Đường khoanh tay trước ngực, xoay người nhìn bức tranh trên tường ở đại sảnh.
Tiêu Đông Khải chờ cô ở đây, tuy có hơi bất ngời nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Anh ta là con trai của anh hai Tiêu Chân, theo quan hệ huyết thống chính là anh họ của cô.

Anh ta làm luật sư, không có hứng thú với tập đoàn Tiêu Ninh, tự cầm kiếm xông pha trong lĩnh vực của riêng mình.
Anh ta là đối tác của công ty luật Khải Tây, một trong những công ty luật hàng đầu trên thế giới.
Lợi nhuận mỗi năm mà công ty luật kiếm được chưa bao giờ lọt khỏi top 15 trong giới, gần hơn năm mươi văn phòng được đặt tại các thành phố lớn trên toàn thế giới như London, New York…
Tưởng Thành Duật biết thành kiến của cô đối với nhà họ Tiêu không thể dùng từ hận để hình dung, muộn thế này mà Tiêu Đông Khải tự mình đến đây chờ người, hẳn là có chuyện quan trọng.
Anh dịu dàng xoa đầu cô, “Anh lên phòng ăn trên lầu chờ em, anh vẫn chưa ăn tối nên lát nữa em lên ăn cùng anh nhé.”
Tưởng Thành Duật rời đi, đại sảnh khách sạn rơi vào im lặng.
Tiêu Đông Khải hỏi ý cô, “Ra ngoài đi dạo một chút, hay tìm chỗ uống một ly cà phê?”
Thẩm Đường không muốn nói chuyện, chỉ hất cằm ra ngoài cửa, sau đó dẫn đầu rời khỏi khách sạn.
Trời về đêm chìm trong màn sương mù, hai người giữ một khoảng cách nhất định.
Thẩm Đường nhìn đường dưới chân, “Lần này anh lại làm thuyết khách giúp ai nữa đây? Ông nội hay là cô của anh? Tiêu Đông Khải à, vì anh từng giúp tôi một lần nên tôi mới ra đây nói với anh vài câu.

Nhưng nếu anh đến đây làm thuyết khách, thế thì tôi khuyên anh đừng tốn nước bọt làm gì.”
Lúc trước, khi cô về nước vào giới giải trí, chính Hà Sở Nghiêu đã nhờ anh ta trộm hộ chiếu của cô từ chỗ của ông Tiêu.
Nếu đã nợ ân tình, thì cô nhất định sẽ trả lại cho anh ta.
Tiêu Đông Khải hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Dần Kỳ đã chuyển tài liệu và bằng chứng của em gửi cho cậu ta sang cho anh, nhờ công ty luật của bọn anh kết thúc hợp đồng với Lục Tri Phi.

Cậu ấy không tin bộ phận pháp chế của Tiêu Ninh.”
Thẩm Đường giật mình, xoay người nhìn anh ta, “Anh muốn nói gì?”
Tiêu Đông Khải dừng bước, “Đường Đường, em phải sửa cái tính hễ người ta đụng tới em là em phải xử bọn họ lại đi.

Có một cụm từ rất thích hợp trên phương diện danh lợi này, chính là “ăn xổi ở thì”*.

Em không biết được kẻ thù của mình hôm nay liệu có thể trở thành bạn hợp tác trong tương lai hay không.”
*Chỉ tính chuyện tạm bợ trước mắt.

Thẩm Đường cười, “Tôi cũng đã thế này rồi, đổi cái gì nữa mà đổi.”
Tiêu Đông Khải, “Tưởng cũng dung túng em thế sao?”
“Anh ấy chẳng những dung túng, mà còn là người “trợ Trụ vi ngược” trong miệng anh nữa đấy.”
“…” Tiêu Đông Khải chẳng còn gì để nói.
Thẩm Đường nhìn người đàn ông nom có nét giống mình trước mặt, “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”
Tiêu Đông Khải có thể nhận ra cô đang mất kiên nhẫn, anh ta cũng không nhiều lời, “Em có thể suy nghĩ lại, bỏ chặn số điện thoại của anh.

Công ty luật Khải Tây có hợp tác với một công ty luật ở Bắc Kinh, có lẽ sau này sẽ có lúc em cần đến.”
Đáp lại anh ta chỉ là sự im lặng.
Tiêu Đông Khải đưa mắt nhìn Thẩm Đường bước vào khách sạn, anh ta xoay người bước lên xe.
Thẩm Đường lên sảnh buffet tầng tám tìm Tưởng Thành Duật, bây giờ cũng có khá nhiều người tìm đồ ăn khuya.
Tưởng Thành Duật đã lấy vài món thanh đạm cho cô, và cả một ly nước ép.
“Ôn chuyện chỉ năm phút thôi sao?” Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ.
Thẩm Đường, “Chưa tới đâu.”
Cô đã ăn tối với Ninh Dần Kỳ nên bây giờ không thấy đói.

