Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 99: Nhân chứng- Vật chứng
“Cô, cô tỉnh rồi sao?”
Sầm Uyển Đồng gương mặt không khỏi mừng rỡ ngồi bên cạnh giường nắm chặt lấy tay Sầm Tuyết, nghẹn ngào cất lời. Sầm Tuyết bị trúng đạn, cũng may trước đó bà có mặt áo chống đạn, nhưng khi Hứa Đạt nổ súng ở cự li gần viên đạn vẫn xuyên qua lớp áo tổn thương vào trong, cũng may không có gì nguy hiểm nhưng Sầm Tuyết lại mê man suốt ba ngày liền, đến hôm nay bà mới tỉnh lại.
Sầm Tuyết hé mắt, trước mặt bà là cô cháu gái bà yêu thương đang rơi lệ vì bà. Sầm Tuyết nắm chặt lấy tay Sầm Uyển Đồng, khẽ cất lời gọi tên cô.
“Uyển Đồng.”, bà mỉm cười nhẹ. Từ cõi chết trở về, khi mở mắt lại được thấy người bà yêu thương bà cũng mãn nguyện và cảm thấy may mắn thế nào.
“Cô muốn ngồi dậy không? Con đỡ cô.”, Sầm Uyển Đồng đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của Sầm Tuyết sang một bên, nhỏ nhẹ hỏi. Nằm lâu ngày không vận động có thể cô của cô đã mệt mỏi và bí bách rồi.
Sầm Tuyết gật đầu.
Sầm Uyển Đồng đứng lên, ngay lúc đó Sầm Khiết Thần ở phía sau cũng tiến đến giúp cô một tay. Anh đỡ lấy Sầm Tuyết ngồi dậy, sau khi thấy Sầm Uyển Đồng chỉnh gối xong xuôi thì từ từ đỡ bà ngã lưng ra phía sau, ngồi tựa vào đầu giường, kéo chăn lên đắp cho bà.
“Cảm ơn.”, Sầm Tuyết khẽ nói.
Cả Sầm Khiết Thần và Sầm Uyển Đồng chưa bao giờ nghe câu nói này của Sầm Tuyết, bà chưa bao giờ nói “cảm ơn” với Sầm Khiết Thần một lần nào dù anh đã làm không ít chuyện cho Sầm gia.
Sầm Uyển Đồng ngồi xuống giường, xót xa nhìn Sầm Tuyết chỉ mới ba ngày mà trở nên tiều tuỵ, hốc hác, gương mặt thì xanh xao. Khi cô nghe tin Sầm Tuyết bị Hứa Đạt bắn vào tim cô hoảng sợ vô cùng, vội vàng chạy nhanh đến đây. Chứng kiến cảnh cô ruột của mình một thân đầy máu nằm bất tỉnh, xung quanh là các bác sĩ riêng của Âu Trạch Dương đang giúp bà giữ lại sự sống mà tim cô đau nhói, khóc oà lên rồi ngất đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại cô vội chạy đến phòng trong hầm rượu, nhìn thấy Sầm Tuyết đã ổn định, nằm ngủ trên giường cô mới yên lòng phần nào. Ba ngày Sầm Tuyết mê man là ba ngày Sầm Uyển Đồng luôn túc trực bên giường bệnh, chăm sóc cho Sầm Tuyết từng chút một chỉ với mong muốn bà mau tỉnh dậy vậy thì cô mới có thể an lòng. Trong lúc đó, Sầm Uyển Đồng không ngừng trách cứ bản thân vì muốn giúp Ninh Hân Nghiên mà phản bội Sầm Tuyết để rồi bà xảy ra chuyện như vậy. Nếu Sầm Tuyết có chuyện gì Sầm Uyển Đồng cô cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
“Cô đã không sao rồi, đừng khóc nữa.”, Sầm Tuyết đưa tay lau đi những giọt nước mắt vương trên má Sầm Uyển Đồng, thương yêu trấn an. Sau những gì đã qua cô cháu gái này vẫn yêu thương bà, lo lắng cho bà, không giận hay bỏ rơi bà, đó là điều hạnh phúc nhất mà Sầm Tuyết có được ngay lúc này.
“Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên có ở ngoài không? Cô muốn gặp họ.”, Sầm Tuyết đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua chiếc cửa kính trong suốt. Từ lúc bà tỉnh đến giờ chỉ thấy mỗi Sầm Uyển Đồng và Sầm Khiết Thần mà thôi.
“Cô à…cô định nói sự thật sao?”, Sầm Uyển Đồng ngước mắt nhìn Sầm Tuyết hỏi.
