Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 64: Tâm ý Ninh Hân Nghiên
Hôm nay Âu Trạch Dương tan làm sớm, ngay khi hoàn tất công việc ở Kim Thiều hắn liền thu xếp trở về nhà ngay. Mấy hôm nay Kim Thiều có dự án lớn, Âu Trạch Dương dành tất cả thời gian để tập trung cho công việc, nhiều đêm không về nhà, cũng chẳng được gặp Ninh Hân Nghiên, hắn sắp nhớ cô đến phát điên rồi. Nhưng trước khi về, Tần Phi lại xin phép có việc phải về trước, vì vậy hắn phải tự lái xe về nhà. Trên đường về Âu Trạch Dương cũng không quên ghé vào tiệm hoa, mua một bó Lavender khô để tặng cho Ninh Hân Nghiên, bên cạnh trên ghế lái phụ còn có một hộp kẹo nhỏ, là loại kẹo dẻo mà cô yêu thích. Trong đầu hắn lúc này chỉ mong về nhà thật nhanh với cô mà thôi.
Về đến cửa lớn, cửa tự động mở, Âu Trạch Dương chạy xe vào trong bãi rồi cầm hoa và kẹo đi vào trong nhà. Người giúp việc thấy hắn vội chạy đến nhằm cầm giúp nhưng hắn nhất quyết vẫn giữ trên tay, muốn tự tay đưa cho cô. Khi hắn định hỏi người giúp việc Ninh Hân Nghiên đang ở đâu thì hắn đã nghe trong bếp vang ra giọng nói của cô và bác Lâm. Bác Lâm thì không ngừng khuyên can, giọng nói đôi chút khó xử. Còn Ninh Hân Nghiên thì không đồng ý, nhất quyết phải tự tay mình làm, bảo bác Lâm ra ngoài để cô tập trung một mình.
“Cô Ninh, cô không cần đích thân làm đâu ạ. Cô cứ nói người giúp việc chúng tôi sẽ làm ạ.”, bác Lâm đứng phía sau lưng Ninh Hân Nghiên, vẻ mặt khó xử nhìn cô gái trước mặt loay hoay trên bếp.
“Không cần đâu ạ, bác và mọi người ra ngoài đi, tôi tự làm được.”, Ninh Hân Nghiên vẫn không để tâm, cầm dao tiếp tục thái cà chua.
“Cô Ninh, trong bếp rất nguy hiểm, hơn nữa cô lại làm món này. Nếu cô bị bỏng thì không được đâu.”
Bác Lâm ra hiệu cho mấy người làm còn lại tiến đến phụ giúp Ninh Hân Nghiên. Sáng nay cô đi siêu thị sau đó trở về hai tay xách đầy túi to túi nhỏ, hỏi ra thì cô nói biết hôm nay Âu Trạch Dương trở về nhà sau nhiều ngày tăng ca, muốn nấu một món nào đó cho cậu chủ. Ông đề nghị để người giúp việc làm, cô chỉ cần ra lệnh mà thôi nhưng cô không chịu, một mực muốn chính tay mình làm. Nhìn Ninh Hân Nghiên loay hoay trong bếp, lửa lớn lửa nhỏ làm ông sợ muốn rớt tim ra ngoài. Không những thế có mấy lần ông còn thót tim khi thấy cô chút nữa đã cắt trúng tay rồi. Ông còn không biết cậu chủ yêu thương cô sao? Lỡ có chuyện gì xảy ra cậu chủ sẽ trách phạt, chắc chắn người làm sẽ không yên đâu. Vì vậy ông phải can ngăn cô cho bằng được.
“Tôi tự làm được mà. Bác cứ ra ngoài đi.”, Ninh Hân Nghiên đưa cẳng tay lên vuốt đi nhưng giọt mồ hôi trên trán, vô cùng tập trung để hoàn thành món ăn này. Cô khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ rồi, cô phải nhanh tay lên mới được.
Âu Trạch Dương đứng ở phòng khách nghe được tất cả, gương mặt không giấu được sự vui mừng, hắn mỉm cười.
“Cậu chủ, chúng tôi đã cố gắng rồi nhưng cô Ninh vẫn không chịu, nhất quyết nấu món….”
