Đọc truyện Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 27: Một cái tay đặt trên ngực cô : ” Lớn hơn rồi ”
Edit: Doãn Kiệt
Beta: Doãn Thiên
May thay miệng Nguyễn Chanh đã không bị đại não khống chế, “Anh làm gì thế?”
Ninh Quân không nói gì, dùng hành động một lần nữa chứng minh anh nhớ cô bao nhiêu. Lần thứ hai hôn môi, anh ôm lấy cô, vừa xa lạ lại quen thuộc, cảm giác như lúc nhỏ ăn trái cây lạnh, trong lòng ngọt ngào không thôi.
Tuy rằng quan hệ của hai người phát triển rất nhanh nhưng Nguyễn Chanh không có nửa điểm mâu thuẫn. Chỉ là cô không biết, đàn ông càng lớn sẽ càng ngây thơ sao? Học bá cao ngạo lạnh lùng trước kia sao lại trở nên như vậy? Cô thở hổn hển, tim đập thình thịch: “Sao anh lại giống Yami vậy, thích liếm người thế!”
Ninh Quân không xấu hổ chút nào, trong mắt ngập tràn hạnh phúc: “Yami thế nào rồi?”
“Mấy năm nay em không ở trong nước, đều do ba mẹ em chăm sóc cả, nghe nói rất nghịch ngợm.”
“Đem Yami về đi.”
Nguyễn Chanh “ừ” một tiếng, rồi dần dần thiếp đi.
Ninh Quân không buồn ngủ chút nào, nguyện vọng nhiều năm cuối cùng đã đạt được. Cô gái mình tâm tâm niệm niệm giờ đang nằm trong ngực mình, so với bất kỳ thời khắc nào đều vui sướng hơn cả. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, lồng ngực như được thứ gì đó lấp đầy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyễn Chanh bị chuông điện thoại đánh thức. Cô mò mẫm di động ở đầu giường, “Alo…”
Tiểu Doãn: “Cici, chị tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, hôm nay không cần đón chị đâu, lát nữa chị sẽ qua.”
Tiểu Doãn muốn nói lại thôi, “Được rồi.” Cúp điện thoại, cô nhìn người đàn ông trước mặt, “Cici nói một lát nữa sẽ đến công ty.”
Sắc mặt Cố Dịch âm trầm đến dọa người, “Cô ấy ở đâu?”
Tiểu Duẫn hơi sợ, nghe nói bối cảnh của Cố Dịch có liên quan xã hội đen: “Cici chưa nói, nếu không tôi hỏi cô ấy một chút?”
Cố Dịch: “Bỏ đi! Tự tôi hỏi cô ấy.” Vẻ mặt anh cáu kỉnh, “Còn nữa, đừng nói với cô ấy hôm nay tôi đã tới đây.”
Tiểu Doãn thở phào một hơi, “Yên tâm. Tôi nhất định sẽ giữ kín như bưng.” Nhưng mà Nguyễn Chanh đi đâu vậy chứ? Cả đêm không quay lại khách sạn. Lúc nãy ở trong điện thoại cô cũng không dám hỏi một câu. Cô cảm thấy vị Cố thiếu gia ở bên cạnh đang muốn phá hủy cái khách sạn này rồi.
Nguyễn Chanh lướt di động. Tối hôm qua, cộng thêm cả sáng nay, Cố Dịch đã gọi cho cô mấy cuộc. Xem qua wexin, cô thấy anh cũng để lại mấy đoạn thoại.
Nguyễn Chanh hoảng hốt, nhanh tay gọi cho Cố Dịch.
Tâm tình Cố thiếu gia rất không thoải mái, để điện thoại tùy ý vang lên, không nhận.
Nguyễn Chanh để di động xuống.
Ninh Quân duỗi đôi tay dài ra, kéo cô vào trong lòng, “Mới hơn sáu giờ, em ngủ thêm một lát đi.”
“Em phải đi rửa mặt, sáng nay Hứa Nhất Trạch (nam minh tinh) sẽ đến công ty.” Nguyễn Chanh đẩy anh ra.
Ninh Quân không buông, “Em cũng chưa ngủ được mấy tiếng, nằm với anh thêm mười phút nữa, anh đưa em đến công ty.”
Nguyễn Chanh còn đang lo lắng cho Cố Dịch. Cố thiếu gia gần đây bận chuyện của đội đua xe, cô nào có tâm tình ngủ, cựa quậy người.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng Ninh Quân khàn khàn.
