Đọc truyện Ninh Thư – Chương 22: Học Đường Trộn Lẫn Tu Chân 22
Chuyển ngữ: WanhooTrước là ông chú y tế xem thường chỉ số thông minh của Ninh Thư, sau là dửng dưng lấy quả bom không biết ở đâu ra.Quả bom này trông quen nhé.
Đây…!Đây không phải quả bom trong lối đi à? Ông chú y tế mang theo bao giờ vậy, chẳng phải đã gỡ rồi hả, sao giờ lại chạy rồi.Thời gian ở trên lại nhảy, điều Ninh Thư ngơ ngẩn đó là thời gian ở trên chỉ có một phút.Ninh Thư nhìn ông chú y tế mắt chữ O mồm chữ A.
Đúng là điên thật, bảo sao được người khác gọi là Kẻ điên.Mặc Lãnh Hiên nhìn quả bom vứt qua vứt lại trong tay ông chú y tế, đây chẳng phải là quả bom anh vừa cố tình vứt ở lối đi à.Khóe môi thầy y tế nhoẻn nụ cười, tay anh ta cầm bom như cầm táo đi đến trước mặt Mặc Lãnh Hiên và Lăng Tuyết.
Anh ta ngang nhiên giơ tay vuốt ve mặt Lăng Tuyết.Trong tình cảnh này còn háo sắc được luôn.
Ninh Thư lùi sau mấy bước, cô gọi ông chú y tế: “Mình chạy trước thôi chú ơi.”Ông chú y tế nào có quan tâm Ninh Thư, anh ta chăm chú vuốt ve mặt Lăng Tuyết một cách tôn thờ tuyệt đối.Bàn tay vuốt khắp mặt Lăng Tuyết làm cô ta nổi hết da gà, có cảm giác như rắn trườn trên mặt.Mặc Lãnh Hiên chưa từng gặp kẻ không sợ chết như thằng này, dám chạm vào phụ nữ của anh trước mặt anh, không những thế, người phụ nữ của anh còn khá hưởng thụ nữa.Mặc Lãnh Hiên chĩa súng vào đầu ông chú y tế, kết quả kẻ thần kinh kia còn ôm chặt lấy Lăng Tuyết, nói như thể không có việc gì: “Tôi cam tâm tình nguyện cùng bị nổ chết với cô.”Ninh Thư: …Ôi mẹ nó, Ninh Thư đến phải vái lạy ông chú háo sắc này, ông này điên thật rồi.
Nghe tiếng bom tích tắc tích tắc, trái tim Ninh Thư sắp ngừng đập, “Chú à, đừng sờ nữa, chúng ta phải làm sao giờ.”Lăng Tuyết còn điên hơn Ninh Thư, cô bị một thằng đàn ông gớm ghiếc ôm lấy, còn không biết thằng cha chết tiệt này chui từ đâu ra mà cứ luôn quấy rầy cô đây.
Nếu không có bản lĩnh, cô đã bị gã đàn ông này bắt được từ lâu rồi.Định mệnh giờ là sao, Lăng Tuyết cảm thấy có một con dao lạnh lẽo chọc vào lưng, cảm giác lạnh lẽo này làm trái tim bất an, thằng nhãi này dám kề dao vào cô đấy.Không thể tha thứ cho nó được.Bom vẫn kêu tích tắc, Lăng Tuyết gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc anh định làm gì?”Ông chú y tế nói: “Thật ra tôi không có ý gì, tôi đã nói rồi tôi cần cô, cô có muốn theo tôi không?”Ninh Thư muốn khóc quá, ông chú không nhìn thấy tình huống đang thế nào sao.
Cô giơ súng không biết chĩa vào ai, nếu có thể Ninh Thư rất muốn bắn tung đầu ông chú không biết thời thế kia.Mặc Lãnh Hiên sầm mặt chĩa súng vào thầy y tế, thầy y tế ôm Lăng Tuyết, Ninh Thư hét lên: “Mấy người không để ý đến bom sao? Bom đó, bom sắp nổ rồi đó.”Tình cảm rối ren có thể khiến con người quên sống chết hả.Ông chú y tế ngơ ngác nhìn quả bom trong tay, lại còn thật ngỡ ngàng, “Ồ, sắp nổ thật.”Mặc Lãnh Hiên: …Lăng Tuyết: …Ninh Thư: …Lăng Tuyết đến phát điên, dây dưa vào một thằng thần kinh thì không thể nói lý được, cô ta đành nói: “Vậy đi, mọi người cùng vứt súng.
Anh…!Anh cũng ném bom đi.”“Vậy mấy người vứt hết súng đi.” Ông chú y tế thờ ơ không nóng vội chút nào.Vẫn có câu kẻ ngang ngược sợ người liều mạng, Mặc Lãnh Hiên tung hoành lâu như vậy nhưng đó giờ chưa từng tiếp xúc với loại người như thằng này.
