Nịnh Thần Lăng Tiêu

Chương:2Quyển 2 -


Đọc truyện Nịnh Thần Lăng Tiêu – Chương 32Quyển 2 –

Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong cùng toàn quân trên dưới vui vẻ đến nửa đêm. Chử Dịch Phong tửu lượng không cao, uống mấy chén liền say. Phía sau tất cả đều là Lăng Tiêu đỡ cho, dù là Lăng Tiêu uống một lượng lớn như vậy cũng say chuếnh choáng.

Tần Long cùng thân binh đỡ Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong về trướng. Tần Long thấy Chử Dịch Phong say đến mơ hồ, cúi người vì y giải khai ngoại bào. Lăng Tiêu say chuếnh choáng  đứng bán dựa vào trên giường nhỏ, mắt phượng khẽ nhắm, thấp giọng nói: “Hoàng tôn có ta hầu hạ, đi xuống đi.”

Tần Long nghe vậy ngạc nhiên một trận, không dám ngẫm nghĩ, khom người nói: “Vâng.”

Sau đó lập tức xoay người bước đi ra ngoài.

Lăng Tiêu chính mình cũng có chút lảo đảo, cẩn thận đem Chử Dịch Phong ôm vào trên giường nhỏ, chậm rãi đem y phục của Chử Dịch Phong cởi ra, chính mình cũng cởi chiến bào, ôm nhau nằm xuống. Trước khi ngủ còn không quên kéo thảm qua đem Chử Dịch Phong bao chặt chẽ, còn mình thì lại ôm Chử Dịch Phong ngủ.

Một đêm ngủ thật ngon.

Lúc sáng sớm Chử Dịch Phong tỉnh lại, hơi động một chút, Lăng Tiêu như có cảm giác cũng mở mắt ra, tiếng nói còn mang theo giọng khàn khàn như chưa tỉnh giấc: “Sao vậy? Đau đầu không?”

“Không đau…” Chử Dịch Phong còn có chút mơ mơ màng màng, lúc này mới phát hiện mình không có mặc y phục, Chử Dịch Phong đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ta sao vậy, y phục đều thoát hết …” Nói xong muốn đi lấy áo lót bên gối, Lăng Tiêu hiểu ý lấy tay cầm lên đưa qua, vừa nhìn thấy áo lót, không nhịn được buồn cười, áo lót vẫn không thay đổi, chính là áo ngày đó mình đã cho y.

Lăng Tiêu một tay cầm lấy áo lót, cúi xuống thân mật đặt ở trên người Chử Dịch Phong, tóc đen thật dài tùy ý buông xuống, làm khuôn mặt tinh xảo có thêm một tia tà khí.

Lăng Tiêu nở nụ cười, để sát vào bên tai Chử Dịch Phong nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa hỏi đệ đây, sao lại thích mặc áo lót của ta như thế… Xem trong đầu đệ là muốn cái gì, hả?”

Lăng Tiêu nói chuyện âm thanh rất êm tai, giống như là trêu chọc đem lỗ tai Chử Dịch Phong đều thiêu đỏ, Lăng Tiêu cười khẽ: “Nói nha, vốn chỉ muốn cho đệ mặc một ngày đó thôi, tại sao lại trộm mặc thường xuyên?”

“Không phải…” Chử Dịch Phong da mặt mỏng, không chịu nổi Lăng Tiêu trêu chọc như vậy, thẹn thùng nói: “Ta chính là… chính là…”

“Chính là nhớ ta có đúng hay không?” Lăng Tiêu âm thanh ách hạ xuống, hôn môi Chử Dịch Phong, nhỏ giọng nỉ non: “Đệ có biết đây là ý gì hay không… hả?” Nói xong tiện tay đem áo lót ném khỏi giường, đang muốn cúi đầu hôn y, thì Chử Dịch Phong vội vàng mò tay xuống đem áo lót nhặt lên, cẩn thận để xuống đặt ở giường, nhỏ giọng nói: “Huynh đừng… đừng làm hỏng.”

Lăng Tiêu vốn chuẩn bị đi ăn điểm tâm, nhưng hiện tại lại bị một câu nói của Chử Dịch Phong làm tâm đau đớn. Chử Dịch Phong thấy Lăng Tiêu không nói lời nào cho rằng hắn tức giận, vội vã nói lắp ba giải thích: “Không phải… đồ vật của huynh, ta cũng là làm một cái giống như thế…”


Lăng Tiêu trong lòng cảm thấy ấm áp, lôi kéo tay Chử Dịch Phong, để tay y vào trong áo lót của mình cho y cầm lấy ngọc bội mà mình lúc nào cũng mang theo.

