Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 96: Mang thai
Âu Trạch Dương cầm lấy thứ không ổn đó lên xem, đôi môi nhếch lên, sau đó ném nó lại xuống chiếc bàn trà, ra hiệu cho hai người còn lại đi theo mình.
“Là máy nghe lén sao?”, Sầm Khiết Thần nghi ngờ nhìn thứ trong tay Âu Trạch Dương khi nãy.
“Đúng.”, Âu Trạch Dương gật đầu.
“Nhưng nó sao lại nằm trong túi của Sầm Tuyết? Nhìn không giống như của bà ta.”, Trương Chấn Minh khoanh tay trước ngực đưa ra ý kiến của mình. Sầm Tuyết không hề biết bà ta bị bắt đưa đến đây,bỏ máy nghe lén vào làm gì chứ? Bị giữ trong căn phòng đó thì còn có thể nghe được gì?
“Không phải của bà ta, là có người cố tình cài máy nghe lén bên cạnh Sầm Tuyết.”, Âu Trạch Dương liếc mắt nhìn máy nghe lén nằm chổng trơ ở đằng kia hạ giọng nói.
“Có khi nào là Hứa Đạt? Ông ta là khả nghi nhất.”, Trương Chấn Minh đặt nghi vấn.
“Tôi cũng nghĩ giống anh. Trong Hoa Thế không ai dám làm thế cả. Muốn biết mọi chuyện và kiểm soát mọi thứ, có lẽ chỉ có mỗi Hứa Đạt.”, Sầm Khiết Thần gật đầu. Nếu muốn lợi dụng lấy tin mật thao túng Hoa Thế thì chắc chắn người đó đã hành động từ lâu không cần phải để lâu bên cạnh Sầm Tuyết như vậy. Chỉ có một khả năng thôi, đó chính là lẳng lặng kiểm soát, không muốn bỏ lỡ bất cứ thông tin gì và không muốn Sầm Tuyết làm gì sau lưng mình, chỉ có thể là Hứa Đạt.
“Thân máy có dấu vết bị va đập mạnh. Tôi nghĩ bà ta đã làm đổ bể vật gì đó bình thường là nơi đặt máy nghe lén này nên khi thu dọn bà ta đã vô tình bỏ nó vào trong túi.”, Trương Chấn Minh đi đến gần quan sát kĩ lại máy nghe lén đó rồi nói.
“Muốn biết có phải Hứa Đạt hay không thì cũng dễ thôi. Hơn nữa tôi còn muốn lợi dụng chiếc máy này để có thể lấy được thông tin mà tôi muốn.”, Âu Trạch Dương nhìn chiếc máy nghe lén hồi lâu, kế hoạch đã có sẵn rồi, bây giờ chỉ cần có thời điểm thích hợp thì sẽ hành động thôi.
Nhưng câu nói vừa dứt thì đột nhiên trong phòng ngủ vang lên tiếng đổ bể rất lớn, sau đó còn nghe có cả tiếng la lớn của Ninh Hân Nghiên.
“Aaaaaaa”
“Là Ninh Hân Nghiên.”, Trương Chấn Minh nói.
Âu Trạch Dương nghe thế liền không suy nghĩ vội vàng lao vào căn phòng ở hầm rượu, theo sau là Trương Chấn Minh và Sầm Khiết Thần. Cửa vừa mở, một cảnh tượng đã đập vào mắt họ. Sầm Tuyết đã tỉnh, bà ta đang ngồi trên giường, đôi mắt đầy giận dữ hướng về Sầm Uyển Đồng và Ninh Hân Nghiên. Còn phía bên đây Sầm Uyển Đồng đang lo lắng chạy đến bên cạnh Ninh Hân Nghiên, không ngừng gọi tên cô, lay cô dậy. Nhìn đống đổ bể dưới sàn, Ninh Hân Nghiên lại nằm bất tỉnh ở đấy, trên trán còn có vết thương đang chảy máu, Âu Trạch Dương nhanh chóng đi đến bế Ninh Hân Nghiên lên, đôi mắt đầy lạnh lẽo và u ám nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường kia, nói.
