Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 110: Ngoại truyện 2: Giặc ở trong nhà
Bốn năm sau…
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hoà, chính vì vậy hai gia đình Ninh Hân Nghiên- Âu Trạch Dương và Vưu Thục Ly- Trương Chấn Minh hẹn nhau cùng đi dã ngoại. Trong thời gian này công việc đã ít đi, hai người đàn ông nhân dịp này dành hết thời gian cho gia đình. Tuy hai nhà thân thiết từ lâu nhưng đây cũng xem là chuyến đi gắn kết, thân càng thêm thân. Hơn nữa ba đứa nhỏ dần lớn, lại không muốn chúng tiếp xúc quá nhiều với những món đồ công nghệ mới, cho chúng đi dã ngoại, gần gũi với thiên và con người sẽ rất tốt cho sự phát triển của chúng.
Đặt một tấm trải caro đen trắng xuống đất, bốn người cùng ngồi vào, Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly sắp xếp đồ ăn thức uống cho gọn gàng. Hôm nay có sandwitches, nước ép trái cây, họ còn chuẩn bị cả lò nướng để chuẩn bị nướng thịt, tất cả hoàn hảo và đầy đủ cho chuyến đi đầy vui vẻ này.
Hai ba mẹ chơi thân thiết từ lâu, chính vì thế ba đứa nhỏ thân càng thêm thân. Chúng vui vẻ và đầy háo hức trong chuyến đi lần này, từ nãy đến giờ cứ chạy lăn xăn xung quanh, cười đùa rất vui vẻ.
“Ba mẹ, cho chúng con chạy ra kia chơi một lát có được không?”
Bé trai con của Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên nắm tay em gái mình, bên cạnh là con trai của Trương Chấn Minh, cả 3 đều đồng loạt chỉ về phía xa xa kia nơi có một cái cây to đã lâu năm, có vẻ nơi này được nhiều người đến dã ngoại nên không biết từ khi nào họ đã đặt một chiếc xích đu ở trên cây to lớn đấy, đủ thu hút sự tò mò và háo hức của mấy đứa trẻ.
“Phải đó, chúng con chơi một chút rồi sẽ về ngay thôi.”, con trai Trương Chấn Minh cũng nhoẻn miệng cười năn nỉ.
Hai ông bố bà mẹ nhìn nhau cười rồi đồng loạt gật đầu. Ba đứa trẻ thấy vậy vui mừng vô cùng, nhanh chóng xoay lưng chạy nhanh về phía cái cây cao to ấy.
“Thiệu Huy, phải canh chừng Hi Văn đấy.”
Âu Trạch Dương với giọng dặn dò. Âu Thiệu Huy và Âu Hi Văn là cặp song sinh nhà Âu Trạch Dương. Ngày đó trong phòng sinh, Âu Thiệu Huy lại ra trước Âu Hi Văn chỉ năm phút, thế là trở thành anh trai. Cặp song sinh này càng lớn càng đáng yêu. Âu Thiệu Huy lớn lên thừa hưởng được gương mặt điển trai, lại có chút phong độ từ Âu Trạch Dương. Còn Âu Hi Văn lại giống Ninh Hân Nghiên, nước da trắng nõn, hai mắt to tròn, đôi môi nhỏ chúm chím đáng yêu vô cùng. Chính vì thế mà hai vợ chồng cô yêu thương chúng vô cùng, cảm thấy bản thân thật may mắn và hạnh phúc khi có hai đứa con dễ thương như thế.
“Yên tâm đi, Hi Văn ở giữa hai tay được Thiệu Huy và Tuấn Lãng nắm lấy sẽ không sao đâu.”
