Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 70: Người có lòng riêng
“Cắt. Rất tốt.”
Hà Lâm hô, trên mặt anh là sự phấn khởi. Hà Lâm là đạo diễn của bộ phim “Gia tộc kim cương” lần này. Xuất thuân trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, ba cũng là vị đạo diễn nổi tiếng lừng danh, vì thế đó là bước đệm hoàn hảo cho con đường sự nghiệp của Hà Lâm. Tuy nhiên không vì thế mà anh ỷ lại, học vấn và năng lực của anh luôn được công chúng công nhận, là một trong những đạo diễn trẻ tuổi tài năng của giới nghệ thuật, luôn được tin tưởng giao cho những bộ phim khó. Vốn dĩ lúc đầu Hà Lâm không nhận bộ phim này vì dàn diễn viên. Tuy kịch bản hay và được tài trợ “khủng” nhưng dàn diễn viên tuy hot nhưng khả năng diễn xuất vẫn còn hạn chế. Nhưng những ngày qua và nhất là hôm nay, tại phân cảnh này, Hà Lâm hoàn toàn bị thuyết phục. Phân cảnh nội tâm tuy không khó lắm nhưng là một thử thách lớn với những người sang ngang như Sầm Uyển Đồng nhưng anh bất ngờ với cảnh diễn này của cô, thật sự nhập tâm và khiến người xem cảm động.
Sầm Uyển Đồng thở phào, cô cũng công nhận đây là phân cảnh khó, tối qua đã đọc kịch bản rất kĩ để hôm nay diễn cho thật tốt. Cô cũng biết Hà Lâm khó tính, khi thấy anh cười như vậy, cô liền nhẹ lòng hẳn.
“Được rồi. Cô Sầm có thể nghỉ ngơi một chút để chuẩn bị cho phân cảnh sau. Bây giờ chúng ta sẽ quay phân cảnh của cô Hạ.”
Hà Lâm vỗ tay đốc thúc, tất cả nhân viên hậu trường nghe lệnh nhanh chóng chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”, Hà Lâm hỏi.
“Xong rồi đạo diễn Hà.”, nhân viên quay phim gật đầu.
“Tiểu Quyên, vào phòng trang điểm gọi cô Hạ.”, Hà Lâm ngồi vào ghế đạo diễn, nhìn vào màn hình nhỏ trước mặt, trầm thấp cất lời.
Tiểu Quyên gật đầu nhanh chóng chạy vào phòng trang điểm. Nhưng chỉ một lúc sau cô lại hớt hải chạy ra, thở dốc nói với Hà Lâm.
“Đạo diễn Hà, cô Hạ không có trong phòng trang điểm.”
Hà Lâm chau mày nhìn đồng hồ trên tay.
“Sao lại không có trong đấy?”
“Đạo diễn Hà, hình như cô Hạ còn chưa đến phim trường.”, một nhân viên lên tiếng.
“Lập tức liên hệ với cô ấy. Phải nhanh cho tôi.”
Hà Lâm ngồi ngửa lưng ra sau, vẻ mặt không hài lòng khoanh tay trước ngực. Suy nghĩ một lúc thì dặn dò Tiểu Quyên vào thông báo cho Sầm Uyển Đồng sẽ quay luôn cảnh tiếp theo trong lúc chờ đợi Hạ Tịnh Phi.
Phòng trang điểm…
“Sao? Quay luôn cảnh tiếp theo?”
Sầm Uyển Đồng chỉ vừa thay trang phục cũ ra, ngồi nghỉ ngơi một chút đã thấy Tiểu Quyên chạy vào thông báo. Cô chau mày nhìn vào gương, hỏi.
“Đạo diễn vừa nói tôi nghỉ ngơi mà, sao lại quay luôn cảnh tiếp?”
“Thật ra là cô Hạ chưa đến phim trường, trong lúc chờ đợi đạo diễn Hà mới nói cô Sầm ra quay.”
Sầm Uyển Đồng buồn bực phất tay ra hiệu cho Tiểu Quyên đi ra. A Nhu- trợ lý của Sầm Uyển Đồng đứng bên cạnh giúp Sầm Uyển Đồng lấy trang phục tiếp theo ra cho cô đi thay. Sau khi thay đồ xong xuôi thì đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.
“Thật không hiểu nổi.”, Sầm Uyển Đồng bực bội.