“Vậy rời giường đi.” Nguyễn Chanh không tim không phổi nói.
Ninh Quân nuốt nước bọt một cái, “Đừng cử động.” Anh vừa muốn lui hai chân ra, Nguyễn Chanh lại xoay mạnh người.
“Ninh Quân, anh khi nào thì…” Câu nói kế tiếp nghẹn lại trong cổ cô. Nguyễn Chanh cảm thấy thứ gì đó chọc vào bụng mình, nóng bỏng lại cứng rắn. Rất nhanh sau đó, cô đã rõ đó là cái gì! Người học chụp ảnh cực kỳ hiểu về kết cấu thân thể.
Ninh Quân cứng mặt, một tay trói chặt bên hông cô, cắn răng nghiến lợi nói, “Đã bảo em đừng nhúc nhích rồi.”
Nguyễn Chanh mất tiếng, ngượng ngùng cúi đầu, “Bao giờ thì được? Anh có thể lui về sau hay không?” Cô yếu ớt yêu cầu.
Ninh Quân cắn răng một cái, tới gần cô hơn.
Nguyễn Chanh kêu lên, như bị cái gì làm bỏng, “Anh… anh…” Có da mặt hay không!
Lưu manh!
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào, ánh sáng trong phòng vừa đủ, trong không khí đầy hơi thở mập mờ.
Ninh Quân chậm rãi điều chỉnh lại tâm lý, “Đàn ông đều như vậy.”
Nguyễn Chanh mím môi, không nói lời nào, “Ninh Quân, anh thật sự không giống trước đây tí nào.”
Ninh Quân nở nụ cười, “Vậy em cũng không giống.”
Nguyễn Chanh nhìn lướt qua, “Em tuyệt đối không thay đổi.”
Ninh Quân tới gần, một tay đặt ở viền ngực của cô, khóe môi áp vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Lớn hơn rồi.”
Đầu Nguyễn Chanh nổ oành một cái. Cô ở nước ngoài nhiều năm, có lẽ là bởi vì chịu ảnh hưởng của ẩm thực nước ngoài nên mấy năm nay cô phát triển rất tốt.
Sáng sớm, trái tim Nguyễn Chanh đã bị kinh ngạc quá độ, thật vất vả lắm cô mới rời giường, đi ra cửa được.
Ninh Quân đưa cô đến dưới lầu của công ty, “Tối nay anh đến đón em.”
“Buổi tối em hẹn Trình Phỉ và Giản Tri Ngôn đi ăn rồi.” Nguyễn Chanh trả lời.
Ninh Quân nhún nhún vai, “Đừng ở khách sạn.”
“Không được! Tối nay về em nhất định phải tăng ca. Anh nhanh đi làm đi, đừng để muộn.”
Ninh Quân đến công ty đúng giờ như bình thường. Chu Uy nhìn thấy anh liền niềm nở chào đón, “Nghe nói tối qua sau khi bữa tiệc kết thúc, có một mỹ nữ tới đón cậu, ai thế?”
Ninh Quân chép miệng, “Bạn gái tôi.”
“Mẹ nó! Nhanh như vậy? Làm nghề gì?”
“Nhiếp ảnh gia.”
“Nghe nói rất đẹp. Sao cậu lại giấu kỹ vậy? Ha ha, bây giờ không biết bao nhiêu thiếu nữ trong công ty sẽ thương tâm đâu.”
Chu Uy ớ một tiếng, “Cậu nói xem, hôm nay sao cậu trông khang khác.”
Ninh Quân khó hiểu.
“Cả người đều lộ ra tao khí*.”
*Tao: cợt nhả, lẳng lơ.
Ninh Quân không để ý đến anh ta, “Tài liệu cho buổi họp báo chuẩn bị xong rồi à?”
Chu Uy nhanh chóng chạy đi làm việc.
Sau đó, khi chuyện Ninh Quân có bạn gái được truyền đi, không ai quay lại bày tỏ tâm ý với Ninh Quan nữa.
Nguyễn Chanh mệt như chó con đến tận trưa. Sau khi tiểu thịt tươi Hứa Nhất Trạch đến, mấy cô bé trong công ty hưng phấn mà tranh nhau đi bưng trà rót nước.