“Nếu cô ấy có chuyện gì tôi chắc chắn bà vĩnh viễn không thể bước chân ra khỏi đây. Nghe rõ chứ?”
Rồi Âu Trạch Dương xoay lưng nhanh chóng bước đi, hắn phải đưa cô vào viện. Chết tiệt, bà ta đã làm gì cô thế này. Nhìn thân hình bé nhỏ trong tay đang ngất đi, trên trán còn đang chảy máu, hắn đau lòng vô cùng. Hắn thề, nếu cô có chuyện gì hắn sẽ không để cho Sầm Tuyết được sống yên. Trương Chấn Minh cũng vội vàng đi theo sau, trước khi đi còn ra hiệu với Sầm Khiết Thần bảo anh ở lại giải quyết đống lộn xộn này.
Sầm Khiết Thần đi đến đỡ Sầm Uyển Đồng đứng lên, xót xa nhìn cô gái của mình sợ hãi đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Tay cô cũng bị thương rồi, có lẽ là do chiếc ly bị bể xước vào tay cô. Mặc kệ Sầm Tuyết, Sầm Khiết Thần dìu Sầm Uyển Đồng ra ngoài, khoá cửa lại để bà ta ở lại một mình trong đó.
“Có đau lắm không?”, Sầm Khiết Thần cầm lấy hộp sơ cứu, lấy chút bông gòn thấm máu cho cô, lo lắng hỏi.
Sầm Uyển Đồng lắc đầu.
“Có chuyện gì vậy?”, Sầm Khiết Thần ngước mắt nhìn cô, hỏi.
“Cô vừa mới tỉnh dậy, em định đưa ly nước cho cô nhưng không ngờ cô đẩy em ra, em không giữ được thăng bằng ngã trúng vào Ninh Hân Nghiên làm cô ấy ngã, trán cũng va vào góc bàn, còn ngất xỉu. Cô ấy sẽ không sao chứ?”, Sầm Uyển Đồng không nghĩ sẽ lớn chuyện như vậy. Nếu Ninh Hân Nghiên có chuyện gì, cô sẽ không thể an lòng được.
“Không sao đâu, cô ấy sẽ ổn thôi. Một lát anh sẽ gọi cho Trương Chấn Minh hỏi tình trạng cô ấy giúp em.”, Sầm Khiết Thần vừa nói vừa dán băng keo cá nhân lên chỗ vết thương của Sầm Uyển Đồng rồi nắm lấy tay cô nhẹ giọng trấn an…
Bệnh viện…
Sau khi được bác sĩ chăm sóc băng vết thương lại thì Ninh Hân Nghiên cũng đã ổn, tuy nhiên cô vẫn còn chưa tỉnh lại. Tuy bác sĩ nói chỉ chấn thương phần mềm không có vấn đề gì nhưng Âu Trạch Dương vẫn là không an tâm, từ nãy đến giờ cứ ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, nắm lấy tay cô, xót xa nhìn cô gái của mình trong bộ đồ bệnh nhân, trên trán có miếng băng vết thương nằm ngủ trên chiếc giường bệnh trắng tinh. Âu Trạch Dương đưa tay xoa nhẹ đầu Ninh Hân Nghiên, nhớ lại cảnh tượng khi nãy thấy cô nằm xỉu trên sàn, trái tim hắn như ngừng đập vậy, hắn sợ vô cùng. Hắn sợ cô có chuyện, càng sợ sẽ mất đi cô.
“Cô ấy sẽ ổn thôi.”, Trương Chấn Minh đứng ở cuối giường khẽ nói.
“Phải, Ninh Hân Nghiên cô ấy rất mạnh mẽ, chút thương tích này cô ấy sẽ vượt qua được.”, Âu Trạch Dương tự trấn an bản thân mình.
Trương Chấn Minh nhìn người bạn thân của mình như vậy cũng không an tâm rời đi, hắn ngồi xuống ghế chờ đợi vậy. Được một lúc hắn đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng lại dừng lại ở phía cửa ra vào. Trên ô cửa kính trong suốt tự dưng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Nhíu mày đứng lên, hắn mở cửa chạy theo người đó. Cuối cùng hắn cũng đã bắt kịp rồi. Nắm lấy tay người đó kéo lại, Trương Chấn Minh khó hiểu hỏi.