Cô người giúp việc bên cạnh nơm nớp lo sợ, chỉ cúi đầu vội vàng giải thích. Âu Trạch Dương mà tức giận, họ sẽ mất việc ngay. Không được, họ phải giải thích, mong hắn tha lỗi cho bọn họ. Nhưng người giúp việc đó chỉ vừa mới nói giữa chừng thì đã thấy Âu Trạch Dương mặc kệ, để không lọt tai cất từng bước một về phía nhà bếp. Cô người giúp việc không khỏi lo lắng, vội vàng chạy theo, làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ biết cầu nguyện như thế thôi…
Bác Lâm sốt ruột, vừa nghe tiếng chân liền xoay người lại, khi thấy Âu Trạch Dương phía sau, mặt ông như cắt không còn giọt máu. Chết, ông khẽ liếc nhìn Ninh Hân Nghiên phía sau, trên người đeo tạp dề, chăm chú nêm nếm gì đó rồi thở hắt ra một hơi. Thôi rồi, lần này bọn họ chết chắc rồi. Không những không khuyên được Ninh Hân Nghiên mà còn để cho Âu Trạch Dương tận mắt thấy cảnh này, phải làm sao đây…
Âu Trạch Dương đứng ở cửa bếp, ra hiệu cho bác Lâm và cô giúp việc ra ngoài. Hai người họ hiểu ý liền vội đi ra ngoài, khi đi qua Âu Trạch Dương, bác Lâm cẩn trọng thăm dò tâm ý của hắn qua gương mặt. Không hề có sự tức giận, hơn nữa lại rất vui vẻ, tâm trạng không tệ. Là do hắn thật sự vui khi thấy cô nấu ăn trong bếp hay là do ông sợ đến mức mắt mờ cả rồi?
Âu Trạch Dương bước đến gần Ninh Hân Nghiên, đứng ở phía sau cô quan sát từng hành động của cô, miệng mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Ở góc độ này, hắn dường như được nhìn thấy cô rõ hơn, cảnh tượng này làm lòng hắn ấm áp hơn cả. Cô và hắn bây giờ như một đôi vợ chồng vậy, hắn đi làm còn cô là người vợ ở nhà chăm sóc nhà cửa, nấu ăn chờ hắn về, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. Hộp kẹo và hoa đã đưa bác Lâm đem ra ngoài, Âu Trạch Dương bước đến gần hơn nữa, hắn dường như không kềm được đưa hai cánh tay lên muốn ôm lấy cô từ phía sau. Nhưng chưa gì đã bị cô khước từ vì nghĩ hắn là bác Lâm.
“Bác Lâm, tôi nói rồi bác ra ngoài đi, tôi tự làm được. À, hay là bác đợi ở phòng khách đợi Âu Trạch Dương đi, anh ấy về thì vào bếp báo với tôi. Vậy đi.”
Rồi Ninh Hân Nghiên cho miếng thịt bò lớn vào chảo, chỉnh lửa lớn, cẩn thận canh chừng vì sợ thịt bị khét. Sau đó cô với tay cầm lấy một chai rượu vang bên cạnh chuẩn bị cho vào chảo. Tối hôm qua Ninh Hân Nghiên có tìm hiểu trên mạng, bước cuối cùng của món beefsteak này là cho một ít rượu vang vào, rồi lửa bùng lên một cái rồi tắt bếp, vậy thì thịt sẽ ngon hơn. Chỉ còn bước này thôi là xong rồi, cô phải cố gắng mới được, nếu không bao nhiêu công sức từ sáng đến giờ sẽ đổ sông đổ bể hết.
Ngay khi cô định cho rượu vào thì đột nhiên có ai đó choàng hai tay ôm chầm lấy eo cô, người đó chưa kịp nói gì thì cô đã giật mình, tay đổ rượu vào trong chảo. Ngay lập tức lửa bùng lên, Ninh Hân Nghiên hốt hoảng la lên, lùi người về sau. Âu Trạch Dương thấy thế liền kéo cô ra sau lưng, lấy cái nắp chảo bên cạnh đậy lại ngọn lửa lớn ấy, tắt bếp rồi thở phào nhẹ nhõm. Không sao rồi, cô cũng làm hắn thót tim không khác gì cô. Ninh Hân Nghiên thấy mọi sự đã ổn, chạy lên phía trước lấy đồ nhấc bếp nhấc nắp nồi ra, vẻ mặt vô cùng thất vọng nhìn miếng thịt bò cháy khét đen trong chảo, thở dài tiếc nuối.