“Cũng nhờ có Âu Trạch Dương cô mới biết được bộ mặt thật của Hứa Đạt. Cậu ta dù sao cũng cứu cô một mạng, dù cho cứu cô vì muốn lấy được bằng chứng hay gì đi chăng nữa, sự thật vẫn là sự thật, là cô nợ họ, trước sau gì cô cũng phải trả món nợ này. Cô nghĩ rằng tội chứng của Hứa Đạt có lẽ một phần nào đó sẽ bù đắp lại tội lỗi của cô…”, Sầm Tuyết ngay lúc đó, ngay lúc bị Hứa Đạt bắn và bị bỏ rơi, lúc ấy bà mới hiểu ra rằng có lẽ chuyện này xảy đến là do báo ứng dù bà có tin hay không? Sau tất cả chính họ đã cứu bà, cho bà mạng sống này, bà cũng không nên cố chấp làm gì nữa…
“Được, con sẽ ra ngoài nói với họ.”, Sầm Uyển Đồng gật đầu.
“Con cũng ra ngoài đi.”
“Nhưng mà con…”, Sầm Uyển Đồng khó hiểu nhìn Sầm Tuyết, tại sao cô của cô lại không cho cô ở đây chứ?
“Nghe lời cô.”, Sầm Tuyết vẫn kiên định với lời nói của mình.
“Con biết rồi.”
Rồi Sầm Uyển Đồng và Sầm Khiết Thần cùng nhau đi ra ngoài, Sầm Tuyết ở phía sau lẳng lặng đưa mắt nhìn theo. Bà biết cháu gái của mình biết được tội lỗi của bả, nhưng đó chỉ là bề mặt mà thôi, bà không muốn cháu gái mình nghe thêm những điều khủng khiếp phía sau nữa, bà không muốn tổn thương cô và cũng muốn giữ lại một chút kí ức đẹp của bà đối với cô, nói bà ích kỉ cũng được nhưng đến tận bây giờ, Sầm Uyển Đồng là người thân duy nhất còn bên cạnh bà, máu mủ cùng chung huyết thống, bà yêu thương cô như con ruột, bà luôn muốn mọi thứ tốt nhất dành cho cô, không muốn cô phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Cạch…
Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên bước vào trong, đóng cửa lại sau đó đi đến bên cạnh giường, kéo ghế ngồi xuống. Nhìn thấy vết thương ở nơi ngực trái được băng bó cẩn thận của Sầm Tuyết, Ninh Hân Nghiên cũng có chút cảm thấy đau lòng cho bà. Đúng, tuy Sầm Tuyết gây ra nhiều tội lỗi nhưng khi chứng kiến cảnh Hứa Đạt đành lòng nổ súng cùng với việc nghe những câu nói vô tình của ông ta, Ninh Hân Nghiên chợt cảm thấy bà ta đáng thương hơn là đáng trách, những gì bà làm cũng chỉ vì người đàn ông bà yêu thương. Nhưng đến cuối cùng người đó lại bạc bẽo, vô tình giết chết bà chỉ vì muốn bảo vệ bí mật, bảo toàn cho bản thân. Có lẽ những sự hi sinh lúc trước của Sầm Tuyết đều hoá thành bọt biển rồi.
“Bà đã đỡ rồi chứ?”, Ninh Hân Nghiên hỏi.
Sầm Tuyết chỉ gật đầu. Lúc này bà mới được nhìn rõ Ninh Hân Nghiên. Rất giống Ninh Phú, như một bản sao hoàn hảo vậy, từ ngoại hình đến tính cách.
“Muốn gặp chúng tôi có việc gì sao?”, Âu Trạch Dương thấp giọng hỏi. Khi nãy Sầm Uyển Đồng chỉ nói Sầm Tuyết muốn gặp hai người nhưng chẳng có lý do, nhưng theo suy nghĩ của hắn có lẽ bà ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.
“Hai người đã biết từ đầu Hứa Đạt sẽ không tha mạng cho tôi?”, Sầm Tuyết nhớ đến ngày đó, Âu Trạch Dương không nói không rằng đưa một chiếc áo chống đạn cho bà. Cuối cùng nó lại cứu lấy bà một mạng, nếu không có nó, có lẽ lúc này bà đã đi chầu Diêm Vương rồi.
