Đọc truyện Ninh Phi – Chương 45: Người cùng nghề gặp nhau
Đến giờ, ai ai cũng biết Ninh Phi là minh họa cho câu học phải
đi đôi với hành. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà lĩnh ngộ được
tuyệt kỹ của Giản Liên thật khiến người ta cực kỳ khó tin. Sức mạnh của Ninh
Phi không chỉ ở tốc độ học hỏi cực nhanh mà nàng còn không bị yếu tố bên ngoài
làm ảnh hưởng tới tâm trạng và hành vi, không hề bị phân tâm trước những cái
nhìn chằm chằm của mọi người, nàng vẫn phân tích nhanh chóng rồi tổng kết kinh
nghiệm cung cấp bởi Giản Liên, đồng thời còn bắt tay áp dụng. Sự quyết đoán ấy
không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào hiện đang có mặt ở đây.
Lúc này, cuối cùng Diệp Vân Thanh cũng có cơ hội lên tiếng:
“Bây giờ còn ai có ý kiến gì về vị trí dạy bắn cung không?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Đôi mắt sáng long lanh của Giản Liên chăm chú nhìn Ninh Phi,
hắn vô cùng cảm kích nàng đã dũng cảm đứng ra trong tình huống nguy cấp, sau đó
dùng khả năng bắn cung cực kỳ ưu tú đó khiến mọi người không nói nên lời, giúp
hắn giải quyết triệt để vòng vây quanh mình. Hơn nữa xen lẫn trong những suy
nghĩ trong đầu hắn còn có ý là chỉ hận gặp nhau quá muộn. Hiện giờ Giản Liên đã
đạt đến trình độ “độc cô cầu bại” từ lâu. Hắn bằng này tuổi rồi nhưng
vẫn chưa có ai ngang với hắn về kỹ thuật bắn cung. Mỗi lần có người tới xin hắn
chỉ bảo, hắn luôn luôn nhiệt tình dạy cho người ta. Có điều cách diễn đạt không
rõ ràng nên xưa nay luôn là hắn nói một đằng, người ta lại hiểu một nẻo. Không
những chẳng học được chút ít gì, mà còn chỉ người ta sai cả hướng đi.
Đúng lúc Diệp Vân Thanh định nói ra kết luận cuối cùng thì
chợt có người lên tiếng: “Muội có ý kiến!”
Mọi người còn tưởng tai mình nghe nhầm, nhìn kỹ lại, hóa ra
đúng là Ninh Phi giơ cung kháng nghị.
Diệp Vân Thanh khó hiểu: “Biểu hiện vừa rồi của muội
khiến các trưởng núi trưởng động tâm phục khẩu phục cả rồi, còn có ý kiến gì nữa?”
Ninh Phi nói: “Lúc nãy khi tập trung trong Tập Anh Đường,
các vị trưởng núi trưởng động đều có nói đại quân của Từ gia đã đến núi Nhạn
Qua, giao chiến đến nơi rồi. Bắn cung là việc cần phải luyện dần dần, học từng
bước. Nếu muốn trong mấy ngày ngắn ngủi đã học xong thì vô cùng khó khăn.”
Thế là tất cả mọi người đều yên lặng. Đây chính là trọng tâm
của vấn đề. Nếu không có cách huấn luyện được một đội bắn cung đủ kỹ thuật trước
trận chiến thì người dạy có giỏi tới đâu chăng nữa cũng bằng không. Ánh mắt họ
nhìn về ba người Diệp – Tô – Ninh, không biết ba người sẽ giải quyết vấn đề căn
bản này như thế nào.
Diệp Vân Thanh nói: “Chuyện này không cần quan tâm. Vốn
dĩ trong sơn trại đã có Thần Cơ doanh, chuyên tuyển vào những thợ săn có kinh
nghiệm bắn cung nhất định. Tuy kỹ thuật bắn cung của họ không bằng muội và Giản
Liên nhưng hằng ngày đều săn bắn trên núi, cũng có thể coi là một đội
quân.”
Ninh Phi quay người sang hỏi Tô Hy Tuần: “Vừa rồi huynh
nhắc đến chiến thuật “Chia ra mà đánh” là định chia quân đội của Từ
gia rồi đuổi giết từng nhóm một trong rừng sâu. Tiền đề là sơn trại cũng phải
phân ra mấy đội, dùng kỹ thuật tấn công xa quấy nhiễu để phân tán lực lượng địch.