“Khét rồi.”, Ninh Hân Nghiên cau mày.
Âu Trạch Dương thấy vẻ mặt này của cô không khỏi xót lòng, hắn còn vô tình nhìn thấy bàn tay của cô đã sưng đỏ lên, hình như cô đã bị bỏng rồi. Không nghĩ ngợi hắn nắm tay cô kéo đi. Khi đi ngang qua phòng khách thì không quên ra lệnh cho người giúp việc mang hộp cứu thương lên phòng ngủ, dọn dẹp luôn những thứ trong bếp. Vào đến phòng ngủ, Âu Trạch Dương nhấn cô ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy hộp cứu thương người giúp việc mang lên, vội vàng đi lại giúp cô trị thương.
“Có đau không?”, hắn khẽ hỏi. Bàn tay vẫn đang tiếp tục giúp cô, hành động cử chỉ vô cùng dịu dàng như sợ lỡ tay một chút sẽ làm cô đau vậy.
Ninh Hân Nghiên lắc đầu.
“Vẻ mặt như vậy chẳng lẽ giận tôi?”, Âu Trạch Dương nhìn gương mặt hậm hực của Ninh Hân Nghiên, liền biết tâm ý cô, hỏi.
Ninh Hân Nghiên vẫn lắc đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ em giật mình như vậy. Lại còn để em bị bỏng, xin lỗi em.”, Âu Trạch Dương lặng lẽ nói, còn thổi thổi nhẹ vào ngón tay bị sưng đỏ của Ninh Hân Nghiên.
“Tôi không giận anh. Tôi chỉ tiếc thôi. Tôi dành không ít công sức vào món beefsteak đó, còn định tạo bất ngờ cho anh, ai ngờ lại thành ra như vậy.”, Ninh Hân Nghiên như nghẹn lại. Cô không giận hắn thật, nhưng nhìn món ăn sắp ra thành phẩm của mình trong phút chốc trở thành như vậy, cô không khỏi thất vọng. Còn làm bản thân bị bỏng, cô thật vụng về mà.
Âu Trạch Dương thoa thuốc xong, dọn dẹp lại mọi thứ để sang một bên, yêu thương nắm lấy tay cô, trầm ấm đáp lời.
“Tâm ý của em, tôi hiểu, tôi rất vui là đằng khác. Nhưng mà để em bị thương như vậy, tôi không đành lòng. Lần sau muốn làm gì cứ sai bảo người giúp việc, tôi không muốn thấy em có chuyện gì nữa. Được không?”
Ninh Hân Nghiên gật đầu.
“Món beefsteak đó em muốn làm cuối tuần tôi sẽ làm cùng em. Em như thế sau này sao mà được chứ?”
Ninh Hân Nghiên khó hiểu nhìn hắn. Sau này? Sau này thì làm sao chứ?
“Bản thân em còn thành ra thế này, nếu sau này có con thì làm sao em có thể chăm chúng đây?”, Âu Trạch Dương kí nhẹ lên vầng tráng trơn nhẵn của cô, nửa thật nửa đùa nói với cô.
Ninh Hân Nghiên nghe đến đây đột nhiên hai tay trở lạnh, gương mặt vô hồn ngồi ngẩn ra. Âu Trạch Dương lo lắng hỏi han, sợ cô có chuyện gì, tay nắm chặt lấy tay cô như muốn truyền hơi ấm vậy.
“Hân Nghiên, em làm sao thế? Không khoẻ sao? Tôi đưa em đi bệnh viện.”, hắn cũng không ngừng xem xét tay của cô, sợ lúc nãy cô bị bỏng ảnh hưởng đến những chỗ khác. Không được, tốt nhất là đưa cô đi bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn thì hắn mới yên tâm.
“Không…không cần đâu.”, Ninh Hân Nghiên như tỉnh lại khỏi cơn xuất thần, lắc đầu từ chối.
“Hôm nay beefsteak hỏng rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn món khác đi.”, cô vội vàng đề xuất một phương án khác như muốn đánh trống lảng đi một chuyện nào đó vậy.
“Được, theo ý em.”
*******
Nhà hàng Nhật…
Sau khi đưa một tệp tài liệu gì đó cho Sầm Khiết Thần, hình như là những bản hợp đồng, Quách Bân thong thả gấp một miếng cá hồi sống cho vào miệng nhai ngon lành, xem ra tâm trạng rất tốt.