“Đây là…” Chử Dịch Phong đem Ngọc bội lấy ra nhìn, vừa mừng vừa sợ: “Huynh vẫn mang? Sao vậy…sao lại vỡ rồi?”

Lăng Tiêu không muốn giải thích, nhẹ giọng nói: “Không lưu ý làm rơi, tìm sư phụ có nhiều kinh nghiệm dùng vàng nạm lên, là ta không cẩn thận…” Lăng Tiêu vẫn mang Ngọc bội làm cho Chử Dịch Phong rất vui vẻ, nào còn để ý đến ngọc bị vỡ, gật gù: “Như vậy cũng tốt xem… ta… không nghĩ tới huynh có thể vẫn mang.”

Lăng Tiêu khẽ hôn lên trán Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nỉ non: “Sẽ vẫn mang, đến cả đời…”

Lăng Tiêu mê luyến hôn thân thể Chử Dịch Phong, lúc này ở trên chiến trường tuy đao thương bất nhập nhưng thân thể dưới ánh nến xem ra yếu đuối lại đơn bạc, Lăng Tiêu kéo thảm che ở trên người cả hai ra, ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve lên thân thể Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong thoải mái nhỏ giọng rên rỉ, ẩn nhẫn lại liêu tình. Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong để y đối mặt với mình, lấy một ít thuốc mỡ ngày hôm qua Chử Dịch Phong xoa cho hắn. Ngón tay dính óng ánh thuốc mỡ, một tay tách hai chân Chử Dịch Phong ra, ngón tay đưa vào chậm rãi vì y làm động tác mở rộng hậu huyệt.

Chử Dịch Phong có chút không thoải mái, Lăng Tiêu nghiêng đầu hôn Chử Dịch Phong, ôn nhu nói lời tâm tình, đợi đến khi Chử Dịch Phong thích ứng mới lấy ngón tay ra, nhẹ giọng nói: “Ta đi vào, không chịu nổi liền nói?”

“Ừm.” Chử Dịch Phong khuôn mặt trắng nõn đã ửng đỏ lên, gật gù: “Không… không có chuyện gì…”

Lăng Tiêu chậm rãi tiến vào thân thể Chử Dịch Phong, một tấc một tấc… chầm chậm đi vào kìm nén như là dằn vặt chính mình. Nhìn Chử Dịch Phong thoải mái ẩn nhẫn, Lăng Tiêu hầu như không khống chế được chính mình, nỗ lực dựa vào một chút lý trí, ôn nhu xâm nhập dưới thân người yêu…

“A…” Chử Dịch Phong cũng không nói ra được là đau hay thoải mái, liên tiếp những khoái lạc truyền đến thẩm thấu toàn thân, thân thể không tự chủ bắt đầu run rẩy, bên tai là tiếng Lăng Tiêu hít thở thô ách, thiêu đỏ vành tai y. Chử Dịch Phong cắn cánh tay, tận lực không phát ra âm thanh lúng túng rên rỉ.

“Cứ kêu ra!” Lăng Tiêu một cái tay để ở trước ngực Chử Dịch Phong, nhẹ giọng thở dốc nói: “Thoải mái liền kêu ra…? Ta thích nghe…tiếng của đệ.”

Chử Dịch Phong thẹn thùng lắc đầu một cái, bất luận mọi chuyện y đều nghe Lăng Tiêu nhưng việc này lại làm không được. Lăng Tiêu sợ y lại cắn cánh tay, khẽ vuốt môi của y rồi để hai ngón tay vào, khinh nhu đùa khoang miệng ấm áp của Chử Dịch Phong. Chử Dịch Phong hưởng thụ được càng thêm mê loạn rên rỉ, hạ thân lại càng thêm rung động mãnh liệt…

Lăng Tiêu sợ Chử Dịch Phong lần đầu không chịu nổi, nên cố gắng tăng nhanh tốc độ để cho mình sớm tiết ra, Chử Dịch Phong cảm nhận được một luồng bạch dịch bắn vào trong cơ thể mình, thần trí càng thêm mê loạn, hai chân một trận run rẩy dường như mất cảm giác …

Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong xoay người lại, lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đã dính ướt mồ hôi, vừa cuối đầu nhìn vừa hôn trán của y. Chử Dịch Phong phía trước còn đứng thẳng, Lăng Tiêu có ý định muốn dùng tay cầm lấy, Chử Dịch Phong thở hổn hển thấy Lăng Tiêu nhìn xuống, vội vã che khuất nơi đó của mình, nói lắp: “Liền… cứ như vậy đi….., không…..,không…., trước tiên không nên làm lại nữa…”