Tiểu Doãn cũng không ngoại lệ, “Anh ấy cao hơn so với trong phim, da cũng đẹp nữa.”
Bên cạnh Nguyễn Chanh có hai mỹ nam chân dài, cô đã sớm miễn dịch với đàn ông cao ráo rồi. Cô cúi đầu, điều chỉnh ống kính máy chụp.
“Cici, chị bị dị ứng ạ?”
“Hả?”
Tiểu Doãn chỉ chỉ cổ cô, “Chị bị đỏ ở đây.”
Nguyễn Chanh vội vã sờ một chút. Da cô thỉnh thoảng sẽ như vậy, trên cổ dễ đỏ lên, như bị dị ứng vậy. Nhưng cô biết rõ vết hôm nay không phải là do vậy, nhất định là do Ninh Quân hôn.
Người này là chó con à?
“Có lẽ là chị không cẩn thận gãi đỏ, đừng lo. Hứa Nhất Trạch trang điểm xong chưa?”
Tiểu Doãn lặng lẽ phỉ nhổ, “Trợ lý của anh ấy yêu cầu rất nhiều.”
Tiểu thịt tươi mới nổi, yêu cầu về bản thân nhiều một chút cũng có thể giải thích được.
Chờ Hứa Nhất Trạch thay đồ xong, vào phòng chụp ảnh cũng đã là một tiếng sau.
Nguyễn Chanh và nhân viên ánh sáng đã sớm chờ ở đó.
Hứa Nhất Trạch xin lỗi: “Thật xin lỗi, để các thầy* đợi lâu rồi.”
*Thầy trong bậc thầy, là cách gọi tôn trọng với người có kinh nghiệm, danh tiếng. Ở đây chỉ cả Nguyễn Chanh và thầy ánh sáng, anh chưa tìm được từ thay thế, mọi người biết thì bảo anh nhá!
Nguyễn Chanh gật đầu với cậu ta: “Có thể bắt đầu rồi.”
Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, Nguyễn Chanh tìm cảm giác rồi chụp vài tấm. Hứa Nhất Trạch mới 22 tuổi, ngũ quan tuấn tú, là kiểu mấy cô bé bây giờ rất thích.
Cậu ta rất có cảm giác khi chụp hình, cũng không cần Nguyễn Chanh đi qua chỉ đạo.
Gần một tiếng sau, rốt cuộc cũng chụp xong.
“Được rồi.” Nguyễn Chanh nói.
“Các thầy vất vả rồi.” Hứa Nhất Trạch chắp tay trước ngực, hơi cúi người.
Mọi người vì tư thế khiêm tốn, lễ độ của cậu mà có ấn tượng rất tốt.
Chụp ảnh xong, trà sữa do trợ lý Hứa Nhất Trạch đặt cũng được đưa tới.
Hứa Nhất Trạch và Nguyễn Chanh thảo luận về ảnh chụp.
“Chờ tôi chỉnh sửa tốt sẽ gửi tới phòng làm việc của cậu, có lẽ chừng mười ngày sau.”
“Không vội, chị sửa đẹp trai một chút giúp em.” Hứa Nhất Trạch cười đùa.
Nguyễn Chanh cũng cười, “Mặt cậu đã rất hoàn mỹ rồi, không cần sửa.”
Hứa Nhất Trạch sờ sờ mặt, “Thật không ạ? Sao em cảm thấy cằm thì hơi ngắn, mũi lại không cao…” Nói xong cậu cười rộ lên: “Cici, thêm weibo được không, khi nào có ảnh chụp em muốn xem trước một chút.”
“Được.” Nguyễn Chanh đương nhiên không từ chối: “Có thể ký tên cho tôi không, em họ tôi là fan của cậu, trước đây luôn theo dõi phim của cậu.”
“Không thành vấn đề, đây là vinh hạnh của em.” Hứa Nhất Trạch xoạt xoạt trên giấy, ký tên.
Lúc nghỉ trưa, Ninh Quân gọi điện thoại tới, “Ăn cơm chưa?”
Nguyễn Chanh ừ một tiếng, đối diện đều là đồng nghiệp.
“Ăn cái gì?”
“Thịt.”
Ninh Quân phì cười. Anh nhớ rõ vào năm trung học, Nguyễn Chanh rất kén ăn. Rau củ ở căn tin trường cô chưa bao giờ chạm vào, chỉ thích ăn thịt, nhất là đùi gà và sườn xào chua ngọt, nhiều năm như vậy còn không thay đổi sao?
