Đọc truyện Nịnh Thần Lăng Tiêu – Chương 29Quyển 2 –
“Sao vậy?” Chử Dịch Phong bỗng nhiên ngồi dậy, một tay vịnh đầu giường một tay lấy áo bào khoác lên người, lớn tiếng nói, “Đi vào, nói rõ ràng!”
Lăng Tiêu giúp đỡ Chử Dịch Phong mặc áo bào, chính mình tùy ý khoác một đại bào màu đen. Thân binh ngoài trướng vội vàng đi vào, hốt hoảng nói: “Báo cáo tướng quân, vừa nãy thân binh của Đại tướng quân đến báo, Đại tướng quân bị ám sát, thời điểm phát hiện đã không… còn cứu kịp.”
Chử Dịch Phong sắc mặt trắng nhợt, Lăng Tiêu nắm chắc tay của Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Ta và Hoàng tôn đi xem. Đại tướng quân ở đại trướng trong quân doanh nơi kín đáo nhất, không dễ dàng để phản tặc xông vào như chỗ không người như thế.”
“Vâng, xin người đi theo thuộc hạ.”
Chử Dịch Phong lấy lại bình tĩnh, cùng Lăng Tiêu đi đến đại trướng.
Trong đại trướng của Hàn Tín Trung đã vây quanh một đám tướng sĩ, thấy Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu đến rồi vội vã dừng náo động, khom mình hành lễ.
Thi thể Hàn Tín Trung còn ở trên giường nhỏ, được che bởi một bộ vải trắng. Chử Dịch Phong đi tới xốc vải trắng đã được cẩn thận che khuất lên, sau đó xoay người lớn tiếng nói: “Lúc xảy ra chuyện thì ai ở trong đại trướng? Ngoài trướng là ai hầu hạ? Truyền hết lại cho ta.”
Trong trướng bồng một trận vắng lặng, Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Điếc à? Không nghe thấy Hoàng tôn ra lệnh sao”
Thân binh Hàn Tín Trung lúng túng nhìn nhau, vẫn là Ô Kích tiến lên một bước nói: “Canh ba thì tướng quân liền… liền phái người mang rượu đến, còn cho gọi mấy người phụ nhân, mạt tướng thấy bất tiện nên rời khỏi đây, sau đó… Chúng thần liền không biết chuyện gì xảy ra, mấy người phụ nhân kia chỉ khóc nói cái gì cũng không nhìn thấy. Sau khi xong việc các nàng ở trong trướng bồng ngủ một lúc, sau đó thấy khuya quá muốn trở về mới phát hiện tướng quân đã bị ám sát, mọi chuyện là như vậy.”
Chử Dịch Phong càng nghe càng giận, lão Hoàng Đế năm đó dành chính quyền thì có quy củ. Trong quân nếu không được thưởng thì không thể uống rượu, càng không thể để nữ nhân đi theo, chính là sợ hỏng việc. Hàn đại tướng quân này lại phạm vào hai sai lầm lớn, lại không minh bạch mà chết đi, sao này không biết hướng về triều đình báo cáo như thế nào?
Chử Dịch Phong sốt ruột liền không nhịn được quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lúc này mới phát hiện trong lều tướng sĩ đều nhìn về phía mình, thân phận của hắn cao đến đâu ở trong quân cũng chỉ là một tứ phẩm tướng quân, mọi người nhìn hắn làm cái gì?
Lăng Tiêu dở khóc dở cười, Thái tử sao lại phái một đám người ngu ngốc đến đây, gặp phải việc đều hoảng hồn, chẳng lẽ điều này cũng muốn mình chủ trì đại cục? Tuy rằng hắn rất muốn được như thế.
Lăng Tiêu điều chỉnh lại tâm tình, trầm giọng nói: “Hàn tướng quân là bị phản tặc ám sát sau lưng, tuy là tướng quân cũng không có luật kỷ, nhưng bây giờ phản quân áp sát, việc này truyền đi sợ là càng làm quân ta mất tinh thần.”
