Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 51: Đuổi theo hắn
Tần Phi đứng tựa lưng vào thành xe, hai tay không ngừng chà sát vào nhau nhằm tìm chút hơi ấm trong mùa đông giá rét tại Nhật Bản. Khi vừa đến đây, Âu Trạch Dương chỉ dặn anh một câu đứng đây đợi hắn trở ra rồi vào trong khách sạn tìm Ninh Hân Nghiên. Trời càng về đêm càng rét buốt, tuyết cũng bắt đầu rơi nhiều hơn. Khi Tần Phi định trở lại vào xe ngồi đợi thì anh thấy Âu Trạch Dương đi ra, gương mặt đằng đằng sát khí, tức giận hiện rõ lên mặt, bàn tay của hắn thì đang gỉ máu. Tần Phi sợ đến run người, sao lại thế này? Không phải sếp Tổng đi tìm cô Ninh sao? Sao lại trở ra với bộ dạng này? Hay là có chuyện không hay xảy ra rồi?
“Sếp Tổng.”
Tần Phi muốn hỏi nhưng lại bị Âu Trạch Dương cắt đứt ngay từ đầu. Hắn giận dữ ngồi lên xe, đóng cửa cái “rầm” làm Tần Phi giật cả mình. Biết hắn đang giận dữ không thể hỏi nhiều, anh vội vàng lên xe ngồi vào vị trí ghế lái, nếu không nạn nhân tiếp theo có thể là anh mất.
“Lái xe.”, hắn lạnh lùng nói.
Tần Phi gật đầu nhận lệnh, khi anh chuẩn bị đạp ga thì từ kính chiếu hậu, anh thấy Ninh Hân Nghiên chạy theo ra ở phía sau. Anh do dự, khônh biết có nên nói với Âu Trạch Dương hay không?
“Còn không chạy?”, Âu Trạch Dương nheo mắt.
“Sếp Tổng, cô Ninh…cô Ninh ở phía sau.”
Nhưng Âu Trạch Dương chẳng để tâm, hắn càng nghe đến tên cô càng muốn tức điên lên, bây giờ hắn không muốn nhìn thấy cô một chút nào. Mặt hắn đanh lại, hạ lệnh.
“Chạy.”
Tần Phi biết giữa Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên xảy ra chuyện chẳng lành, anh lại đứng giữa, vừa không thể nghe lệnh Âu Trạch Dương lại không đành lòng nhìn Ninh Hân Nghiên như vậy, quả thật rất khó xử.
“Nếu còn không chạy thì biến khỏi đây. Tôi tự lái.”
Âu Trạch Dương chẳng còn kiên nhẫn nữa, gầm lên. Tần Phi tay chân run rẩy gật đầu nhấn ga chạy đi. Cô Ninh, tôi xin lỗi. Lời sếp Tổng tôi không thể không nghe, hơn nữa không thể phụ lòng Lão phu nhân giao phó. Dù vậy Tần Phi vẫn cố tình chạy chậm nhất có thể, chỉ mong rằng hắn có thay đổi suy nghĩ thì Ninh Hân Nghiên vẫn đuổi kịp.
“Sếp Tổng, cô Ninh vẫn đuổi theo ở phía sau.”
Tần Phi không ngừng quan sát qua kính chiếu hậu. Nhìn Ninh Hân Nghiên một thân nhỏ bé cố gắng đuổi theo xe của Âu Trạch Dương dưới trời tuyết rơi lạnh buốt như vậy Tần Phi thật không đành lòng. Nhưng dù anh có cố gắng đến đâu thì Âu Trạch Dương vẫn thế. Hắn vẫn ngồi ở đấy, chẳng để tâm đến lời của Tần Phi nói, cũng chẳng để tâm đến Ninh Hân Nghiên đang gắng sức đuổi theo ở phía sau. Tần Phi lén đưa mắt nhìn Âu Trạch Dương nhằm thăm dò ý kiến, cuối cùng chạm phải ánh mắt u ám, sắc bén đầy sát khí như muốn giết người của hắn làm anh rét run cả người, không dám hó hé thêm lời nào. Sếp Tổng của hắn cương quyết đến thế, anh cũng đành chịu thôi.