“Ngay từ lúc nhìn thấy máy nghe lén thì tôi đã biết rồi, chỉ có bà là cố chấp không tin vào sự thật mà thôi.”, Âu Trạch Dương khoanh tay trước ngực. Tình yêu là mù quáng như thế, nếu không trực tiếp trải qua thì dù có nói thế nào thì cũng sẽ không nghe lọt tai. Sầm Tuyết cũng vậy, mù quáng vì Hứa Đạt, nếu bà ta không tự mình đối diện thì làm sao biết người đàn ông bà ta hết lòng yêu thương lại vô nhân tính đến như thế?
“Cậu nói đúng. Tôi việc gì cũng nghĩ đến ông ta, làm mọi thứ vì ông ta đến cuối cùng cái tôi nhận lại chỉ là một viên đạn hướng thẳng vào tim.”, Sầm Tuyết cười đắng, bà đã cầu xin ông ta như thế nào nhưng ông ta đều không nghe, cứ thế mà nổ súng. Đến cuối cùng chỉ có bà ngu ngốc, còn ông ta từ đầu chí cuối chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi.
“Không phải cậu có bác sĩ riêng sao? Hãy gọi ông ấy đến đây đi.”, Sầm Tuyết hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đắn đo một lúc rồi mới cất lời.
“Bác sĩ riêng?”, Ninh Hân Nghiên nhìn bà, sức khoẻ bà không ổn sao?
“Không phải hai người muốn có bằng chứng chỉ tội tôi và Hứa Đạt sao? Bây giờ thì tôi sẽ đưa cho hai người.”
Sầm Tuyết giọng nhẹ tênh nói, có lẽ bây giờ chẳng còn điều gì mà bà phải đắn đo nữa rồi, cũng chẳng còn lý do gì để bà cố chấp bảo vệ lấy bằng chứng ấy nữa. Khó nhọc đưa tay sờ lên bả vai bên phải của mình, bà ta nhìn hai người nam nữ trước mặt, khẽ nói.
“Tôi biết các người nghi ngờ hình xăm này của tôi. Các người đã nghĩ đúng rồi đấy, toàn bộ bằng chứng tôi đều cất giữ ở đây, tại vị trí này. Có lẽ chỉ có bác sĩ mới có thể lấy nó ra mà thôi.”
Một tiếng sau…
Bác sĩ Phương là bác sĩ riêng của Âu gia, ông là người biết giữ bí mật thế nên rất được Âu gia trọng dụng. Mạng của Sầm Tuyết cũng là do ông lượm về, vì thế việc lấy chứng cứ lần này từ cơ thể bà, bác sĩ Phương là người có thể tin tưởng nhất.
Sầm Tuyết ngồi lên một chiếc ghế dài, nằm sấp hướng lưng về phía sau, ngồi đối diện bà chính là Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên, còn người phía sau chính là bác sĩ Phương.
“Cậu Âu, bây giờ tôi sẽ tiến hành lấy con chip ấy ra.”, bác sĩ Phương đeo găng tay xong sau đó thông báo với Âu Trạch Dương.
Âu Trạch Dương gật đầu.
“Bà Sầm, chỉ là tiểu phẩu nhỏ sẽ nhanh thôi vì thế tôi sẽ không dùng thuốc gây tê, bà cố gắng chịu đau một chút.”, bác sĩ Phương cầm dao phẫu thuật lên, dặn dò Sầm Tuyết.
“Được.”, Sầm Tuyết gật đầu.
Bác sĩ Phương cầm dao lên rạch một đường nhỏ phía sau bả vai của Sầm Tuyết, rất nhanh sau đó ông đã tìm thấy được con chip mà Âu Trạch Dương đã nói. Cầm nhíp gấp con chip ấy ra để vào bồn hạt đậu trên bàn, bác sĩ Phương cầm máu rồi nhanh chóng khâu lại vết rạch đó. Toàn bộ hành động chỉ diễn ra trong 10 phút, cuối cùng cũng thành công, băng vết thương lại, dọn dẹp dụng cụ, tháo găng tay, bác sĩ Phương từ tốn báo với Âu Trạch Dương.
“Cậu Âu, đã xong rồi. Bây giờ tôi sẽ đi vệ sinh con chip này rồi sẽ giao lại cho cậu.”
“Được, cảm ơn ông.”, Âu Trạch Dương gật đầu.
Ninh Hân Nghiên đứng lên đi đến giúp Sầm Tuyết kéo áo lên, chỉnh lại áo cho bà sau đó quay lại vị trí cũ, cất lời.
“Có lẽ bà phải ngồi đợi một chút mới có thể di chuyển.”
“Thứ hai người muốn đều nằm trong con chip đó, tội chứng của tôi và Hứa Đạt.”, Sầm Tuyết đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây đã thay đổi rồi, đôi mắt mang nét buồn và đau đớn vô cùng khi một ngày nào đó chính bà đứng ra tố cáo người đàn ông mà bà yêu nhất.