“Thục Ly, em làm gì ở đây?”
Rồi hắn nhìn gương mặt có vẻ mệt mỏi của cô, lại còn thấy một tờ giấy trong tay cô, có cả dấu ấn của bác sĩ bệnh viện này, cô không khoẻ trong người hay sao?
“Em…”, Vưu Thục Ly nhất thời giật cả mình, khó nói nên lời.
“Không phải em nói hôm nay có việc bận nên không thể đến biệt thự mà, cuối cùng em lại ở bệnh viện. Còn tờ giấy đó nữa, là thế nào? Em không khoẻ chỗ nào?”, Trương Chấn Minh nói rồi đi đến sát lại chỗ Vưu Thục Ly, lo lắng đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng còn cầm cả tờ giấy trong tay cô lên xem nhưng hắn chẳng hiểu gì, chỉ là tờ giấy xét nghiệm gì đó, toàn ghi mấy chỉ số khó hiểu mà thôi.
“Em thấy không khoẻ trong người nên đến khám thôi. Giờ thì khá hơn rồi. Nhưng mà sao anh lại ở đây?”, lần này là đến lượt Vưu Thục Ly hỏi chuyện Trương Chấn Minh.
“Sầm Tuyết làm Hân Nghiên ngã va đầu vào bàn bất tỉnh, cô ấy và Âu Trạch Dương đang ở trong phòng bệnh.”, Trương Chấn Minh đáp lời, đưa mắt hướng về căn phòng bệnh sau lưng mình.
“Sao? Ninh Hân Nghiên cậu ấy bị thương à?”
Vưu Thục Ly không khỏi lo lắng nắm tay Trương Chấn Minh kéo hắn đi ngược về phòng bệnh. Cửa phòng vừa mở, cô vội đi vào xem cô bạn thân ra sao rồi. Nhưng có lẽ bây giờ đã khác với lời Trương Chấn Minh nói. Vưu Thục Ly đã thấy Ninh Hân Nghiên tỉnh lại, ngồi tựa vào thành giường nói chuyện với Âu Trạch Dương. Vưu Thục Ly mỉm cười an tâm, không sao thì tốt rồi.
“Thục Ly, sao cậu lại ở đây?”, Ninh Hân Nghiên bất ngờ nhướn người về phía trước nhìn cô bạn thân hỏi.
“Tớ đi khám bệnh, tớ không khoẻ trong người.”, Vưu Thục Ly vừa nói vừa đi đến kéo ghế bên cạnh giường bệnh Ninh Hân Nghiên ngồi xuống, không những thế còn hỏi thăm ngược lại cô bạn thân.
“Tớ vừa nghe Chấn Minh nói, cậu không sao chứ?”, cô đưa tay lên chỗ vết thương của Ninh Hân Nghiên, vẻ mặt không khỏi lo lắng.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi mà.”, Ninh Hân Nghiên cười, cô đã thật sự ổn rồi. Đáng lẽ cú va đó không mạnh đến nỗi làm cô ngất đi, nhưng chính cô cũng không biết tại sao mình lại ngất đi như thế, còn có cảm giác dạo này mệt mỏi trong người, có lẽ cô ăn uống không đầy đủ nên mới thành ra như vậy.
Cốc..cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó vị bác sĩ khi nãy băng vết thương giúp Ninh Hân Nghiên đi vào, trên tay là bệnh án của cô. Vẻ mặt ông trông có vẻ rất tốt có lẽ không có vấn đề gì đáng lo ngại cả. Nhưng mọi thứ đều thay đổi cho đến khi vị bác sĩ cất lời, giọng nói thấp hẳn, hình như ông sắp nói điều gì đó rất quan trọng thì phải.
“Cậu Âu, cô Ninh, đã có kết quả kiểm tra sức khoẻ của cô Ninh rồi.”, vị bác sĩ nói.
“Chẳng lẽ cô ấy có vấn đề gì sao?”, Âu Trạch Dương cũng nhận ra được sự nặng nề trong lời nói của vị bác sĩ đứng tuổi này.
“Cô Ninh, cô đã trễ kì kinh nguyệt bao lâu rồi?”
