Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 67: Con tim hay lý trí?


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 67: Con tim hay lý trí?

Trương Chấn Minh dừng xe trước cửa nhà Vưu Thục Ly, mở cửa bước ra, trên tay là chiếc điện thoại đắt tiền, hắn bấm bấm vài cái rồi mệt mỏi đứng tựa vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực, ngước mắt nhìn về căn nhà ba tầng trước mặt, mà hơn hết chính là lầu hai nơi có căn phòng đang sáng đèn.

Chỉ vài phút sau, Vưu Thục Ly đẩy cửa rào bước ra, đi đến đối diện Trương Chấn Minh, bất ngờ nhìn hắn, hỏi.

“Sao anh lại đến đây?”

Trương Chấn Minh xoay lưng mở cửa ghế lái phụ lấy ra một túi giấy nhỏ rất dễ thương đưa cho Vưu Thục Ly, ôn tồn nói.

“Tặng em.”

Vưu Thục Ly nhận lấy, thuận theo Trương Chấn Minh mở ra xem bên trong là gì. Cầm mấy lọ nhỏ nhỏ xinh xinh bên trong, cô ngơ ngác nhìn hắn. Đây không phải là tinh dầu thơm mà cô yêu thích sao? Sao hắn lại biết vậy? Hơn nữa lại còn đích thân mua tặng cô?

“Tinh dầu này…”

“Tôi biết em thích nên nhờ người bạn bên Anh gửi về. Có thích không?”, Trương Chấn Minh mỉm cười nhìn Vưu Thục Ly, ấm áp hỏi. Đôi mắt hắn nhìn cô đầy yêu thương, nuông chiều.

“Thích, tôi chờ có hàng lâu lắm rồi nhưng cửa hàng bảo đến tận 2-3 tháng sau mới về. Không ngờ anh lại mua được. Nhưng mà tận bên Anh, có chút…”, Vưu Thục Ly cười rõ tươi, gật đầu mấy cái chăm chú quan sát mấy lọ tinh dầu trên tay. Cô rất thích mùi hương này, khổ nỗi cô lại thích trúng mùi hương độc quyền của nhãn hàng này, muốn mua phải đợi rất lâu mới có hàng. Không ngờ hôm nay Trương Chấn Minh lại tặng cô, cô vui đến nỗi trong lòng như đang đốt pháo vậy. Nhưng Trương Chấn Minh lại nhờ bạn tận bên Anh, cô thấy ngại vô cùng.

“Em thích là được.”, hắn còn nhớ mấy ngày trước cùng cô đi dùng bữa tối. Khi đi ngang qua cửa hàng tinh dầu quen thuộc, Vưu Thục Ly không quên vào hỏi khi nào có hàng, nhìn vẻ mặt ấy của cô rõ ràng là rất muốn có rồi. Nếu Vưu Thục Ly thích thì không thành vấn đề, dù xa đến đâu hắn vẫn có thể mang về cho cô.

“Cảm ơn anh.”, Vưu Thục Ly cười ngọt ngào nhìn hắn. Cả công cả hiện vật như thế, lòng cô không khỏi rung động.

“Thục Ly, sang đây.”


Đột nhiên Trương Chấn Minh đứng thẳng người dậy, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho Vưu Thục Ly. Cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì bước đến gần hắn. Chỉ còn chút nữa đã đến nơi nhưng Trương Chấn Minh lại nhanh hơn một chút đưa tay nắm lấy tay cô kéo về phía hắn, trong phút chốc Vưu Thục Ly đã đứng yên trong lồng ngực ấm áp của Trương Chấn Minh. Cô bất ngờ không biết nên làm thế nào, có nên đẩy hắn ra hay không thì bên tai đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, giọng điệu mang theo sự mệt mỏi muốn tìm nơi để chia sẻ, tựa vào.

“Cho tôi ôm em một chút thôi.”, hắn thầm thì.

Cảm nhận được sự mệt mỏi của Trương Chấn Minh, Vưu Thục Ly đứng yên ở đấy không nhúc nhích, mặc cho hắn siết lấy. Cô biết hắn đang cần người quan tâm, dù chỉ im lặng đứng cạnh nhưng cũng đủ để lòng hắn nhẹ đi phần nào. Mùi thơm dịu nhẹ từ cơ thể của Vưu Thục Ly làm Trương Chấn Minh cảm thấy rất dễ chịu, thuần khiết và nhẹ nhàng nhưng không kém phần lôi cuốn như những lọ tinh dầu kia vậy, khiến hắn say đắm, muồn chìm vào mãi thôi.

