Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 37: Hôn lễ


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 37: Hôn lễ

Vì để cho Phí Tuệ Bình an tâm phẫu thuật, buổi lễ kết hôn được tổ chức sớm hơn dự định. Tuy phải hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị rất kĩ càng và hoàn chỉnh. Vì muốn buổi lễ tổ chức trong không khí ấm cúng và riêng tư nên Hứa Lập Thành và Ninh Hân Nghiên hạn chế khách mời, đa số đều là những người thân thiết và bạn làm ăn của Hứa Đạt.

Ngày hôm nay chính là buổi lễ kết hôn của Hứa Lập Thành và Ninh Hân Nghiên. Bây giờ ở sảnh tiệc, Hứa Lập Thành trong bộ lễ phục đuôi tôm màu đen lịch lãm đang đứng tiếp đón các vị quan khách. Trên môi anh không thể giấu đi nụ cười hạnh phúc của mình. Được nghe những lời chúc phúc từ mọi người, Hứa Lập Thành vui mừng vô cùng, không ngừng cảm ơn đáp lễ. Đáng lẽ ba mẹ của hai bên sẽ phải ra đón khách cùng cô dâu chú rể nhưng vì lý do sức khỏe, Phí Tuệ Bình không thể ra đón khách, bà phải ngồi ở bàn tiệc, còn Hứa Đạt thì cũng đang bận trò chuyện với các đối tác của mình. Điều đặc biệt ở đây chính là không có sự hiện diện của ba mẹ Ninh Hân Nghiên, cô sẽ một mình bước vào lễ đường, thực hiện nghi thức.

Trong phòng trang điểm…

Chiếc màn kéo ra, Ninh Hân Nghiên cầm váy bước ra. Cô đứng ngắm mình trước gương, ngay bây giờ cô còn không thể tin đây chính là mình. Cô đang mặc trên mình chiếc váy cưới trắng tinh bệt vai, đuôi váy phồng lên như một chiếc váy của công chúa trong chuyện cổ tích. Chiếc váy này Hứa Lập Thành đã đặt làm riêng cho cô, chi một khoản tiền lớn để yêu cầu nhà thiết kế phải hoàn thành trong thời gian gấp rút. Đính trên thân váy là hàng ngàn viên pha lê lấp ánh, ánh đèn phòng chiếu vào còn làm cho cô nổi bật hơn cả. Mái tóc dài uốn thành gọn lớn, xõa xuống, trên đầu còn cài thêm một chiếc vương miện. Trông Ninh Hân Nghiên bây giờ chẳng khác gì một nàng công chúa xinh đẹp chuẩn bị sánh đôi cùng hoàng tử tiến đến cái kết đầy viên mãn và hạnh phúc.

“Cô Ninh, cô rất xinh đẹp. Cô là cô dâu đẹp nhất tôi từng thấy đấy.”

Nhân viên trang điểm ngây người trước vẻ đẹp thuần khiết của Ninh Hân Nghiên, ngưỡng mộ khen ngợi. Cô ấy đã làm nhân viên trang điểm nhiều năm, đã tiếp xúc rất nhiều cô dâu, số cô dâu xinh đẹp cũng không ít, nhưng nhan sắc của Ninh Hân Nghiên còn nổi bật hơn cả, khó ai sánh bằng.

“Cô quá khen rồi.”

Ninh Hân Nghiên mỉm cười khiêm tốn. Cô kéo ghế ngồi xuống để đợi đến giờ làm lễ. Cô nhân viên trang điểm thu dọn dụng cụ, chào cô rồi rời khỏi phòng. Chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa cất lên, Ninh Hân Nghiên liền mời người ấy vào. Cánh cửa đóng lại, Vưu Thục Ly bước vào trong, đứng sau lưng Ninh Hân Nghiên, hai bàn tay của cô đặt lên vai cô bạn thân, rạng rỡ mỉm cười. Ninh Hân Nghiên hôm nay thật xinh đẹp, cô bạn của cô chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất trên thế giới này.


“Cậu đến rồi sao?”