Trương Chấn Minh mỉm cười nhìn ba bé con đang chạy giỡn phía xa kia, giọng điệu vui vẻ đáp lời. Vậy thì bé trai còn lại chính là con trai của Trương Chấn Minh và Vưu Thục Ly rồi. Trương Tuấn Lãng từ lúc sinh ra đã giống hắn y như đúc, à không, đến khi lớn thì như là một bản sao của Trương Chấn Minh vậy, chính vì vậy nhiều người trêu rằng Vưu Thục Ly là “đẻ mướn” vì đứa con chẳng giống cô một chút nào…
Cây đa to lớn phía xa…
“Anh hai, đỡ em lên xích đu đi.”
Âu Hi Văn ngắm nhìn chiếc xích đu trước mặt, không khỏi thích thú, đưa bàn tay bé nhỏ giật giật tay áo Âu Thiệu Huy rồi nói.
Nhưng có vẻ như Âu Thiệu Huy chẳng để tâm đến lời nói của cô em gái, chỉ mải mê với cái bập bênh kế bên. Âu Hi Văn đứng ở đấy, mặt xụ xuống trông buồn bã hẳn, lâu lâu lại đưa mắt nhìn chiếc xích đu đó, rõ ràng cô bé rất muốn chơi.
“Để anh giúp em.”
Trương Tuấn Lãng thấy thế thì đi đến, ra tay giúp đỡ Âu Hi Văn. Cậu bé chạy đi tìm một cục đá kê xuống bên dưới xích đu sau đó chạy ra sau giữ chặt hai dây treo, mỉm cười nhìn Âu Hi Văn.
“Lên đi, anh giữ rồi.”
Âu Hi Văn vui vẻ gật đầu, cẩn thận bước lên cục đá ấy, từ từ ngồi xuống chiếc xích đu, khi đã yên vị cô bé xoay đầu cảm ơn Trương Tuấn Lãng rối rít.
“Anh đẩy nhé.”
Trương Tuấn Lãng với sức lực nhỏ bé của mình thì chỉ có thể đẩy nhẹ chiếc xích đu nhưng cũng đủ làm Âu Hi Văn thích thú miệng cười không thôi.
Âu Thiệu Huy ngước mắt nhìn, suy nghĩ một hồi rồi đứng lên đi về phía xích đu, đẩy Trương Tuấn Lãng sang một bên, thay vào vị trí đó mà đẩy Âu Hi Văn.
“Thích không?”, Âu Thiệu Huy cười hỏi Âu Hi Văn.
Âu Hi Văn gương mặt đang tươi cười rạng rỡ liền thay đổi sắc mặt, chu môi nhìn người anh trai của mình rồi “xuỳ” một cái rồi xoay mặt đi. Ai biểu lúc nãy anh trai không thèm giúp cô bé làm gì, giờ thì làm Âu Hi Văn giận rồi…
Trên tấm trải giữa đồi cỏ xanh mướt, hai đôi vợ chồng Ninh Hân Nghiên- Âu Trạch Dương và Vưu Thục Ly- Trương Chấn Minh đang nằm trên đó, hai đầu của hai cô gái gối lên cánh tay rắn chắc của hai người đàn ông bên cạnh, bốn người thư giãn, thoải mái ngắm nhìn bầu trời trong xanh đẹp đẽ kia. Sau quãng thời gian làm việc mệt mỏi thì đây đúng là dịp để mọi người nghỉ ngơi, dành thời gian cho nhau. Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh đều bận rộn với công việc kinh doanh còn Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly thì đang từng bước khẳng định tên tuổi Angel- hãng trang sức do hai người đồng sáng lập. Trong lúc hai đôi vợ chồng định nhắm mắt lại một chút để nghỉ ngơi thì từ xa, ba bé con đã trở về. Nhưng khung cảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với lúc mới xin được đi chơi. Trương Tuấn Lãng thì nắm tay Âu Hi Văn vừa đi vừa cười rất vui vẻ, còn Âu Thiệu Huy thì bơ vơ một mình đi sau hai người phía trước, mặt buồn bã không thôi, lâu lâu còn lén nhìn hai người phía trước. Có lẽ bọn trẻ đã có vấn đề gì đó rồi.
