Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 24: Cậu muốn chụp tớ?


Đọc truyện Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 24: Cậu muốn chụp tớ?

Edit: Doãn Nguyệt Ảnh

Beta: Doãn Thiên

Ngực Nguyễn Chanh nhất thời nóng như lửa đốt, cô vừa định giải thích thì chạm phải ánh mắt của Ninh Quân, cô lập tức đổi chủ ý: “Cậu không có khả năng hiểu rõ tôi.”

Ninh Quân nhướng mày, cao giọng, “Hả?”

“Tác phẩm của tôi xưa nay không cần người khác phải chỉ bảo.” Tuy ngữ khí của Nguyễn Chanh ôn hòa, nhưng lại khiến người khác phải để ý: “Tôi dựa theo ý nghĩ của tôi, nếu cậu như có ý kiến, không sao, vậy có thể không hợp tác.” Cô cũng không sợ.

Ninh Quân nhìn cô đầy hứng thú, “Thì ra đây chính là phong cách làm việc của Nguyễn tiểu thư, làm không tốt còn không cho người khác nêu ý kiến.” Nguyễn Chanh nhíu mày, cô nói ra từng chữ: “Cố tình gây sự, cũng không phải có ý tốt mà gặp.”

Cánh tay Ninh Quân chống tại mặt bàn, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng gõ nhịp hai lần, “Cố tình gây sự?” Anh nói nhỏ.

Nguyễn Chanh mím chặt môi, chẳng lẽ không đúng sao? 

“Chưa kể, trước đó cậu còn phóng đại mọi chuyện lên. Tôi không có mang bạn trai đến.”

Ninh Quân muốn nói lại thôi.

Peter và Cố Dịch đều chú ý tới động tĩnh của hai người, thấy mọi chuyện dần trở nên căng thẳng, họ liền đi tới.

Peter cũng là lần đầu nhìn thấy Ninh Quân không kiềm chế được, anh ta vỗ vỗ vai Ninh Quân, “Xong chưa?”

Ninh Quân ngữ khí cứng ngắc, “Chưa.”

Peter từ trước đến nay đều sẽ nhìn mặt mà nói chuyện, “Nguyễn tiểu thư, tôi đi lấy cho cô một cốc trà hoa quả.”

Nguyễn Chanh nói, “Cảm ơn.”

Cố Dịch nhìn đồng hồ, “Không phải nửa ngày sao? Quá thời gian rồi.”

Ánh mắt Ninh Quân khẽ di chuyển, ngữ khí lạnh lẽo: “Quá thời gian thì thêm tiền.” Anh quả thực không nghĩ tới Nguyễn Chanh sẽ mang Cố Dịch đến phòng làm việc của mình. Cái này hoàn toàn vượt ra khỏi kế hoạch của anh. Cố Dịch xuất hiện không chỉ khiên anh chướng mắt, mà anh còn phát giác được, anh ta luôn ở chung với Nguyễn Chanh, anh rất để ý đến điều này.

Peter dẫm chân xuống, thiếu chút nữa là quỳ luôn. Ông chủ, theo đuổi bạn gái cũng không phải như thế này đâu. Cậu muốn tiêu tiền chí ít cũng nên vẻ vang chút chứ. 

Peter vội vàng làm mấy chén trà hoa quả. Để làm dịu bầu không khí, anh ta liền nói: “Cho tôi xem chút ảnh chụp.”


Nguyễn Chanh liền đứng lên.

Cố Dịch đi cùng cô: “Thế nào? Em cùng anh ta cãi nhau? Nếu em không thoải mái thì đừng làm nữa.”

Nguyễn Chanh nhấp một ngụm nước trái cây: “Chua quá.” Cô nhăn mặt.

Cố Dịch lấy cốc cô đang cầm, uống một ngụm, răng đều muốn rụng theo: “Anh không ngờ tay nghề lại kém như vậy?! Em làm nhiếp ảnh cho anh ta, có phải là bị lừa rồi hay không?”

Trong lòng Nguyễn Chanh cảm thấy lần này, sợ là cô đã sớm bị Ninh Quân lừa rồi.

Peter và Ninh Quân ở bên kia vừa xem hình vừa nói chuyện, “Cậu sao thế? Cơ thể không thoải mái? Ghen rồi?”

Ninh Quân: “….”

“Tôi nói này, Cố tiên sinh kia đúng là nhân vật khó chơi đấy. Nếu cậu muốn theo đuổi Nguyễn tiểu thư, phải nhanh lên mới được.”

Ninh Quân nhìn thoáng qua Cố Dịch, anh ta luôn bên cạnh Nguyễn Chanh. Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn luôn ở bên cô. Bây giờ Nguyễn Chanh cũng không còn là cô gái mười lăm tuổi năm đó nữa.