Ninh Hân Nghiên nắm tay Vưu Thục Ly, nói cô bạn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Cô cũng không quên ngắm Vưu Thục Ly từ trên xuống dưới, trên môi cũng nở nụ cười vui vẻ, không khỏi cảm thán.

“Tiểu Ly, hôm nay cậu rất xinh đẹp.”

Vưu Thục Ly hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu hồng nhạt, mái tóc được búi cao, cô đang đeo trên người bộ trang sức bằng ngọc trai do chính Ninh Hân Nghiên thiết kế. Vưu Thục Ly lúc này thật giống một cô tiên nữ giáng trần. Vưu Thục Ly nghe lời khen đó không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, đánh nhẹ lên tay Ninh Hân Nghiên.

“Đừng trêu tớ nữa mà. Sao xinh đẹp bằng cậu chứ?”

Vưu Thục Ly nở nụ cười tươi, ánh mắt đầy hạnh phúc nhìn Ninh Hân Nghiên, một tầng hơi nước dần xuất hiện nơi đáy mắt. Vưu Thục Ly hôm nay không thể khống chế được cảm xúc của mình. Nhìn cô bạn mặc chiếc váy cưới lên người, kết hôn cùng người mà Ninh Hân Nghiên yêu thương, cô vô cùng vui mừng, trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc khó tả. Giọng cô như nghẹn lại, có chút run rẩy.

“Tiểu Nghiên, tớ vui mừng thay cho cậu. Cuối cùng cậu cũng lên xe hoa, kết hôn cùng Hứa Lập Thành…”


Một giọt nước mắt khẽ rơi, Vưu Thục Ly vội đưa tay lên lau vội, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

“Tiểu Nghiên, cậu phải thật hạnh phúc đấy nhé, phải thật hạnh phúc. Cậu là một cô gái tốt, cậu xứng đáng nhận những điều tốt đẹp nhất…”

Vưu Thục Ly như nấc lên, Ninh Hân Nghiên liền ôm chầm lấy Vưu Thục Ly, xoa xoa lưng an ủi, cô cũng rưng rưng nước mắt không khác gì Vưu Thục Ly.

“Đừng khóc, tớ kết hôn thôi mà, vẫn sẽ gặp cậu, đi chơi với cậu, cùng cậu phát triển sự nghiệp. Đừng khóc tớ sẽ khóc theo đấy.”

“Được được, tớ không khóc nữa. Hân Nghiên, bác trai và bác gái không thể nhìn thấy cậu cưới chồng, cũng không thể nắm tay cậu bước vào lễ đường. Cậu đừng buồn, đừng nghĩ ngợi. Hai bác ở trên thiên đường sẽ luôn dõi theo cậu, muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc đấy.”

Vưu Thục Ly biết được nỗi lòng của Ninh Hân Nghiên. Một cô gái bước vào lễ đường mong muốn được chính cha mình dắt tay vào, đích thân trao cô con gái trân quý cho người đàn ông sẽ bên cạnh chăm sóc, yêu thương cô gái đó cả đời. Còn gì buồn lòng hơn khi Ninh Hân Nghiên chẳng còn ai, phải tự mình bước chân vào lễ đường, không có ba mẹ chứng kiến, không có ba mẹ ở bên đối với Ninh Hân Nghiên mà nói đó chính là nỗi buồn nhất, sự thiệt thòi nhất của cô.

“Tớ hiểu mà. Tớ sẽ cho ba mẹ thấy con gái của ba mẹ có cuộc hôn nhân hạnh phúc và viên mãn như thế nào, ba mẹ cũng sẽ yên tâm về tớ.”


Ninh Hân Nghiên gật đầu, rút một tờ khăn giấy chậm đi những giọt nước mắt còn vương trên mắt.

“Không khóc nữa, khóc sẽ xấu thì làm sao mà vào lễ đường đây?”

Vưu Thục Ly bật cười trêu Ninh Hân Nghiên.

“Cậu ngồi ở đây, tớ ra ngoài phụ cậu đón khách. Đến giờ làm lễ tớ sẽ quay lại đưa cậu ra ngoài nhé.”

