Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 78: Sự thật đằng sau
“Soledad
It”s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory lives on
Why did you leave me
Soledad…”
Ninh Hân Nghiên ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, hai tai đeo tai phone một mình đắm chìm vào cảm xúc của bản thân. Một bài hát cô đã thích từ rất lâu, ngày ấy khi nghe chỉ thấy chỉ cảm thấy lời bài hát rất hay. Đến hôm nay cô mới thật sự hiểu rõ ý nghĩa, một bài hát dường như viết riêng cho cô vậy. Kể từ lúc cô xuất viện đến giờ đã hơn một tuần nhưng vẫn chưa có cơ hội để gặp Âu Trạch Dương, dù tìm cách thế nào đều là vô ích. Nhẩm theo lời bài hát, Ninh Hân Nghiên với nỗi muộn phiền nhìn về phía xa xăm, đột nhiên cô nhớ hắn đến lạ. Cô nhớ những gì cô cùng hắn trải qua, kể từ ngày hắn bỏ đi, cuộc sống cô như mất một nửa, trống vắng vô cùng. Ninh Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn trời cao, chẳng lẽ đây là ý trời? Cô và hắn chỉ là có duyên không phận?
“Tiểu Nghiên.”
Một giọng nói từ tốn vang lên. Người đó đã đến bên cạnh Ninh Hân Nghiên đã được một lúc nhưng có lẽ vì cô mải chìm vào suy nghĩ của mình mà chẳng để ý đến xung quanh. Đặt tay lên chiếc vai gầy của Ninh Hân Nghiên, Thái lão phu nhân khẽ gọi cô. Hôm nay bà đến nhà của cháu trai, đứa cháu yêu quý thì chẳng thấy đâu nhưng lại được gặp người nằm ngoài cả sự suy nghĩ của bà. Nhìn Ninh Hân Nghiên mặc một chiếc áo thun trắng cùng quần skinny bó sát, tóc búi cao, gương mặt lại không trang điểm, chỉ có một khả năng duy nhất chính là cô đang sống ở đây, không thể nào một người đến nhà người khác mà mang dép lê, ăn mặc như thế được. Thái lão phu nhân vô cùng bất ngờ.
Ninh Hân Nghiên giật mình xoay đầu, nhìn thấy Thái lão phu nhân liền đứng dậy, chân như chôn cứng ở đây, gương mặt xinh đẹp ngơ ngác nhìn bà, đưa tay lên tháo tai phone ra, cô ấp úng không thể nói nên lời.
“Thái…Thái lão phu nhân…”
Thái lão phu nhân nhìn bộ dạng này của Ninh Hân Nghiên liền bật cười, vẻ mặt đáng yêu này làm bà yêu thích vô cùng. Nắm tay Ninh Hân Nghiên cùng đi vào phòng khách, cô dìu bà ngồi xuống ghế sofa. Đúng lúc này bác Lâm tự tay dâng trà, cúi đầu đầy lễ phép.
“Lão phu nhân, cô Ninh, mời dùng trà.”
Rồi ông lùi về phía sau, đứng ở một góc im lặng đợi sự căn dặn tiếp theo của Thái lão phu nhân.
Thái lão phu nhân cầm tách trà lên thưởng thức, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn Ninh Hân Nghiên ngồi bên cạnh, trong lòng bà đang vui như mở hội, cuối cùng thì suy đoán của bà là đúng. Giữa cháu trai bà và cô gái trước mặt thật sự có mối quan hệ. Ngôi nhà này là chính tay Âu Trạch Dương thiết kế xây trên mảnh đất mà mẹ hắn cho hắn, từng thứ đồ đạc trong nhà cũng chính tay hắn lựa chọn cẩn thận, phải nói là Âu Trạch Dương rất yêu quý ngôi nhà này. Từ trước đến giờ ngoài bà, Âu Tân Vinh thì chẳng có ai có thể bước vào căn nhà nhà. Giờ đây lại xuất hiện một người khác, lại là một cô gái, dù bà không muốn suy diễn nhưng sự thật cháu trai bà có lẽ đã yêu và hoàn toàn nghiêm túc với cô gái này.
