Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 6


Đọc truyện Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 6

Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên

Nguyễn Chanh không thể tin được nhìn nam sinh cao một mét tám trước mặt, anh muốn cô đỡ sao?

​Cao to như anh mà bảo một đứa nhỏ nhắn, xinh xắn lại gầy yếu như cô đỡ? Đây có còn là thủ khoa mà cô biết hay không?

Anh có ý tốt?

​Cô đang đứng ở giữa, nên khi Ninh Quân duỗi cánh tay ra, cô vô ý thức đỡ lấy anh.

​Gương mặt ửng đỏ cũng mơ hồ để lộ ra sự ngại ngùng.

​Bởi vì vừa mới vận động xong, nên cả người nóng hầm hập, trên cánh tay còn có chút ẩm ướt. Ngoại từ mấy em trai họ ở trong nhà ra thì Nguyễn Chanh chưa từng gần nam sinh đến như vậy, vì thế mà cô cảm thấy có chút lạ lẫm.

Cô từ nhỏ đã có bệnh sạch sẽ, thế mà lại không chán ghét khi Ninh Quân tới gần.

Có cô đỡ, Ninh Quân nhẹ nhàng dựa vào cô, nhưng không dám dựa hẳn vào. Cô gầy như thế chắc chắn sẽ không chịu được sức nặng của cơ thể anh. 

Cô cúi đầu nhìn về phía trước.

Mắt Ninh Quân lại nhìn về phía cô. Tay cô rất đẹp, ngón tay tinh tế trắng nõn. Tay đẹp như vậy mà không viết ra được chữ đẹp, nhưng lại làm ra đồ ăn rất ngon.

Từ sân trường đi về phía phòng học vẫn là con đường đó, chỉ mất có ít phút, sao hôm nay lại xa quá vậy?

Hai người áp sát nhau, khoảng cách giữa họ rất gần, cả người Nguyễn Chanh cũng bắt đầu thấy nóng.  Không hiểu tại sao cô lại có chút ngượng, trái tim đập thình thịch.

Ninh Quân hỏi: “Cậu mệt à?”

Nguyễn Chanh còn lâu mới thừa nhận, cô nói: “Không có.”

Ninh Quân nở nụ cười, tiếng cười êm tai đến lạ: “Cậu vất vả rồi, sau này nếu không muốn làm bài tập thì có thể tìm tớ.”

Nguyễn chanh nhìn cặp mắt trầm tĩnh của anh, con ngươi khẽ đảo ngược đảo xuôi: “Cậu giúp tớ làm hết à?”

Ninh Quân: “Có thể.”

Nguyễn Chanh: “Cậu nói thật chứ?”

Ninh ​Quân mỉm cười: “Cậu cho tớ biết trước đã, rốt cuộc làm sao cậu có thể đậu vào trường này vậy?”

Nguyễn Chanh thẹn thùng: “Mỗi lần trước khi thi, mẹ tớ đều mời gia sư về dạy bù cho tớ. Tớ chắc phải gọi là lâm thời ôm chân Phật*.

*Có nạn mới ôm chân Phật.

Ninh quân nói: “Quá ngốc thì có ôm chân phật cũng vô dụng.”

Nguyễn Chanh: “Tớ nói cho cậu biết, cậu đã nói sẽ giúp tớ rồi đấy, tuyệt đối không được rút lời đâu.” Cô đi đâu mới có thể tìm được người giúp cô làm bài tập ưu tú như thế chứ.

Ninh Quân: “Tớ không lừa cậu.”

Khuôn mặt Nguyễn Chanh trong nháy mắt liền trở nên mềm mại hơn: “Cậu tranh thủ thời gian trở về lớp nghỉ ngơi đi. Cậu bị thương như thế, làm sao đi học bây giờ?”

Ninh Quân: “Cậu lo tớ không thể đi học sẽ không làm bài tập giúp cậu à…”

Nguyễn Chanh giả bộ nghiêm túc: “Tớ đương nhiên là quan tâm bạn học rồi.”

Trên đoạn đường này, Ninh Quân không hề cảm thấy đầu gối đau một chút nào, mà cậu cảm thấy miệng tựa như được ăn kẹo ngọt vậy. 

“Cậu với Giản Tri Ngôn là bạn học sơ trung à? Quan hệ giữa hai người… thật tốt.”

“Bọn tớ không quá thân, chỉ là cậu ấy lúc sơ trung rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết cậu đến cậu ấy, giống như cậu bây giờ đó.”


Ninh Quân đột nhiên cười: “À.”

Tống Hề từ phòng y tế trở về. Cô ấy vừa chạy vừa thở hồng hộc. Trong tiết chạy bộ của môn thể dục cũng chưa từng thấy cô ấy cố gắng chạy như vậy: “Ninh quân, đây là đá chườm, cậu tranh thủ chườm đi. Tớ còn xin thầy cồn để cậu sát trùng nữa, cậu mau thoa lên đi. Thầy nói, nếu như cậu đau quá thì tốt nhất nên đi bệnh viện chụp hình.”

Ninh Quân: “Cảm ơn cậu.”

Tống Hề cong khóe miệng: “Đều là bạn học mà, đừng khách khí như vậy, cậu cần giúp gì cứ bảo bọn tớ nhé.”

Ninh Quân gật đầu.

Tống Hề vui tươi hớn hở trở về chỗ ngồi, cô ấy kích động đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cô được gần học bá thêm một bước nữa rồi.

“Nguyễn Chanh, tớ đang rất vui.” Cô ấy nghiêng đầu dựa vào vai Nguyễn Chanh, khuôn mặt không giấu được ý cười.

Nguyễn Chanh cũng vui vẻ, nhưng bây giờ cô tất nhiên là không dám nói cho người khác biết.

Vẫn nên khiêm tốn một chút.

Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người lục đục trở về lớp.

Lộ Minh còn đang lo lắng cho Ninh Quân: “Chân cậu còn ổn chứ?” Cậu ta cúi đầu nghiêm túc nhìn chân Ninh Quân. 

Ninh Quân lúng túng không thôi, may mắn là anh đã thay đồng phục, mặc quần dài vào. 

Lộ Minh chỉ còn thiếu nước muốn kéo quần anh lên xem, Ninh quân vội vàng tránh ra: “Không có gì cả.”

Lộ Minh thở dài một tiếng: “Cậu bị thương, nữ sinh trong lớp chúng ta khẩn trương thành cái dạng gì luôn rồi kìa.”

Mặt Ninh Quân không có biểu cảm gì. 

“Tớ rất hâm mộ cậu.”

“Vậy lần sau chơi bóng rổ, cậu cũng ngã thử một lần đi.”

Lộ Minh: “…Đáng ghét.” 

Cả người Ninh Quân nổi da gà.

Lộ Minh lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp sữa chua, hào phóng nói: “Cho cậu này.”

Ninh quân mặt ghét bỏ, thời buổi này ai còn đi uống cái này nữa. 

Tan học, mọi người dọn dẹp đồ đạc để về nhà.

Ninh Quân ngồi ở chỗ làm bài tập,  Nguyễn Chanh đọc tiểu thuyết, lớp học cuối cùng cũng chỉ còn mỗi hai người họ ở lại. 

Trong phòng học vô cùng yên tĩnh. 

Sắc trời dần dần tối lại. 

Nguyễn Chanh đang đọc say sưa tới chương 14, cô đã sớm quên luôn mình còn đang ở lớp.

“Nguyễn Chanh ——” Ninh quân đột nhiên lên tiếng làm cô giật nảy mình.

Nguyễn Chanh nhìn sắc trời, thấy đã tối, cô nói: “Đã trễ thế rồi à?”

Ninh Quân nói: “Cậu cứ đọc thêm một chương nữa đi, đưa bài tập cho tớ.”

Nguyễn Chanh tươi cười: “À…”

Ninh Quân nhìn điệu bộ cười lấy lòng của cô: “Thế nào?”


Nguyễn Chanh có hơi ngại ngùng: “Cậu nhớ viết chữ xấu một tí nha, ý của tớ là, chữ của cậu rất đẹp, nhìn là biết không phải tớ viết rồi.”

Ninh Quân: “Tớ sẽ cố gắng.”

Nguyễn Chanh cũng không còn tâm tư nào để đọc truyện nữa, mắt cô đã khô khốc cả rồi. Cô lấy cặp sách ra dọn dẹp, rồi ngồi kế bên Ninh Quân.

Ninh Quân làm bài tập của cô, anh có trí nhớ tốt, vậy nên vừa đọc đề xong anh đều đã nhớ ra đáp án. 

Nguyễn Chanh một tay nâng cằm, nhìn Ninh Quân: “Cậu nhất định sẽ thi đậu vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.”

Ninh Quân: “Chưa chắc đâu.”

Nguyễn Chanh: “Cậu phải tin vào chính mình chứ.”

Ninh Quân: “Tớ không thích thành phố B.”

Nguyễn Chanh: “Là khi ô nhiễm sao? Tớ cũng không thích lắm, mùa đông ở phương Bắc quá lạnh. Tớ thích Hạ Môn hơn, cậu đã tới Hạ Môn bao giờ chưa? Thành phố này rất sạch sẽ, không khí so với Lăng thành còn tốt hơn nhiều. Có bầu trời xanh lồng lộng, lại còn có biển nữa.”

Ninh Quân cười cười: “Tớ chưa tới đó bao giờ. Về sau có cơ hội tớ sẽ đi, bảo mọi người cùng đi nữa, lúc đó cậu sẽ làm người dẫn đường.”

Nguyễn Chanh: “Được thôi. Nghỉ hè chúng ta lập thành nhóm rồi đi, kêu cả bọn Tống Hề nữa.”

Ninh Quân không lên tiếng: “Bài tập làm xong rồi.”

Nguyễn Chanh: “Nhanh như vậy sao?”

Ninh Quân: “Đây là những kiến thức trọng điểm trong tiết toán và vật lý ngày hôm nay. Cậu về nhà mà nếu có thời gian thì nên tranh thủ đọc lại một chút.”

Nguyễn Chanh trong lòng đầy cảm kích: “Ninh quân, nếu có đi Hạ Môn, tớ sẽ bao ăn bao ở cho cậu.”

Ninh Quân: “…” Anh tiện tay cầm lọ  sữa chua đưa cho cô: “Vậy cảm ơn cậu trước.”

….Đảo mắt đã tới thứ 7, Nguyễn Chanh theo lịch hẹn đi tới buổi họp lớp sơ trung. 

Sơ trung, Giản Tri Ngôn quen biết rất nhiều người, nên hôm nay người tới cũng không ít. Cũng có rất nhiều bạn học sơ trung của Nguyễn Chanh nữa. 

Nguyễn Chanh không thân với họ cho lắm nên cô chỉ cùng nhau chào hỏi, sau đó bị em họ lôi đi.

Là Trình Phỉ đặc biệt tới tìm cô: “Chị, đã lâu không gặp.”

Mùa hè này, Nguyễn Chanh không có bài tập hè, vậy nên Trình Phỉ ngược lại nhẹ nhõm không ít.

Trình Phỉ: “Cao trung  vui chứ chị?”

Nguyễn Chanh: “Bài tập so với sơ trung còn nhiều hơn.”

Trình Phỉ hiện tại không còn ngốc như trước, nên cô ấy tuyệt đối sẽ không giúp Nguyễn Chanh làm bài tập nữa đâu. 

Trình Phỉ: “Em hôm nay cũng tới đây à?”

Trình Phỉ: “Trong trường mọi người đều biết việc này hết rồi, tất cả đều đóng góp cà. Chị, chúng ta qua kia đi, tí nữa buổi tiệc kết thúc, chúng ta đi ăn thịt xiên nhé!”

Nguyễn Chanh bị Trình Phỉ kéo đi đến trước hòm quyên góp tiền. Giản Tri Ngôn nhìn thấy Nguyễn Chanh đến thì nói: “Cậu đến rồi à?”

Nguyễn Chanh chào hỏi cậu ta rồi tiện tay đem tiền bỏ vào hòm. 

Giản Tri Ngôn nói: “Chờ một chút, để tớ ghi vào sổ quyên góp đã. Nguyễn Chanh 500 tệ, bạn học này ——”

Trình Phỉ nói: “Trình Phỉ. Trình trong lúa mộc, văn thải nổi bật phỉ.”


Giản Tri Ngôn viết tên của hai người: “Cám ơn các cậu.”

Trình Phỉ nhìn mặt cậu ta: “Học trưởng, cuối tuần em sẽ tới phòng radio ở trường tuyên truyền việc này.”