“Ngay cả lịch quay còn không nhớ thì còn làm được gì chứ?”, A Nhu lắc đầu ngán ngẩm.
“Tại sao cô lại chọn cô ta chứ? Còn biết bao nhiêu diễn viên khác mà.”, Sầm Uyển Đồng nhớ lại lúc chọn diễn viên. Cô thì không ngừng từ chối nhưng Sầm Tuyết lại nhất quyết chọn Hạ Tịnh Phi vào vai này. Thật không biết cô đang nghĩ điều gì.
“Nghe nói cô ta có người chống lưng.”, A Nhu nhỏ giọng.
Sầm Uyển Đồng nhếch môi.
“Dù có người chống lưng hay không nhưng đối với cách làm việc như vậy thì dù có là ông trời chống lưng cũng không thể thành công được. Không biết cô có hối hận khi chọn cô ta vào vai này hay không.”
Sầm Uyển Đồng và A Nhu nói một hồi cũng ra đến bên ngoài, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo mà không biết cuộc nói chuyện giữa họ đã bị Hạ Tịnh Phi nghe thấy. Tối hôm qua vì để có được show thời trang vào giữa tháng sau mà Hạ Tịnh Phi nhận lời tham dự tiệc cùng một kim chủ có tiếng trong giới showbiz. Không ngờ ông ta lại chuốc rượu cô đến say bí tỉ, đến khi tỉnh lại thì đã trễ giờ quay phim. Khi có người gọi điện đến tìm cô mới viện cớ có việc đột xuất nên mới đến trễ. Dự án phim này Hạ Tịnh Phi tốn không ít công sức mới có được, không thể để bị mất dễ dàng như vậy được. Nhưng không ngờ trong lúc vội vã chạy đến lại nghe được đoạn đối thoại này.
Hạ Tịnh Phi mở cửa phòng trang điểm bước vào, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, đôi mắt đỏ au tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước mặt, nhếch môi. Sầm Uyển Đồng cô ta nói cô như vậy sao? Vẻ mặt và giọng nói khinh thường người khác của Sầm Uyển Đồng làm Hạ Tịnh Phi không khỏi tức giận. Sầm Uyển Đồng cô ta hay và tài giỏi lắm sao mà có quyền khinh thường người khác? Nếu không phải có gia thế tốt, là cháu gái của Sầm Tuyết, thiên kim của Hoa Thế thì chắc gì đã có được danh tiếng như ngày hôm nay? Tất cả những gì cô ta có được đều do họ Sầm cô ta đang mang đem lại, con đường cô ta đang đi đều được trải đầy hoa hồng thì làm sao mà biết những khó khăn, gian khổ mà Hạ Tịnh Phi phải trải qua để có được những thành tựu của ngày hôm nay. Sầm Uyển Đồng cô ta vĩnh viễn không biết được. Hạ Tịnh Phi cô không bao giờ chấp nhận việc bị người khác khinh thường như thế. Cô ta sẽ chứng minh cho họ thấy họ phải hối hận khi đã nghĩ về cô ta như thế…
….
“A Nhu, vào phòng trang điểm lấy sợi dây chuyền ra đây.”
Sầm Uyển Đồng ngồi xuống ghế bên cạnh Hà Lâm để bàn bạc về cảnh quay tiếp theo nhưng cũng không quên dặn dò A Nhu vào lấy sợi dây chuyền ra. Cảnh tiếp theo sẽ quay cảnh Sầm Uyển Đồng bị bắt cóc, bọn bắt cóc sẽ dùng sợi dây chuyền này để gửi về cho gia đình để đòi tiền chuộc. Nhưng chỉ được một lúc thì đã thấy A Nhu hớt hải chạy ra, trên tay là chiếc hộp chứa sợi dây chuyền mà sáng nay DNJ vừa mới đưa sang.
“Cô Sầm, không ổn rồi.”
Sầm Uyển Đồng nhìn thấy liền không khỏi sốt ruột, vội vàng hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Cô Sầm, cô xem đi.”