Sau khi nghỉ ngơi, Peter tìm Nguyễn Chanh thảo luận lại một lần nữa: “Ảnh được chụp rất đẹp. Trước kia nghe nói rất nhiều ảnh đồ ngọt đều là chụp mô hình, hiện tại xem ra căn bản không cần nữa rồi.”

Nguyễn Chanh do dự một chút, “Kỳ thật tôi cảm thấy, nếu các anh nghĩ việc tuyên truyền có hiệu quả tốt, thì tôi có chủ ý này.”

“Ý định gì?”

Nguyễn Chanh mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, “Anh nghĩ một chút đi, những người thích ăn đồ ngọt đều là những người thế nào?”

“Đương nhiên là nữ sinh! Tiệm chúng ta đa phần nhân viên và khách hàng đều từ 15 đến 35 tuổi.” Peter chợt nghĩ tới điều gì đó: “P. R khi mới mở, Ninh Quân làm rất nhiều công việc. Từ thuê nhà cho đến trang trí cửa hàng.”

Nguyễn Chanh sửng sốt một chút, “Cửa hàng này là của cậu ấy?”

“Không không không ——” Peter liên tục phủ nhận, “Tôi là ông chủ, tôi mời cậu ta hỗ trợ. Con người Ninh Quân này rất có khí phách, đối với bạn bè rất tốt.”

Nguyễn Chanh nghi hoặc.

“Cô vừa mới nói nghĩ ra chủ ý, nó là gì vậy?”


Nguyễn Chanh quay đầu lại: “Anh không cảm thấy để cho Ninh Quân xuất hiện trên quảng cáo là tốt nhất sao? Nữ sinh nào mà lại không thích soái ca chứ.” Lại còn là cực phẩm nữa.

Peter cười, “Được, để tôi cùng cậu ta bàn bạc một chút. Ninh Quân ——” Anh ta gọi anh.

Sắc mặt Ninh Quân cứng lại, “Chuyện gì?”

“Nguyễn Chanh đề nghị để cậu làm nam chính trong quảng cáo.” Điều này Peter đã từng nghĩ tới nhưng anh ta không dám nói.

Ninh Quân nhìn qua Nguyễn Chanh, “Tớ?”

Nguyễn Chanh: “Tớ cảm thấy cậu rất thích hợp. Nếu biết cửa hàng đồ ngọt còn có một vị soái ca, khẳng định sẽ có rất nhiều nữ sinh nghe được danh mà tới.”

Trái tim của Ninh Quân bởi vì cô mà không hiểu sao mềm nhũn lại. Anh cúi đầu, trong đôi mắt đều là bóng hình của cô: “Cậu muốn chụp tớ?”

Đúng là như thế, nhưng không hiểu sao lời này từ trong miệng anh nói ra lại có tới mấy phần mập mờ.

“Ninh Quân ——” Nếu anh không đồng ý thì coi như xong.

Cô còn chưa nói hết, Ninh Quân đã mở miệng, “Được. Nhưng mà đổi thời gian đi.”

Mọi người nghe vậy đều ngây người, chẳng ai ngờ rằng một cái quảng cáo ảnh đơn giản như thế, vậy mà lại thay đổi thành thế này.

Ninh Quân không nhanh không chậm nói: “Cũng nên để cho tớ thời gian chuẩn bị.”

Nguyễn Chanh: “Khi nào thì cậu có thời gian?”

Ninh Quân như nở nụ cười, “Buổi tối, sau khi tan làm.” Công việc tài chính cũng không phải nhẹ nhàng, tăng ca cũng là chuyện thường tình. Nhất là anh còn làm tại ngân hàng quốc tế đầu tư.

Nguyễn Chanh cảm thấy tự mình tạo thêm phiền phức, nhưng đã đâm lao đành phải theo lao thôi. 

Peter vui vẻ nói: “Nguyễn tiểu thư, vậy liền làm phiền cô nhé. Cô có việc gì cần cứ nói với chúng tôi. Nếu không có điều gì xảy ra, sau này chúng ta cùng hợp tác.”

“Không cần phiền mấy anh đâu.”

“Sau khi tình hình của P. R được ổn định, chúng tôi về sau sẽ mở chi nhánh trên cả nước. Chúng tôi cũng muốn giống Lady, có thể mở thêm chi nhánh nước ngoài.” Peter có mục tiêu rất lớn.


Nguyễn Chanh thu dọn đồ đạc lại, “Vậy chúng tôi về trước.”

Cố Dịch đã mang theo bút ký của cô, động tác của anh rất nhanh, sau đó đưa cô về nhà.