Reng…reng…

Reng…reng…

Hai tiếng chuông điện thoại dường như reo lên cùng một lúc, hai người buông nhau ra, cầm điện thoại lên rồi cùng nhấn phím nghe.

“Alo, Hân Nghiên?”

“Có chuyện gì?”

“Đêm nay cậu muốn sang ở cùng tớ sao? Không thành vấn đề.”

“Say khướt sao? Đừng đưa thêm rượu nữa, đợi đấy tôi về ngay.”

“Được, cậu sang đi, Tớ đợi cậu.”


Hai người cúp máy cùng lúc, dường như nhận ra điều trùng hợp trong cuộc điện thoại này, Trương Chấn Minh và Vưu Thục Ly đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như điều họ đang nghĩ là đúng.

“Ninh Hân Nghiên nói cậu ấy muốn sang nhà tôi ngủ lại một đêm. Giọng cậu ấy nghe buồn lắm, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.”, Vưu Thục Ly cất điện thoại vào túi, hai tay khoanh lại trước ngực, vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Chấn Minh.

“Quán bar cũng vừa mới gọi điện đến nói Âu Trạch Dương say khướt ở đấy. Nhân viên can ngăn nhưng cậu ta vẫn uống.”, Trương Chấn Minh cũng nói tình hình của cuộc điện thoại lúc nãy cho Vưu Thục Ly nghe.

“Tôi không nghĩ lại trùng hợp đến thế.”

“Có lẽ giữa họ đã có vấn đề gì rồi.”, Trương Chấn Minh gật đầu.

“Cậu ấy sẽ đến ngay bây giờ.”, Vưu Thục Ly nói.

“Tôi cũng phải về quán bar xem Âu Trạch Dương thế nào. Có gì thì gọi cho tôi.”

Nói rồi Trương Chấn Minh quay về xe, đề máy rồi chạy đi…

Phòng ngủ…

Vưu Thục Ly từ trong phòng tắm đi ra, ngồi vào bàn trang điểm thoa chút kem dưỡng da ban đêm vào, sau đó quay về giường ngủ, kéo chăn lên nằm vào, xoay mặt qua nhìn cô gái bên cạnh. Ninh Hân Nghiên bây giờ gương mặt vô hồn, đôi mắt mông lung nhìn về phía xa xôi. Từ lúc Âu Trạch Dương buông lời nói cuối rồi rời đi, cô như bị sụp đổ vậy. Ngoài Vưu Thục Ly, cô chẳng còn ai để chia sẻ, cũng không muốn ở một mình, cô sợ mình không mạnh mẽ để đối diện.

“Đã ổn hơn chưa? Còn chuyện gì thì cứ nói với tớ, tớ luôn ở bên cậu mà.”, Vưu Thục Ly mỉm cười nhẹ, tay vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ninh Hân Nghiên, an ủi.


“Cậu biết ba mẹ của tớ mất đúng không?”, Ninh Hân Nghiên chầm chậm mở lời.

“Tớ biết.”, ngày đó Ninh Hân Nghiên suy sụp hoàn toàn, trở về nước đưa tang ba mẹ, ngày đó cô khóc đến nỗi ngất đi, Vưu Thục Ly vẫn còn nhớ. Nhưng cô có một thắc mắc, đã nhiều năm vẫn không tiện đặt câu hỏi.

“Có phải cậu muốn hỏi ngày đó tớ về đưa tang ba mẹ nhưng lại hết sức bí mật, ngoài cậu ra không một ai biết chuyện này.”, Ninh Hân Nghiên ngước mắt nhìn Vưu Thục Ly, cô hiểu ý bạn mình, cuối cùng chủ động đặt vấn đề.

“Phải. Ba mẹ mất, con cái đưa tang là chuyện thường tình. Nhưng ngày đó cậu rất cẩn trọng và bí mật, không cho ai biết cậu về nước.”, Vưu Thục Ly gật đầu.

“Tớ nói với cậu ba mẹ tớ mất cùng lúc là do gặp tai nạn. Nhưng thật ra họ đã bị giết hại. Và người chủ mưu đằng sau tớ nghi ngờ là ba của Âu Trạch Dương.”