“Thái lão phu nhân, chuyện là…”, Ninh Hân Nghiên không nghĩ sẽ gặp bà của Âu Trạch Dương tại chính căn nhà này. Việc cô sống cùng hắn chưa bao giờ bị lộ ra bên ngoài, liệu Thái lão phu nhân có không hài lòng khi cô xuất hiện ở đây?
“Ta hiểu, con không cần phải lo.”, Thái lão phu nhân vỗ tay lên mu bàn tay Ninh Hân Nghiên, an ủi.
“Dạ?”
“Con và cháu trai của ta, không đơn giản chỉ là cấp trên và cấp dưới. Nếu không nó đã không để con sống ở đây rồi.”, Thái lão phu nhân đã trải qua hơn 2/3 đời người, vì vậy mà bà có cái nhìn đầy tinh ý trong chuyện này.
“Thái lão phu nhân, xin bà đừng hiểu lầm. Không phải con muốn kiếm chát gì đâu ạ, con…”, Ninh Hân Nghiên càng nói càng rối, cuối cùng không biết mình nên nói cái gì đây.
“Ta rất yêu quý con, từ lần đầu gặp mặt. Nếu thật sự con và cháu trai ta có tình cảm, ta vô cùng ủng hộ.”, Thái lão phu nhân cười hiền từ nhìn cô. Bà đã từng nghĩ sẽ hay biết bao nếu cô làm cháu dâu của bà, nhưng không ngờ chuyện này có thể trở thành sự thật.
“Con cũng muốn nhưng mà…”, Ninh Hân Nghiên cúi đầu, giọng nói ngày càng nhỏ lại. Thái lão phu nhân thấy cô sống ở đây nghĩ rằng cô và hắn có tình cảm. Phải, là cô yêu hắn. Nhưng việc ở đây thì khó nói nên được điều gì. Từ lúc hắn bỏ đi, hắn không nói sẽ đuổi cô ra khỏi đây, cô cũng không biết vì sao mình vẫn ở lại. Liệu hắn thật sự vô tâm như hắn đã nói chuyện của cô đã không còn gì để hắn phải bận tâm hay là giữa hai người vẫn còn cơ hội, hắn không đuổi cô khỏi đây vì có thể sau một khoảng thời gian trôi qua, mọi thứ dần nguôi ngoai, hai người lại có thể sống vui vẻ cùng nhau như xưa? Ninh Hân Nghiên cười chua xót, ngay chính bản thân cô cũng không có câu trả lời…
“Trạch Dương là vậy đấy, ngoài lạnh trong nóng lại hết lòng vì người nó yêu thương. Nhìn nó vậy thôi chứ nó dễ dỗ lắm, cố gắng một chút là được, bà đã trải qua nhiều lần rồi nên bà biết, nó không để bụng đâu.”, Thái lão phu nhân cười nói, tay nâng tách trà lên nhấp thêm một ngụm. Nhìn gương mặt buồn hiu của Ninh Hân Nghiên thì bà cũng biết giữa cô và cháu trai bà có tranh cãi rồi. Cháu trai bà tuy cứng đầu, tỏ vẻ lạnh lùng vậy thôi nhưng thật ra là một người rất ấm áp, yêu thương và quan tâm đến người hắn yêu. Có yêu có thương thì mới có giận nhau chứ. Đó là quy luật vốn dĩ của tình yêu rồi. Ninh Hân Nghiên là một cô gái thông minh, chắc chắn cô sẽ hiểu những lời mà bà vừa nói.
Ninh Hân Nghiên gật nhẹ đầu, vô tình ánh mắt lướt qua những thứ mà Thái lão phu nhân vừa mang đến còn đặt trên bàn. Nhang thơm, đèn cầy, trái cây… Tất cả không phải dành cho….? Cô khó hiểu xoay sang hỏi Thái lão phu nhân.
“Thái lão phu nhân…”
“Gọi ta là bà nội đi. Ta thích nghe con gọi vậy hơn.”, Thái lão phu nhân đặt tách trà xuống bàn, chăm chú lắng nghe cô.
