Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 27: Dơi yêu hút máu


Đọc truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Chương 27: Dơi yêu hút máu

Edit: Sakura hime
Beta: Tiểu Tuyền

Hắn cau mày nói: “Nhưng mà phạm vi Bức yêu hoạt động rất cố định, có lẽ cách chỗ này rất xa. Hơn nữa bình thường Bức yêu không có hung ác như vậy, trực tiếp cắn chết người.”

Nàng lại không tán thành: “Có lẽ Bức yêu này đặc biệt hung ác cũng chưa biết chừng?” Học qua khóa sinh vật cũng biết, thân thể sinh vật sẽ biến dị, nhất là tâm trí yêu quái còn phức tạp hơn dã thú bình thường.

Dư Diêu cười nói: “Cũng có khả năng như vậy. Không sao, nhất định sẽ tra được ra manh mối. Việc này đúng như Ninh cô nương nói, vô cùng nguy hiểm, vẫn nên đợi thêm tin tức của chúng ta thì tốt hơn.”

Nàng còn không nói chuyện, bên cạnh có một giọng nữ nói tiếp: “Không sai. Ninh cô nương vẫn nên trở về đi, trừ yêu là chuyện của tu sĩ, không quan hệ tới người phàm.”

Ninh Tiểu Nhàn lập tức ngửi thấy được một làn gió thơm xông vào mũi.

Nàng liếc mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Thạch Quý San. Đại khái là biết rõ Quyền Thập Phương ưa thích mộc mạc, hôm qua nàng thay đồ đỏ, hiện tại một bộ quần áo màu xanh nhạt, thắt lưng bằng nhuyễn ngọc, nổi bật lên vòng eo mền mại nhỏ nhắm, xem ra hôm nay nàng đặc biệt cẩn thận sửa sang lại trang dung, cái gọi một cái lông mày như vẽ, sóng mắt đưa tình, đứng tại bên người Ninh Tiểu Nhàn nhạt nhòa, tựa như chim yến đứng cạnh khổng tước vậy.

Thạch Quý San cao hơn nàng một chút, cái ngẩng đầu này càng lộ ra khí thế, nói: “Ninh cô nương yên tâm đi, ta và Quyền sư huynh tất nhiên sẽ tra ra kết quả.”


Nàng ta muốn dùng lỗ mũi đến xem người sao? Ninh Tiểu Nhàn cũng không nhịn được nữa, cười mà không phải cười nói: ” Hôm nay Thạch cô nương đặc biệt xinh đẹp nha, trang điểm tinh tế đẹp mắt.”

Trong lòng Thạch Quý San vui vẻ, sắc mặt tốt hơn hẳn, lại nghe Ninh Tiểu Nhàn nói tiếp: “Chỉ là, ngươi xác định muốn giả trang thành như vậy đi thăm dò án mạng? Nghe nói cái mũi yêu quái đều rất linh, hôm nay ngươi thơm ngọt như vậy, yêu quái có thể ngửi thấy hơi mà chạy đến hay không?”

Lúc này Dư Diêu đang đứng cạnh Thạch Quý San, vốn ngửi thấy được hương thơm trên người nàng, giờ phút này nghe Ninh Tiểu Nhàn nói thú vị như thế, không nhịn được lên tiếng muốn cười. Sau đó nhìn thấy hai đạo ánh mắt giết người của Thạch sư tỷ quét đi qua, tranh thủ thời gian cố cắn răng, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, thật vất vả nén cười.

Thạch Quý San nhìn qua Ninh Tiểu Nhàn, trong mắt đang rất tức giận, nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó từ từ chuyển sang lạnh lẽo, bỗng nhiên cười nói: “Ninh cô nương quả nhiên không giống người thường, nếu như thế, không ngại cùng chúng ta dò xét chứ?”

Nói hay lắm nghe. Nữ nhân hiểu rõ nhất nữ nhân, Thạch Quý San mặc thành như vậy, chắc muốn trước mặt Quyền Thập Phương hạ thấp nàng ta, lại để cho nàng ta biết rõ tu sĩ khác phàm nhân?

Dư Diêu thấy hai nữ tử dần dần giương cung bạt kiếm, tranh thủ thời gian hoà giải nói: “Ở đây cũng không có gì đẹp mắt, có lẽ sư huynh đi phía nam huyện kiểm tra thực hư cũng đã xong rồi, chúng ta quay trở lại Hoàng phủ tập hợp a.” Hoàng phủ tức là nhà ông ngoại Quyền Thập Phương. Ai, Quyền sư huynh quả nhiên mị lực mười phần, đi tới chỗ nào đều có thể trình diễn loại tràng diện hai nữ tranh chấp này. Chỉ là không biết Quyền sư huynh có nguyện ý truyền thụ bí quyết hay không, để cho hắn cũng bị nữ nhân ưa thích ưa thích.

Lúc này Trường Thiên đột nhiên tại nàng bên tai nói: “Chỗ góc cua phía sau phòng ốc bên trái ngươi, có người rình coi.”

Nàng cả kinh, bỗng dưng quay đầu.


Phía sau cột gỗ phòng ốc lộ ra một cái đầu, đầu đội mũ quả dưa màu vàng, giống như là gã sai vặt quét rác, thấy nàng quay đầu lại, nhanh chóng rụt đầu về.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ một ngón tay, hô lớn: “Chỗ ấy có người.”

Sau phòng bóng người lóe lên. Thần sắc Dư Diêu xiết chặt, nhanh chóng vọt tới. Thể lực các tu sĩ xem ra cũng không tệ, theo Ninh Tiểu Nhàn nhìn ra, tốc độ trăm mét chạy nước rút của hắn có lẽ trên dưới năm giây a? Nhanh hơn người bình thường.