Cô đẩy mâm ăn đến trước mặt Tưởng Thành Duật, chỉ giữ lại ly nước ép.
Tưởng Thành Duật không nhắc đến Tiêu Đông Khải, chỉ nói với cô sáng sớm ngày mai sẽ đi New York.
Vì thời gian gấp gáp nên máy bay tư nhân của anh không kịp xin phép bay, thế nên thư ký đã mua vé máy bay giúp họ.
Đây là lần đầu tiên cô đi xa với Tưởng Thành Duật, hai người lại được ngồi cạnh nhau.
Sau khi máy bay cất cánh, Thẩm Đường điều chỉnh lại chỗ ngồi rồi nằm xuống.
Giữa hai ghế có một vách ngăn nên Tưởng Thành Duật không nhìn thấy cô.
“Đường Đường.”
“Hả?”
Thẩm Đường ngồi dậy, “Sao thế?”
Thế này Tưởng Thành Duật mới nhìn thấy cô, anh hỏi, “Em buồn ngủ hả?”
“Ừ, lệch múi giờ.”
“Vậy em ngủ đi.”
“…”
Có lẽ anh đang tìm chuyện để nói với cô.
Suốt hành trình bay, Thẩm Đường đã nằm mơ, trong giấc mơ ấy có Tưởng Thành Duật.

Buổi chiều hôm sau khi đến Manhattan, Tưởng Thành Duật hẹn gặp phóng viên kia, nhưng anh không xuất hiện mà để vệ sĩ của Thẩm Đường ra mặt nói chuyện.
Phóng viên này bị ép phải gặp mặt, không gặp không được.
Không biết vì sao mà thẻ nhớ anh ta lưu bài phỏng vấn lúc trước lại bị tráo, đoạn phỏng vấn mẹ của Tạ Quân Trình dù đã bị anh ta xóa đi nhưng vẫn được khôi phục lại.
Người hẹn gặp mặt chính là người đã lấy được đoạn ghi âm phỏng vấn này, anh ta hoàn toàn không biết người đàn ông đang ngồi trước mặt mình là ai.
Vệ sĩ cho anh ta nghe lại đoạn ghi âm phỏng vấn, “Ai bảo anh cố tình tung tin Thẩm Đường và Tạ Quân Trình đính hôn vào 20 tháng 5? Anh đừng nói là ông chủ của anh làm.

Cũng đừng có nói là sếp anh duyệt tin bất cẩn sửa đổi mấy từ khóa quan trọng.”
Phóng viên nom vẫn rất bình tĩnh, “Anh này, anh tưởng mình đang đóng phim hay sao mà lắm thuyết âm mưu thế? Là do tôi dùng sai từ khi viết bài, chỉ thế mà thôi.”
Vệ sĩ chẳng có thời gian tranh cãi với anh ta, “Anh không khai ra cũng không sao, tôi biết cả rồi.”
Phóng viên chỉ mỉm cười, bình thản nhấp ngụm cà phê.
Vệ sĩ đáp, “Là Phàn Ngọc.”
Sắc mặt phóng viên chợt thay đổi, vì nghề nghiệp nên anh ta không dễ dàng bị mắc lừa như thế.
Nhưng chỉ cần một chút thay đổi nho nhỏ thôi cũng đã bị vệ sĩ tóm được.
Sau khi xác nhận là Phàn Ngọc, anh dựa theo những gì mà Tưởng Thành Duật đã dặn, từng bước từng bước dồn phóng viên đến chân tường, “Chút lợi ích mà Phàn Ngọc cho anh không đáng để anh hy sinh sự nghiệp để tung tin đính hôn của Tạ.

Bởi vì anh nắm trong tay kha khá cổ phiếu của tập đoàn MK và Tiêu Ninh, không chỉ anh, mà sếp của anh cũng thế.”

Tên phóng viên siết chặt ly cà phê trên tay, cà phê đã đưa đến bên môi nhưng quên mất phải uống.
Vệ sĩ, “Anh có được cổ phiếu của tập đoàn MK và Tiêu Ninh là vào hai tháng trước, chủ tịch Tiêu đã tham gia một hội thảo Tài chính cấp cao ở Manhattan, anh cũng có mặt tại đó, có phóng viên phỏng vấn chủ tịch Tiêu, và ông ấy đã nói mình có hẹn đánh golf với ông Tạ.