“Bà nội, những thứ này…?”, Ninh Hân Nghiên đánh mắt sang những thứ trên bàn, ngại ngùng hỏi.
“Ngày mai là ngày giỗ của mẹ Trạch Dương. Mọi năm đều vậy, bà sẽ mang nhang, đèn cầy và trái cây sang. Sáng ngày hôm sau Trạch Dương sẽ đến sớm nhất dọn dẹp mồ mã, dâng đèn cùng trái cây, nói chung là sắp xếp ổn thoả đợi bà và ba nó đến thôi. Trạch Dương thương mẹ nó lắm, nó muốn đến sớm dọn dẹp như báo hiếu vậy, rồi vừa làm làm nói chuyện với mẹ như lúc con dâu bà chưa mất.”, Thái lão phu nhân kể mà giọng bà như lạc đi, đôi mắt buồn bã nhìn những vật đã được chuẩn bị sẵn cho ngày giỗ ngày mai. Càng nói bà càng nhớ đến đứa con dâu thảo của mình, vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện, tài giỏi. Chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, con dâu bà ra đi quá sớm, vẫn chưa thể hưởng phúc.
“Mẹ của Âu Trạch Dương mất rồi ạ?”, Ninh Hân Nghiên chợt thấy lòng mình thắt lại, đôi mắt mông lung nhìn về tấm hình gia đình của Âu Trạch Dương treo ở phòng khách. Cô cũng là người con mất đi mẹ, cảm giác này cô hiểu hơn ai hết, đau đớn vô cùng.
“Ừ. Cũng đã sáu năm hơn rồi.”, Thái lão phu nhân cầm khăn giấy lên chậm nước mắt.
Sáu năm? Hai từ này vừa phát ra làm cho Ninh Hân Nghiên ngỡ ngàng. Sao lại trùng hợp vào khoảng thời gian mà cô từ bỏ hắn sang Úc du học vậy?
“Bà còn nhớ ngày ấy đột nhiên Trạch Dương trở về cả người ướt sũng, gương mặt thì tái xanh, thơ thẫn như người mất hồn. Đêm ấy nó còn bị sốt, sáng hôm sau thì trong lúc nó còn mê man nhưng lại liều mình phóng xe chạy đi đâu mất. Đến khi trở về nó không nói không rằng tự nhốt mình vào phòng. Suốt hai tháng trời nó cứ buồn bã như vậy. Không ai biết nó đã xảy ra chuyện gì. Cứ ngỡ mọi việc sẽ dừng lại ở đó. Không ngờ một tháng sau đó mẹ nó cũng qua đời, Trạch Dương như rơi vào khủng hoảng, nhớ lại ngày đó, lòng bà đau xót vô cùng…”, Thái lão phu nhân dù đã chậm nước mắt nhưng cũng không thể ngăn cản dòng lệ rơi. Khoảng thời gian đầy đau đớn và ám ảnh ấy sẽ luôn nằm trong tâm trí bà, có lẽ đến khi xuống mồ bà vẫn chẳng thể nào quên.
Ninh Hân Nghiên bàng hoàng biết được sự thật. Đêm hắn ướt sũng không phải là đêm cô nói chia tay với hắn sao? Vưu Thục Ly cũng từng nói với cô việc Âu Trạch Dương chạy đến sân bay như phát điên tìm cô khắp nơi nhưng đều vô ích. Sự ra đi của cô đã để lại vết thương trong trái tim của hắn. Nhưng tổn thương nối tiếp tổn thương khi mẹ hắn qua đời không lâu sau đó. Cô đã từng nói dù có chuyện gì cô cũng sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn hoạn nạn có nhau. Thế nhưng cô lại là người nuốt lời trước. Cô đã bỏ hắn mà đi, để hắn đối diện một mình với nỗi đau, sao cô lại có thể đành lòng như vậy chứ? Âu Trạch Dương nói đúng, cô thật ích kỷ và nhẫn tâm, cô đã rời bỏ hắn trong lúc hắn cần cô nhất. Trái tim cô quặn đau khi biết điều này. Ninh Hân Nghiên cô cuối cùng đã làm ra điều tồi tệ gì vậy chứ?
