Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 72: Trò đồi bại


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 72: Trò đồi bại

Trong căn phòng nhỏ bên trong phim trường, khi mọi người vẫn đang loay hoay với công việc bên ngoài, diễn viên thì được nghỉ ngơi để chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo thì Ninh Hân Nghiên vẫn đang tập trung vào sửa lại sợi dây chuyền này. Liếc mắt nhìn qua đồng hồ đeo tay, chỉ còn một tiếng nữa, liệu có kịp hay không? Khi nãy cô tự tin tuyên bố chỉ cần 3 tiếng là có thể hoàn thành, nhưng có lẽ cô đã quá ỉ i rồi. Càng làm cô mới thấy những mối nối này hỏng rất nặng, chỉ sợ khi tạm nối lại để đóng phim thì chẳng chịu được bao lâu. Đúng là cô quá tự tin vào bản thân mình rồi, Ninh Hân Nghiên chau mày thở dài. Nhưng cô đâu phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, chắc chắn cô sẽ hoàn thành xong trong thời gian quy định.

Cạch…

Ninh Hân Nghiên ngước mắt lên. Trước mắt cô là một ly nước lọc mát lạnh đủ để giúp cô giải toả bớt căng thẳng và nóng nực vào buổi chiều này. Khẽ mỉm cười, cô xoay đầu định cảm ơn người đã mang nước vào cho cô nhưng khi nhìn thấy người đó, mặt cô lại như cứng đờ, thiếu tự nhiên, nụ cười trên môi cũng sượng lại.

“Cô Ninh, chắc cô khát nước rồi.”

Khương Điềm kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, vui vẻ đẩy ly nước đến gần Ninh Hân Nghiên hơn, trò chuyện.

“Nước không quá lạnh đâu, không sợ bị đau họng.”

“Cảm ơn.”, Ninh Hân Nghiên cầm ly nước lên nhấp một ngụm rồi đưa mắt khẽ quan sát Khương Điềm qua ly thuỷ tinh trong suốt. Tự dưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác kì lạ, hình như là bất ổn thì phải.

Khương Điềm nhìn sợi dây chuyền đã bị hỏng nhưng dần dần được Ninh Hân Nghiên “cứu” trông thật đẹp, chẳng giống như là vừa được sửa lại. Ông không ngừng tán thưởng.

“Cô Ninh thật giỏi, chỉ mới có 2 tiếng đã làm tốt như vậy rồi. Tôi tin chắc sau 3 tiếng, nó sẽ trở lại xinh đẹp như xưa.”, ông ta đưa mắt nhìn Ninh Hân Nghiên chăm chú, trong ánh mắt còn mang theo một ý nghĩ nào đó có lẽ chỉ có mình ông ta biết mà thôi.

“Sản xuất Khương quá khen rồi.”


Ninh Hân Nghiên cười gượng, đặt ly nước xuống bàn sau đó xoay người ngồi thẳng lại, tập trung vào công việc còn đang dang dở của mình.

Khương Điềm cũng không nói gì thêm chỉ ngồi ở đấy nhìn cô say đắm, trên môi là nụ cười kì lạ. 2 tiếng trước đạo diễn Hà có gọi điện đến báo sự việc nghiêm trọng vừa mới xảy ra. Ông nghe mà cũng bất ngờ vô cùng, không nghĩ mấy cô diễn viên trẻ tuổi vì đấu đá mà có thể làm ra việc này. Cạnh tranh trong showbiz ông không phải chưa từng gặp, nhưng động đến nhà tài trợ lớn như vậy chắc chỉ có một mình Hạ Tịnh Phi có lá gan đó. Ông vốn dĩ chỉ cần chỉ đạo từ xa mà thôi, nhưng khi nghe có Ninh Hân Nghiên đến giúp sửa lại sợi dây chuyền để kịp tiến độ quay phim, ông đã sắp xếp lại công việc đích thân đến đây. Không ngờ vừa mới bước vào đã nhìn thấy Ninh Hân Nghiên ngồi trong phòng chăm chú làm việc. Vóc dáng mảnh khảnh khoác lên người bộ đồ công sở, gương mặt xinh đẹp tập trung tuyệt đối cũng đủ làm ông mê mẩn. Từ lần đầu tiên gặp cô ở DNJ, ông ta đã dâng lên ý nghĩ sẽ chiếm bằng được lấy cô. Khương Điềm ông đã thích gì phải có cho bằng được, tất nhiên là không từ một thủ đoạn.

