Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 57: Hôn thê trở về (2)


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 57: Hôn thê trở về (2)

Ninh Hân Nghiên ngây người nhìn những người trước mặt, từ Âu Trạch Dương, Sầm Uyển Đồng cho đến Âu Tân Vinh. Âu Tân Vinh gọi Thái lão phu nhân là mẹ, hơn nữa ông ấy chính là người trong tấm hình gia đình cô đã thấy ở nhà Âu Trạch Dương. Vậy là người đàn ông trung niên này chính là ba của Âu Trạch Dương, còn bà lão cô đã giúp trên đường không ai khác chính là bà của hắn? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này? Ông trời đã sắp xếp cho cô gặp lại người mà cô phải gặp hay sao? Ngày đó cô chỉ quan tâm đến hình ảnh ba của Âu Trạch Dương, những người còn lại đều không để ý đến. Không ngờ cô lại vô tình giúp đỡ một bà lão, mà vô tình nữa người đó lại là bà của Âu Trạch Dương.

Nhìn dáng vẻ tuy đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn còn rất phong độ, mái tóc đã lấm tấm vài sợi bạc trắng của Âu Tân Vinh, hơn nữa Âu Trạch Dương lại rất giống với ông ấy, như một bản sao hoàn hảo vậy, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm xúc khó tả. Đáy mắt cô xuất hiện tầng sương mờ, đôi bàn tay nhỏ cũng nắm chặt lại, móng tay bấm vào da thịt tuy đau nhưng không đau bằng những chuyện đã xảy ra. Những hình ảnh vào ngày hôm đó kéo về, ba mẹ cô đã chết, Âu Tân Vinh rất có thể là hung thủ. Liệu đây có phải hung thủ thật sự hay là sự hiểu lầm? Cô không biết, cô chỉ biết cô phải điều tra, tìm hiểu, nhất định cô phải làm sáng tỏ chuyện này, bắt hung thủ đền tội cho những chuyện người đó gây ra.

Âu Trạch Dương lặng lẽ quan sát Ninh Hân Nghiên từ nãy đến giờ. Bộ dạng lúc này của cô làm hắn suy tư. Đôi mắt ngấn lệ, bàn tay siết chặt, hơn nữa lại nhìn chằm chằm vào ba hắn, như là kẻ thù vậy. Sao hắn lại có cảm giác cô gái của hắn lại căm thù ba hắn như thế? Ninh Hân Nghiên không là người giỏi kiềm chế cảm xúc, hơn nữa lại không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng dáng vẻ này của cô chắc chắn không phải chuyện bình thường, chẳng lẽ đằng sau còn ẩn giấu điều gì?

“Mẹ, cô gái này…?”

Âu Tân Vinh nhìn Ninh Hân Nghiên, ông bỗng nhiên chột dạ, đôi mắt nghiêm nghị hướng về cô. Nhiều năm trước ông đã yêu cầu cô rời xa Âu Trạch Dương, sau đó còn nhận tin rằng cô đã sang Úc, từ đó ông cũng nhẹ lòng hơn. Nhưng bây giờ gặp lại ở đây, lại nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Âu Trạch Dương nhìn cô, chẳng lẽ hai người đã quay lại? Cô là vô tình hay cố ý tiếp cận người của Âu gia? Dù là gì đi chăng nữa ông cũng sẽ ngăn chặn việc này đến cùng.

Thái lão phu nhân mỉm cười hiền từ nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên, bà từ từ kể lại mọi chuyện. Khi nãy bà đi dạo ở con phố cổ để mua bánh cho Âu Trạch Dương, đáng lẽ có người đi theo bảo vệ nhưng bà lại để quên ví tiền trên xe, người bảo vệ đành quay lại xe để lấy. Trong lúc chờ đợi lấy bánh, có hai người phụ nữ khác mãi nói chuyện không lo nhìn đường va vào bà, bà đứng không vững, cây gậy cũng bị trượt. Trong lúc Thái lão phu nhân nghĩ sẽ ngã đến nơi thì đột nhiên có một cô gái xuất hiện đỡ lấy bà, cứu bà một phen. Bà đòi trả ơn nhưng cô lại không nhận. Thái lão phu nhân đã trải qua biết bao sự việc trên đời, loại người nào cũng từng gặp, bà tin tưởng con mắt nhìn người của bà không sai, cô gái này đích thực là một cô gái tốt. Nếu cô đã không chịu bà trả ơn thì bà quyết định mời cô một bữa cơm như lời cảm ơn. Đúng lúc Âu Tân Vinh gọi điện đến báo nhà có chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ để chào mừng Sầm Uyển Đồng, thế là bà đưa cả cô gái này về theo. Ninh Hân Nghiên từ chối mãi nhưng không được, đành theo Thái lão phu nhân về dùng cơm.

“Thì ra là cô gái này đã giúp đỡ mẹ. Nhưng mà bữa cơm này chỉ là người trong nhà, người ngoài e rằng…”, Âu Tân Vinh không ngại nói thẳng, cách nói này khác gì nói Ninh Hân Nghiên là người ngoài, mãi mãi không thể dùng bữa cơm gia đình này?