Lăng Tiêu biết y là sợ mình lại tới một lần nữa, vỗ nhẹ bên eo Chử Dịch Phong, nhẹ giọng trách mắng: “Ta sẽ như vậy mà không để ý đến thân thể của đệ sao? Đến… ta xem một chút…”


Lăng Tiêu xốc thảm lên, tách hai chân Chử Dịch Phong ra nhìn kỹ, Lăng Tiêu làm ôn nhu nên nơi đó chỉ là hơi sưng, cũng không có xuất huyết. Lăng Tiêu yên tâm, nhìn Chử Dịch Phong nơi đó còn đứng thẳng, nở nụ cười, cúi đầu ngậm lấy…

“Lăng Tiêu đừng? A…” Chử Dịch Phong cái gì cũng không nghĩ ra Lăng Tiêu sẽ ngậm nơi đó của mình, vừa muốn ngăn cản đã bị Lăng Tiêu ôn nhu ngậm chặt, mắt phượng hơi nhíu nhìn Chử Dịch Phong. Chử Dịch Phong mới nếm thử tình dục nên chưa bao giờ trải qua những chuyện này, âm thanh vừa tới nơi cổ họng liền hóa thành thoải mái rên rỉ…

Lăng Tiêu phun ra nuốt vào càng ôn nhu, tiện thể vuốt ve da thịt nhẵn nhụi mẫn cảm giữa hai chân Chử Dịch Phong, tỉ mỉ ôn nhu để y tiết ra…

Lăng Tiêu lấy khăn lau chùi trên người cả hai một chút,  khóe miệng nhếch lên cười khẽ hỏi Chử Dịch Phong còn đang thất thần: “Thoải mái không?”

Chử Dịch Phong một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, thẹn đỏ mặt, lúng túng nói: “Huynh sao vậy… sao lại làm chuyện kỳ quái như vậy…”

“Không kỳ quái” Lăng Tiêu cười khẽ, lại an ủi Chử Dịch Phong còn đang mơ hồ một lúc, sau đó mới đứng dậy khoác lên ngoại bào đi ra ngoài trướng lấy nước.

Lăng Tiêu dùng vải mềm nhúng nước nóng lau cho Chử Dịch Phong một lần, chính mình cũng rửa một chút. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, Lăng Tiêu lại lên giường nằm cùng Chử Dịch Phong, sủng ái ôm lấy Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nỉ non: “Theo ta không hại cái gì đâu, không sao đâu? Ngủ tiếp một chút…”

Chử Dịch Phong gật gù, trong lòng tất cả đều là tràn đầy ấm áp, vốn định sẽ cùng Lăng Tiêu nói một lúc, nhưng không chống cự nổi ủ rũ trần truồng dựa vào lồng ngực Lăng Tiêu chỉ chốc lát liền ngủ.

Lăng Tiêu đúng là không còn buồn ngủ, qua ánh nến nhìn kỹ khuôn mặt Chử Dịch Phong, nghĩ đến lần đầu gặp gỡ, nghĩ đến y trong Hối Tin viện, lúc y trên chiến trường, còn có lúc này đây y ở trên giường của hắn.

Lăng Tiêu vẫn cho là mình là một người lạnh nhạt, có thể nói là lập dị, bây giờ mới biết, đối với người này tình cảm ngày càng hãm sâu hơn.

Trời đã sáng hẳn Lăng Tiêu gọi Chử Dịch Phong dậy, kỳ thực sau cuộc chiến mọi chuyện đã không còn nhiều, Trương Kế mang theo không nhiều không ít 10 ngàn binh chạy trốn, hiện ở chỉ cần chờ ý chỉ của triều đình, là phái sứ giả đến cùng Hung Nô hiệp thương hay là trực tiếp hạ lệnh đại binh áp sát lệnh cho Hung Nô giao người.

Có điều Chử Dịch Phong từ trước đến giờ luật kỷ rất nghiêm, nếu như việc quân chậm trễ tất nhiên trong lòng sẽ không dễ chịu.

Điểm tâm xong Chử Dịch Phong đến xem quá trình hợp nhất phản quân. Lăng Tiêu phụng lệnh Đại tướng quân triệu tập chúng tướng sĩ ở trong đại trướng thương nghị chuyện sau chiến sự.


Trải qua trận chiến này các tướng sĩ đối với Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong tâm phục khẩu phục.Tất cả đều biết dựa vào hai người này một trận mới có thể đánh thắng đẹp đẽ như thế. Danh tiếng chỉ là hư không, không cần nói, chờ đến khi trở về mỗi người đều được phong thưởng là không thể thiếu.