“Buổi tối em xong việc, anh đến đón em.” Giọng điệu vô cùng thân thiết.
“Em phải về khách sạn thu dọn đồ đạc.” Đồ đạc thì xế chiều hôm nay nhà trọ sẽ mang sang. Sau đó lại phải mời nhân viên vệ sinh tới quét tước dọn dẹp, hai ngày nữa là cô có thể dọn về nhà.
Ninh Quân biết nói trong điện thoại không rõ ràng được, “Không nên kiêng ăn, ăn chút rau đi, trán em nổi mụn rồi đó.” Tiếng nói của anh trầm thấp dễ nghe.
Nguyễn Chanh: “…”
Cúp điện thoại xong, tiểu Doàn tò mò nhìn qua.
Nguyễn Chanh: “Một người bạn.”
Tiểu Doãn cười, “Cici, nửa đêm hôm qua Cố thiếu gia đi tìm chị.”
Nguyễn Chanh xoa xoa thái dương, “Hôm nay anh ấy liên lạc với em à?”
Mắt tiểu Doãn lấp lóe, “Không ạ. Nhưng mà nghe nói đội đua xe sắp thi đấu, anh ấy phải tập luyện.”
Nguyễn Chanh gật đầu. Cố Dịch thích đua xe, nghỉ hè năm tốt nghiệp trung học, hơn nửa đêm anh đèo cô đi hóng gió, suýt hù chết cô. Vậy nên sau này cô không còn xem anh đua xe nữa.
Cố Dịch chuyên tâm huấn luyện tới tận trưa. Kỹ năng lái xe của anh rất thành thạo, mấy năm nay ở nước ngoài cũng thường luyện tập, đã tham gia không ít cuộc tranh tài, còn từng giật giải.
Xe đua chạy như bay, một vòng lại một vòng, cuối cùng cũng dừng lại.
Cố Dịch cầm chặt tay lái, nóng nảy đập vài cái.
Kiệt Sâm cảm thấy hôm nay anh có gì đó không đúng, vội vã đi qua. “Sao thế? Tâm tình không tốt?”
Thần sắc Cố Dịch trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Không.”
“Có đấy!” Kiệt Sâm quen anh từ sơ trung, tính tình Cố Dịch như thế nào sao anh lại không biết: “Cãi nhau với bạn gái?”
Cố Dịch giơ tay lên nhìn bầu trời xanh thẳm.
“Chia tay?”
Cố Dịch “a” một tiếng, “Chưa từng có bắt đầu, nói gì đến chia tay.”
“Không phải chứ.” Kiệt Sâm vỗ vỗ đầu vai anh, “Nhiều năm như vậy cậu còn chưa xuống tay à? Đây không phải là phong cách của cậu.”
Cố Dịch cũng hiểu, đối mặt với Nguyễn Chanh anh liền trở nên hèn nhát. Mẹ nó! Quá chiều cô ấy rồi.
“Thích thì cướp về đi!” Kiệt Sâm bắt đầu nghĩ kế: “Với điều kiện của cậu, theo đuổi con gái rất dễ.”
Cố Dịch dù bị hạ xuống hay được nâng lên, thì anh ấy vẫn rất tự tin.
Trong khi nghỉ ngơi, Cố Dịch gọi một cuộc điện thoại cho ba Nguyễn.
“Chú Nguyễn, gần đây có khỏe không ạ?”
“Khỏe, chú với dì con đều khỏe lắm. Con với Chanh Chanh thế nào rồi? Đã quen ở thành phố B chưa?”
“Chanh Chanh muốn tìm chỗ ở, con nói cô ấy đến chỗ con ở nhưng nói thế nào cô ấy cũng không chịu. Chỗ con ở rất tốt.”
Ba Nguyễn cười, “Tính con bé là như thế, có đôi khi đừng chèn ép quá.”
Cố Dịch: “Chú Nguyễn, chú với dì gần đây có thể đến một chuyến không, con chuẩn bị tỏ tình với Nguyễn Chanh.”
Ba Nguyễn ho khan mấy tiếng, “Cái gì?”
Da mặt Cố Dịch cũng có vài phần ngượng ngùng.
Ba Nguyễn chậm rãi bình tĩnh lại, “Nhiều năm như vậy con còn chưa tỏ tình với Chanh Chanh?!”