Những tin tức này đều có mục đích khiến giá cổ phiếu biến động.

Anh lợi dụng nghề nghiệp của mình, vội mua cổ phiếu của hai tập đoàn trước khi tin tức này được tung ra.

Nhưng…”
Anh cố ý dừng lại vài giây.
“Sau này Phàn Ngọc liên hệ với anh, nói với anh rằng, Thẩm Đường và Tạ Quân Trình vốn không phải là người yêu.

Bà ta lại không dám đắc tội với Tưởng Thành Duật và MK, thế nên đã để anh tìm cơ hội thích hợp tung tin đính hôn của Tạ Quân Trình và Thẩm Đường.

Chỉ cần như thế thì Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật không còn cơ hội quay lại, mục đích của Phàn Ngọc chính là muốn kích thích Thẩm Đường.”
Phóng viên cầm ly cà phê trên tay đã được hai phút.
“Chỉ cần tin tức Tạ Quân Trình và Thẩm Đường không phải là người yêu bị lộ, không ai đoán được cổ phiếu sẽ rớt giá đến mức độ nào.

Mấy năm nay anh vẫn luôn chìm chìm nổi nổi trong thị trường chứng khoáng, vốn có máu cờ bạc trong người, vả lại số tiền mua cổ phiếu của MK và Tiêu Ninh đều là đi mượn, đã là thế thì sao anh có thể cam tâm chịu thua cho được.”
Vệ sĩ khẽ hất cằm, “Cứ cầm cái ly mãi anh không thấy mệt à?”
Phóng viên hoàn hồn.
Vệ sĩ lại nói tiếp, “Thế là anh bất chấp nguy cơ mất việc, tuồn ra tin tức đính hôn giữa Tạ Quân Trình và Thẩm Đường.

Mấy hôm nay, cổ phiếu MK và Tiêu Ninh liên tục tăng giá, anh và sếp mình nhân lúc này mà bung hết số cổ phiếu trong tay, số tiền kiếm được lần này còn hơn cả tiền lương mà anh phải làm lụng suốt đời.”
MK hiện vẫn chưa vội lên tiếng phủ nhận tin tức đính hôn cũng là vì đâm lao phải theo lao.

Một khi khâu quan hệ xã hội không xử lý tốt thì sẽ bị đối thủ cạnh tranh lợi dụng.

Đến lúc đó, không ai dám cam đoan giá cổ phiếu của MK sẽ phải đối mặt với tình trạng thế nào.
“Phàn Ngọc bảo anh đã cầm của bà ta không ít tiền.” Vệ sĩ lấy một tờ bằng chứng chuyển khoản từ trong túi ra, “Đây là do Phàn Ngọc đưa cho tôi, tôi không biết là thật hay giả.”
Năm trăm ngàn đô la.
Tên phóng viên không còn bình tĩnh được nữa, vì vệ sĩ đã nói đến chuyện cổ phiếu không sai một ly, cơ chế phòng thủ cũng sụp đổ hoàn toàn, “Tôi chỉ lấy bà ta một trăm ngàn đô mà thôi! Không hề chuyển khoản!”
Vừa dứt lời, cả thế giới như chìm vào im lặng.
Vệ sĩ cười đáp lại, “Ồ, hóa ra là một trăm ngàn đô.”
Anh gom bằng chứng lại, đứng dậy, “Từ từ thưởng thức buổi trà chiều của anh đi nhé.”
Phóng viên vò tóc, tuôn ra vài câu chửi tục.
Anh ta đã bị vệ sĩ bẫy, Phàn Ngọc không hề đưa bằng chứng cho vệ sĩ, tất cả đều là trò lừa của bọn họ, nói khích khiến anh ta mất đi lý trí.
Vệ sĩ ngồi vào xe, giao lại đoạn ghi âm cho Tưởng Thành Duật, “Tưởng tổng, đúng như anh dự đoán.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, gửi tin sang cho Tạ Quân Trình, [Vẫn phải phiền bác gái phối hợp ghi âm một đoạn.]
Tạ Quân Trình, [Không thành vấn đề, anh chọn thời gian đi.]
Tưởng Thành Duật hỏi, [Bên anh và chủ tịch Tiêu đã bàn xong chuyện khi nào công bố tin tức hợp tác chưa?]
Tạ Quân Trình, [Sáng mai.]
Tưởng Thành Duật, [Vậy bây giờ tôi sẽ cho người đi đón bác gái.]
Mẹ Tạ thật sự không tình nguyện cho lắm, vì bà đã nhắm Thẩm Đường làm con dâu của mình, nhưng bây giờ vì đại cục của MK, bà chỉ đành cắn răng tạm nhân nhượng.
Sáng hôm sau, tập đoàn MK và Tiêu Ninh chính thức thông báo chiến lược hợp tác đôi bên.
Một tiếng sau, tin tức Tạ Quân Trình và Thẩm Đường chia tay cũng bắt đầu đứng đầu bảng tin.
Đó là một đoạn ghi âm phỏng vấn.
Phóng viên, “Sắp đến 20 tháng 5 rồi, đây là một ngày khá lãng mạn trong giới trẻ Trung Quốc.