“Tại sao lại vu oan cho tôi ăn cắp bản thảo?”, Ninh Hân Nghiên muốn hỏi điều này đã lâu. Giữa cô và Sầm Tuyết chẳng có ân oán gì, tại sao mục tiêu lại là cô mà không phải là ai khác?
“Việc ăn cắp bản thảo lần đó là Hứa Đạt nhờ tôi. Ông ta nói Hứa Lập Thành con trai ông ta yêu cô, muốn cô rời DNJ về làm cho HT Jewelry nhưng cô không đồng ý. Con trai ông ta đã lên kế hoạch vu oan cho cô ăn cắp bản thảo, nếu bị phát hiện chắc chắn cô sẽ không thể ở DNJ nữa, lúc đó cô chỉ còn một con đường là về HT Jewelry mà thôi. Nhưng suy cho cùng Hứa Lập Thành yêu cô, lại không nỡ phá hoại con đường sự nghiệp và danh tiếng của cô, cuối cùng lại không thực hiện. Hứa Đạt vô tình biết được vì thế dùng chính cách của con trai ông ta mà thực hiện.”, Sầm Tuyết từ từ kể lại mọi chuyện. Ngày đó bà ta lợi dụng Nhan Thể Điệp ra tay giúp bà lấy bản thảo, mọi thứ đều suông sẻ cho đến khi có người báo vì một đoạn camera bí mật đã minh oan được cho Ninh Hân Nghiên, và thế là lần ấy đã thất bại.
“Còn Diệp Bảo Hà? Sao cô ấy lại chết?”, thì ra là thế. Hứa Lập Thành có ý nghĩ muốn cô không thể ở lại DNJ mà dùng cách đó. Đến cuối cùng anh cũng là không nỡ, mà người thật sự hành động lại là Hứa Đạt, một lần nữa lại là ông ta. Nhưng còn cô gái ấy tại sao lại bị kéo vào chuyện này, còn chết không ràng?
“Tôi cũng không biết tại sao cô ta lại chết. Có thể bị hãm hại cũng có thể là nhảy lầu thật chăng?”, Sầm Tuyết không biết, chuyện không liên quan đến bà bà cũng chẳng cần để tâm đến làm gì.
Nhìn vào đôi mắt của Sầm Tuyết, cả Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên đều biết bà ta nói sự thật. Có lẽ bà ta không biết Diệp Bảo Hà cũng chẳng biết tại sao cô ta lại chết, có thể bà ta chỉ biết mỗi một chuyện chính là sai người ăn cắp bản thảo vu oan cho cô.
“Vậy còn việc sát hại vợ chồng Ninh Phú?”, Âu Trạch Dương nheo mắt nhìn Sầm Tuyết. Qua đoạn ghi âm đó bà ta thật sự có liên quan, khó mà né tránh. Điều quan trọng là họ muốn biết lý do vì sao?
“Ngày đó sẽ có dự án lớn thi công trên mảnh đất vàng ấy có tên là Golden View. Hứa Đạt ông ta khao khát được thắng thầu dự án đấy, lấy lòng có, năn nỉ cũng có nhưng Phẩm Bác Văn lúc ấy là Bộ trưởng Bộ Kinh tế lại làm lơ hất cẳng ông ta sang một bên. Biết Phẩm Bác Văn si mê tôi, khi ấy tôi lại là nhân tình bí mật của Hứa Đạt, ông ta liền nhờ tôi tiếp cận Phẩm Bác Văn để lấy thông tin mật giúp ông ta thắng thầu. Tôi vì yêu Hứa Đạt muốn giúp ông ta nên đã đồng ý, một chân đạp hai thuyền, vừa là nhân tình của Hứa Đạt vừa là nhân tình của Phẩm Bác Văn. Nhưng đến cuối cùng Phẩm Bác Văn vẫn đá Hứa Đạt ra khỏi dự án đó, ông ta cũng mặc kệ chẳng để tâm nữa. Nhưng rồi không lâu sau đó, con trai Phẩm Bác Văn gây tai nạn làm Hứa Lập Thành nằm viện, còn dùng chức quyền giúp con trai chạy tội, Hứa Đạt vì điều này căm phẫn vô cùng lập mưu muốn trả thù cha con Phẩm Bác Văn. Vì thế ông ta nguỵ tạo hồ sơ giả nói tôi lừa Phẩm Bác Văn kí vào, vu oan ông ta ăn hối lộ. Cuối cùng thì cũng đã thành công, Phẩm Bác Văn bị toà tuyên án chung thân. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó, trong cái ngày tôi và Hứa Đạt gặp nhau ở nhà hàng để bàn chuyện hãm hại Phẩm Bác Văn, Ninh Phú ông ta đã lén ghi âm và chụp hình lại. Vì sợ bại lộ, Hứa Đạt đến Ninh gia sát hại hai vợ chồng Ninh Phú để lấy lại chứng cứ và cũng là giết người để bịt đầu mối…”
Nói đến đây, Sầm Tuyết đưa mắt nhìn sang Ninh Hân Nghiên, giọng trầm hẳn, trong ánh mắt bà ta đều hiện rõ sự chân thành, không hề có chút giả dối nào mà nói với cô.