Ninh Hân Nghiên thì chỉ tập trung vào công việc chẳng mấy quan tâm đến người ngồi bên cạnh chút nào. Tay cầm kềm bóp nhẹ, mũi kềm liền có lực nối hai mối nối lại với nhau. Ninh Hân Nghiên nở nụ cười mãn nguyện, thở phào một cái đặt cây kềm xuống bàn, vô cùng hài lòng nhìn thành phẩm của bản thân. Thật may quá, cuối cùng cũng hoàn thành xong rồi, lại tương đối đẹp như ban đầu, nhìn kỹ lắm mới thấy được vấn đề của sợi dây chuyền.

“Xong rồi.”, cô khẽ nói.

Khương Điềm ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt này của Ninh Hân Nghiên càng khiến ông ta thêm phần say đắm. Nụ cười tuyệt đẹp như nàng tiên giáng trần, thuần khiết không vướng bụi trần, ông ta không nhịn được đưa tay nắm lấy tay cô, khàn giọng nói.

“Chúc mừng cô.”

Ninh Hân Nghiên vui vẻ không lâu thì bị Khương Điềm làm cho giật mình run sợ vì hành động ấy, cô liền rút tay ra khỏi tay ông ta, khách sáo đáp lời.

“Cảm ơn ông.”

Ninh Hân Nghiên thu gọn đồ lại, gập nắp hộp dây chuyền lại rồi đứng lên định đem sang cho Sầm Uyển Đồng. Nhưng khi cô mới cất được một bước thì đã bị Khương Điềm chắn ngang, ông ta thấp giọng ngỏ lời.

“Cô Ninh, tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô dùng một bữa cơm xem như là cảm ơn.”


“Cảm ơn?”, Ninh Hân Nghiên cảm nhận được sự bất ổn trong lời mời này. Chẳng lẽ ông ta…?

“Cảm ơn cô vì đã giúp chúng tôi sửa lại sợi dây chuyền này để tiến độ phim hoàn thành như dự định.”, chỉ có một mình Khương Điềm biết lý do này có thật sự là lý do của lời mời hay không? Phải chăng đó là một bước trong kế hoạch chinh phục Ninh Hân Nghiên của ông ta?

“Không cần đâu sản xuất Khương. Đó là bổn phận thôi.”, Ninh Hân Nghiên từ chối khéo.

“Cần chứ.”, ông ta bước tới một bước, cười đầy ý đồ.

Ninh Hân Nghiên cảm thấy bất an cùng khó xử, lùi một bước về sau, đôi mắt nhìn xung quanh tìm xem có ai đó có thể giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh này hay không? Rồi cô tự trách bản thân thật ngu ngốc, lúc nãy chính cô cũng đã yêu cầu không phận sự miễn vào để cô tập trung làm việc mà, làm sao mà có ai xuất hiện ở đây chứ? Bây giờ làm sao đây?

“Cô Ninh, có thể không?”

