Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 82: Quyết tâm tìm ra hung thủ


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 82: Quyết tâm tìm ra hung thủ

Cạch…

Ninh Hân Nghiên từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ khoác hờ áo choàng tắm, cô đưa tay cầm lấy chiếc khăn bông lau cho khô mái tóc ướt của mình. Đóng cửa lại, cô vừa đi vừa lau, vừa nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn này. Chợt nhận ra không thấy người mình cần tìm, cô vội để khăn xuống giường tiến nhanh về phía trước xem hắn có ở ngoài phòng khách hay không? Khi Ninh Hân Nghiên vừa ra đến nơi đã thấy Âu Trạch Dương mặc quần áo xong xuôi, lấy điện thoại cho vào túi rồi cất bước đi. Toàn bộ quá trình hắn không quay lại nhìn Ninh Hân Nghiên dù chỉ một lần. Âu Trạch Dương cất bước đi được hai bước, đột nhiên Ninh Hân Nghiên chạy đến ôm chầm lấy hắn từ phía sau, cả gương mặt nhỏ xinh đẹp tựa vào lưng hắn, mạnh mẽ ôm chặt lấy. Âu Trạch Dương có đôi chút bất ngờ trước hành động này của cô, đứng yên đấy một lúc sau đó mới đưa đôi bàn tay to lên, chầm chậm tháo tay cô ra khỏi người hắn. Biết hắn định làm gì, cô không những không buông mà còn siết chặt hơn, không ngừng lắc đầu.

“Đừng đi.”, Ninh Hân Nghiên mở lời.

“Chuyện tối qua, là lỗi của tôi…”, Âu Trạch Dương trầm thấp lên tiếng. Hắn nhớ lại tối hôm qua giữa hắn và cô đã xảy ra chuyện gì. Chợt nhớ đến hình ảnh lọ thuốc tránh thai kia, lòng hắn chợt thắt lại. Chỉ trách hắn không thể kiềm chế được bản thân, cũng là vì hắn còn yêu cô. Nếu không đã không có chuyện gì xảy ra rồi.

“Không phải lỗi của anh, là em tự nguyện.”, Ninh Hân Nghiên nói.

“Em bị người ta chơi thuốc, tôi sẽ cho người điều tra việc này. Cho nên đừng lo lắng quá.”, Âu Trạch Dương ảm đạm nói. Một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu hắn. Hắn cười nhạo bản thân, nếu Ninh Hân Nghiên không bị người ta hãm hại liệu cô có đồng ý cùng hắn làm chuyện đó trong khi trước kia mỗi lần hai người thân mật cô đều có ý tránh né?


“Dù em bị chơi thuốc nhưng lúc đó em hoàn toàn nhận thức được người cùng em chính là anh. Khi thấy người trước đó đè lên mình là Khương Điềm, em đã cố gắng đẩy ông ta ra. Nhưng ngược lại là anh, em…em thật lòng tự nguyện.”, biết Âu Trạch Dương đang hiểu lầm cô vì thuốc mà xảy ra quan hệ với hắn nên Ninh Hân Nghiên muốn giải thích cho hắn hiểu. Cô vì yêu hắn nên mới chấp nhận, nếu không cô đã đẩy hắn ra như đã làm với Khương Điềm rồi.

“Ninh Hân Nghiên…”

“Em biết, em biết lúc trước là em sai khi dùng thuốc tránh thai, em đã làm anh đau lòng, đó là lỗi của em. Nhưng bây giờ em nhận ra rồi, người em yêu anh là anh, người em muốn ở cạnh cũng là anh. Là do em cố chấp, ngốc ngếch mới làm anh tổn thương, em xin lỗi…”, Ninh Hân Nghiên rơi nước mắt. Nghĩ lại những chuyện cô đã làm với Âu Trạch Dương, cô thấy bản thân mình quá nhẫn tâm, ích kỉ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà không đoái hoài đến cảm giác của Âu Trạch Dương. Bây giờ mọi chuyện đã rõ, cô muốn chuộc lỗi, cô muốn bên cạnh hắn, cô không thể mất hắn được.

“Năm em mười tuổi, mẹ em có thai, em sắp được lên chức chị gái. Em rất vui, nghĩ đến ngày em có người chơi chung, cùng quan tâm yêu thương nhau, em mong chờ lắm. Em còn cùng ba mẹ trang trí căn phòng mới cho đứa em này, đếm từng ngày chờ nó chào đời. Nhưng gần đến ngày sinh, mẹ em gặp tai nạn. Trong lúc sinh tử, bác sĩ nói chỉ có thể chọn một trong hai. Đứng trước lựa chọn này, ba em đã quyết định chọn mẹ, còn mẹ em nhất quyết phải cứu lấy đứa con trong bụng. Phụ nữ sinh con như đi một vòng qua quỷ môn quan, đau đớn và nguy hiểm, nhìn mẹ một thân đầy máu cố gắng bảo vệ đứa con trong bụng còn xém chút mất đi mạng sống, kể từ ngày đó kí ức đầy ám ảnh ấy cứ đeo bám lấy em, dần dần em cảm thấy sợ hãi với việc trở thành một người mẹ. Em không phải sợ bản thân xảy ra chuyện, em chỉ sợ nếu em có chuyện gì, con em phải làm sao? Ai có thể chăm sóc cho nó đây? Nghĩ đến việc này, em không dám nghĩ đến việc mang thai, càng không dám nghĩ mình có đủ khả năng để đảm đương chức vị thiêng liêng ấy được không? Em rất sợ, vì vậy em mới dùng thuốc, em thật sự chưa sẵn sàng để mang thai…”, Ninh Hân Nghiên vừa nói vừa nhớ đến cảnh tượng mẹ cô người đầy máu được chuyển vào bệnh viện, khi bác sĩ nói chỉ được chọn một trong hai, ba mẹ cô đã đau đớn đến mức nào. Khi mẹ chuyển phòng ra ngoài, nhìn gương mặt mẹ cô trắng bệch, không còn sức sống, ngày ngày đau khổ khi nghĩ đến đứa con không kịp chào đời, cô ám ảnh vô cùng. Đã nhiều năm trôi qua, kí ức đó và cả đêm ba mẹ cô bị sát hại, cô vẫn không thể nào quên, ngày ngày bám lấy cô, ngày ngày dằn vặt cô…

Âu Trạch Dương nghe đến đây mới thật sự hiểu thấu lý do Ninh Hân Nghiên sử dụng thuốc tránh thai. Tháo tay cô ra, hắn xoay lại nhìn cô, hai tay hắn đặt lên đôi vai gầy của cô, đau xót nhìn Ninh Hân Nghiên kể lại kí ức đau đớn ấy trong nước mắt, cảm xúc của hắn lúc này khó mà diễn tả được.


“Tại sao khi ấy em lại không nói cho anh biết?”

“Em không biết phải nói như thế nào để anh hiểu. Hơn nữa, hơn nữa khi ấy em vẫn còn khúc mắc không thể giải toả, vì thế em không thể nói lý do còn lại của việc em không muốn mang thai…”, Ninh Hân Nghiên cúi mặt, khóc nấc lên.

“Ninh Hân Nghiên, em không tin tưởng anh sao?”, Âu Trạch Dương đau lòng hỏi cô.

“Em không phải không tin tưởng anh mà là em không biết phải đối mặt thế nào, cũng không muốn anh biết chuyện đó.”

Âu Trạch Dương nắm tay Ninh Hân Nghiên ngồi xuống chiếc ghế sofa trong lòng, đưa bàn tay to lớn vuốt lọn tóc còn vương trên trán của cô sang một bên, hắn đặt tay lên đôi má của cô, nhẹ nhàng xoa vài cái, từ từ an ủi cô.


“Giữa hai người yêu nhau thì phải có sự tin tưởng tuyệt đối và thành thật. Nếu có gì chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, anh không muốn em một mình đối mặt. Vì vậy nói cho anh nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, cuối cùng ẩn sau Ninh Hân Nghiên tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối là gì, tại sao cô lại che giấu hắn? Âu Trạch Dương thật sự muốn làm sáng tỏ mọi chuyện.

“Sáu năm trước, em bỏ anh mà đi không nói một lời, còn lạnh lùng chia tay anh là vì ba của anh đã lấy công ty của ba em ra làm điều kiện. Khi ấy Gia Phú xảy ra vấn đề, vì muốn giúp ba trả nợ, em đã đồng ý yêu cầu của ba anh là rời xa anh. Xin lỗi anh, dù rất yêu anh nhưng em không thể ngoảnh mặt làm ngơ để ba em có chuyện được. Gia Phú là tâm huyết của ba em, nó không thể sụp đổ…”, Ninh Hân Nghiên nắm chặt lấy tay Âu Trạch Dương, cô đã quyết định nói ra hết sự thật. Hắn nói đúng, hai người yêu nhau không thể có bí mật, cô cũng không muốn giấu hắn nữa. Đây là cách duy nhất hai người có thể hoá giải hiểu lầm quay về bên nhau như trước…

“Ông ấy thật quá đáng.”, Âu Trạch Dương xoay mặt đi chỗ khác, không kiềm được nói ra câu ấy. Hắn tuyệt đối tin tưởng vào lời nói của Ninh Hân Nghiên vì khi Âu Tân Vinh biết hắn có bạn gái liền yêu cầu hắn chia tay. Đối với Âu Tân Vinh, chỉ có duy nhất Sầm Uyển Đồng là có thể trở thành con dâu của Âu gia, tất cả các cô gái kia đều không được.

“Em đang sang Úc. Nhưng chỉ gần hai tháng sau, vào một đêm em gọi điện về thăm ba mẹ thì điều khủng khiếp đã xảy ra. Ba mẹ em bị người khác sát hại, chết trong oan ức…”, Ninh Hân Nghiên đau lòng ngước mặt lên để ngăn cho nước mắt không rơi. Nhưng dù cố đến thế nào, cô cũng không thể ngăn lại giọt lệ bi thương ấy.

“Trong khoảng thời gian đó, em gần như tuyệt vọng, nhiều lần nghĩ đến cái chết. Trước đó em rời đi vì ba của anh, rồi nhiều lần mẹ em kể ba anh lấy Gia Phú ra uy hiếp ba của em. Đỉnh điểm là khi ba mẹ em vừa chết, Gia Phú đã bị ba anh thâu tóm. Em đã từng ôm mối hận suốt sáu năm trời vì nghĩ ba anh chính là hung thủ giết chết ba em…”

“Em nói sao? Ba mẹ em bị người ta sát hại? Còn nghi ngờ cả ba của anh? Hân Nghiên, không phải anh bênh vực cho ông ấy. Nhưng mà trong khoảng thời gian đó, mẹ anh bị bệnh rất nặng phải ra nước ngoài điều trị, cả nửa năm trời ông ấy không làm việc, cũng chẳng để ý chuyện gì, một lòng lo cho mẹ, anh không tin ba anh làm ra chuyện đó.”, chuyện này ngoài sức tưởng tượng của hắn. Chuyện khủng khiếp như vậy mà Ninh Hân Nghiên một mình đối diện suốt ngần ấy năm. Một cô gái như Ninh Hân Nghiên làm sao có thể gánh chịu đây? Càng nghĩ hắn càng thương cô hơn, đau xót vô cùng. Cô gái của hắn rốt cuộc tại sao phải gặp phải chuyện này chứ?


“Em chỉ vừa biết chuyện ấy cách đây không lâu, chính bà của anh đã nói cho em biết. Trong thời gian đó ba anh trao quyền lại cho Thiệu Hùng. Chính ông ta mua Gia Phú rồi bán lại cho người khác, em đã biết ba anh không dính líu đến việc này. Trạch Dương, em xin lỗi. Vì nghĩ ba anh là hung thủ giết ba mẹ em nên em lạnh lùng với anh, giữ khoảng cách với anh, lại không muốn có thai vì sợ con mình sẽ gọi hung thủ là ông nội. Em xin lỗi…”, Ninh Hân Nghiên khóc nấc lên. Nếu Thái lão phu nhân không nói chuyện này, có lẽ cả đời này cô sẽ hối hận vì đã đối xử tệ với Âu Trạch Dương, đổ oan cho người vô tội.

Âu Trạch Dương tiến đến ôm lấy Ninh Hân Nghiên, mặc cho cô khóc trong lòng hắn, hắn chỉ im lặng ở bên cạnh cô. Có lẽ cô đã chịu đựng quá lâu, cũng có thể là cô không thể chịu đựng được nữa, mọi uất ức và đau khổ kìm nén bấy lâu đã đến lúc cần được giải toả. Nếu không hắn sợ người có chuyện tiếp theo sẽ là Ninh Hân Nghiên cô.

“Hân Nghiên, em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Anh nhất định sẽ không để ba mẹ em phải chết oan uổng, anh nhất định sẽ để con người ấy đền tội…”, Âu Trạch Dương trầm ổn nói, đôi mắt là sự kiên quyết tuyệt đối, hắn nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Ninh Hân Nghiên và ba mẹ của cô.

“Trạch Dương, em muốn điều tra việc này. Em muốn chính em sẽ tìm ra hung thủ đứng sau, em muốn tên tàn độc ấy phải trả giá!”, Ninh Hân Nghiên ngước mắt lên, đưa tay lau đi nước mắt. Kể từ bây giờ cô không còn được yếu đuối nữa, có Âu Trạch Dương bên cạnh chắc chắn cô sẽ tìm ra được sự thật, tìm ra hung thủ hại chết ba mẹ cô để ba mẹ cô trên thiên đường có thể an tâm nhắm mắt.

“Được, chúng ta cùng tìm ra sự thật này.”

Âu Trạch Dương chốt lời cuối cùng, đưa bàn tay to lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Sự ấm áp từ bàn tay hắn chính là động lực to lớn cho Ninh Hân Nghiên càng thêm vững bước trên con đường đầy gian truân này. Ba mẹ cô đã đợi sáu năm rồi, cô sẽ không để họ phải chờ lâu nữa đâu. Ba, mẹ, con nhất định sẽ bắt tên hung thủ đền tội an ủi linh hồn của hai người, hãy tin ở con…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.