Rồi A Nhu đưa chiếc hộp cho Sầm Uyển Đồng, bàn tay cô run rẩy vô cùng, chứng tỏ sự việc này rất lớn. Sầm Uyển Đồng mở ra, cầm sợi dây chuyền lên xem, mọi thứ đều ổn cho đến khi đến đoạn cuối, chỉ cần chạm đến một chút thì có đến 2-3 viên kim cương được nạm trên ấy rơi ra, các mối liên kết với nhau cũng bị đứt, thật kinh khủng. Mẫu dây chuyền này là một trong hai mẫu chủ đạo và quan trọng trong bộ phim được DNJ chế tác vô cùng cẩn trọng và cầu kì, thiết kế của nó tôn lên sự sang trọng, tinh tế và đặc biệt là sự giàu có vô cùng của “Gia tộc kim cương”. Nhưng bây giờ nó hỏng đến thế thì làm sao mà quay phim được?
“Tại sao lại thành ra như vậy?”, Sầm Uyển Đồng báu chặt lấy chiếc hộp, cao giọng hỏi A Nhu.
“Khi nãy tôi vào lấy chiếc hộp, tôi mở ra xem xem đã đúng mẫu hay chưa thì tôi thấy nó đã bị đứt ra như vậy. Cô Sầm, tôi không có làm hỏng, xin cô tin tôi.”, A Nhu sợ hãi giải thích, giọng cũng lạc đi. Cô biết sợi dây chuyền này đắt giá và quan trọng đến thế nào, cô chắc chắn lá gan mình không đủ lớn để làm ra việc như vậy. Mà dù có đi chăng nữa cô cũng chẳng có lý do gì để làm hỏng nó, lỡ đâu bị mất công việc thì không nói, bị cảnh sát bắt thì còn tệ hại hơn.
“Gọi phụ trách bên DNJ.”, Sầm Uyển Đồng hạ giọng, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào sợi dây chuyền trong hộp.
Nửa tiếng sau…
Ninh Hân Nghiên vội vàng nhanh chân bước vào trong căn phòng nhỏ trong trường quay, nơi mọi người hồi hộp nín thở nhìn vào sợi dây chuyền bị hỏng đắt giá kia. Cô đẩy cửa, mọi người đều dồn sự chú ý vào cô. Vừa nhận được tin sợi dây chuyền bị hỏng, cô cũng sốt ruột không kém. Khi sáng giao trang sức cho Sầm Uyển Đồng, cô đã kiểm tra kĩ lưỡng, cũng tin tưởng năng lực của nhân sự của DNJ chắc chắn sẽ không có sai sót gì xảy ra. Nhất định là có vấn đề phía sau.
“Cô Ninh, phiền cô.”
A Nhu nhường ghế cho Ninh Hân Nghiên. Cô ngồi xuống mở chiếc vali nhỏ ra, đeo găng tay vào cẩn trọng xem xét sợi dây chuyền.
“Cô chắc chắn đã kiểm tra kĩ lưỡng trước khi giao cho chúng tôi?”, Sầm Uyển Đồng xoay sang nhìn Ninh Hân Nghiên, buồn bực trong lòng gặn hỏi.
“Chắc chắn.”, Ninh Hân Nghiên khẳng định.
“Vậy thì tại sao sợi dây chuyền lại bị hỏng?”, Sầm Uyển Đồng có vẻ như không tin, nghi ngờ hỏi.
“Cô Ninh à, cô có biết vì sợi dây chuyền bị hỏng nên chúng tôi không thể quay phim được. Phân cảnh này là phân cảnh cuối của ngày hôm nay rồi., chậm tiến độ cô có biết là chi phí sẽ thất thoát bao nhiêu hay không?”, Hạ Tịnh Phi ngồi cách đó không xa, giọng khinh khỉnh nói, vẻ mặt cũng tỏ vẻ không hài lòng, không ngừng than trách.
“Tôi đã kiểm tra xong, cũng đã biết lý do thật sự tại sao sợi dây chuyền bị hỏng rồi.”, Ninh Hân Nghiên ngước mắt, tự tin nói.
“Thế lý do là gì?”, đạo diễn Hà hỏi.
“Có lẽ có người vì một lý do nào đó mà cố tình làm hỏng sợi dây chuyền này.”
Ninh Hân Nghiên khẳng định, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh. Bây giờ đôi mắt cô như tia X-quang vậy soi xét tất cả mọi người đang có trong phòng này. Trên sợi dây chuyền này có để lại chứng cứ tố cáo người đứng sau chuyện này, cô chính là đang tìm người có lòng riêng tư đó…