Lăng Tiêu làm ra một mặt tiếc hận, nói tiếp: “Lại nói, chúng ta rời cố thổ đến nơi xa xôi này, ai có thể dự liệu là mình không có kết cục này…”
Lăng Tiêu nói chuyện chậm lại, chúng tướng sĩ âu sầu trong lòng. Nói đến điểm quan trọng, Lăng Tiêu làm như mèo khóc chuột, nói tiếp: “Nếu như Nhị Hoàng tôn Chử Dịch Phong lại thật tình gióng trống khua chiêng báo cho triều đình, Hàn gia một nhà đều sẽ bị liên lụy.”
Lăng Tiêu khom người đối với Chử Dịch Phong nói: “Hạ quan cả gan, xin Hoàng tôn trước tiên không chiêu cáo toàn quân, chỉ nói Đại tướng quân là ở trong lều của mình bị ám sát, không biết rõ hư thực. Hoàng tôn dùng mật thư báo cùng triều đình, xin ý chỉ của Thánh Thượng cùng Thái tử đi. Kính xin Hoàng tôn nhân từ, vì Đại tướng quân nói tốt vài câu đi. Như vậy một có thể ổn định quân tâm, có thể càng tăng cường ý chí chiến đấu của quân sĩ, một trận chiến có thể toàn lực mà chiến đấu vì Đại tướng quân báo thù.” Lăng Tiêu phân tích từng cái từng cái:”Hai là… Cũng vì Đại tướng quân trên trời có linh thiêng, người không phải thánh vẫn có thể phạm sai lầm nên có thể bỏ qua, không nên làm lớn chuyện mà liên lụy người nhà của Hàn tướng quân.”
Ba là như vậy có thể làm cho Chử Dịch Phong tiếp nhận đại quyền trong quân, bốn là… Có thể thuận lợi thu phục bộ hạ cũ cùng thân binh của Hàn Tín Trung. Đương nhiên, hai điều phía sau này không tiện nói ra.
Lời vừa nói ra tướng sĩ trong trướng bồng đều kính phục. Đang ở sa trường ai có thể dự liệu mình sẽ phạm sai cái gì, sẽ chết ra sao? Nếu là sau khi chết có thể đến an bài như thế, trong Hoàng thành cha mẹ vợ con cũng có thể được hưởng, cũng coi như là có thể nhắm mắt.
Chử Dịch Phong thấy các tướng sĩ đều đồng ý, y tự nhiên càng vui lòng, gật đầu nói: “Vậy cứ như thế đi.”
Lăng Tiêu gật đầu, mắt phượng hơi đổi, ánh mắt nhìn về phó tướng của Hàn Tín Trung là Ô Kích.
Ô Kích nhìn thấy, lập tức hiểu ý, tiến lên một bước hướng về Chử Dịch Phong quỳ xuống, khóc không ra tiếng nói: “Đại tướng quân đã qua đời, sau này việc trong quân kính xin Nhị Hoàng tôn làm chủ, kính xin Nhị Hoàng tôn không chối từ!”
Chử Dịch Phong lập tức ngồi xuống không biết làm sao, Lăng Tiêu khẩn thiết nói: “Trong quân hiện tại Hoàng tôn quân chức vị cao nhất, kính xin Hoàng tôn tạm thay chức vụ Đại tướng quân, chờ đợi trong lúc triều đình sắp xếp đi.”
Chử Dịch Phong thấy Lăng Tiêu nói như thế, cũng gật gù: “Được, kính xin chúng tướng sĩ tạm đừng đau xót, chúng ta cùng đối kháng phản quân Trương Kế.”
“Thề chết theo Nhị Hoàng tôn!”
Lăng Tiêu nhìn các tướng sĩ quỳ một chỗ khóe miệng nở một nụ cười.
Sau khi dùng điểm tâm Lăng Tiêu về trướng, chậm rãi đến gần, từ phía sau ôm lấy Chử Dịch Phong đang ngẩn người.