Ninh Quân nhìn cô và Cố Dịch rời khỏi cửa hàng.

Peter ai oán: “Cậu cũng không gọi người ta ở lại ăn cơm.”

Trong lòng Ninh Quân rất rõ ràng. Chỉ cần Cố Dịch có ở đó, anh liền không được để vào mắt, nhưng thời gian còn dài.

Hai ngày sau, tiểu Doãn tìm được một căn hộ ở đường XX, gần quảng trường, ăn cơm hay làm gì đều rất thuận tiện.

Ngày ấy, Nguyễn Chanh cùng tiểu Doãn đi xem phòng.

Anh chàng môi giới mở miệng kêu một tiếng chị, rất nhiệt tình: “Chị, chị yên tâm đi. Phòng này tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, đồ dùng trong nhà đều là chủ thuê nhà tự mình mua thêm. Chủ thuê nhà hiện tại đã sang nước ngoài cho nên căn phòng này mới để trống, chị thuê tuyệt đối sẽ không thiệt thòi.”

Một phòng ngủ, một phòng khách, căn phòng trang trí rất trang nhã, cô tương đối hài lòng.

Thế là Nguyễn Chanh ký hợp đồng luôn vào lúc đó, thanh toán nửa năm tiền thuê nhà, thật không rẻ.

“Chị, sau này có vấn đề gì thì có thể gọi điện thoại cho em, em sẽ đến ngay.”

Nguyễn Chanh cười cười, “Chuyển khoản Wechat đi.” Cô vào Wechat gửi hai vạn tệ.

Xế chiều hôm đó, Nguyễn Chanh cùng tiểu Doãn đi tới cửa hàng gia dụng gần nhất để chọn giường. Cô đối với những thứ khác không có yêu cầu gì, nhưng giường nhất định phải tốt.

Ở đó một lúc, Nguyễn Chanh nhận được điện thoại của Ninh Quân.

“Buổi tối tớ tới đón cậu.” Ninh Quân nói thẳng.

Nguyễn Chanh dường như cũng không có lý do để cự tuyệt, “Tớ đang ở cửa hàng gia dụng, không cần làm phiền cậu, tí nữa tớ đón xe đi tới cửa hàng cũng được.”

“Cậu mua đồ nội thất sao? “

“Ừ.”

“Tìm được phòng rồi?”

“Đúng thế.” Cố Dịch cùng anh đều làm tại thành phố B, cả hai cũng đều có phòng riêng. Ba Nguyễn biết cô muốn đến thành phố B phát triển nên cũng chuẩn bị đặt mua cho cô một căn hộ. Nhưng mà, Nguyễn Chanh cảm thấy không cần thiết.

“Cậu đang ở đâu?”


Nguyễn Chanh báo lại địa chỉ.

Anh cười khẽ một tiếng, “Cũng gần chỗ tớ.”

Nguyễn Chanh: “…”

“Lát gặp lại.”

Cúp điện thoại, Ninh Quân không nhịn được mà mỉm cười.

Nguyễn Chanh bực bội cúp điện thoại.

Tiểu Doãn tò mò hỏi: “Là bạn học cũ sao?”

“Đúng vậy. Thật sự là kỳ quái, lúc trước cậu ấy không như vậy.”

Tiểu Doãn cười, “Trưởng thành rồi, làm việc cũng tương đối trực tiếp. Có lẽ anh ấy muốn đuổi theo chị.”

Nguyễn Chanh cười nhạo, “Cậu ấy đã có bạn gái rồi. Bọn họ học cùng cao trung, hiện tại cũng ở Bắc Kinh.”

Tiểu Doãn trầm tư mấy giây, “Không thể nào. Chi có lầm không? Em cảm thấy ánh mắt Ninh Quân nhìn chị tựa như nhìn người yêu vậy. Khi chị làm việc, anh ấy luôn nhìn chị chăm chú, còn không để chị phát hiện ra. Tối nay chị có thể thử anh ấy một chút không?”

“Thử? Thử kiểu gì?”

“Tới gần anh ấy, sau đó làm bộ —— hôn anh ấy.”

Nguyễn Chanh căng thẳng lắc đầu, “Tiểu Doãn, nếu như bạn học của em đối với em có chút cảm tình thì cũng sẽ không chuyển trường mà ngay cả một tiếng tạm biệt cũng không thèm.”

“Biết đâu lúc đó xảy chuyện gì thì sao??”

Nguyễn Chanh ngẩn người.

– —

Tác giả có lời muốn nói:

Tốt, ngày mai cho các hai người màn ép tường.

Bỏ chạy!

Ngày mai ta sẽ có chương lớn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.