Người của Thần Cơ doanh có đủ không?”
Tô Hy Tuần nhìn Diệp Vân Thanh, sau đó hắn lắc đầu:
“Người của Thần Cơ doanh không đủ, nếu không thì ta cũng không lo lắng đến
vậy.”
Diệp Vân Thanh cau mày: “Nhưng theo lời Ninh Phi thì chỉ
trong mấy ngày ngắn ngủi đúng là khó mà có hiệu quả.”
Tô Hy Tuần nói: “Vậy cho nên ta đã đề ra kế sách là cố
gắng hết sức để kéo dài thời gian. Hơn nữa phải tuyển chọn trong sơn trại những
người khỏe mạnh cường tráng, cả thị lực và khả năng bình tĩnh đều tốt…”
Ba người họ đang bàn bạc, những trưởng núi trưởng động xung
quanh biết việc này quan trọng, liên quan tới việc có thể dùng số lượng người
ít nhất để đạt được hiệu quả cao nhất, vì vậy, tuy phần lớn các huynh đệ bị ánh
nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng mặt, nhưng không ai lên tiếng cũng như
nhúc nhích.
Ninh Phi bỗng nghĩ ra một cách, nàng vui vẻ liếc nhìn Giản
Liên một cái rồi nói với Tô Hy Tuần: “Muội có cách huấn luyện một đội bắn
cung không kém cạnh Thần Cơ doanh trong vòng mười ngày.”
Diệp Vân Thanh hớn hở hỏi: “Có cách thật sao?”
Ninh Phi đáp: “Nhưng đầu tiên muội muốn mượn cả đội Thần
Cơ doanh, và cần bản đồ của mười núi sáu động trên núi Nhạn Qua.”
Nàng vừa nói xong, lập tức có một trưởng núi hô to: “Việc
này tuyệt đối không được! Bản đồ núi là bí mật của Bạt Mao trại chúng ta, bất cứ
giá nào cũng không được để lộ ra ngoài. Tuy là để tiện cho cuộc chiến, nhưng
cũng chỉ có trưởng núi trưởng động mới có quyền xem.”
Ninh Phi không ngờ là có quy định này, nhưng chỉ cần suy
nghĩ một chút là hiểu ngay vì sao. Ở thời đại này, người có thể vẽ được bản đồ
rất hiếm, mà dù có thành thạo việc này thì cũng phải lên núi lần này đến lần
khác thì mới có thể vẽ được sơ sơ. Trong chiến trận và các kế sách, bản đồ chiếm
vị trí quan trọng tuyệt đối. Có câu “Thiên thời địa lợi nhân hòa”, nó
chính là đại diện của “địa lợi”.
Các trưởng núi trưởng động nhao nhao: “Bản đồ núi rất
quan trọng, không thể tiết lộ ra ngoài!”
Tô Hy Tuần đang cúi đầu suy nghĩ yêu cầu của Ninh Phi đồng
thời xem xét từng biểu tình trên mặt nàng. “Đường dài biết sức ngựa, lâu
ngày hiểu lòng người”, tuy lúc đầu hắn hiểu nhầm Ninh Phi chỉ vì kinh nghiệm
sống ít ỏi, nhưng đến hôm nay, nếu còn không hiểu nàng thì đúng là uổng phí một
lòng khổ tâm theo đuổi của hắn.
Mọi người xung quanh sôi nổi đưa ý kiến, Tô Hy Tuần nhắm hờ
mắt, chầm chậm suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng hiểu ra “cách nhanh chóng”
của Ninh Phi là như thế nào.
Hắn ngẩng đầu lên tiếng: “Yên lặng.”
Tuy tiếng nói không lớn nhưng lại truyền qua tầng tầng lớp lớp
sóng âm rồi đến bên tai từng người, lập tức không còn ai nói chuyện nữa.
Tô Hy Tuần hỏi Ninh Phi: “Bản đồ nàng cần là để đo đạc
độ cao địa hình núi?”
Ninh Phi nghe hắn hỏi vậy thì thầm thở dài trong bụng, Tô Hy
Tuần đúng là rất nhạy bén, mới đó đã hiểu ra ý đồ của nàng: “Đúng thế.”
Nàng đáp.
“Trên bản đồ núi có đánh dấu vị trí các trạm gác và các
động. Nếu như người ngoài biết thì có khả năng rất cao trạm gác chúng ta sẽ bị
tập kích vào ban đêm mà không kịp phòng bị.”