Giản Tri Ngôn: “Không cần đâu. Tất cả mọi người đều à học sinh, tự mình nỗ lực để đóng góp là tốt rồi.”

Trình Phỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Hôm nay có rất nhiều người đên quyên góp tiền, Giản Tri Ngôn không có thời gian nói chuyện với các cô. Nguyễn Chanh và Trình Phỉ chuẩn bị đi về.

Trình Phỉ hình như lại không muốn đi: “Chị, sao chị không ở lại cùng bạn học cũ ôn chuyện vậy?”

Nguyễn Chanh: “Không có gì để nói cả.”

Trình Phỉ quay đầu nhìn qua: “A —— nam sinh kia cũng là người lớp chị sao? Em chưa từng thấy qua nha. Chị, chị nhìn đi.”

Nguyễn Chanh quay người lại. 

Ninh Quân đang đi tới. 

Cậu ấy sao lại ở đây?

Hôm nay, anh không mặc đồng phục. Áo ngắn tay màu trắng, cổ tròn phối với quần màu cà phê, dưới chân đi đôi giày thể thao adidas.

Ninh Quân quyên góp tiền xong, thì cứ luôn tìm kiếm gì đó trong đám đông.

Lộ Minh ở bên cạnh anh, thỉnh thoảng chào hỏi bạn học sơ trung, lâu lâu có vài bạn học nữ lại đến xin Wechat của cậu ta.

Ninh Quân góp 1000 tệ.

Các bạn học hơi kinh ngạc.

Lộ Minh cũng vậy: “Cha mẹ cậu cho cậu nhiều tiền như vậy sao?”

Ninh Quân: “Là tiền tiêu vặt tháng này của tớ. “

Lộ Minh: “Mỗi tháng cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

Ninh Quân: “2000.”  Học sinh cao trung căn bản không tiêu sài gì nhiều, 2000 tệ anh dùng cũng không hết được. 

Trong lòng Lộ Minh tràn ngập bi thương, một tháng tiền tiêu vặt của cậu ta chỉ 200 thôi. Mẹ cậu ta nói nuôi cậu ta đến nghèo rớt mồng tơi luôn rồi. 

“A ——Ninh Quân, đồng hồ đeo tay của cậu thật đẹp nha…” Cái nhãn hiệu này cậu ta đã từng thấy qua rồi. Tận mấy vạn lận, có rất nhiều chức năng.

Ninh Quân bình tĩnh nói: “Đây là đồng hồ ba tớ tặng lúc nghỉ hè.”

Lộ Minh di chuyển yết hầu: “Quân ca, về sau tớ muốn theo cậu lăn lộn giang hồ.”

Ninh Quân: “…”

Lộ Minh tinh mắt thấy được Nguyễn Chanh đang ở phía trước: “Nguyễn Chanh— “

Nguyễn Chanh giới thiệu Trình Phỉ cho hai người bọn họ: “Đây là em họ tớ, Trình Phỉ.”

Lộ Minh: “Em gái cao hơn chị gái nhiều vậy sao?” 

Trình Phỉ cười: “Chị họ em khi còn bé kén ăn lắm.”

Nguyễn Chanh tò mò: “Ninh Quân, cậu sao cũng tới đây vậy?”

Lộ Minh tùy tiện nói: “Cậu ấy nhất định muốn đi theo tớ.” Lời còn chưa kịp dứt, cậu ta liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng bắn tới, cậu ta phản ứng cực nhanh, vội nói lại: “Là tớ gọi cậu ấy đến đấy. “

Nguyễn Chanh mỉm cười.

Ninh Quan đứng ở đằng sau, khuôn mặt lãnh đạm. Cậu chỉ nhìn vào Nguyễn Chanh, trong mắt không kìm được mà xen lẫn vài nét ôn nhu: “Tớ ở nhà một mình củng không có gì làm.”

Lộ Minh hiếu kỳ nói: “Cha mẹ cậu không ở nhà à?”

“Họ làm việc ở Thành phố B.”

Lộ Minh không biết tình cảnh gia đình nhà Ninh Quân, lúc này cậu ta cảm thấy người bạn ngồi cùng bàn của mình thật cô đơn. Sau này nếu có hoạt động gì, cậu nhất định sẽ rủ Ninh Quân đi cùng. 


Nguyễn Chanh muốn đi mua thêm đò dùng học tập, ba người cũng không có việc gì nên đi chung với cô.