Lăng Tiêu không ngồi ở phía trên mà ngồi phía dưới cùng binh sĩ, cười nói: “Triều đình ý chỉ còn chưa có đến, Hoàng tôn cùng ta thương nghị là không thể tiếp tục chờ như vậy được. Ý của ta là phái người ở biên cảnh của Hung Nô toả ra bố cáo, chiêu hàng Trương Kế cùng những quân sĩ của hắn, chỉ đáp ứng bọn họ, lạc đường biết trở lại, chỉ bắt trừng phạt tội phản trong quân doanh, không phạt không đánh, không gây họa tới người nhà dòng họ… Nếu là một mực vì phản tặc Trương Kế bán mạng, nếu để đến tai triều đình sau này thẩm tra, thì cha mẹ vợ con ở quê nhà sẽ vì bọn họ chuộc tội đi.”

Ô Kích gật gù: “Rất phải, như thế tất nhiên sẽ có không ít phản quân quy hàng.” Trương Kế mệnh số đã định, không ai ngốc như thế mà trung thành với hắn bỏ an nguy cả nhà bán mạng cho hắn.

“Chính là không biết Hung Nô đến cùng là ý gì…” Nghiêm Sư trầm giọng nói: “Vị tân Thiền Vu này còn vẫn chưa tỏ thái độ, không biết…”

Lăng Tiêu nở nụ cười không nói chuyện, việc này hắn lại không bận tâm. Triều đình hiện tại còn chưa tỏ thái độ, cũng không biết tốt xấu thế nào, nên hắn sẽ không nhúng tay.

“Vậy cứ như thế, định ra bố cáo chiêu hàng phản quân việc này phải nhọc lòng Ô tướng quân rồi.”Sau đó mọi người còn nói chút việc vặt, chỉ chốc lát sau liền tản đi.

Sau khi các tướng sĩ đều đi ra, Lăng Tiêu lệnh cho Tần Long tiến vào, thấp giọng hỏi: “Phái người đi Hoàng thành sao rồi, nói?”

“Chủ tử hỏi chuyện thứ nhất thực sự không hỏi thăm được, người phái đi điều tra còn đang suy nghĩ biện pháp.” Tần Long trầm ngâm một trận, sau đó nói “Sử Phái hắn nói xin chủ tử trách phạt.”

Lăng Tiêu nở nụ cười: “Chuyện này có cái gì phải phạt, lúc này hỏi không ra thì từ từ đi, chuyện quân lương ra sao? Nói rõ cho ta biết?”

Tần Long tiến lên một bước, hạ thấp giọng: “Hàn Tín Trung đã từng nhiều lần hướng về triều đình cầu lương, Thái tử đều đáp ứng. Đúng là có sai khiến Bắc Thọ cùng Bạch Thạch Giang hai nơi hướng về nơi này cung ứng lương, nhưng…”

Nhưng Bạch Thạch Giang một tạ gạo đều không đưa tới, thậm chí bên này tướng sĩ cũng không biết còn có Bạch Thạch Giang cung cấp quân lương. Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Trong triều hiện tại quản việc này, hẳn là Vinh Tường Công phủ Chân Phúc Hải Chân đại nhân chứ?”

“Chính vâng.”

Quả nhiên nha… Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, làm nhạc phụ của Tuệ Vương Chử Dịch Cẩn, hiện tại liền vội vã vì hắn làm việc? Bạch Thạch Giang cách nơi này có 300 dặm, hiện tại còn kéo dài không đưa lương đến, thật không sợ bị tố cáo là tham ô ăn chặn lương thảo sao? Hẳn là không sợ đi, phỏng chừng kẻ thế mạng cũng đã tìm kĩ.

Nếu không phải là ngày đó vừa tới trong quân cùng Chử Dịch Phong nói đến việc này, Lăng Tiêu cũng không biết chuyện này. Lăng Tiêu tự biết lúc này không thể động vào vụ này nên không nghĩ nhiều nữa, lại hỏi: “Còn chuyện thứ ba thì sao đây?”

Tần Long gật đầu: “Cái này chúng ta có nội tuyến, Miêu Trương đem phương thuốc của Hoàng Thượng dùng ra bên ngoài cho đại phu nhìn xem, nói là không sao, nhưng Sử Phái khuyên chủ tử không nên dễ tin, nội tình trong cung không phải đơn giản, ta sợ…”


Tần Long không nói thêm nữa, Lăng Tiêu cũng biết, hắn muốn nói, hắn sợ lão Hoàng Đế nhanh chóng sẽ không xong rồi.