“Hả? Thế sao? Muội không hề cần vị trí trạm và sơn động,
chỉ cần địa hình núi và thông số chiều cao.” Ninh Phi thở phào, thể nào mà
bọn họ kích động đến thế. Một khi liên quan tới kế sách chiến trận thì việc lo
lắng tin tức truyền ra ngoài là lẽ đương nhiên.
Tô Hy Tuần chăm chú nhìn Ninh Phi, nàng bị hắn nhìn chằm chặp
đến mức khó hiểu, sau đó bỗng hiểu vì sao hắn lại có biểu hiện như thế, nàng vội
vàng nói: “Mội cũng không trách ai cả.”
Tô Hy Tuần cúi đầu đáp một cách bất đắc dĩ: “Nàng biết
mà, ta tin nàng.”
Cái mặt dày của nàng hơi nóng lên, vẫn còn cứng miệng:
“Bao nhiêu người thế kia đừng nói chuyện cá nhân.”
Tô Hy Tuần cười, hắn véo trộm vào eo nàng một cái. Vẻ mặt
nàng thay đổi hoàn toàn, suýt nữa thì cho hắn một bài học, nhưng nơi này đông
người nên không dám làm trò cười cho họ.
“Vậy ta đưa nàng bản đồ phụ, chỉ có địa hình, không
đánh dấu vị trí các trạm.” Tô Hy Tuần nói xong lại quay sang nói với mọi
người: “Các huynh đệ còn có ý kiến gì khác không?”
Vừa nói xong, các trưởng núi trưởng động đều im lặng. Người
ta đã nói không cần vị trí trạm gác và vị trí sơn động rồi, vậy bọn họ còn phản
đối gì nữa? Cách này tất nhiên là cách hay nhất, tất cả mọi người không còn bất
kỳ ý kiến gì nữa.
Ninh Phi đi tới đối diện Giản Liên, chẳng quan tâm đến ánh mắt
trốn tránh, hoang mang của hắn, nàng dặn dò Bạch Lô và A Cương: “Nhanh
chóng đưa huynh ấy đến phòng của ta, nếu phản kháng thì cứ trói gô lại.”
Nói xong còn điềm nhiên liếc nhìn Tô Hy Tuần khiến hắn tuy thấy khó chịu trong
lòng nhưng cũng hết cách. Hắn thầm hạ quyết tâm rằng lát nữa phải đem giấy tờ
công việc sang phòng Ninh Phi, một là phòng Giản Liên vùng vẫy làm nàng bị
thương, hai là nếu bọn họ cần gì hắn có thể xử lý nhanh chóng. Mục đích của cái
cách lấy danh nghĩa việc công làm việc tư này quá rõ ràng, đương nhiên hắn
không nói ý nghĩ đó ra.
Giản Liên bị hai tay Bạch Lô khoác lên vai, nhất thời thấy một
sức nặng như ngàn cân đè lên hắn, muốn trốn cũng không thể nào trốn được. Hắn
chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía trưởng núi của mình để xin giúp đỡ.
Trưởng núi Quán Dương Pha cảm thấy thương xót cho hắn, liêm
miệng ngăn cản: “Không thể được, nam nữ thụ thụ bất thân! Chuyện này tuyệt
đối không được!”
“Vị trưởng núi đại nhân này không cần phải lo lắng, xưa
nay ta hiền lành lương thiện, sẽ không có bất cứ hành động thất lễ nào với
huynh ấy đâu.”
Bạch Lô và A Cương nghe lời Ninh Phi nòi mà nhìn nhau nhịn
cười, sao nghe cứ như Giản Liên mới là khuê nữ cành vàng lá ngọc vậy.
A Cương cười trộm: “Ninh tỷ càng ngày càng giống phỉ tặc
hành động bất lương.”
Bạch Lô vẫn không có biểu tình gì trên mặt, lòng lại thầm
nghĩ: “Thật ra thì khá là giống mấy tên chọc ghẹo phụ nữ.”
Thế là, mặc cho Giản Liên giãy dụa không ngừng, hắn vẫn
không thể tránh được vận mệnh bị ép buộc lập tức đến phòng Ninh Phi.