Khương Điềm không chút ý tứ đưa bàn tay to thô ráp có phần nhăn nheo của ông ta bắt lấy bàn tay Ninh Hân Nghiên, mơn trớn. Thật mịn. Bàn tay nhỏ của cô vừa trắng hồng vừa mịn màng. Ninh Hân Nghiên như một yêu nữ vậy, chỉ là một bàn tay cũng có thể thôi miên, quyến rũ người khác đến như vậy thì thử hỏi xem, nếu ông ta được “thân mật” với cô thì còn gì tuyệt vời hơn? Khương Điềm ngày càng không đứng đắn, khuôn mặt đầy ý đồ dục vọng nhìn chằm chằm Ninh Hân Nghiên mà thèm khát. Với ánh mắt này của ông ta, cô không khỏi sợ hãi, cả người run rẩy. Từng tấc da thịt thô ráp của ông ta làm cô khó chịu, cố gắng vùng vẫy nhằm tìm cách thoát khỏi nhưng đều là vô ích. Cô càng phản kháng ông ta càng dùng sức nắm chặt lấy, nhích từng bước chân lại gần cô. Ông ta nhích một bước thì cô lại lùi về sau một bước, cho đến khi chiếc lưng của cô chạm vào bức tường lạnh lẽo, lúc này Ninh Hân Nghiên dường như chẳng còn con đường nào khác, chỉ có thể lựa lời mà nói để ông ta dừng lại.

“Sản xuất Khương, xin lỗi tối nay tôi có hẹn rồi.”

“Tôi có thể đợi cô thực hiện xong cuộc hẹn ấy.”, Khương Điềm không có ý gì là từ bỏ cả.


“Tôi không muốn phiền ông.”, Ninh Hân Nghiên hoảng sợ, đôi mắt của cô đã thể hiện lên tất cả. Làm ơn hãy có ai đó xuất hiện cứu lấy cô đi.

“Người khác thì không thể nhưng đối với cô Ninh, tôi luôn sẵn sàng.”

Khương Điềm ở khoảng cách gần với Ninh Hân Nghiên càng không thể giấu đi ham muốn dung tục của ông ta. Đưa gương mặt đã già, da đã nhăn nheo, râu ria lổm chổm của ông ta lại gần mặt cô, vẻ mặt không đứng đắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu lấy mùi hương thơm trên cơ thể Ninh Hân Nghiên. Càng ngày càng gần.

“Sản xuất Khương, xin ông tự trọng.”

Ninh Hân Nghiên vùng vẫy phản kháng, hai tay không ngừng đấm vào người ông ta.

Nhưng Khương Điềm chẳng còn để tâm đến gì nữa, ông ta đang say đắm cô rồi.

“Sản xuất Khương, xin ông, buông ra buông ra…”

Ninh Hân Nghiên thét lớn trong tuyệt vọng, làm ơn hãy có ai đó xuất hiện cứu cô với. Cô đánh đấm cỡ nào đều không có tác dụng với Khương Điềm cả.

“Aaaaaaa”

Khương Điềm đột nhiên la lớn trong đau đớn. Trong chớp mắt Ninh Hân Nghiên đã thấy Khương Điềm ngã lăn quay xuống sàn, trên gương mặt ông ta xuất hiện dấu vết bị người khác đấm, khoé miệng cũng đã chảy máu. Khương Điềm còn chưa kịp thấy chuyện gì vừa xảy ra thì đã bị ai đó đánh rồi. Ông ta không khỏi tức giận cố gắng chồm dậy rồi đứng lên, nhưng chưa được bao lâu thì bị người đó giáng thêm một cú đấm mạnh nữa làm ông ta ngã lăn quay xuống sàn. Bị đánh nặng như thế, lại thêm tuổi đã cao nên ông ta dường như kiệt sức, chẳng thể nhúc nhích gì được nữa.

Người đó chỉnh lại áo vest cho thẳng thóm, quay người lại nhìn Ninh Hân Nghiên. Nhìn vẻ mặt còn đang hoảng sợ của cô không khỏi đau lòng, muốn tiến đến ôm chầm lấy cô nhưng lại không thể. Hắn không nói nên lời, chỉ đứng yên ở đấy trầm ổn nhìn cô, cứ nghĩ hắn lòng dạ sắt đá vô tâm nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả: đau xót cùng yêu thương.