Phía sau Ninh Hân Nghiên gắng sức chạy theo chiếc xe hơi của Âu Trạch Dương, vừa chạy vừa gọi tên hắn. Cô muốn giải thích cho hắn hiểu rằng những gì hắn thấy đều là sự hiểu lầm mà thôi. Trời càng ngày càng lạnh hơn, cứ cố gắng chạy như thế cũng không phải là cách. Với sức người và sức của động cơ thì hoàn toàn chênh lệch, mong muốn đuổi kịp cũng là không thể nào. Ninh Hân Nghiên biết điều đó nhưng cô không nghĩ ngợi, cứ lao mình về trước, cho đến khi sức lực yếu dần, trong lúc không cẩn thận, cô vấp chân ngã nhào xuống đất, hai chân cô trượt dài trên nền tuyết lạnh lẽo. Cú vấp ngã mạnh làm đôi chân gầy của cô trầy xước không ít, ở nơi đầu gối còn có máu chảy ra. Đau, bây giờ cô đau đến nỗi không thể đứng dậy nổi nữa rồi, ánh mắt bất lực cùng đau đớn nhìn chiếc xe hơi phía trước cứ đi xa dần…
“Sếp Tổng, cô Ninh ngã rồi.”
Tần Phi nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi đau lòng, thương xót cho Ninh Hân Nghiên. Ngay cả một người chẳng có quan hệ mật thiết gì với cô nhìn thấy cũng không đành lòng huống chi là sếp Tổng của anh ngày ngày ở bên cạnh cô vậy mà Âu Trạch Dương vẫn chẳng có cảm xúc gì, ngồi yên ở đấy. Nhìn vẻ mặt vô cảm của hắn làm cho Tần Phi có chút buồn bực, sếp Tổng của hắn lạnh lùng vô tình đến như vậy sao?
“Quay xe lại.”
Âu Trạch Dương cuối cùng vẫn là không đành lòng. Hắn ra lệnh cho Tần Phi quay xe lại chỗ của Ninh Hân Nghiên. Đến nơi hắn vội vàng xuống xe nhằm muốn chạy đến với cô, nhưng lại chẳng thấy Ninh Hân Nghiên đâu, trên mặt đất chỉ còn vương lại chút màu đỏ sẫm của máu bám lên lớp tuyết trắng xóa. Cảm giác bất ổn dâng lên trong lòng của hắn. Không phải Ninh Hân Nghiên xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hắn bắt đầu lo sợ, không nghĩ ngợi gì nữa chạy khắp nơi tìm cô. Hắn chạy từ con phố này đến con đường khác, gọi điện cả chục cuộc nhưng vẫn không tìm thấy được cô, điện thoại thì không liên lạc được. Ở đây là Nhật Bản, nơi đất khách quê người, một mình cô ở ngoài vào giờ tối như thế này rất nguy hiểm. Cô lại đang bị thương thì có thể đi đâu được chứ? Chỉ nghĩ tới việc cô vì hắn mà xảy ra chuyện gì, tâm can hắn liền rối bời, không khỏi lo lắng.
Âu Trạch Dương điên cuồng chạy tìm Ninh Hân Nghiên ở khắp nơi, đã gần một tiếng rồi hắn không có chút tin tức của cô. Sự bất an ngày một dâng lên trong lòng, hắn càng không thể từ bỏ. Khi chạy qua một con phố nhỏ, hắn vô tình nhìn thấy bóng dáng một người nằm ngất xỉu ở đấy. Hắn từ từ đi đến, làm ơn hãy là cô, làm ơn. Âu Trạch Dương dừng bước, cúi xuống nhìn cô gái ấy, quả thật là Ninh Hân Nghiên, cô đã nằm ngất xỉu ở đây. Âu Trạch Dương hắn lúc này không biết cảm xúc bản thân như sao, hắn liền ôm chầm lấy cô, hắn cứ nghĩ sẽ không tìm được cô. Nhưng niềm vui vì tìm thấy cô chưa bao lâu thì hắn cảm thấy cơ thể nhỏ bé trong lòng đang lạnh ngắt, lâu lâu lại khẽ run lên một cái. Hắn vội vàng cởi áo khoác lông của mình ra đắp lên cho Ninh Hân Nghiên, gương mặt xanh xao đã trắng bệch vì lạnh của cô làm hắn đau lòng. Không nghĩ ngợi gì nữa, hắn bế cô lên mau chóng rời khỏi nơi này. Nhìn Ninh Hân Nghiên đang nằm yên ổn trong lòng, hắn không khỏi tự trách bản thân, nếu cô xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân. Mà Ninh Hân Nghiên cô cũng thật ngốc, vào trời đông giá rét như vậy lại mặc bộ đồ mỏng manh đuổi theo hắn gần một tiếng đồng hồ. Cô có biết rằng nếu hắn đến không kịp lúc, cô có thể chết vì lạnh cóng ở đấy hay không?