Tần Long hiện tại là tâm phúc của Lăng Tiêu, lại mang theo trách nhiệm do chủ cũ Vi Tranh giao phó. Vạn sự đều lấy Lăng Tiêu làm chủ, không thể không vì hắn suy nghĩ nhiều một ít. Bây giờ Lăng Tiêu vì Chử Dịch Phong dĩ nhiên đắc tội với Thái tử cùng Tuệ Vương, dù cho có Thái tử phi thương yêu, việc tiền triều, nữ nhân có thể giúp đỡ cái gì đây?

Nếu như chỗ dựa vững chắc như núi vỡ, tình cảnh Lăng Tiêu cũng sẽ không thật tốt, hiện tại lại lập được đại công, Tuệ Vương sao lại không kiêng kỵ?

Trước đây Tuệ vương đã không tha cho Chử Dịch Phong, hiện tại càng là hận không thể lột da xẻ thịt, Tần Long sao lại không thông suốt. Trải qua những ngày qua cũng biết Lăng Tiêu đây là muốn liều chết bảo vệ Chử Dịch Phong. Bây giờ muốn bảo vệ tốt cho y, biện pháp duy nhất chính là tranh đế.

Nhưng theo thế cục bây giờ… Tần Long trong đầu thoáng hiện một ý nghĩ lớn mật, nếu như đại quân đang đóng ở đây mà lão Hoàng Đế liền băng hà, vậy bọn họ phải về hướng nào?

Không bằng đang lúc sở hữu đại quân Bắc bộ… Uy hiếp Hoàng thành cũng có thể nâng đỡ Chử Dịch Phong, tuy rằng mạo hiểm nhưng cũng so với trở lại bị người bắt bí thì cách này hay hơn.

Đến lúc đó đối ngoại nói là Chử Dịch Phong cầm binh tạo phản, Lăng tiểu Hầu gia liều chết can gián, muốn bảo vệ Thọ Khang Hầu phủ cũng không khó.

Tần Long đối với Lăng Tiêu không chút nào giấu giếm riêng, chỉ cần nhìn thái độ là Lăng Tiêu liền biết hắn muốn nói cái gì, vội vã đánh gãy, trầm giọng nói: “Lời vừa định nói ngươi nên quên đi, ta biết ngươi là một lòng vì ta, Tần Long ngươi vẫn là quá trẻ tuổi.”

Tần Long và Lăng Tiêu cùng tuổi, nghe thấy Lăng Tiêu nói chuyện như thế, tâm tình vốn sốt sắng cũng muốn cười, Lăng Tiêu cũng không nhịn được nở nụ cười: “Thôi, ta biết ngươi nghĩ tới cái gì, trước đây ta cũng sẽ kích động, nhưng không nên rút củi dưới đáy nồi, một lần là được rồi, đi thôi.”

Tần Long hành lễ lui ra, Lăng Tiêu nhìn ngọc bội bên hông đến xuất thần. Tần Long nói không sai, nếu là lão Hoàng Đế chết rồi, vậy bây giờ binh sĩ trong tay Chử Dịch Phong là lớn nhất, so ra nếu về Hoàng thành giao quân quyền ra chờ đợi Tuệ Vương tính toán, thì chi bằng giống hiện tại cầm binh uy hiếp Thái tử sẽ càng hữu hiệu hơn.

Nhưng những việc quan hệ  đến Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu không cho phép bất kỳ nhân tố không ổn định nào tồn tại.

Còn chưa tới bước đi kia, còn chưa tới thời điểm cá chết lưới rách, không đánh mà thắng mới quan trọng, chỉ cần không có uy hiếp đến sinh mệnh, Lăng Tiêu vẫn rất hi vọng lấy phương thức hòa bình phò trợ Chử Dịch Phong thượng vị.

Đương nhiên là nếu không có uy hiếp đến sinh mệnh thì sẽ không ra tay.

“Đang nghĩ đến cái gì đây?” Chử Dịch Phong đi vào, vừa vặn nhìn thấy Lăng Tiêu đang xuất thần.

Những rắc rối phức tạp chọc người phiền lòng này cũng không thể để Chử Dịch Phong biết, Lăng Tiêu nở nụ cười: “Đang suy nghĩ cho đệ ăn chân dê nướng đây, không phải muốn ăn sao. Đi ta đã cho bọn họ đi tìm mua phỏng chừng đã đến.”

Lăng Tiêu không vội, chuyện to lớn hơn nữa hắn đều để phía sau. Hắn tiểu tướng quân chỉ cần bận tâm mỗi ngày ăn cái gì là tốt rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.