Nghe nói Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đều đang ở Bắc Kinh, liệu bọn họ có ý định đính hôn vào ngày này không?”
Mẹ Tạ, “Đây đúng là một ngày đẹp, nhưng đáng tiếc, mấy hôm trước hai đứa nhỏ đã chia tay, tuy nhiên vẫn giữ quan hệ bạn bè, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa hai nhà.”
Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc.
Lời phóng viên được lấy từ ghi âm gốc, chỉ có đoạn ghi âm của mẹ Tạ Quân Trình là mới bổ sung lại.

Tưởng Thành Duật để nhân viên chuyên nghiệp ghép lại thành đoạn phỏng vấn hoàn chỉnh như trên.
Sau đó, có một bài viết do một toàn soạn báo trực thuộc tập đoàn MK được tung ra, mạnh mẽ lên án tòa soạn báo nào đó không có cái tâm của nghề, thêu dệt tin tức vô căn cứ, bẻ cong sự thật.
Cổ phiếu của tập đoàn MK và Tiêu Ninh không hề bị ảnh hưởng, trái lại vì tin tức hợp tác đôi bên mà giá cổ phiếu cũng tăng vùn vụt.
Cô và Tạ Quân Trình xem như đã hoàn toàn “chia tay” nhau, quay về cuộc sống độc thân.
Thẩm Đường xem hết tin tức, quay sang nhìn Tưởng Thành Duật bên cạnh, “Đều là do một tay anh bày ra hết hả?”

“Sao lại gọi là bày ra? Anh đây là làm sáng tỏ sự thật.” Tưởng Thành Duật đưa cho cô một ly cà phê, “Bắt đầu từ bây giờ, anh đã có thể quang minh chính đại theo đuổi em rồi.”
Trong nước, tin tức cô và Tạ Quân Trình chia tay cũng đã lên hot search.
“Em ở lại đây chờ thêm vài ngày nữa, chờ đến khi trong nước êm ắng rồi hẵng về Bắc Kinh.

Anh sẽ ở lại với em.”
Thẩm Đường không muốn làm trễ nãi công việc của anh, “Anh về đi.”
“Muốn đi đâu không?” Tưởng Thành Duật hỏi.
Thẩm Đường nhấp một ngụm cà phê, “Tạm thời bây giờ em không rảnh, em còn có hẹn với Lục Tri Phi.”
“Chờ em hẹn Lục Tri Phi rồi, em muốn đi du lịch ở đâu không?” Tưởng Thành Duật kiên nhẫn hỏi lại cô.
Thẩm Đường vẫn từ chối, “Em không rảnh để nghĩ đến chuyện du lịch, em muốn đến hòn đảo của Tạ Quân Trình.

Đến mùa gieo hạt rồi, em phải qua đó để cày bừa mảnh đất của em nữa.”
Tưởng Thành Duật không hề do dự, “Vậy anh cũng sang đó cùng em.”
Anh đưa bản ghi âm giữa vệ sĩ và phóng viên gặp nhau vào hôm qua cho cô, “Đúng là do Phàn Ngọc làm.”
Thẩm Đường cất thẻ nhớ đi, hiện giờ cô không có sức tìm Phàn Ngọc tính sổ, chờ đến khi cô nắm được vốn trong tay sẽ nói sau.
“Em về đây.”
Sáng nay khi nhận được điện thoại của Tưởng Thành Duật, cô đã chạy từ nhà mình đến công ty của anh.
Kinh Húc vẫn có trụ sở tại đây, văn phòng của anh cách khu nhà của cô không xa mấy.
Tưởng Thành Duật châm cà phê cho cô, “Em về nhà cũng không làm gì, chi bằng ở lại đây giúp anh.” Sợ cô quên, anh lên tiếng nhắc nhở, “Khi ở Bắc Kinh, lúc em đến văn phòng của anh học hỏi, anh cũng từng tiếp em thế này mà.”
Thẩm Đường lại kiếm cớ, “Em ở đây sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Đúng là có ảnh hưởng thật.” Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Nhưng nếu em không ở lại đây thì lại càng ảnh hưởng nhiều hơn.”
“…” Cô nói không lại anh.
Thẩm Đường cầm tạp chí lên xem.
Tưởng Thành Duật đưa tai nghe cho cô, bộ tai nghe này đã được kết nối với điện thoại của anh.
Thẩm Đường nhét vào tai, cô cứ nghĩ Tưởng Thành Duật muốn cho mình nghe đoạn ghi âm của vệ sĩ và phóng viên lúc nãy.
Nhưng ngay khi đoạn nhạc dạo vừa vang lên, cô chợt ngẩng lên nhìn về phía anh.
Bên tai truyền đến giọng hát của anh, theo sau đó chính là giọng của cô.
Hóa ra bài hát mà bọn họ song ca đêm ấy đã được anh ghi âm lại.