Ninh Hân Nghiên biết Âu Tân Vinh không thích mình, bữa cơm này dù có ăn cũng không nuốt trôi, thôi thì cáo lui trước sẽ là cách tốt nhất, hai bên đều sẽ không khó xử. Nghĩ thế cô liền hạ thấp người, nói khẽ vào tai của Thái lão phu nhân.

“Bà à, đột nhiên con nhớ ra nhà có việc gấp, con xin phép về trước ạ. Mai mốt khi ra đường bà phải có người theo cùng nhé, đường sá bây giờ rất đông đúc, rất nguy hiểm. Con xin phép ạ.”

Ninh Hân Nghiên không quên dặn dò Thái lão phu nhân. Cô vốn dĩ có lòng giúp người, cũng chẳng có ý nghĩ sâu xa gì, cô càng không muốn người khác nghĩ sai về cô, nghĩ cô cố tình tiếp cận để được lợi ích. Bây giờ bà đã ổn, cô cũng nên về thôi.


“Không được, con phải ở lại dùng cơm với bà.”

Thái lão phu nhân nắm chặt lấy tay Ninh Hân Nghiên không cho cô về, đôi mắt quét qua Sầm Uyển Đồng đang đứng đằng kia sau đó từ tốn hỏi chuyện Âu Trạch Dương.

“Trạch Dương, con đã kết hôn chưa?”

Âu Trạch Dương liền hiểu ý Thái lão phu nhân, ngã lưng ra sau, chăm chú nhìn Ninh Hân Nghiên rồi trả lời.

“Vẫn chưa.”

“Vậy còn đính hôn?”

“Vẫn chưa.”

“Tốt, vậy Tân Vinh con cũng nghe rồi đó, người ngoài không chỉ có con bé này, hình như vẫn còn người khác…”

Thái lão phu nhân nói rồi nhìn lướt qua Sầm Uyển Đồng, sau đó thấy đồng hồ treo tường đã điểm 11h trưa, bà mỉm cười tiếp lời.


“Nếu như đã là bữa cơm dành cho gia đình thì đã đến lúc tiễn khách rồi. Trạch Dương, chúng ta vào ăn cơm.”

Với câu nói này của Thái lão phu nhân, một mũi tên đã trúng cả hai đích. Thứ nhất là Sầm Uyển Đồng, nãy giờ trong câu chuyện ở đây cô như một người ngoài cuộc, chỉ im lặng đứng nghe. Đến cuối cùng bị một câu nói của lão phu nhân khiến bản thân từ nhân vật chính của buổi tiệc trở thành người ngoài. Người ngốc cũng nhận ra trong ý nói của Thái lão phu nhân, thiện cảm bà dành cho Sầm Uyển Đồng là không cao, sẵn sàng nói câu tiễn khách nữa là. Cái đích thứ hai chính là Âu Tân Vinh, câu nói của Thái lão phu nhân phản bác lại khiến ông khó mà đáp trả. Dù là gì đi chăng nữa, ông cũng phải giữ Sầm Uyển Đồng ở lại dùng bữa cơm này.

“Được, nếu vậy thì mọi người cùng dùng cơm, thêm người thêm một đôi đũa thôi.”

Âu Tân Vinh không để đuổi Ninh Hân Nghiên đi thì ông sẽ để cô ở lại dùng bữa cơm này, bữa cơm đầu tiên cũng là bữa cơm cuối cùng của cô tại Âu gia. Ông không để tâm gì đến cô, đi đến nắm tay Sầm Uyển Đồng ngồi vào bàn ăn, vui vẻ nói chuyện không dứt. Thái lão phu nhân cũng nắm tay Ninh Hân Nghiên đi vào, cô cũng nhẹ nhàng dìu bà, tuổi bà đã cao nên phải vô cùng cẩn thận trong từng bước đi, và cuối cùng đi vào chính là Âu Trạch Dương. Nhìn dáng vẻ một già một trẻ nắm tay nhau thân mật như thế, lòng hắn rất vui. Cô có thể lấy lòng người nhà của hắn, vậy thì sau này dễ dàng bước vào Âu gia rồi.

Bàn ăn đã được dọn lên rất nhiều món, nhìn thật phong phú và đẹp mắt, có lẽ người nấu bữa cơm này cũng tốn không ít công sức. Thái lão phu nhân ngồi vào ghế chính giữa, bên tay phải là Ninh Hân Nghiên. Bên trái còn lại là Âu Tân Vinh, bên cạnh là Sầm Uyển Đồng không ngừng khen ngợi bàn tiệc này. Âu Trạch Dương đi vào cuối cùng, nhìn bàn ăn thế này, hắn có lẽ đang suy nghĩ nên ngồi vào chiếc ghế nào. Sầm Uyển Đồng nhìn thấy Âu Trạch Dương liền nở nụ cười, cố tình kéo ghế mời hắn vào ngồi.

“Trạch Dương, anh ngồi ở đây đi.”