“Không phải tôi hận Hứa Đạt nên đổ mọi tội lỗi lên người ông ta nhưng sự thật năm đó sát hại ba mẹ cô là do Hứa Đạt một mình ông ta ra tay, đến khi xong xuôi cầm chứng cứ về đưa cho tôi tôi mới biết ông ta đã xuống tay với vợ chồng Ninh Phú. Tôi thật sự không nghĩ đến việc vì muốn bảo toàn bí mật mà Hứa Đạt lại tàn nhẫn như thế. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, là tôi đã vì Hứa Đạt mà im lặng trước cái chết của ba mẹ cô. Tôi vì ông ta mà cất giấu chứng cứ phạm tội, bao che ông ta, so với ông ta tôi cũng chẳng thua kém gì. Ninh Hân Nghiên, xin lỗi cô.”
Sầm Tuyết giọng như lạc đi. Ngay lúc này bà thật sự cảm thấy hối lỗi và hối hận về những gì mà bà đã làm. Nếu Ninh Hân Nghiên không kiên quyết điều tra đến cùng, nếu Hứa Đạt không để lộ bộ mặt thật thì có lẽ bí mật tội lỗi này sẽ bị giấu kín mãi mãi mà có lẽ cả đời này Sầm Tuyết cũng không thể an lòng mà sống. Tất cả có lẽ là do ý trời, mọi chuyện đã có sự sắp xếp, cái kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra, quan trọng là đến sớm hay muộn thôi…
Ninh Hân Nghiên bây giờ cũng chẳng biết nói gì với Sầm Tuyết. Cô không biết bản thân có nên hận Sầm Tuyết hay không? Nếu thật sự như lời bà nói, Sầm Tuyết không hề liên quan đến cái chết của ba mẹ cô và Diệp Bảo Hà, tất cả là do Hứa Đạt gây ra. Suy cho cùng Sầm Tuyết chỉ vì tình yêu mù quáng mà bất chấp tất cả, vứt bỏ lương tâm để giúp cho người đàn ông của bà làm chuyện tội lỗi. Thật sự đến tận bây giờ cô vẫn giữ quan điểm của bản thân mình, Sầm Tuyết đúng là đáng thương hơn đáng trách…
Cạch, chiếc cửa mở ra…
“Cậu Âu, tôi đã vệ sinh xong, cậu có thể ra xem được rồi.”, bác sĩ Phương thông báo.
Âu Trạch Dương nghe thế liền đứng lên đi ra khỏi phòng, để lại Ninh Hân Nghiên và Sầm Tuyết ngồi ở đấy. Hắn đi ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng, cầm con chip nhỏ xíu mà bác sĩ Phương vừa đưa, đôi mắt lạnh lùng vô cùng.
“Đã lấy được con chip ra rồi à?”
Trương Chấn Minh vừa mới đến, vừa bước vào thấy Âu Trạch Dương cầm con chip ấy liền hỏi. Hắn cũng vừa mới nhận được tin rằng Sầm Tuyết thật sự cất giấu bí mật trong con chip cấy vào cơ thể, mà vị trí chính xác hơn chính là nơi bả vai bên phải được nguỵ trang dưới hình xăm hoa hồng lớn kia. Xem ra sự suy đoán của Vưu Thục Ly là đúng rồi.
“Không phải cậu giỏi về vấn đề này lắm sao? Kiểm tra đi.”
Âu Trạch Dương ném con chip qua cho Trương Chấn Minh, hắn liền nhanh tay chụp lấy bắt đầu công việc kiểm tra của mình. Sau một lúc Trương Chấn Minh nhếch môi, đẩy chiếc máy tính trước mặt sang chỗ Âu Trạch Dương, tự tin khẳng định một câu.
“Lần này Hứa Đạt có chạy đằng trời cũng không thể thoát.”