“Muốn cái gì đây?” Lăng Tiêu đã giải quyết xong đại sự tâm tình đang tốt, cúi đầu hôn nhẹ gò má Chử Dịch Phong:”Còn đang suy nghĩ chuyện của Đại tướng quân?”
“Không có.” Chử Dịch Phong thấp giọng nói:”Đang suy nghĩ những chiến lược đánh trận mà cửu cửu trước đây đã dạy cho ta.”
Lăng Tiêu cười khẽ: ” Chiến sách của cửu cửu không sai được, quân sĩ phía dưới còn dựa cả vào đệ đây.” Không còn Đại tướng quân ngớ ngẩn kia, chỉ có thể trông cậy vào y, một tiểu tướng quân cố gắng phát huy.
Chử Dịch Phong nghiêng đầu, có chút do dự: “Ta có chút sợ… Hiện tại những việc này giao cho ta nắm giữ, ta lo lắng…”
Hóa ra là muốn làm nũng, Lăng Tiêu nở nụ cười, càng ôn nhu ôm Chử Dịch Phong: “Không cần lo lắng, cửu cửu khó tính như vậy người còn thường khen đệ về mặt quân sự là thiên phú. Ta tuy không hiểu, cũng biết nhất định là không sai được. Coi như nếu xảy ra chuyện cũng có ta cùng đệ chịu trách nhiệm, sợ cái gì.”
Chử Dịch Phong lần đầu tiên tiếp nhận đại quyền như thế, y không sợ phạm lỗi lầm chính mình bị phạt, chỉ là không muốn phụ lòng những người thân coi trọng y mà thôi.
Tâm tư của Chử Dịch Phong Lăng Tiêu đều biết, kiên trì khuyên giải một lúc, sau đó lại không nhịn được đem người đặt ở trên giường nhỏ thân mật.
Đến khi ở ngoài trướng thân binh mời Chử Dịch Phong đi tuần tra thì Chử Dịch Phong mới đỏ mặt đi ra.
Mật thư gửi về cho Hoàng thành là Lăng Tiêu viết, ngôn từ khẩn thiết, nói tỉ mĩ sự việc xảy ra trong đêm đó ở đại trướng lấy khổ tâm mong triều đình tạm thời đè xuống việc này không đề cập tới. Cuối cùng còn lấy giọng điệu của Chử Dịch Phong khẩn cầu triều đình lập tức phái một vị Đại tướng có tư lịch có danh vọng đến thế vị trí của Chử Dịch Phong.
Thu bút, Lăng Tiêu lẳng lặng chờ đợi mực trên giấy khô, trong lòng cười lạnh. Để xem ai dám đến đây. Ở trong quân ăn kham khổ, trách nhiệm nặng nề. Thái tử tức giận cũng sẽ không vào lúc này kêu Trương Dương ra trận, ngược lại sẽ cảm thấy Chử Dịch Phong xử lý tốt, nhưng không thể ở trong triều nói rõ ràng. Đại thần trong triều chỉ biết là Hàn Tín Trung chết không minh bạch, còn ai dám tới thay thế vị trí của hắn? Muốn chết sao?
Lăng Tiêu nhẹ nhàng đem mật thư thổi khô, cẩn thận đặt ở trong ống trúc phong kín lại, đưa cho Tần Long ở phía sau nói: “Đi giao cho Phong Hành quân.”
Chủ tử….” Tần Long cũng không nhịn được nữa, quỳ xuống nói, “Hàn tướng quân dù sao cũng là tướng quân có công lao, ngài làm sao liền…”
“Ta làm sao?” Lăng Tiêu nụ cười ngưng ở khóe miệng: “Tần Long, ngươi sao không nói tiếp?”