Quay trở về xe, Âu Trạch Dương ra lệnh cho Tần Phi lái xe trở về khách sạn. Ôm Ninh Hân Nghiên trong lòng, hắn không khỏi xót xa, hắn đang cố dùng hơi ấm của bản thân để sưởi ấm cô. Trong lúc này, Ninh Hân Nghiên có vẻ như đang mơ thấy gì đó, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm chặt lấy tay hắn, nghẹn ngào cất lời.
“Âu Trạch Dương…Âu Trạch Dương…”, cô khẽ gọi tên hắn.
Âu Trạch Dương nghe thấy liền siết chặt cô hơn, dịu dàng đáp lời.
“Tôi ở đây.”
“Âu Trạch Dương, không phải như anh nghĩ đâu. Tôi…tôi và Hứa Lập Thành không có chuyện gì cả. Tin tôi đi.”
Âu Trạch Dương đau lòng nhìn cô gái trong lòng đã thành ra thế này vẫn còn lo lắng sợ anh sẽ hiểu lầm cô. Ninh Hân Nghiên, em có phải là cô gái ngốc hay không hả? Nhìn cô, hắn không kiềm được lòng cúi xuống, đôi môi mỏng bao phủ lấy đôi môi nứt nẻ vì trời lạnh của cô, nhẹ nhàng chiếm lấy, nhẹ nhàng sưởi ấm cô. Bao nhiêu sự lo lắng, bất an và niềm vui của hắn đều được gửi gắm vào nụ hôn này. Đến lúc này hắn mới nhận ra rằng, tất cảm xúc, niềm vui nỗi buồn của hắn đều là vì cô, đều là do cô chi phối…
Trong phòng khách sạn…
Vưu Thục Ly cùng Trương Chấn Minh vừa về đến phòng khách sạn thì thấy Hứa Lập Thành đứng ngây ra đó, sau khi hỏi chuyện mới biết được chuyện gì đã xảy ra. Vưu Thục Ly nói Hứa Lập Thành về nghỉ ngơi trước, chính cô sẽ chờ và chăm sóc cho Ninh Hân Nghiên khi cậu ấy quay về. Cô cũng nói Trương Chấn Minh về nhưng hắn nhất quyết không chịu, đòi ở lại cùng cô.
Reng…reng…
Tiếng chuông phòng vang lên, Vưu Thục Ly nhanh chóng chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở cô liền thấy Âu Trạch Dương một thân cao lớn đang bế Ninh Hân Nghiên trên tay, trông có vẻ cô bạn thân đã ngất đi mất rồi. Âu Trạch Dương không nói gì, lách người bế Ninh Hân Nghiên đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, tự tay tháo giày cho cô, đắp chăn, tất cả mọi thứ đều là hắn tự tay chăm sóc cô. Vưu Thục Ly từ trong phòng tắm cầm một chậu nước và chiếc khăn bông định vào phòng ngủ chăm cho Ninh Hân Nghiên thì bị Trương Chấn Minh ngăn lại. Hắn đặt chậu nước lên bàn rồi nắm tay Vưu Thục Ly kéo ra ngoài phòng, đóng cửa lại.
“Này, anh đang làm gì vậy? Tôi còn phải chăm sóc cho Hân Nghiên đấy.”
Vưu Thục Ly không hiểu tại sao Trương Chấn Minh kéo cô ra đây. Nói trong phòng không được sao, sao phải mang ra hành lang nói thế này?
“Bên trong đó không cần em nữa rồi.”, cô nàng này là đang giả ngốc hay là ngốc thật đây? Mọi thứ rành rành ra đấy mà cô không nhận ra hay sao?
“Sao lại không cần? Hân Nghiên ngất rồi kìa, tôi không rảnh đôi co với anh.”
Ngay khi Vưu Thục Ly định mở cửa trở vào thì tay cô bị Trương Chấn Minh bắt lấy, không do dự kéo đi. Vừa đi hắn vừa nói với cô.
“Cô ngốc à, Ninh Hân Nghiên cần em sao? Em ở lại chỉ tổ kỳ đà cản mũi. Để cho họ có thêm cơ hội bồi dưỡng tình cảm đi.”
“Cũng đúng. Nhưng nếu vậy thì tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu đây?”, Vưu Thục Ly gật đầu đồng ý với câu nói của Trương Chấn Minh. Cô cũng biết Ninh Hân Nghiên còn yêu Âu Trạch Dương, thôi thì tạo cơ hội cho hai người họ vậy. Nhưng mà họ thì tốt rồi, còn cô thì sao? Chẳng lẽ vì giúp họ mà cô phải ngủ ngoài đường hay sao?
“Chỗ của tôi.”, Trương Chấn Minh nhếch môi, tâm trạng cực kì tốt nắm chặt lấy tay Vưu Thục Ly kéo đi…