Ninh Hân Nghiên nghẹn lời nhớ lại sự việc đau khổ ấy. Đáng lẽ cô sẽ giữ bí mật này đến cuối cùng, nhưng hôm nay cô lại quyết định nói ra mọi thứ với Vưu Thục Ly. Có lẽ vì việc lần này quá lớn khiến Ninh Hân Nghiên không thể mạnh mẽ để đối diện nữa, cô muốn tìm một người tâm sự, tìm một người có thể giúp đỡ cô vượt qua, biết đâu được người ngoài cuộc đôi khi lại sáng suốt hơn người trong cuộc. Đến bây giờ, ngoài Âu Trạch Dương ra, cô chỉ còn mỗi mình Vưu Thục Ly mà thôi.

“Cậu nói sao? Giết hại sao?”, Vưu Thục Ly lập tức ngồi thẳng dậy, như không tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại một lần nữa.

“Phải.”, Ninh Hân Nghiên mệt mỏi gật đầu.

“Vậy lần cậu bất ngờ đi du học?”

“Là do ba Âu Trạch Dương muốn tớ rời khỏi anh ấy, lấy công ty ba mình ra để trao đổi.”

“Vậy còn lúc cậu về đưa tang?”

“Lúc đó tớ nghi ngờ ba của Âu Trạch Dương là hung thủ, tớ không tiện ra mặt cho nên mới bí mật như thế.”, Ninh Hân Nghiên nói ra sự thật.

“Không tin được…”, Vưu Thục Ly lắc đầu thì thầm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Giết người sao? Chuyện này quá khủng khiếp, Ninh Hân Nghiên đã giấu đi và chịu đựng biết bao nhiêu năm qua, cô bạn này của cô… Vưu Thục Ly cũng không biết nói thế nào, là Ninh Hân Nghiên mạnh mẽ kiên cường có thể đối diện mọi thứ hay là âm thầm chịu đựng, đau khổ một mình, đau đớn hoá bi thương, nỗi đau mà không biết nói thế nào, diễn tả ra làm sao.


“Nhưng cậu lại…”, Vưu Thục Ly chợt phát hiện ra một điều còn tồi tệ hơn thế nữa.

“Nhưng tớ lại yêu con trai của người có thể là hung thủ giết chết ba mẹ, thật trớ trêu có phải không?”, Ninh Hân Nghiên cười đắng, có lẽ ông trời biết cách trêu đùa con người, là nghiệt duyên sao?

“Hân Nghiên.”

Vưu Thục Ly choàng tay ôm lấy Ninh Hân Nghiên, cô chưa từng trải qua chuyện khủng khiếp này nhưng cô có thể hiểu được cảm giác đau đớn tột cùng khi mất đi người thân, hơn nữa cùng một lúc mất cả ba lẫn mẹ. Nước mắt lưng tròng, cô cảm thấy xót xa cho thân phận của Ninh Hân Nghiên, tại sao cô gái tốt như bạn cô lại phải trải qua chuyện tồi tệ như vậy chứ?

“Âu Trạch Dương có biết chuyện này không?”, Vưu Thục Ly buông Ninh Hân Nghiên ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô bạn thân, đau xót hỏi.

“Anh ấy không biết, vì thế tớ không hận anh ấy. Tớ thật sự muốn biết liệu Âu Tân Vinh có phải là hung thủ hay không? Nếu là thật thì tớ biết phải làm sao đây? Tớ rối lắm…”, Ninh Hân Nghiên bần thần ngồi trên giường, gương mặt đầy đau khổ nói. Cô đang bế tắc, không biết nên làm sao cho phải.

“Chính vì thế nên cậu mới dùng thuốc tránh thai?”

Khi nãy vừa đến đây, Ninh Hân Nghiên đã nói đến chuyện này. Lúc ấy gương mặt cô bạn thân nhợt nhạt vô cùng, mắt sưng đỏ cả lên, có lẽ đã khóc rất lâu. Sau khi nghe sự thật này, Vưu Thục Ly cũng biết được một phần lý do tại sao Ninh Hân Nghiên lại dùng thuốc tránh thai. Có lẽ vì cô sợ, cô sợ mang thai đứa con của Âu Trạch Dương, tức cháu nội của Âu Tân Vinh. Nếu Âu Tân Vinh thật sự là hung thủ, cô và đứa con biết phải làm sao? Mối quan hệ rối ren xen lẫn hận thù này, cô không biết phải đối diện như thế nào?