Dù là như thế, sau nửa khắc đồng hồ hắn vẫn tay không trở về rồi, uể oải nói: “Truy tìm!”

========

Lúc ba người quay về Hoàng phủ, quả nhiên đệ tử Triều Vân tông đi xem xét nghiệm ở phía nam huyện Tứ Bình cũng trở về rồi, tìm hiểu tin tức cũng không khác những gì bọn họ biết đến.

Đợi sau khi Quyền Thập Phương trở về, tất cả mọi người có chút uể oải, bởi vì phía quan phủ cũng không có manh mối tác dụng nào.


Hoàng gia ở huyện Tứ Bình là nhà giàu, trong nhà có rất nhiều điền sản ruộng đất. Ông ngoại Quyền Thập Phương trông trắng trắng mập mập, mặt mũi hiền lành, Ninh Tiểu Nhàn thấy thế nào đều cảm thấy ông không giống địa chủ bóc lột người, đương nhiên, cũng may mắn Quyền đại soái ca lớn lên không giống ông ngoại, bằng không sẽ không liên quan tới chữ soái rồi.

Mắt thấy bằng hữu ngoại tôn lại nhiều thêm một vị, lão cười tủm tỉm mà phân phó bày yến. Ninh Tiểu Nhàn có thể cảm giác được, vị Hoàng lão tài này đặc biệt thân mật với mình, đại khái bởi vì trong đám người, nguyên nhân chỉ có lão và cái tiểu nha đầu này là người phàm a.

Quyền Thập Phương suy nghĩ một chút nói: “Ta đi nghĩa trang kiểm tra thi thể nàng kia, chính xác tại phần cổ có bốn cái lỗ nhỏ, nhưng lỗ thủng rất lớn, hơn nữa đâm xuyên rất sâu, máu bị hút khô sạch, thủ đoạn tương đương tàn nhẫn.” Hắn nói xong, ánh mắt quét đến Ninh Tiểu Nhàn, mới nhớ tới nàng đang ở đây, lập tức có chút hối hận nói rõ như thế, sợ là hù đến nàng, không khỏi nhíu nhíu mày.

Thạch Quý San nghiêm mật chú ý đến cử động của hắn, thấy hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn, lại nhíu mày, cho rằng hắn hơi ghét Ninh Tiểu Nhàn, trong lòng không khỏi vui vẻ nói: “Xem ra hôm nay ta ăn mặc đúng cách. Nàng ta chỉ là một người phàm tục, cho dù Quyền sư huynh động tâm cũng chỉ thoáng qua lập tức sẽ quên thôi.”

Mọi người lại nghị bàn trong chốc lát , đợi Dư Diêu nói ra chuyện Ninh Tiểu Nhàn phát hiện phía sau cột gỗ có người, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía nàng.

Quyền Thập Phương nói: “Ninh cô nương còn nhớ được tướng mạo và quần áo người nọ không?” Đã trốn ở sau phòng rình coi, cái người này mười phần thoát không khỏi liên quan.

Ninh Tiểu Nhàn nhớ lại nói: “Nhớ rõ không nhiều lắm. Cái đầu to vừa phải, con mắt đặc biệt nhỏ, trên đầu đội mũ quả dưa màu vàng. Trừ điều đó ra. . .” Thời gian quá ngắn, cho dù nàng thị lực 5. 2, cũng không chú ý được nhiều. Nàng cũng không phải ếch xanh, có năng lực nhìn biến thái!

Trường Thiên đột nhiên nói: “Sắc mặt vàng khè, dưới khóe miệng có râu, dáng người thon gầy, bên phải khóe mắt có nốt ruồi, trên mũ thêu đồ án hình một con chim.”

Ninh Tiểu Nhàn liền nói ngay: “. . . Ah đúng rồi, ta còn nhớ rõ hắn dáng người thon gầy, sắc mặt vàng khè, dưới khóe miệng có râu, bên phải khóe mắt có nốt ruồi, trên mũ thêu lên một đồ án hình con chim!”


Nàng nói xong một hơi, mọi người trong phòng thẳng tắp mà trừng mắt nàng, ngây ngẩn cả người.

Đậu xanh rau má, cái này còn gọi nhớ rõ không nhiều lắm?

Nguy rồi! Vừa rồi kinh hồng thoáng có thể nhìn ra nhiều đồ đạc như vậy, không giống như là người phàm nhân gây nên a? Nàng cũng quá không cẩn thận.

Chớ lo lắng, nàng tự an ủi mình, dù sao nàng là người phàm ngay cả linh căn cũng không có, “Hàm thực lượng” mười phần, không sợ có người kiểm tra.

Quả nhiên Quyền Thập Phương ho nhẹ một tiếng nói: “Ninh cô nương, thị lực quá tốt ah.” Một đống nam nhân mờ mịt theo sát nhẹ gật đầu.

Nàng cười khan nói: “Trùng hợp nhìn thấy. May mắn, may mắn mà thôi.”

Ai, nhãn lực đáng sợ là Trường Thiên, không phải nàng ah. Năng lực nhìn của hắn còn biến thái hơn cả ếch xanh. . .

Quyền Thập Phương nhìn kỹ nàng một cái, quay đầu hỏi Hoàng lão tài nói: “Ông ngoại, gần đây còn có ó hạ nhân gia đình nào mặc quần áo và trang sức có đồ án hình chim?”

Hô, đã đổi chủ đề, Ninh Tiểu Nhàn vụng trộm mà nhẹ nhàng thở ra. Lại không biết thần thái của nàng đều bị Quyền Thập Phương nhìn thấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.