“Xem ra chúng ta sắp trở thành thông gia rồi, phải không Âu Tổng?”
Trương Chấn Minh hai tay khoanh lại đặt dưới gáy rồi gác đầu lên, nhìn con trai cưng của mình tay trong tay với Âu Hi Văn đi về hướng này thì trong lòng phấn khởi không thôi, thích thú bật cười nói với Âu Trạch Dương. Đúng là con trai của Trương Chấn Minh hắn, mới bé tí đã sát gái như thế rồi, nhưng cũng thật biết chọn nha, hắn cũng đã dự định sẽ cho bọn trẻ cưới nhau từ lúc hắn biết Ninh Hân Nghiên mang thai cặp song sinh một trai một gái rồi. Âu Hi Văn xinh xắn đáng yêu, lại là con gái của Âu Trạch Dương, càng nghĩ càng thấy bọn trẻ phù hợp với nhau.
Nhưng ngược lại với vẻ mặt hứng khởi của Trương Chấn Minh lại là gương mặt ảm đạm với những mảng đen của Âu Trạch Dương. Hắn ngồi thẳng dậy, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tinh tường nhìn bọn trẻ đang đi lại gần. Ra dáng một ông bố luôn luôn bảo vệ con gái, càng không thể để bất cứ đứa con trai nào cướp mất con gái cưng của hắn, liếc nhìn Trương Chấn Minh, hắn trầm giọng nói.
“Tôi có nói sẽ gả con gái cho con trai cậu sao? Nằm mơ đi.”
“Hi Văn làm dâu Trương gia là lựa chọn tốt nhất rồi. Có ba mẹ chồng nào ở bên con dâu từ nhỏ đến lớn, thương con dâu từ lúc còn bé xíu hay không? Hơn nữa Tuấn Lãng nhà tôi…”, Trương Chấn Minh rõ ràng là không hài lòng. Trương Tuấn Lãng về bề ngoài hay bên trong, tiền bạc hay quyền lực trong tương lai đều có cả rồi. Vậy mà Âu Trạch Dương còn không chấp nhận?
“Con gái tôi…”, Âu Trạch Dương cũng không thua kém, quyết tâm đấu khẩu cùng Trương Chấn Minh đến cùng.
“Thôi được rồi, hai người làm ba cả rồi mà còn ngồi cãi nhau như con nít vậy sao?”
Vưu Thục Ly vội vàng can ngăn, chuyện không đáng để cãi nhau như thế cơ mà?
“Phải đó, đừng để bọn trẻ nghe thấy chứ!”, Ninh Hân Nghiên cũng đồng ý kiến, nhanh chóng dập tắt đi ngọn lửa giữa hai người đàn ông này.
“Mấy đứa về rồi sao? Vào đây, có bánh nướng nè.”
Vưu Thục Ly thấy bọn trẻ về đến nơi liền lấy chiếc bánh nướng nóng hổi trong chiếc hộp ra, vẫy vẫy tay gọi chúng vào ăn.
“Dạ, mẹ Ly.”
Âu Hi Văn thích nhất là bánh nướng, vừa nghe đến thôi liền mừng rỡ kéo Trương Tuấn Lãng tháo giày rồi vào trong tấm trải, ngồi xuống ăn ngon lành, còn cười nói vui vẻ với con trai của Trương Chấn Minh nữa kìa, từ đầu chí cuối chẳng nhớ đến người anh trai đang mặt xám xịt đứng ở kia.
Ninh Hân Nghiên biết bọn trẻ chắc có giận hờn gì đó liền kéo Âu Thiệu Huy lại gần mình, lấy khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán rồi quan tâm hỏi thăm.
“Sao thế? Em giận con à?”