“Vì chưa biết Âu Tân Vinh có phải là hung thủ hay không chỉ là một phần lý do thôi. Còn một lý do nữa. Đáng lẽ khi xưa tớ sắp có thêm một đứa em nữa. Nhưng lần đó vì sanh non, mẹ và em tớ đều lâm vào tình trạng nguy kịch chỉ có thể giữ một trong hai. Mẹ tớ sống chết quyết hi sinh cứu lấy đứa con, còn ba thì quyết định cứu lấy mẹ vì biết nếu em tớ có chào đời thì cũng chẳng thể sống được bao lâu. Lần thập tử nhất sinh ấy đã ám ảnh tớ bấy lâu, khiến tớ sợ hãi. Làm mẹ là thiên chức của người phụ nữ, nhưng tớ lại không đủ can đảm đón nhận thiên chức ấy. Vì vậy tớ mới dùng thuốc tránh thai.”

Ninh Hân Nghiên tựa lưng vào thành giường, đau đớn nói ra những lời tận đáy lòng. Thật sự cô chưa chuẩn bị để trở thành một người mẹ. Quá nhiều thứ đè nặng lên cô, khiến cô vô cùng ngột ngạt, khó chịu. Mối hận giết cha mẹ và cả ám ảnh sinh nở của mẹ đã đeo bám lấy cô bấy lâu nay, cô không thể thoát ra được. Bây giờ cô phải làm sao đây? Đâu là lối thoát cho câu chuyện đầy rối ren, bi thương này? Cô sắp ngã quỵ vì mệt mỏi rồi. Cô nghĩ tất cả sẽ ổn cho đến khi Âu Trạch Dương phát hiện ra chuyện này. Có thể lý do của cô là chính đáng nhưng sau khi cô thấy hắn đau khổ và hụt hẫng như thế, cô còn đau hơn gấp trăm lần. Trái tim cô thắt lại, lời cũng chẳng thể nói ra, chỉ đứng yên ở đấy nhìn hắn từ từ cất bước rời xa khỏi cô. Trong giây phút ấy, cô mới thật sự biết mình yêu hắn đến nhường nào, đau lòng ra sao khi hắn lạnh lùng bỏ đi. Ngay lúc ấy mọi thứ từ thù hận cho đến ám ảnh dường như chẳng còn quan trọng nữa, vì cô thật sự biết người quan trọng nhất, người cô cần nhất chính là hắn, Âu Trạch Dương.

“Hân Nghiên, tớ không ở trong vị trí của cậu, cũng chưa từng trải qua chuyện này nên không biết phải nói thế nào. Tớ chỉ khuyên cậu một câu. Hãy làm theo con tim mình mách bảo, lý trí của thể điều khiển được nhưng tình cảm thì không. Hạnh phúc hay đau khổ, đều là do chỗ này của cậu quyết định. Chọn con tim hay là nghe theo lý trí, tớ tin cậu sẽ có quyết định đúng đắn nhất và chắc chắn không bao giờ hối hận về quyết định này.”

Vưu Thục Ly vừa nói vừa chỉ vào nơi ngực trái của mình chân thành nói với Ninh Hân Nghiên. Dù cho bây giờ cô có chia sẻ, an ủi hay đưa ra bao nhiêu ý kiến hay đi chăng nữa vẫn không thể sánh bằng quyết định và cảm xúc của trái tim Ninh Hân Nghiên. Vưu Thục Ly cô không biết Ninh Hân Nghiên sẽ quyết định thế nào, nhưng đối với cô, cô thà rằng bản thân quên đi quá khứ đầy đau khổ để sống hạnh phúc còn hơn ôm lấy quá khứ, ôm lấy sự hận thù mà đánh mất đi hạnh phúc hiện có. Cuộc đời là thế, khó mà toại nguyện được hết tất cả, đôi lúc phải đánh đổi vài thứ để có được thứ mà bản thân yêu thích nhất, yêu quý nhất, trân trọng nhất. Đến khi kết thúc tất cả, chỉ có bản thân mình mới biết ngày ấy mình chấp nhận đánh đổi là xứng đáng hay không?

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.