“Bác sĩ nói tôi mới nhớ, dạo gần đây có nhiều việc xảy ra nên tôi quên để ý. Tôi đã trễ cũng khá lâu, tôi cũng không nhớ rõ. Liệu có vấn đề gì không bác sĩ?”, Ninh Hân Nghiên cũng thấp thỏm không yên.
“Theo như xét nghiệm cho thấy, cô Ninh, cô đã có thai được hai tháng rồi. Chúc mừng cô.”, vị bác sĩ kia từ tốn thông báo thông tin ngỡ ngàng này.
Cả căn phòng dường như chìm vào yên tĩnh, chẳng ai nói lời nào, ai nấy đều bất ngờ trước những lời nói của vị bác sĩ kia. Có thai sao? Được hai tháng rồi? Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương đưa mắt nhìn nhau, họ không nghe lầm chứ? Về Âu Trạch Dương, hắn thật sự không phải nghe nhầm đúng không? Vị bác sĩ ấy nói Ninh Hân Nghiên đã có thai rồi, là con của hắn, đứa con mà hắn chờ đợi bấy nhiêu lâu nay. Ninh Hân Nghiên đã vượt qua ám ảnh đó, chấp nhận mang thai rồi sao? Tự dưng trong lòng hắn dâng lên cảm xúc khó tả, vừa bất ngờ vừa xúc động, lại không thiếu đi sự hạnh phúc vô cùng. Còn về Ninh Hân Nghiên, sau nhiều lần cô đấu tranh thì cô đã quyết định dừng dùng thuốc, cô thật sự muốn mang thai, mang thai đứa con là kết tinh từ tình yêu của cô và hắn. Cảm xúc vỡ oà cùng bất ngờ, Ninh Hân Nghiên vô thức đặt tay chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của mình, nơi đây đã xuất hiện một sinh linh bé nhỏ rồi…
“Nhưng tôi cũng phải dặn dò cô rằng trong thời kì đầu mang thai là rất nguy hiểm, cô phải hết sức cẩn thận. Và cậu Âu cũng nhớ tẩm bổ cho cô Ninh nữa, thể trạng cô ấy khá ốm sẽ rất vất vả trong thời gian thai kì đấy. Một lần nữa xin chúc mừng hai người.”, vị bác sĩ mỉm cười nhìn cặp đôi trước mặt hạnh phúc ôm chầm lấy nhau. Làm bác sĩ bao nhiêu năm nay ông đã thấy nhiều cảnh tượng nhiều cảm xúc này, cảm giác có con, cảm giác hạnh phúc của một gia đình hoàn chỉnh thật sự khiến người khác xúc động và vui lây hơn bao giờ hết.
Vưu Thục Ly nhìn cô bạn thân hạnh phúc như thế cũng không còn gì mãn nguyện hơn, nghẹn ngào nhìn Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương ôm lấy nhau, thật hạnh phúc. Nhưng trong lúc ấy đột nhiên cô lại có cảm giác có ai đó giật lấy thứ gì trong tay mình. Vưu Thục Ly ngơ ngác nhìn Trương Chấn Minh cầm lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay cô đưa cho vị bác sĩ đó để hỏi han về tình hình sức khoẻ của cô.
“Bác sĩ, phiền ông một lát. Bạn gái tôi vừa xét nghiệm xong nhưng chúng tôi không hiểu mấy chỉ số này là gì. Ông xem thử cô ấy có vấn đề gì không? Dạo này cô ấy hay mệt mỏi, mặt xanh xao lắm.”
Vị bác sĩ ấy cầm tờ giấy xét nghiệm lên xem. Một loạt các thông số hiện lên trước mắt ông, trong ánh mắt ấy dường như ánh lên một sự mừng rỡ nào khác nữa vậy.
“Phòng xét nghiệm dặn dò cô đến đâu để được khám chi tiết hơn?”, vị bác sĩ đưa mắt nhìn Vưu Thục Ly hỏi.
“Cô điều dưỡng bảo tôi lên lầu 3 phòng 302 để được biết rõ hơn. Tôi định đi đến đó nhưng đột xuất gặp bạn tôi ở đây cho nên là… Bác sĩ, tôi có vấn đề gì sao?”, tự dưng trong lòng Vưu Thục Ly dâng lên sự bất an, sao bác sĩ lại hỏi cô như thế? Không lẽ cô mắc bệnh gì sao?