“Mẹ anh ấy sao lại mất đột ngột như vậy ạ?”, Ninh Hân Nghiên nghẹn giọng.
“Mẹ nó bị ung thư, đến khi phát hiện đã là giai đoạn cuối rồi. Ngày đó vì để mẹ yên tâm nhắm mắt, Trạch Dương đã đồng ý đính hôn cùng Sầm Uyển Đồng. Nhưng dù có cố gắng thế nào, kiên trì đến đâu, đến cuối cùng cũng không thể thay đổi được số phận.”, Thái lão phu nhân nghẹn ngào lắc đầu, thương xót thay cho số phận cô con dâu ngoan hiền của mình.
Ninh Hân Nghiên càng nghe Thái lão phu nhân nói càng biết được nhiều sự thật hơn nữa. Ngày ấy cô ở Úc đọc được bài báo Âu Trạch Dương đính hôn cùng tiểu thư của Hoa Thế là Sầm Uyển Đồng. Tim cô như chết lặng khi thấy tin tức ấy. Cô nghĩ rằng hắn đã mau chóng thay lòng, cô chỉ vừa bỏ đi không lâu hắn đã vội vàng đính hôn cùng người khác. Đã từng có thời gian cô hận hắn, quyết tâm quên đi hắn vì tin tức ấy. Nhưng đến hôm nay, sự thật hé lộ, cô mới biết rằng mình đã hiểu lầm Âu Trạch Dương, đã làm dơ bẩn đi tình cảm chân thành mà hắn dành cho cô. Cô thật ngu ngốc mà, chẳng tìm hiểu kĩ để vội vàng kết tội hắn, Ninh Hân Nghiên không ngừng dằn vặt bản thân…
“Đến giờ bác trai vẫn chưa tái hôn, có lẽ rất bác ấy rất yêu bác gái…”, dù nghi ngờ Âu Tân Vinh liên quan đến cái chết của ba mẹ nhưng Ninh Hân Nghiên vẫn thừa nhận ông là một người chồng chung thuỷ, yêu thương vợ mình. Sáu năm gà trống nuôi con, với thế lực và tiền tài của ông ta, ông ta có thể cưới thêm bà vợ khác. Nhưng không, ông ấy vẫn sống một mình, một lòng một dạ với người vợ quá cố.
“Suốt nửa năm trời từ lúc con trai bà đưa con dâu sang Mĩ chữa trị đến khi mất, Âu Tân Vinh nó chẳng màng điều gì. Công việc thì bỏ bê giao cho người khác quản lý, dành hết thời gian và sức lực chăm sóc cho con dâu. Có lẽ Âu Trạch Dương nó được hưởng đức tính này từ ba của nó.”
“Bà nói sao ạ? Bác trai giao cho người khác quản lý công việc ở tập đoàn suốt nửa năm trời?”, Ninh Hân Nghiên nhận ra điều gì đó không ổn ở đây. Từ lúc Âu Tân Vinh yêu cầu cô rời xa Âu Trạch Dương cho đến khi công ty ba cô bị ông ta nuốt chửng và ba mẹ cô bị hại chết cũng vừa khít khoảng thời gian nửa năm. Nhưng Thái lão phu nhân lại nói có người thay Âu Tân Vinh quản lý công việc, hơn nữa ông ta lại đang dồn tâm sức chăm sóc cho vợ, vậy thì chẳng lẽ những chuyện đó không hề liên quan đến ông ta?
“Ừ, giao cho cánh tay phải đắc lực của con trai bác. Nhưng không ngờ nó lại lợi dụng lúc đó mà làm loạn…”, Thái lão phu nhân lắc đầu buồn phiền.