Chắc chắn đầu óc thằng cha này có vấn đề.Mặc Lãnh Hiên liếc Ninh Thư, nói: “Cô và tôi cùng vứt.”Tình huống hiện giờ rất là kỳ quặc, vào lúc súng Ninh Thư bay ra xa và rơi xuống đất, một viên đạn vụt qua cô.Định mệnh chơi bẩn à, Ninh Thư thầm mắng trong lòng.
Mặc Lãnh Hiên nổ một phát súng vào Ninh Thư rồi mới vứt súng, nếu Ninh Thư không né nhanh có lẽ giờ đã trúng đạn thật rồi.“Mày không trung thực.” Thầy y tế nhìn Mặc Lãnh Hiên, dao kề bên hông Lăng Tuyết đâm qua da cô ta.Con dao lạnh lẽo xâm nhập cơ thể cô làm cô đau đến hét lên, thằng cha này đúng thật là đồ điên.“Giờ mày nên vứt bom đi.” Mặc Lãnh Hiên vô cùng khó chịu, đang hưởng thụ với Lăng Tuyết thì phát hiện có người đến mới chạy vào lối đi bí mật.
Quăng một quả bom ở lối đi để nó nổ là cảm giác vô cùng sảng khoái, thế nhưng tình huống bây giờ lại làm anh khó chịu.Thầy y tế nhún vai vứt bom về phía Mặc Lãnh Hiên, Mặc Lãnh Hiên đón được bom.
Nhìn qua con số nhảy lên dù là Mặc Lãnh Hiên vốn trời sụp cũng không biến sắc cũng tái mặt.Mặc Lãnh Hiên dồn hết sức vứt bom ra xa và bùm một tiếng, sóng nhiệt mạnh ập đến.Ninh Thư nằm bò dưới đất từ trước nên không bị làm sao, trong khi đó thầy y tế vô lương tâm núp sau lưng Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết thảm đến mức mặt đỏ tưng bừng, tóc cũng bị sóng nhiệt làm xoăn lại, mất sạch dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng.Ninh Thư bịt miệng cười trộm, đúng là cạn lời với thầy y tế, anh ta thích Lăng Tuyết thật à?Thường thì đàn ông nên đẩy nữ chính đi để che chở cho cô ấy dưới người mình nhưng anh ta lại trốn sau lưng bạn nữ chính đó.Chú à sao chú lại nhát cáy như thế, tôi dám chắc nữ chính sẽ không hài lòng với tính nhát cáy này của chú đâu.Mặc Lãnh Hiên đứng dậy, nhìn thấy Lăng Tuyết đỏ bừng mặt cùng với đầu tóc xoăn tít thì quát ông chú y tế, “Mau thả cô ấy ra.”Thầy y tế kéo Lăng Tuyết đến bên Ninh Thư, “Tại sao tôi phải thả cô ta.” Nếu được thì Ninh Thư rất muốn bảo đừng mang nữ chính qua đây, ở chung với nữ chính sẽ gặp đủ phiền phức đấy.Thầy y tế đá đá Ninh Thư, “Đồng đội ngu như lợn, em đang thơ thẩn cái gì thế, không đi à?”Ninh Thư nhìn qua Lăng Tuyết, cô không nghĩ Lăng Tuyết sẽ ngoan ngoãn để bọn cô mang đi đâu.
Đừng quên Lăng Tuyết là người tu chân, cô ta có thủ đoạn bí ẩn khó lường.Lăng Tuyết muốn dùng thủ đoạn nhưng người cô không có chút linh khí nào.
Mới hấp thụ được một ít tinh khí từ người Mặc Lãnh Hiên thì cô đều dùng để chữa vết thương.
Vết thương kia mới lành giờ lại bị đâm sau lưng.Lăng Tuyết tức điên rồi, hai người này cấu kết với nhau làm xằng làm bậy, một bắn súng một đâm dao.
Tức quá, nhất định cô sẽ bắt hai kẻ này trả giá đắt.Mặc Lãnh Hiên sầm mặt nhìn thầy y tế tự tìm đường chết, hắn rít giọng: “Mày làm tao điên tiết rồi đấy, tao sẽ cho mày cầu sống không được xin chết không xong.”Thầy y tế tỏ ra ngạc nhiên: “Tao mới là người cho người khác cầu sống không được xin chết không xong chứ.”Mặc Lãnh Hiên tức điên, gân xanh trên trán co giật, thằng cha này có vấn đề đúng không.Ninh Thư cảm thấy cuộc sống này dở hơi ghê.
Con mẹ các anh, trò chuyện thế để làm gì, chúng ta không nên chạy trước à?.