Gần trường có mấy cửa hàng văn phòng phẩm, đồ trong đó đều rất đẹp mắt.

Nguyễn Chanh mặc dù không thích làm bài tập,  nhưng lại thích mua bút vở.

“Các cậu cũng chọn gì đi.”

Trình Phỉ không khách khí với chị họ nữa. Cô chọn một cây bút, thêm một số món trang sức nhỏ.

Nam sinh đối với mấy cây bút xanh xanh đỏ đỏ này không có hứng thú. Bình thường khi làm bài tập bút gì cũng đều có thể dùng được, chỉ cần viết ra mực là ổn. 

Nguyễn Chanh mua xong mấy món đồ văn phòng phẩm, cô lại đi chọn thêm vài dây buộc tóc nữa: “Phỉ Phỉ, cái này đẹp không?” Cô hỏi Trình Phỉ ở bên cạnh. 

Ninh Quân nhìn thoáng qua. Mấy đồ  của nữ sinh anh không hiểu biết nhiều, nhìn kiểu gì cũng chỉ là một cọng dây có gân thôi mà. (Jane:…)

Nguyễn Chanh: “Vậy chọn cái này đi.”

Cô chọn xong rất nhanh.

Ninh Quân nhìn thấy, đó là một cái dây buộc tóc màu đen, bên trên còn có một quả cam nhỏ. Anh cầm nó trên tay nhìn một chút.

“Ninh Quân, cậu chọn xong chưa?” Lộ Minh gọi cậu: “Chúng ta đi tính tiền đi.”

Ninh Quân để lại dây buộc tóc vào chỗ cũ, đi đến quầy tính tiền.

Hai người con gái mua một bao đồ vật lớn. 

Nguyễn Chanh: “Để tớ trả cho.”

Trong lòng Lộ Minh cảm thán. Cậu ta cảm thấy vận khí của mình thật tốt, lại có thể gặp được hai bạn học là phú nhị đại. Cậu ta chỉ mua có một cây bút, cũng không thể chiếm tiện nghi người ta nha!

Nguyễn Chanh nhìn thoáng qua: “Ninh Quân, Lộ Minh, các cậu không chọn được gì à?”

Hai nam sinh đều lắc đầu.

Tính tiền xong, bọn họ liền rời đi. Đi được mấy phút, Ninh Quân bỗng nhiên lên tiếng: “Tớ còn có việc, các cậu đi trước đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Trình Phỉ cảm thán: “Chị, thích thật đấy, chị có thể học cùng lớp với Giản Tri Ngôn, giờ lại còn học chung với Ninh Quân nữa.” 

Nguyễn Chanh nghĩ tới việc về sau Ninh Quân sẽ giúp cô làm bài tập, cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc: “Tối nay về nhà làm bánh ngọt phên đường vậy.” Đã rất lâu rồi cô không làm bánh này. 

Tinh thần Trình Phỉ lập tức tỉnh táo hơn hẳn: “Chúng ta mau về nhà đi.”

Sở thích ăn món ngon của cô một chút cũng không thấy đổi. 

Ninh Quân lại một lần nữa trở lại cửa hàng văn phòng phẩm khi nãy. 

Chủ tiệm sững sờ: “Bạn học, cháu bỏ quên gì sao?”

Ninh Quân đi thẳng tới kệ hàng, cậu cầm dây buộc tóc có quả cam nhỏ lên.

Lúc tính tiền, chủ tiệm nhìn anh, khuôn mặt lộ ra ý cười.

“Mua cho bạn gái à?”

Khóe môi Ninh Quân cong lên, cậu cũng không lên tiếng phản bác. 

“10 tệ.” Chủ tiệm nói: “Có muốn đóng hộp không?”

Ninh Quân muốn nhanh chóng rời đi nên nói: “Không cần.” Anh cầm dây buộc tóc đã được bỏ vào túi ni-lông, đi ra ngoài.

Chủ tiệm nhìn bóng lưng của anh, học sinh bây giờ phát triển quá sớm rồi!

– —-

Tác giả có lời muốn nói:

Cho tiểu Chanh cùng với Ninh nam thần chút nghị lực để họ cố lên đi!

Dù sao yêu sớm cũng có nhiều rủi ro mà…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.