Đêm đó ở trong quân Lăng Tiêu liền đem mưu kế tính kỹ. Hắn cho Hàn Tín Trung mười mấy bầu rượu ngon. Hàn Tín Trung ghiền rượu mọi người đều biết, ở trong quân một tháng không dính giọt rượu nên bản thân liền không nhịn được. Tối hôm qua Tần Long thừa dịp này, phái hơn mười huynh đệ thay đổi quân phục của phản quân giết chết Hàn Tín Trung. Ở sâu trong quân nơi được canh phòng cẩn mật bị đâm vốn là kỳ lạ, nhưng lại dính líu tới việc say rượu chơi gái. Lăng Tiêu biểu thị lòng từ bi sẽ không truy cứu, thân binh Hàn Tín Trung đương nhiên càng sẽ không truy tra, lần này đem mọi chuyện làm lung tung, Lăng Tiêu triệt để đạt thành ý muốn.
Sau khi Lăng Tiêu ở bên trong lều lớn làm bộ làm tịch, đem quyền lợi trong quân làm trọng khiến người ta tâm phục khẩu phục tôn trọng Chử Dịch Phong. Dù là Tần Long tự nhận trí tuệ hơn người, cũng không thể không khen một tiếng, Lăng Tiêu làm một ván này thực sự là tuyệt, nhưng… Cũng quá ác.
Lăng Tiêu vừa nhìn liền biết Tần Long nghĩ cái gì, nhàn nhạt hỏi: “Ta hỏi ngươi, người làm tướng so với một quân tốt, bên nào nặng bên nào nhẹ?”
“Tự nhiên là tướng quân trọng yếu.” Tần Long không chút suy nghĩ nói.
Lăng Tiêu trong lòng thở dài, tiếp tục hỏi: “Vậy ta hỏi lại ngươi, một tướng so với một đoàn quân binh bên nào nặng bên nào nhẹ?”
“Chuyện này…” Tần Long khom người nói, “Một đoàn quân binh trọng yếu hơn.”
“Đúng.” Lăng Tiêu đứng dậy, một tay nâng Tần Long lên, chậm rãi nói: “Quân ta đối đầu cùng phản quân Trương Kế trận chiến đầu tiên thảm bại, chết bao nhiêu người ngươi biết không?”
Tần Long trầm mặc lại, đáp: “Tổng cộng đã chết năm ngàn người.”
“Sai.” Lăng Tiêu nhìn thẳng Tần Long bằng hai mắt:”Tổng cộng chết 5,123 người.”
Tần Long chợt rùng mình, Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Cũng là bởi vì Hàn Tín Trung là hôn tướng, quân ta đã chết 5,123 người!”
“Là bởi vì hắn ngu muội, hắn do dự thiếu quyết đoán, hắn bo bo giữ mình, làm cho quân lính Đại Chử của ta chết hơn năm ngàn người.”
“Ta không thích giết người. Nhưng ta không giết hắn, lần thứ hai giao chiến, lại chết hơn năm ngàn người? Ngươi xem ngoài trướng những quân lính kia, ai là không có cha mẹ vợ con? Bằng cái gì vì một người như hắn để vô số binh sĩ chết không minh bạch?” Lăng Tiêu lạnh lùng nói tiếp: “Chính ngươi cũng biết một tướng so với một đoàn quân binh tốt, thì một đoàn quân binh tốt càng quan trọng, vì sao không thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta?”
Tần Long tâm trạng trong nháy mắt chợt sáng tỏ, quỳ một chân trên đất: “Là ta ngu dốt. Không thể thông cảm nỗi khổ tâm của chủ tử.”
“Thôi, ngươi không mù quáng theo ta, gặp chuyện có lá gan hướng về ta can gián, ta rất hài lòng.” Lăng Tiêu nâng Tần Long dậy, chậm rãi nói, “Ta rất coi trọng người cửu cửu ban cho ta, mong là ngươi không để cho ta thất vọng.”
“Vâng” Tần Long đứng dậy đi đưa mật thư. Từ đó, hai mươi thân binh Vi Tranh phái tới triệt để tín phục Lăng Tiêu.
Cũng là ngày đó, Lăng Tiêu chân chính nắm giữ binh lực sức mạnh của toàn Đại quân bắc bộ.