Nhắc đến người tên Giản Liên này đúng là một mối lo của cả
hai người Diệp – Tô. Lý do cũng là vì khi ra trận thì hắn vô cùng anh dũng
nhưng chỉ cần ngừng đánh nhau là lập tức mềm nhũn như cục bột, ai cũng có thể
nhào nặn vo viên thoải mái. Hắn bị Bạch Lô nửa lôi nửa ôm đi vào phòng Ninh
Phi. Hắn vẫn giãy dụa không ngừng, A Cương không chịu nổi nữa, bực mình rút
luôn một đoạn dây thừng ra trói gô lại.
Sau khi Bạch Lô và A Cương đi, căn phòng chỉ còn lại một
mình Giản Liên. Hắn có cố gắng gọi mãi thì cũng chẳng có ai đáp lại, thế rồi chẳng
thèm kêu nữa. Không lâu sau thì hắn lấy lại tinh thần, ổn định hơi thở dồn dập,
sau đó đánh giá căn phòng này trong tâm trạng chán nản.
Trước đó, vì để chắn gió cho Ninh Phi nên Tô Hy Tuần đã dùng
giấy dầu và giấy từ cây đay dán thành từng tầng từng lớp lên các khe hở của cửa
sổ. Vì vậy chỉ cần đóng cửa sổ thì dù mặt trời có như thiêu như đốt, trong
phòng vẫn âm u tối mò như màn đêm buông xuống.
Hơn nữa, Bạch Lô biết Giản Liên thích bóng tối, thấy hắn bị
A Cương trói rất đáng thương. Lương tâm trỗi dậy nên khi đi ra đã đóng cửa sổ kỹ
càng. Giản Liên ngẩn ngơ trong bóng tối một lúc, quả nhiên hồi phục bình thường
sau sự kinh hoàng vừa rồi. Ngày nhỏ hắn tập bắn cung, vì luyện tính nhẫn nại
nên thường nằm bò trên thảm cỏ ở chỗ râm mát, đã nằm là nằm cả buổi sáng. Đối với
hắn thì nơi sáng sủa khiến hắn cảm thấy cực kỳ thiếu an toàn.
Giản Liên là thiên tài nổi danh của huyện Bắc Lưu thuộc Sơn
Nhạc quốc. Khi chọn đồ vật đoán tương lai lúc hắn đầy tuổi, hắn đã túm lấy cái
cung người cha thợ săn Giản Mã đặt ở trên bàn, sau đó lại cầm lấy mũi tên đặt
bên cạnh, lắp lên cung. Mặc cho mẹ hắn tràn trề hy vọng rồi đặt lên bàn đủ mọi
thứ đồ từ sách vở, bàn tính, đồ ăn ngon đến chong chóng, hắn cũng chẳng thèm
nhìn một lần. Khoảng ba tuổi, tiểu Giản Liên đã có thể kéo được bộ cung tiễn mà
huynh trưởng của hắn làm cho, bắn trúng bông hoa cúc dại cách đó hơn chục bước.
Tám tuổi, sức lực tăng đáng kể, đã đảm nhận được việc gánh nước đổ vào vại từ
cái giếng sau nhà.
Bà con cùng quê đều biết nhà thợ săn Giản sinh được một đứa
bé trai tài năng thiên bẩm. Tay dài chân dài, sức khỏe hay thị lực đều vô cùng
tốt. Vốn dĩ, thợ săn Giản chỉ hy vọng hắn sẽ kế thừa kỹ năng của mình, ai ngờ
điều làm ông đau thấu tim gan đó là hắn lại bị một người đồng hương lừa lên
trên Bạt Mao trại ở núi Nhạn Qua làm một giáo úy.
Không biết đã qua bao lâu, Giản Liên cảnh giác thấy có tiếng
người đi lên lầu. Thật ra khoảng cách của đối phương với hắn rất xa, nhưng hắn
là thiên tài theo dõi cùng ẩn nấp, người còn chưa thấy bóng đã cảm giác được động
tĩnh.
Không lâu sau, cửa mở ra, Ninh Phi cầm cung tiễn của Giản
Liên đi vào. Ánh sáng ngoài cửa tràn ngập căn phòng trong nháy mắt, Giản Liên bị
ánh sáng chiếu vào chói mắt kêu ai da không ngừng. Tuy nhiên hắn cứ nhìn chằm
chằm vào chiếc cung yêu quý của mình trong tay Ninh Phi, không dám rời mắt.