“Âu Trạch Dương.”, cô khẽ gọi tên hắn, nước mắt lưng tròng, chính cô cũng muốn chạy đến ôm lấy hắn nhưng đôi chân như đang bị khoá chặt, khiến cô không thể nhúc nhích. Một hình ảnh chợt xẹt ngang qua trong đầu cô, hình ảnh về ngày hắn lạnh lùng bỏ đi khi biết cô sử dụng thuốc tránh thai…

Nghe tiếng động lớn, gần như cả đoàn phim đều chạy vào căn phòng nhỏ này để xem đã xảy ra chuyện gì. Họ đẩy cửa, trong căn phòng nhỏ chỉ có ba người. Nhà sản xuất Khương thì đang nằm vật vã trên sàn, gương mặt ông ta bị bầm tím, máu từ miệng gỉ ra trông thật tội nghiệp. Kia chẳng phải là Âu Trạch Dương- tổng giám đốc Kim Thiều và cũng là bạn trai tin đồn của Sầm Uyển Đồng sao? Nhưng sao anh ta lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Còn Ninh Hân Nghiên? Cô quần áo xộc xệch đứng chết lặng ở đấy, gương mặt hoảng sợ không thốt nên lời, vả lại còn nước mắt lưng tròng, hai tay ôm lấy bản thân, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía Âu Trạch Dương. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này?

“Có chuyện gì vậy?”, đạo diễn Hà len lỏi lên trước, nhìn cảnh tượng này không khỏi thắc mắc.

“Ông ta…”, ngay khi Âu Trạch Dương định mở lời nói gì đó thì đột nhiên Khương Điềm lên tiếng cắt ngang, cố gắng bò dậy, vất vả đi từng bước một đến trược mặt mọi người, gương mặt tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra nói.

“Tôi không sao, khi nãy vấp chân ngã thôi mà.”

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là sự nghi hoặc về lời nói của Khương Điềm. Ninh Hân Nghiên quần áo xộc xệch, gương mặt trắng bệch vì hoảng sợ, chắc chắc là bị người khác cưỡng ép rồi. Suy đi tính lại Tổng giám đốc Âu quần áo chỉnh tề, vẻ mặt tính cách điềm đạm không thể nào là loại người đó. Sau tất cả mối nghi ngờ nhất chính là nhà sản xuất Khương. Ông ta quần áo nhăn nhúm lại bị người khác đánh trọng thương như vậy. Nói ông ta vấp ngã ai mà tin chứ? Giở trò xấu xa đồi bại như vậy nên bị người khác đấm thì còn may ra. Ai ai cũng nhìn ra được điều này, chỉ là không nói ra mà thôi.

Từ trong tốp người ấy, Sầm Khiết Thần lách qua bọn họ đi đến cởi áo vest ngoài ra khoác lên người Ninh Hân Nghiên, đầy bảo vệ choàng tay ôm lấy cô, đôi mắt lạnh lùng lướt qua Khương Điềm đang đứng khó khăn phải vịn tay vào bàn ở kia. Không ngờ nhà sản xuất danh tiếng lừng lẫy lại là thể loại người như vậy, thật đáng khinh mà.

“Không sao chứ?”, Sầm Khiết Thần ấm áp hỏi cô.

Ninh Hân Nghiên không trả lời, từ nãy đến giờ ánh mắt cô chỉ đặt vào một nơi duy nhất, chính là Âu Trạch Dương.

“Để tôi đưa cô về.”

Sầm Khiết Thần nói rồi dìu Ninh Hân Nghiên bước đi, lướt qua các nhân viên ở đấy rồi rời đi. Nhưng khi chỉ đi được vài bước, Ninh Hân Nghiên đứng lại, ngoảnh đầu về phía sau như đang tìm kiếm một ai đó. Chỉ trong giây lát thôi, khi thấy được người mà cô muốn thấy, trong lòng như nhẹ đi phần nào, từ từ tiếp tục cất bước…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.