Mấy ngày nay Lục Tri Phi bận tối mắt tối mũi, vừa phải xử lý chuyện Ninh Dần Kỳ rút vốn, vừa phải chuẩn bị ký hợp đồng với cổ đông mới.
Cũng may là cô ta đã chuẩn bị từ sớm.

Từ hai tháng trước, Lục Tri Phi đã bắt đầu tìm kiếm đối tác tiềm năng, dù hiện giờ Ninh Dần Kỳ rút vốn thì cô ta vẫn có chỗ dựa khác.
Chuyện này cũng phải cám ơn Ninh Dần Kỳ, nhờ anh ta đầu tư mà bây giờ cổ đông mới mới chịu rót vốn.
Cổ đông mới là một tập đoàn công nghiệp, tuy thực lực kém hơn ông Tiêu, nhưng đủ che gió che mưa cho sự nghiệp của cô ta.

Nếu không có quan hệ, sự nghiệp của cô ta khó mà vượt lên một tầm cao mới.
Cổ đông mới sẽ có một ghế trong hội đồng quản trị.
Hôm nay là cuộc họp cổ đông đột xuất, công việc cũng đã hòm hòm, lúc bấy giờ Lục Tri Phi mới có thời gian để xem tin tức giải trí và mấy tin tức Kinh tế và Tài chính.
Vì để Thẩm Đường và Tạ Quân Trình “chia tay”, Tưởng Thành Duật quả thật đã tốn không ít công sức.
Cô ta tìm số của Thẩm Đường rồi gọi sang, bên kia nhận máy ngay lập tức.
“Chúc mừng cô Thẩm đã quay về cuộc sống độc thân.”
“Cám ơn giám đốc Lục đã nhớ đến tôi.” Thẩm Đường đáp, “Cũng nhờ công lao của cô cả, nếu không thì tôi làm gì có vinh hạnh được giữ chức bạn gái của thái tử MK.”
Lục Tri Phi cười, “Không cần khách sáo.”
Điện thoại truyền đến tiếng giày cao gót “lộc cộc”, có vẻ như Thẩm Đường đang đi đường.
Cô ta chuyển hướng, “Suýt nữa là quên nói với cô một chuyện, tôi đã hoàn tất thủ tục rút vốn của Ninh Dần Kỳ, cũng đã bồi thường đầy đủ cho anh ta.

Cô có biết cổ đông hiện giờ của tôi là ai không? Một tập đoàn công nghiệp mà cô không thể đắc tội, cũng không thể mua lại nổi, chính là tập đoàn công nghiệp Ston.”
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký vào báo, “Lục tổng, đại diện của tập đoàn Ston đến tham dự đại hội cổ đông… đã tới rồi ạ.”
“Tôi biết rồi, mời vào đi.”
Lục Tri Phi đang định chào tạm biệt với Thẩm Đường, nhưng cuộc gọi đã kết thúc.
“Lâu rồi không gặp, Lục tổng.” Giọng Thẩm Đường bất chợt vang lên trong văn phòng của cô ta.
Lục Tri Phi vội ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Đường mỉm cười bước vào.
Cô ta chợt hỏi một câu đầy ngớ ngẩn, “Sao cô lại vào đây?” Phòng làm việc của cô ta có đến mấy chốt gác, người ngoài không vào được.
Nhìn thư ký đnag đứng ngoài cửa, cô ta híp mắt lại, đại diện của Ston đến tham dự đại hội cổ đông hóa ra chính là Thẩm Đường.
“Sao lại là cô?”
Thẩm Đường đưa giấy ủy quyền của Ston cho cô ta xem, “Lục tổng này, cô đã thưởng thức món khai vị trước đó rồi, cô thấy món chính hôm nay thế nào, bất ngờ không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.