Nịnh Mông Tình Nhân

Chương 4


Đọc truyện Nịnh Mông Tình Nhân – Chương 4

Bưng lên một chén ngêu luộc cùng với cháo trắng, bữa ăn này chỉ có hai màu nhìn thật thanh đạm, là do bác sĩ đã căn dặn phải ăn như vậy, cho nên dù Hứa Kiệt mếu máo không chịu ăn thì cũng vô dụng. Bởi vì đây không phải là người thân nên y cũng không thể cứ tự nhiên làm nũng được, chỉ là do Lâm Tiếu luôn giữ thái độ ôn nhu tươi cười, đỡ y nửa nằm nửa ngồi, lưng dựa vào đầu giường, cẩn thận đút cho y ăn từng miếng. Mấy ngày hôm nay chưa ăn cái gì nên kỳ thực ăn cháo trắng cũng không tệ, cháo được nấu kỹ hạt gạo mềm dẻo, gần như hòa tan vào trong miệng, nhưng vẫn giữ được trọn vẹn màu trắng như tuyết của hạt gạo, hơn nữa sẽ cảm thấy rất ngon miệng nếu ăn cùng với một đĩa xì dầu màu đen, bữa ăn sáng như vậy cảm thấy cũng rất thơm ngon. Hứa Kiệt vậy mà ăn tới hai chén, nhưng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn.

“ Đây là cái gì hả?”

“Qủa cà”

“Hả? ”. Hứa Kiệt nhăn nhó mặt mũi: “Ta không ăn cà”

Lâm Tiếu cười: “Đây là món ăn tốt cho đàn ông đó nház”

Hứa Kiêt nhíu nhíu cái mũi: “Nhưng mà quả cà này thật kỳ quái a, không giống quả cà tý nào”.

Lâm Tiếu nói: “Không giống thì cũng là quả cà, ta rất thích ăn nó, nếu ngươi không thích ta sẽ gọi người làm cái khác”

Hứa Kiệt có chút ngượng ngùng: “Như vậy thì quá phiền toái a”


Lâm Tiếu lại có thói quen khó sửa, vươn tay ra sờ sờ y, nhẹ nhàng nói: “Không, cái này rất đơn giản, chỉ cần đem quả cà cắt thành miếng, rắc muối cùng hạt tiêu lên, sau đó vắt cho ráo bớt nước, rồi rán chung với 1 ít thịt gà hoặc thịt vịt, cuối cùng để hơi nguội là có thể ăn rồi”

Hứa Kiệt nghe xong ngơ ngác nhìn hắn nói: “Ta dù sao cũng không có khả năng biết làm nó, nhưng mà vẫn không thể để ngươi làm được”

Lâm Tiếu cười nói: “Có liên quan tới nhau sao, chúng ta dù sao cũng đang hợp tác với nhau, sau này còn có thể trở thành bằng hữu a”

Hứa Kiệt vốn không khôn khéo trong việc ăn nói, đương nhiên cũng không thể tìm ra lời phản bác, tuy rằng vẫn cảm thấy có điểm không đúng nhưng vẫn là một câu cũng không thể nói ra.

Hơn nữa Lâm Tiếu cũng kể rất nhiều chuyện a, Hứa Kiệt đành ngây ngốc tại đó cùng Lâm Tiếu nói huyên thuyên ~~~, tuy rằng Hứa Kiệt không nói quá nhiều, chỉ dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, nghe hắn nói thỉnh thoảng nhẹ nhàng cười theo hắn, cũng không dám cười to sợ miệng vết thương động.

Cho nên Hứa Kiệt đối với Lâm Tiếu có ấn tượng vô cùng tốt, mặc dù không có người phụ họa nhưng hắn có thể nói hết một đêm luôn a, hắn nói rất nhiều chuyện, chuyện hắn đã từng đi du lịch rất nhiều nơi, nói về địa phương, nhân văn phong tình vô cùng sinh động. Có mấy thành phố qua lời kể của hắn trở nên thật xinh đẹp mỹ miều vô cùng, làm cho Hứa Kiệt cảm thấy rất muốn tới đấy du lịch, không khỏi tò mò:

“Người đã đi rất nhiều quốc gia ư?”