“Hài lòng chứ?”, Quách Bân cười hỏi. Hiệu quả làm việc của anh ta rất tốt, khỏi phải bàn cãi.
“Rất hài lòng.”, Sầm Khiết Thần nhếch môi lật từng trang một. Nhưng khi đến trang cuối lại tỏ vẻ không vui, nhướn mày hỏi Quách Bân.
“Lâm Kiện vẫn chưa chấp thuận sao?”
Quách Bân hạ đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực, lưng ngã ra sau ghế, trầm thấp trả lời.
“Ông ta sao? Quả là không biết đủ.”, Quách Bân nhếch mép.
“Cũng phải, với thân phận và địa vị của ông ta thì đòi hỏi cao hơn cũng là chuyện thường tình….”, Sầm Khiết Thần chau mày, trong đôi mắt như đang suy tính điều gì đó.
“Khiết Thần, tuy ông ta đòi hỏi cao nhưng dù sao cậu vẫn là cần ông ta. Nếu thành công lần này, chắc chắn cậu sẽ có được thứ cậu muốn. Suy nghĩ kĩ đi.”, Quách Bân nghiêm túc nói. Tính trước tính sau thì họ vẫn cần lời chấp thuận của Lê Kiện, có vẻ ngoài ông ta ra, không ai có thể thay thế được vị trí ấy. Nhưng có điều giá ông ta đưa ra quá cao, thật sự đáng lo ngại.
“Quách Bân, nếu tôi nhớ không lầm ông ta có một đứa con gái đang du học ở nước ngoài, có phải không?”, Sầm Khiết Thần ánh mắt lạnh lùng đầy mưu mô nhìn Quách Bân, giọng nói trầm ổn nhưng không thiếu sự nguy hiểm.
“Sầm Khiết Thần đúng là Sầm Khiết Thần…”, Quách Bân bật cười. Người bạn này của hắn đúng là…
“Nhưng mà…”, Sầm Khiết Thần nâng ly rượu sake nhấp một ngụm, định nói gì đó nhưng lại bị Quách Bân cắt ngang.
“Yên tâm, tôi biết làm gì.”, Quách Bân nháy mắt một cái. Đối với các cô gái ngoài kia, dáng vẻ đầy quyến rũ này chắc chắn sẽ làm xao xuyến biết bao trái tim thiếu nữ. Nhưng đối với Sầm Khiết Thần, bộ dạng này như đang tấu hài vậy.
Sầm Khiết Thần đặt ly xuống bàn, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía xa kia, nơi một chiếc bàn nằm gần cửa sổ có đôi nam nữ vừa ăn vừa nói chuyện trông rất thân mật. Đó không phải là Ninh Hân Nghiên sao? Cô đang dùng bữa tối cùng Tổng giám đốc của Kim Thiều- Âu Trạch Dương? Xem ra mối quan hệ của họ không đơn giản chút nào, anh đã nhận ra từ lúc họ tham dự buổi tiệc của Sầm gia rồi, chỉ là hôm nay có thêm sự chắc chắn mà thôi. Vậy thì…?
Reng…reng…
Chuông điện thoại reo lên, Sầm Khiết Thần nhìn thấy tên người gọi liền bắt máy.
“Alo Khiết Thần…”, một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
“Uyển Đồng? Giọng em sao thế? Có chuyện gì sao?”, Sầm Khiết Thần tinh ý nhận ra sự bất ổn trong lời nói của Sầm Uyển Đồng, không khỏi lo lắng hỏi han.
“Khiết Thần, em… em tông chết người rồi…”, Sầm Uyển Đồng giọng run rẩy, nấc lên ấp úng liên hồi, nước mắt thi nhau rơi xuống, sợ hãi nói.
“Em đang ở đâu, anh đến ngay.”
Nghe chuyện này lòng Sầm Khiết Thần nóng như lửa đốt, chẳng còn tâm trạng ăn uống liền đứng lên cầm áo vest chạy đi ngay lập tức, bỏ mặc Quách Bân chẳng hiểu chuyện gì ngồi ngây ra ở đó. Sau một hồi hình như hắn mới định hình được, chán ngán lắc đầu cười một cái, sau đó quay lại tâm trạng vui vẻ ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra…