Đọc truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Chương 1026: Tranh đoạt bờ bắc
Thằng này đúng là Thất Tử, chỗ nào có hắn thì Tinh Vệ đều giảm áp lực. Nó ra tay đã nhanh mà lại hung ác, chém đầu như cắt dưa, Tu tiên giả bình thường cũng không phải đối thủ của hắn, hết lần này tới lần khác cấp bậc của hắn còn chưa nâng lên Độ kiếp kỳ, dựa theo quy củ của đại lục thì có thể tham dự chiến đấu. Đợi đến rất nhiều kiếm tu cùng yêu quái nổi giận đùng đùng giết đến, nó cũng đã bỏ chạy xa xa, đi tìm những người khác xui rồi.
Đây là chiến đấu giành giật từng giây, đối với song phương địch ta mà nói, thời gian chính là tất cả.
So với giết đỏ cả mắt ở bờ bắc, thì bờ Nam hoàn toàn yên tĩnh.
Không có quan trên chỉ thị, đại quân Ẩn Lưu tại chỗ chờ lệnh, chỉ có cầm yêu từng đám bay đi tiếp viện. Bờ sông bên cạnh im ắng ngoại trừ sóng vỗ bờ bên ngoài thì không hề có tiếng vang nào.
Bên này Truyền Tống Trận Pháp sớm đã dựng xong, Trận Pháp Sư cầm linh thạch bắt đầu vận chuyển linh lực.
Bờ Nam, tuy mọi người không nói gì nhưng trong lòng gấp muốn chết. Tay áo Trường Thiên phật qua, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một mảng quang ảnh, như sóng nước rung rung. Đợi khi nó ổn định lại thì hiện ra cảnh bờ bắc chém giết!
Đây là Thủy Kính thuật, cũng là một trong mấy cái thuật pháp lúc Ninh Tiểu Nhàn mới bước vào tiên đồ học tập, nhưng mà khoảng cách cách mấy chục km còn có thể phản ánh chi tiết, thần thông lớn như vậy thì nàng không thể làm được.
Cảnh tượng đao đao vào thịt, máu tươi vẩy ra, chém giết bán mạng như vậy, quên cả sống chết lừng lẫy, yêu chúng nhìn thấy khiến lồng ngực mình nhiệt huyết sôi trào, thở dốc bỗng nhiên ồ ồ lên.
Bọn hắn đồng dạng thấy được địch nhân nhiều gấp 10 lần vây công, đại bàn sơn trận gian nan từng chút từng chút dựng lên…, sau đó Trận Pháp Sư vào chỗ, bắt đầu vì trận pháp cung cấp linh lực.
Hành động này càng thêm đã kích thích Quảng Thành cung, công kích mưa to gió lớn y hệt như là vòi rồng xoáy lên sóng cồn, hung hăng oanh kích tại bức tường người do Tinh Vệ tạo thành lên, thề phải kéo ra một cái cửa đê vỡ!
Mỗi một tích tắc mỗi một giây trôi qua thật khó chịu, vô luận song phương chém giết ở bờ bắc hay quân viên Ẩn Lưu ở bờ nam. Lúc này Truyền Tống Trận Pháp chậm chạp không thể phát động, trên mặt các tướng lĩnh cũng lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Lúc này có thân vệ tiến lên thông truyền, Trường Thiên nghiêng tai nghe xong vài câu rồi bước tới xe ngựa vàng ròng.
Đi vào trong mất nửa khắc đồng hồ.
Rốt cục, tại mọi người trông mong mong mỏi thì Truyền Tống Trận Pháp rốt cục phát sáng lên, cửa đá chính giữa màn sáng như nước trong đồng dạng thanh tịnh, cũng như nước ao rung động trùng trùng điệp điệp.
Yêu chúng Ẩn Lưu lập tức lên tiếng hoan hô lên!
Xích Tất hổ dẫn theo Hắc phong quân đã sớm đợi ở trước cổng truyền tống, lúc này phát ra một tiếng Hổ Khiếu rung trời, cất tiếng cười to nói: “Các huynh đệ, theo ta đi giết người!” Sau đó chấp ra pháp khí, xung trận lên ngựa trước xông vào chính giữa đại bàn sơn trận.
Tại phía sau hắn, đại quân như thủy triều dũng mãnh lao tới sáu tòa đại bàn sơn trận pháp.
Vừa sải bước qua hơn trăm dặm, quân đầy đủ sức lực gia nhập, lại để cho áp lực của Tinh Vệ ở bờ bắc bỗng nhiên giảm mạnh. Chiến đấu tiến hành không tới một phút đồng hồ, số lượng Tinh Vệ cứ thế mà giảm bớt đến hơn sáu ngàn người, chết trận cùng bị thương nặng hơn ba nghìn cái, bức tường người không ngừng co rút lại. Đến lúc Truyền Tống Trận Pháp thắp sáng thì phạm vi vòng tròn Tinh Vệ tạo thành vẫn chưa tới một nửa trước kia, có thể thấy được trận chiến đấu này rất thảm thiết. Dù như thế bọn hắn cũng phải vững vàng như trụ cột, ngăn cản áp lực đến từ đại quân Quảng Thành cung, rốt cuộc hậu viện đã tới.
Ninh Tiểu Nhàn an tọa trong xe nhìn Thủy Kính dừng ở giữa không trung. Trong kính hiển hiện ra hình ảnh đại quân Ẩn Lưu chui ra đại bàn sơn trận, long tinh hổ mãnh bình thường đánh về phía đối thủ. Bọn hắn tại bờ nam xem hiện trường trực tiếp đã sớm thấy nín thở đến cực điểm, lần này còn không cầu cái thống khoái sao?
Trường Thiên chỉ để một mặt Thủy Kính, ủng hộ sĩ khí hùng hồn hơn so bất luận cái gì lời nói.
Lục Đại Bàn Sơn trận cuồn cuộn không dứt vận binh lực đưa qua, mà phục binh Quảng Thành cung thì tại chậm rãi lui về phía sau, hiển nhiên so sánh thế lực này tiêu hao thì đến phiên bọn hắn cảm thấy cố hết sức rồi. Nhưng mặc dù liên quân Quảng Thành cung lui mà bất loạn, làm gì chắc đó, hiển nhiên đối phương cũng có cao nhân tọa trấn.
Lúc này ở bờ Nam, lính đã qua hơn 1/6, cũng có một nửa tướng lãnh truyền tống đến bờ bên kia đi chỉ huy thủ hạ của mình, đón lấy thông qua cổng truyền tống đúng là đoàn xe rồi. Ninh Tiểu Nhàn còn chưa bao giờ thử qua truyền tống khoảng cách xa như vậy, chỉ cảm thấy lúc xe thông qua tầng màn sáng của đại bàn sơn trận thì trên người nàng cũng cảm giác được hơi man mát hơn ở trong nước bình thường, trong đầu có chút mê muội, nếu không phải thần hồn vững chắc thì chỉ sợ trời đất quay cuồng.
Sau đó trước mắt cảnh trí thay đổi, đã đến bờ bắc.
Từ cửa sổ nhìn lại, quân đội Quảng Thành cung đã cũng chiến cũng lui, ly khai đến hai dặm bên ngoài, đại quân Ẩn Lưu kiên nhẫn đuổi theo đánh. Nàng đưa mắt trông về phía xa, cảm thấy Quảng Thành cung rút quân đâu vào đấy, cũng không có chật vật binh bại như nước chảy.
Trong nước Thủy Tộc, từ lúc vận chuyển đầu một đám Tinh Vệ sang sông xong biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hiển nhiên hoàn thành hiệp định với Ẩn Lưu xong thì lập tức lui lại. Lúc này chiến đấu ở phụ cận đại bàn sơn trận cơ bản chấm dứt, nhưng lính nối liền không dứt theo trong truyền tống trận đi ra, ngoại trừ vệ binh vẫn đang nghiêm trận để ngừa địch tập kích bên ngoài, hào khí ít hơn tiền tuyến nhiều.
Nhược Bình thấy nàng di di tay, vẻ chán đến chết, không khỏi cười nói: “Ở trên xe rất buồn, Đại nhân có cần xuống xe không ạ?” Trong lòng cũng thấy kỳ quái. Nàng biết rõ người trong trái tim Thần Quân đại nhân có đạo hạnh thâm hậu, cuộc đời kinh nghiệm chiến đấu cũng đếm không hết, rất ít khi nội liễm như tiểu thư khuê các như vậy, lúc này lại từ đầu tới đuôi làm ổ trên xe, thật sự rất khác tính ngài ấy lúc bình thường.
Ninh Tiểu Nhàn lười biếng nói: “Không vội, đợi Trường Thiên trở về nói sau.” Tên kia vẫn giữ tại bờ Nam, cũng không truyền đến. Nhưng đối với hắn mà nói, khoảng cách hơn trăm dặm thật sự quá ngắn, chỉ cần sử dụng một cái thần thông là có thể tới. Chỉ là giới hạn quy tắc trong chiến tranh, hắn và Lang Gia đã ở ngoài cảnh giới Độ Kiếp kỳ thì không thể ra tay trong tràng chiến dịch này, nếu không trong trận doanh đối phương cũng âm thầm truyền đến mấy cổ khí tức cường đại, hiển nhiên cũng có cao nhân tọa trấn đang tại nhìn chằm chằm.
Đối với loại quy mô chiến đấu này mà nói, Tu tiên giả Độ Kiếp kỳ đã ngoài tựa như vũ khí hạt nhân. Không đến cuối cùng thì tất cả mọi người không có ý định vạch mặt.
Lúc này ở bờ Nam, lính hậu cần đã bắt đầu đi ra quét dọn chiến trường. Ngoại trừ lưu lại bộ phận binh lực cản phía sau ra, đại quân Ẩn Lưu đã đuổi ra năm dặm rồi. Căn cứ nguyên tắc giặc cùng đường chớ đuổi, đoán chừng xích tất hổ cũng sẽ rất nhanh truyền lệnh thu binh bây giờ đấy.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Nhược Bình hoảng sợ nói: “Đại nhân, người xem!”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, cũng là vẻ sợ hãi cả kinh, bầu trời lại có khói hồng bay lên, ở giữa không trung nổ tung ra, nhuộm đám mây đều biến thành huyết hồng! Chỉ là lần này, phát ra tín hiệu vị trí biến thành bờ Nam.
Vậy mà bên bờ sông Lăng sa cũng bị tao ngộ địch tập kích!
Khiến lòng người không khỏi níu chặt.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không hiểu tại sao Quảng Thành cung lại chia binh lực thành hai bộ phận.