Ninh Phi đã hỏi han Bạch Lô về thói quen của Giản Liên từ
lâu, nàng nghe tiếng hắn thì cười nhẹ, đặt đồ lên bàn rồi quay người đóng cửa,
thắp một chiếc đèn dầu lên.
Nàng kéo một chiếc ghế bên giường qua, ngồi bên Giản Liên,
đang định lên tiếng thì thấy Giản Liên nghi ngờ nhìn ra phía cửa.
Bên ngoài cửa không hề có âm thanh kỳ lạ nào, nhưng với cảm
giác nhạy cảm quá mức bình thường của hắn, hắn hơi cảm thấy có người tới gần.
Đang nghi ngờ thì có ba tiếng gõ lên cửa.
Ninh Phi đành nhìn Giản Liên một cái rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa mở ra lại đúng là kẻ lòng dạ khó đoán Tô Hy Tuần cười hì
hì đi vào. Tay hắn ôm bút mực giấy nghiên và mấy cuộn giấy, tài liệu. Giản Liên
vô cùng ngạc nhiên, sao Tô nhị đương gia lại đi vào phòng con gái tự nhiên như
thế, giống như không phải là khách vậy.
Giản Liên chính xác là một người khác lạ trên núi Nhạn Qua.
Bất kỳ người đàn ông nào, một khi đã lên sơn trại thì dù có thật thà chất phác
đến mấy thì cũng trở nên thích buôn chuyện, cũng là vì buôn chuyện là một trong
số ít cách giải trí của bọn họ. Còn Giản Liên đặt hết tâm trí vào việc tôi luyện
kỹ thuật bắn cung, hoàn toàn không biết tin tức nóng hổi giữa Tô Hy Tuần và
Ninh Phi, càng không biết căn phòng này vốn là Tô Hy Tuần ở. Vì vậy, Tô Hy Tuần
đi vào phòng của chính hắn tất nhiên đường đường chính chính, cực kỳ tự nhiên.
Tô Hy Tuần đặt từng thứ một lên bàn xong xuôi mới nói với
Ninh Phi: “Bản đồ núi nàng nói lúc nãy ta đã mang đến đây rồi, nàng có muốn
xem trước không?”
Ninh Phi thầm nhủ đây đúng là một lý do quang minh chính đại,
vô cùng phù hợp thực tế, thấy hắn tỏ vẻ gian xảo, còn nháy nháy mắt với nàng,
khiến nàng nổi hết da gà ngay tức khắc. Nhưng Tô Hy Tuần hoàn toàn không sợ bị
nàng biết tỏng, thậm chí còn vui vẻ khi nàng biết được, bởi vì điều này đối với
hắn mà nói là tình cảm dạt dào chứ không phải là xấu hổ mất hết mặt mũi.
Ninh Phi vẫn chưa trả lời, Giản Liên đã sợ hãi lên tiếng:
“Giản Liên chào nhị đương gia.”
Tô Hy Tuần buồn cười, hắn đứng dậy bê cái bàn nhỏ bằng trúc
đến, rồi trải một cuộn giấy ra xem: “Đây chính là bản đồ núi. Ta biết rõ về
mười núi sáu động, ta sẽ ở ngay cạnh, có chuyện gì thì gọi một tiếng.” Nói
xong thì quay người, thắp một ngọn đèn cho mình rồi xem giấy tờ, bắt đầu vùi mặt
vào phê duyệt.
Ninh Phi nhìn chăm chú vào bản đồ. Trước kia Giang Ngưng Phi
từng thấy bản đồ địa hình chuyên dụng của đoàn buôn. Bản đồ đó cực kỳ đơn giản,
núi thì vẽ một hình tam giác nhỏ, dãy núi thì vẽ một dãy tam giác nhỏ làm ký hiệu.
Sông là hai đường thẳng, đường đi là một đường thẳng. Còn về núi cao bao nhiêu,
sông rộng bao nhiêu thì không hề được ghi lại.
Ban đầu nàng cũng không ôm nhiều hy vọng vào bản đồ của sơn
trại, giờ vừa nhìn thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại là bản đồ núi non có cả
đường biểu đạt độ cao. Thời đại này hoàn toàn không có các dụng cụ trắc địa, vẽ
bản đồ phần lớn là dựa vào mắt nhìn, có thể thể hiện được khoảng cách xa gần đã
là đáng quý lắm rồi, còn về chuyện có đường độ cao trên bản đồ thì đúng là kỹ
thuật quá mức điêu luyện.
Vì lúc luyện tập kỹ thuật bắn cung Giản Liên thường ở sâu
trong rừng núi mười ngày nửa tháng không về, lúc thấy bản đồ núi thì ban đầu ngẩn
người, sau đó lập tức liên kết với hình ảnh các núi trong trí nhớ, dường như lại
trở về khoảng thời gian tôi luyện bản thân nọ, vẻ mặt dần dần hưng phấn, sự tự
tin dâng đầy trong lồng ngực.
Ninh Phi rất biết thời cơ mà hỏi hắn về các loại số liệu khi
hắn bắn cung. Nàng cầm một que than củi ghi hết lại một bên, Giản Liên hồi phục
tinh thần, bản tính muốn lên mặt dạy đời ngày càng sục sôi, chẳng biết từ hoảng
loạn biến thành nói thao thao bất tuyệt từ lúc nào, đến mức hắn được Ninh Phi cởi
dây trói trên người từ khi nào cũng không biết.
Nói được nửa đường thì Diệp Vân Thanh do tò mò quá không nhịn
được, áp vào cửa nghe lén bị Tô Hy Tuần phát hiện, Ninh Phi dở khóc dở cười, cuối
cùng kéo luôn cả hai người Diệp Vân Thanh cùng Tô Hy Tuần vào bàn chuyện.
Hai điểm khó nhất trong bắn cung thứ nhất là nhìn được khoảng
cách, thứ hai mới là tính góc độ.
Vì sao bắn bia đứng im thì dễ dàng hơn bắn bia chuyển động?
Ngoài việc cái bia đứng im không thể dịch chuyển thì còn có một điểm mà người
bình thường không ngờ đến. Cung thủ đứng trước chiếc bia bất động đều biết cự
ly xa bao nhiêu, đều phân làm bia xa hơn trăm bước hoặc hơn năm mươi bước.
Từng có người nghiên cứu cho biết rằng khoảng cách mà mắt
người có thể nhận biết được chính xác đó là trong vòng mười hai mét, còn ngoài
mười hai mét thì như nhìn bản đồ thôi, mắt chỉ có thể nhìn sự vật nhỏ vì ở xa.
Nếu muốn nắm chắc khoảng cách thì còn cần sự tính toán của đầu óc. Đó chính là
lý do vì sao kích thước mặt trời lớn hơn trái đất, mà kích thước của vì sao lớn
hơn mặt trời. Nhưng do con người tin vào những gì họ thấy nên trăm nghìn năm
nay luôn tưởng rằng trái đất lớn hơn mặt trời và mặt trời lại lớn hơn hàng
nghìn hàng tỷ ngôi sao.
Muốn huấn luyện cấp tốc nhiều xạ thủ thì nàng cùng Giản Liên
phải nhận hết công việc tính toán đo đạc khoảng cách, cố định góc ngắm và cự
ly.
Ninh Phi cùng Giản Liên đều là cao thủ bắn cung, càng nói
càng thấy chỉ hận biết nhau quá muộn. Thảo luận càng về sau, Giản Liên gần như
muốn nhảy bồ về phía Ninh Phi ôm nàng hô to những lời như “Gặp nhau quá muộn!”
May mà Tô Hy Tuần luôn ở bên nhìn chằm chằm như hồ rình mồi, gián tiếp cùng trực
tiếp ngăn cản móng vuốt sói.
Đúng lúc mấy người đang bàn luận sôi nổi thì bên ngoài bất
chợt có một hồi ầm ĩ. Sự chú ý của Ninh Phi và Giản Liên đều đặt ở chuyện chứng
mình tính khả thi của kế sách này. Hai người Diệp – Tô đều có thể ôm đồm nhiều
việc, nhìn nhau rồi cùng đứng lên.
Diệp Vân Thanh cau mày, đứng dậy đi ra cửa. Kéo cửa mở ra rồi
quát về phía ngoài: “Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào thế!”
Cửa vừa mở, mọi người mới biết trời đã tối om từ lâu. Vì
đúng hôm trăng mồng một nên bầu trời chỉ có vô số ngôi sao to bằng đồng tiền,
còn trong rừng trúc dưới lầu chỉ toàn một màu đen kịt.
Lập tức có người hô to từ bên dưới lầu trúc: “Hứa Mẫn đại
tỷ đã mua thuốc phòng độc từ quận Quảng An về rồi ạ, tỷ ấy còn đưa về… đưa về
một nữ tù binh!”