“Lầu 3 bệnh viện chúng tôi là khoa sản. Chúc mừng cô, cô cũng đã có thai rồi.”, vị bác sĩ mỉm cười lần nữa. Cái này gọi là song hỷ sao?
“Hơn nữa có vẻ như cô và cô Ninh đều có thời gian thai kì gần nhau, 2 tháng rồi.”, vị bác sĩ thông báo lần cuối rồi vỗ vỗ lên vai Trương Chấn Minh sau đó thì rời đi.
Vưu Thục Ly ngơ ngác ngồi ở đấy, mang thai sao? Cô và hắn từ lúc đó đến giờ chỉ có một đêm duy nhất, chính là đêm hắn bị bệnh và cô đến thăm. Không phải chứ? Người ta nói có thai phần trăm đậu thai là khá thấp, có nhiều cặp đôi phải cố đến mấy năm mới được. Mà cô và hắn chỉ có một đêm duy nhất là “dính” rồi sao? Không hên đến vậy chứ?
Còn Trương Chấn Minh vui không gì bằng vội chạy đếm ôm chầm lấy Vưu Thục Ly, ngọt ngào hôn lên môi cô, bây giờ hắn đã hiểu được cảm giác hạnh phúc đến vỡ oà của Âu Trạch Dương khi nãy khi nghe tin được lên chức ba. Lâng lâng và bay bổng, hắn thật sự không tin đây là sự thật, hắn cũng mạnh đấy chứ, một phát ăn ngay. Có bé con trong bụng hậu thuẫn, Vưu Thục Ly cả đời này không thoát khỏi hắn rồi.
Nhưng được một lúc hình như “hai ông bố trẻ tương lai” chợt nhớ ra điều gì đấy liền nghiêm mặt thấp giọng cùng nói với hai cô gái trước mặt mình.
“Hân Nghiên, em không thể tiếp tục tham gia việc này nữa.”
“Đúng vậy Thục Ly, bây giờ em và con là quan trọng nhất. Anh không thể để mẹ con em nguy hiểm và vất vả được.”, Trương Chấn Minh gật đầu đồng tình.
Nhưng Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly khẽ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh lắc đầu.
“Không được.”
“Em vẫn phải tham gia, em phải tìm ra sự thật.”, Ninh Hân Nghiên kiên định nói.
“Em không thể để Tiểu Nghiên một mình, em phải bên cạnh cậu ấy.”, Vưu Thục Ly cũng không khác là mấy.
“Nhưng mà…”, hai người đàn ông đồng thanh định phản đối nhưng không ngờ lại bị hai cô gái cắt ngang không cho cơ hội phản kháng.
“Em sẽ cẩn thận, em thật sự muốn tìm ra sự thật. Có được không?”, Ninh Hân Nghiên khẽ nói, đôi mắt nhìn chăm chú Âu Trạch Dương làm hắn khó mà chối từ.
Nhưng hình như cặp bên này lại có vẻ không được “nhẹ nhàng” như thế.
“Nếu anh không chịu, em sẽ…”, rồi Vưu Thục Ly đưa tay lên chiếc bụng của mình, mỉm cười nhìn Trương Chấn Minh.
“Được, đồng ý.”
Hai người đàn ông này trên thương trường hay ngoài xã hội đều không hạ mình trước bất kì ai, ai ai cũng phải khép nép run sợ. Nhưng giờ đây thì sao? Lại cúi đầu trước hai người phụ nữ quan trọng nhất đời họ. Dù không muốn cũng phải gật đầu đồng ý vì lúc trước chỉ có hai người này là đủ mệt rồi, bây giờ lại thêm cả bé con trong bụng, hai người họ thật không dám liều lĩnh. Trương Chấn Minh và Âu Trạch Dương đưa mắt nhìn nhau, ngán ngẩm lắc đầu, quyền lực bây giờ đã vào tay Vưu Thục Ly và Ninh Hân Nghiên cả rồi, ý vợ là ý trời mà…