Nhưng Âu Trạch Dương lại chẳng thèm để tâm đến lời nói của Sầm Uyển Đồng, hắn đi vài bước về phía tay phải, kéo ghế cạnh Ninh Hân Nghiên ngồi xuống. Sầm Uyển Đồng xấu hổ không biết nên làm gì cho đỡ ngại, liền cầm ly rượu vang lên mời mọi người.

“Bà nội, bác Vinh, con cảm ơn hai người đã mời con bữa cơm ngày hôm nay. Con hứa sẽ ăn hết chỗ này ạ.”

Âu Tân Vinh vui vẻ nâng ly tiếp ý của Sầm Uyển Đồng, nhưng cuối cùng chỉ có hai người cụng ly, ba người còn lại đều ngồi yên ở đấy, tay không hề đụng đến ly rượu.


“Bà lớn tuổi không nên uống rượu, còn con sao lại không uống?”, Thái lão phu nhân ân cần hỏi thăm Ninh Hân Nghiên.

“Con sợ con say sẽ quậy bà đấy ạ.”

Ninh Hân Nghiên khẽ trả lời nhỏ bên tai Thái lão phu nhân. Thái lão phu nhân liền bật cười vui vẻ, vỗ vỗ tay Ninh Hân Nghiên, đã lâu rồi bà không nói chuyện với một cô gái đáng yêu đến như vậy. Âu Trạch Dương cũng nghe thấy câu trả lời của cô, hắn khẽ mỉm cười. Còn nhớ lúc học đại học, hắn dụ dỗ cô uống một ly bia, cuối cùng trong cơn say cô đi quậy cả ký túc xá bị bắt làm cam kết, bộ dạng lúc ấy của cô rất dễ thương làm hắn khó mà quên được.

Âu Tân Vinh chữa ngượng cho Sầm Uyển Đồng, ông nâng đũa gắp một miếng thịt bò cho vào chén của Thái lão phu nhân, lại thêm một đũa nữa cho Sầm Uyển Đồng, tự tin nói.

“Uyển Đồng, con ăn thử đi. Bếp nhà bác làm thịt bò là ngon nhất đấy.”

Sầm Uyển Đồng gắp miếng thịt cho vào miệng, sau đó không khỏi tán thưởng khen ngợi.

“Thật sự rất ngon ạ.”

Rồi Sầm Uyển Đồng gắp một con tôm cho Âu Tân Vinh, một con cô gắp cho Âu Trạch Dương.

“Anh Trạch Dương, anh cũng ăn tôm đi.”

Khi con tôm ấy gần đến chén của Âu Trạch Dương thì đột nhiên xuất hiện một cái chén khác thay vào tiếp nhận con tôm ấy. Người vừa đưa chén vào chính là Ninh Hân Nghiên. Cô cười nhẹ cảm ơn Sầm Uyển Đồng.


“Cảm ơn cô, tôi sẽ ăn thử.”

Sầm Uyển Đồng không từ bỏ, gắp thêm một miếng cồi sò điệp mời tiếp Âu Trạch Dương. Nhưng cuối cùng nó lại nằm yên vị trong chén của Ninh Hân Nghiên. Sầm Uyển Đồng gần như nổi giận, từ nãy đến giờ Ninh Hân Nghiên như muốn chống lại cô ta vậy. Từ Thái lão phu nhân bênh vực cho đến lấy thức ăn trên đũa cô ta, làm cô ta hoàn toàn bẻ mặt trước mọi người. Thẹn quá hóa giận, cô ta gác đũa, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Âu Tân Vinh thấy thế liền nhẹ nhàng khuyên nhủ Sầm Uyển Đồng.

“Uyển Đồng, Trạch Dương nó không ăn được hải sản, ăn vào nó sẽ ngứa đấy. Gắp món khác cho nó đi con.”

Sầm Uyển Đồng nghe thế liền ngơ ngác nhìn Âu Trạch Dương, cơn giận hạ xuống thay vào đó là vẻ mặt hối lỗi.

“Anh Trạch Dương, em xin lỗi, em không biết anh không ăn được hải sản. Em thật vô tâm quá.”

Nói là vậy nhưng trong lòng Sầm Uyển Đồng không khỏi khó chịu. Cô ta không biết gì về chuyện ăn uống của Âu Trạch Dương, ngoài mặt Ninh Hân Nghiên nhận đồ ăn như thích món đó nhưng cô ta nhìn ra được là cô đang cố ý nhận thay cho Âu Trạch Dương, là cô ta biết Âu Trạch Dương không ăn được nên mới dùng cách này. Sầm Uyển Đồng đưa mắt nhìn Ninh Hân Nghiên, rốt cuộc cô gái này và Âu Trạch Dương có quan hệ gì chứ?

“Con biết Trạch Dương không ăn được hải sản sao?”

Thái lão phu nhân tinh ý nhìn Ninh Hân Nghiên, rồi nhìn tiếp vào chén thức ăn toàn hải sản ấy hỏi cô.

Ninh Hân Nghiên như bị nói trúng tim đen, cô vội tìm lý do hợp lý để giải thích, cô không thể cho họ biết cô và Âu Trạch Dương có quan hệ được.

“Dạ đâu có, tại con thấy mấy món hải sản hấp dẫn quá nên con muốn ăn thử thôi ạ.”

…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.