Thái lão phu nhân hết lòng đối tốt với Ninh Hân Nghiên. Nếu thật sự có chuyện Âu Tân Vinh hại chết cha mẹ cô thì chỉ có mỗi ông ta biết, nếu Thái lão phu nhân có biết đi chăng nữa cũng không thể nào đối tốt với cô như vậy, càng không thể ủng hộ cô tiến tới với Âu Trạch Dương, dù cho diễn kịch cũng phải có sơ hở. Vậy theo suy nghĩ của cô bà không hề biết gì về chuyện này cho nên bà không có lý do gì để nói dối cả, có nghĩa là chuyện công ty và cái chết ba mẹ cô thật sự không liên quan đến Âu Tân Vinh? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua cô đã hiểu lầm, đã hận sai người rồi sao?
“Bà nội, bà có biết đến công ty Gia Phú không ạ?”, Ninh Hân Nghiên ngày càng nhận ra những điều còn ẩn chứa sâu bên trong, cô nhất định phải tìm hiểu cho kĩ mới được.
Thái lão phu nhân suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng gật đầu đáp lời.
“Có, bà có biết. Để bà nhớ lại xem… Đúng rồi, khi tên Thiệu Hùng ấy bị phanh phui lạm dụng chức quyền thụt két đã vỡ lở ra chuyện cậu ta lặng lẽ thâu tóm công ty Gia Phú bán lại cho một người khác. Toàn bộ số tiền cậu ta thu được sau vụ làm ăn đấy vô cùng lớn cộng với việc thụt két chứng tỏ cậu ta đã tham lam đến mức nào. Có lẽ vì vậy nên mới bị quả báo khiến bản thân không còn con đường sống.”, càng nói Thái lão phu nhân càng buồn bực, tức giận thay cho Âu Tân Vinh. Ngày ấy con trai bà tin tưởng giao quyền cho Thiệu Hùng như thế nhưng không ngờ cậu ta giở trò đâm sau lưng để kiếm lợi như thế, thật khiến người ta phẫn nộ.
Ninh Hân Nghiên bây giờ như người mất hồn sau khi nghe những gì Thái lão phu nhân nói. Có lẽ đây mới là sự thật cô cần tìm kiếm trong ngần ấy năm qua. Thì ra cô đã hiểu lầm, cô đã ôm mối hận sai người, khiến bản thân và Âu Trạch Dương đều đau khổ. Âu Tân Vinh không phải là người đứng đằng sau chuyện thâu thóm Gia Phú, càng không có động cơ để giết chết ba mẹ cô trong khi ông ta đang chăm vợ bệnh nặng sắp ra đi. Mọi manh mối đều bị cắt đứt, bây giờ cô chẳng còn một chút manh mối nào để tìm ra hung thủ thật sự cả. Tuyệt vọng cùng hụt hẫng, sau mọi chuyện cô chỉ có thể trách bản thân mình quá nhẫn tâm khi đối xử với Âu Trạch Dương như thế cũng là trách bản thân vô dụng khi không thể tìm ra được người giết chết ba mẹ… Khoan đã, Thái lão phu nhân nói người tên Thiệu Hùng kia đã bán Gia Phú cho một người khác, nếu có thể biết người đó là ai thì cô có thêm hy vọng rồi. Thiệu Hùng đã chết, cô không thể đi hỏi Âu Tân Vinh, Âu Trạch Dương thì lại càng không. Bây giờ thì chỉ có Thái lão phu nhân mới có thể giúp được cô.
“Bà nội, bà còn nhớ ông Thiệu Hùng ấy đã bán Gia Phú cho ai không?”, Ninh Hân Nghiên sốt ruột nắm lấy tay Thái lão phu nhân dò hỏi.
“Cậu ta trước khi bỏ trốn đã huỷ tất cả các giấy tờ có liên quan. Do quá gấp rút nên không cẩn thận còn sót một văn kiện liên quan đến việc cậu ta đã bán Gia Phú cho một người khác. Vì vậy bà cũng không biết Thiệu Hùng đã bán Gia Phú cho ai, phía cảnh sát cũng không thể điều tra được gì…”, Thái lão phu nhân lắc đầu, những chuyện bà biết có lẽ chỉ đến thế mà thôi…