“Đúng vậy ta thực hy vọng cả đời này không ngừng đi hết tất cả mọi nơi trên thế giới này, xem hết tất cả các phong cảnh, tựa như thi sĩ ngâm thơ rong chơi hết các chốn, cũng không phải vội đến vội đi như khách du lịch, có thể nếu cảm thấy ưa thích thì sẽ ở lại đấy một vài năm sau đấy lại đi chỗ khác.”


Hứa Kiệt cảm thấy thật khó hiểu, những phong hoa tuyết nguyệt kia tuyệt không xứng với nam nhân này, đây có phải là một thủ đoạn sắc bén không, hắn là một lão đại của hắc đạo, xử lý mọi việc đều rất quả quyết, sắc sảo làm sao có thể như vậy đã thỏa mãn nguyện vọng của hắn?

“Vậy ngươi vì cái gì không làm như vậy đi?”

Lâm Tiếu nhìn hắn mỉm cười, cho dù khuôn mặt y hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại sáng long lanh, vẻ mặt lộ ra sự ngây thơ đáng yêu, cho dù là một sát thủ lại thật ngây thơ trong sáng, giống như chưa từng nhiễm qua bụi trần.

Hắn thật nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn rời khỏi thành phố này”

Đó là bởi vì không muốn rời xa ngươi.

Ánh trăng chiếu vào căn phòng, làm mọi thứ trở nên thật lung linh, Hứa Kiệt cảm thấy Lâm Tiếu mỉm cười thập phần rung động lòng người, làm cho y cảm thấy thật an tâm, vì thế mà cơn buồn ngủ lại nằng nề kéo tới, ngủ tại nơi mà cả người và vật, tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ.

Cảm giác thầm mến này như thế nào cũng cảm thấy không tốt đẹp chút nào.

Nhìn sự thản nhiên của y lại thấy vô cùng chua xót, nhưng mỗi lần được gặp gỡ lại là một lần cảm thấy vô cùng vui sướng, mỗi một lần nói chuyện cùng nhau là một lần nhịp tim đập mãnh liệt hơn, mỗi một lần ánh mắt giao nhau tưởng chừng như đây là giấc mộng đẹp nhất trên đời.


Nhiều năm trôi qua đều như vậy, vạn nhất nếu một ngày nào đó không còn như vậy, liệu trái tim kia có còn đủ sức mà đập nữa không?

Y đang ngủ vô cùng say sưa, thật không muốn quấy rầy y.

Cho nên hắn chỉ đứng bên cạnh giường, nhìn y ngủ, dùng âm thanh rất nhỏ, ngay cả chính mình cũng không nghe thấy tiếp tục nói chuyện, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn có rất nhiều điều muốn nói với y, chỉ sợ là một đêm cũng không đủ để hắn nói hết.

Đêm tối chậm rãi qua đi, sắc trời đã dần dần ửng sáng, khuôn mặt Hứa Kiệt đã trở nên hồng hào có chút khí sắc hơn. Ngược lại, Lâm Tiếu lại vô cùng buồn bực, hắn còn rất nhiều điều vẫn chưa nói ra, hôm nay ngươi lại phải đi, vậy còn những lời trong lòng kia, biết lúc nào ta mới cùng ngươi nói ra hết đây.

Bất quá, nếu như hôm nay không kịp nói hết cùng ngươi cũng không sao, những lời này ta sẽ không bao giờ quên, cho nên chúng ta nhất định sẽ còn cơ hội gặp lại, đến lúc ấy ta sẽ nói hết cùng ngươi.

Cũng không biết phải chờ đợi tới bao lâu, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thay đổi, lúc Lâm Tiếu có cơ hội bộc bạch hết tất cả mọi tâm tư cũng chính là lúc Sở Ưu làm lễ thành hôn. Sở Ưu quả thật là thiên chi kiều tử, mệnh phúc hơn người, hắn rốt cuộc cũng đã có người yêu a, đó là một nữ nhân ôn nhu xinh đẹp, bối cảnh gia đình vững vàng, có học thức, có tài ăn nói, ung dung khí chất, quả thực là thập toàn thập mỹ, cái tên Sở Ưu hỗn đãn này, vận khí thật là tốt, làm cho người ta cảm thấy ghen tỵ.

Lâm Tiếu kỳ thật cũng không nghĩ tới mình sẽ tham gia hôn lễ này, nhưng mà đã hai năm qua hắn cùng Sở Ưu bề ngoài kết giao, hảo hảo làm huynh đệ tốt, bây giờ không đi liệu có thể chấp nhận được sao? Huống chi…hắn là có chút lo lắng cho Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt vẫn luôn chuyên tâm bảo hộ cho Sở Ưu, vẫn luôn đứng phía sau bảo vệ hắn, chỉ là sắc mặt y có hơi nhợt nhạt, may mà bản thân hắn có làn da trắng như tuyết, làm cho mọi người không để ý đến sự khác biệt này.

Làn môi mỏng mím thật chặt, trong mắt ánh lên một mảng tro tàn, không giống như năm xưa, trong mắt y luôn tràn ngập màu sắc, Lâm Tiếu trong lòng xót xa, đem Sở Ưu mắng đến mấy trăm lần, xác định chính mình đến đây quả thật không uổng phí.


Lâm Tiếu để ý thấy không chỉ có một mình hắn quan tâm chú ý y, mà còn có một nam hài tử thập phần đáng yêu cũng để ý, lo lắng cho y luôn tận lực ở bên cạnh y, mọi lúc mọi nơi, cùng y trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng lại hối thúc y ăn một ít thức ăn, ngoài ý muốn lại chính là Hứa Kiệt đối với hắn thập phần khoan dung, thỉnh thoảng miễn cưỡng quay đầu đối với tên kia cười cười nói nói, tuy rằng là miễn cưỡng nhưng là cũng đã cười rồi a, làm cho trong lòng Lâm Tiếu không khỏi khó chịu.

Cho nên dù trong lòng có chút khó chịu nhưng hắn đối với đứa nhỏ này cũng thập phần cảm kích, về sau mới biết được đây chính là tiểu thiếu gia Sở Úc nổi tiếng của Sở gia, tính tình phi thường đáng yêu hào phóng, từ nhỏ đã như hòn ngọc quý trên tay mọi người, nghe nói là một người bốc đồng, ngay cả Sở Ưu cũng có phần sợ đứa nhỏ này, đương nhiên Lâm Tiếu đã muốn xem hắn như bằng hữu, cho nên gặp được cơ hội liền không chút do dự hết lòng gắng sức giúp hắn.

Khó khăn nhẫn nhịn chịu đựng ở lại đại tiệc đến một nửa, Lâm Tiếu càng ngày càng trở nên lo lắng, tình trạng của Hứa kiệt trông vô cùng kém, Lâm Tiếu cảm thấy được y tựa hồ như muốn ngã xuống, trong lòng nóng như lửa đốt, tính tình cũng tự nhiên trở nên khó chịu hơn, Sở Ưu mang theo cô dâu tới mời rượu, nhìn hắn tươi cười lộ ra vẻ mặt hạnh phúc lại cảm thấy vô cùng tức giận, nhịn không được hung hăng trừng hắn, rượu kính đến trước mặt, Sở Ưu thân mật bắt lấy vai hắn cười nói: “Hôm nay đệ đệ này muốn hảo hảo kính ca ca một ly”.

Cô dâu cũng cười nâng ly rượu lên.

Lâm Tiếu uống một hơi cạn sạch, nhưng chỉ thản nhiên nói một câu lạnh nhạt: “Chúc mừng”.

Sở Ưu nháy mắt cười nói: “Người em này xin đi trước, Tiểu Ảnh ngươi cần phải cố gắng lên”.

Sau đó ghé tới lỗ tai hắn nói: “Dẫn hắn đi đi, ta cùng ngươi sẽ liên lạc sau”.

Lâm Tiếu khẽ giật mình, nói không ra lời, nhìn thấy Sở Ưu thoáng cười gượng một tiếng, Lâm Tiếu lúc này mới thoát thân rời khỏi đây.

__


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.