Vưu Thục Ly vừa mở cửa ra ngoài liền thấy Tề Huy đã đứng sẵn ở hành lang. Nhìn anh đứng tựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, mắt nhìn về hướng xa xăm, trông có vẻ rất buồn. Cô đi đến bên cạnh anh, khẽ đặt tay lên vai anh, hỏi.

“Anh Tề?”

Tề Huy nhìn thấy cô liền đứng thẳng dậy, mắt nhìn về phía cánh cửa đằng sau, cô cũng xoay lưng theo hướng anh. Đó không phải là phòng trang điểm của Ninh Hân Nghiên sao? Tại sao trong đôi mắt anh lại mang nỗi sầu bi đến thế? Chẳng lẽ…?

“Hân Nghiên đã chuẩn bị xong cả chưa?”, giọng Tề Huy trầm lắng, nhỏ nhẹ hỏi Vưu Thục Ly.

“Cậu ấy xong cả rồi. Nhưng đến lúc làm lễ cậu ấy mới ra. Anh có chuyện gì cần nói tiểu Nghiên sao?”


“Bây giờ có nói có lẽ cũng đã muộn rồi.”

Tề Huy nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để Vưu Thục Ly nghe thấy. Sẽ không phải như suy nghĩ của cô chứ? Rằng Tề Huy yêu thầm Ninh Hân Nghiên?

“Nhờ em nhắn lại với Hân Nghiên rằng anh chúc phúc cho em ấy, mong em ấy thật hạnh phúc và vui vẻ.”, Tề Huy cười gượng, từng lời như vết dao cứa vào tim anh.

“Lát nữa dự lễ anh hãy tự nói với cậu ấy đi. Cậu ấy sẽ rất vui khi nghe lời chúc phúc từ anh đó.”

“Hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, bây giờ anh phải ra sân bay rồi.”, giọng anh buồn man mác, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về căn phòng phía sau.

“Bay? Anh đi đâu ư? Anh không dự hôn lễ sao?”, Vưu Thục Ly bất ngờ. Nghe Ninh Hân Nghiên nói Tề Huy chưa về nước được bao lâu sao giờ anh lại đi đâu nữa?

“Anh không đủ can đảm để dự lễ kết hôn này. Tối nay anh sẽ trở về Úc. Ở nơi này không còn gì để anh phải lưu luyến nữa rồi.”

Tề Huy nói xong câu đó liền xoay lưng bước đi, để lại Vưu Thục Ly đứng ngơ ngác ở đó. Lần này Tề Huy trở về nước bởi vì anh nghe được tin Ninh Hân Nghiên sẽ quay về lập nghiệp ở đây. Anh đã bỏ tất cả công việc tốt bên Úc, bỏ ngoài tai cả lời khuyên của ba mẹ, nhất quyết về đây để theo đuổi cô. Tề Huy đã yêu thầm Ninh Hân Nghiên từ lâu, anh cứ lo sợ cô không thích anh, liệu nói ra có làm mất tình bạn giữa hai người. Anh cứ lưỡng lự mãi cho đến khi cô rời đi, anh mới thật sự nhận ra mình không thể thiếu cô. Lần này trở về anh dồn cả tâm ý và sức lực để theo đuổi cô, chờ cái gật đầu của cô trở thành bạn gái anh. Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn màng. Anh bất ngờ khi nhận thiệp cưới của Ninh Hân Nghiên và Hứa Lập Thành, lòng anh đau thắt lại, một nỗi đau khó mà diễn tả thành lời. Mọi hy vọng bỗng dưng sụp đổ ngay trước mắt. Bây giờ Ninh Hân Nghiên sắp trở thành vợ của người ta rồi, anh chẳng còn cơ hội cũng chẳng còn lý do gì để ở lại đây. Điều duy nhất anh có thể làm chính là về Úc, rời khỏi nơi này, tìm một nơi nào đó để dần dần thích nghi, dần dần quên đi cô. Ninh Hân Nghiên, em mãi là cô gái xinh đẹp nhất, tài giỏi nhất trong lòng của anh. Chúc em hạnh phúc với người em yêu thương, cô gái đáng yêu của anh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.