Nhưng Âu Thiệu Huy chẳng trả lời, cứ nhìn chằm chằm vào Âu Hi Văn và Trương Tuấn Lãng đang vui vẻ đằng kia, nét mặt không vui chút nào…
Đêm hôm đó…
Trương gia…
Trong căn phòng ngủ lớn, Vưu Thục Ly đẩy cửa phòng tắm bước ra, cô đang mặc trên người một chiếc đầm lụa ngắn, hơn nữa chiếc đầm còn mỏng đến nỗi có thể nhìn thấu cơ thể cô ở bên trong. Nhìn thấy Trương Chấn Minh đang ngồi tựa vào đầu giường không mặc áo, cả thân hình rắn chắc hiện ra trước mắt cô. Chau mày đưa tay ôm lấy có thể mình đi đến, Vưu Thục Ly hỏi hắn.
“Đồ ngủ của em đâu?”
Trương Chấn Minh vờ như không biết hỏi ngược lại cô.
“Không phải em đang mặc trên người sao?”
“Ý là…đầm ngủ này mỏng quá, anh còn bật máy lạnh lạnh như thế sao em chịu được?”, đầm ngủ của cô mỏng tanh, với nhiệt độ như vậy có khi cô sẽ chết vì lạnh mất.
“Anh có cách để giúp em không thấy lạnh…”
Trương Chấn Minh nở nụ cười tà, nhanh chóng giang tay tiến đến ôm chầm lấy Vưu Thục Ly đặt cô nằm dưới thân hắn, đôi mắt hắn rà quét cơ thể cô, dù đã qua một lần sinh nở nhưng thân thể cô vẫn quyến rũ và dụ hoặc hắn vô cùng. Đưa bàn tay từ từ di chuyển trên từng nấc da thịt của cô, rồi hắn cúi đầu hôn lên bầu ngực tròn đầy thoắt ẩn thoắt hiện dưới chiếc đầm mỏng kia, ngọn lửa trong lòng hắn đã bị cô nhen nhóm lên rồi.
“Anh…anh làm gì vậy?”, Vưu Thục Ly đưa tay chắn trước ngực Trương Chấn Minh, ngơ ngác hỏi.
“Ly, sinh cho anh thêm một cô con gái nữa nhé. Nhìn Âu Hi Văn đáng yêu như thế, anh cũng muốn có một cô con gái đáng yêu như Hi Văn vậy.”, Trương Chấn Minh nhìn thấy Âu Hi Văn tự dưng trong đầu nảy ra ý muốn muốn có một cô con gái riêng cho bản thân mình.
“Thật ra thì nhìn Hi Văn em cũng muốn có thêm một bé gái nữa…”
Vưu Thục Ly nói rồi choàng tay qua cổ Trương Chấn Minh, đôi chân vì co lên mà chiếc váy mỏng bị lật xuống lộ ra đôi chân thon dài nõn nà, cô nâng đầu đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Trương Chấn Minh, bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy ma lực mơn trớn trên lồng ngực rắn chắn của hắn…
Nhưng trong lúc này, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên làm hai vợ chồng Trương Chấn Minh hoảng hồn, giật cả mình.
“Ba mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?”
Trương Tuấn Lãng không biết xuất hiện từ khi nào, đôi mắt ngơ ngác nhìn ba mẹ mình đang ôm lấy nhau trên giường liền hỏi.
“Không, ba mẹ không làm gì cả.”
Vưu Thục Ly cười gượng rồi nhanh chóng đẩy Trương Chấn Minh lăn sang một bên, ngồi thẳng dậy chỉnh lại tóc tai rồi vẫy vẫy tay gọi Trương Chấn Lãng. Bé con ngoan ngoãn đi lại gần cô.
“Sao thế, tìm ba mẹ có việc gì sao?”
“Làm sao để lấy lòng con gái hả mẹ?”, tự dưng Trương Chấn Lãng hỏi một câu hỏi khó mà trả lời, ngô nghê đáng yêu vô cùng.
“Sao? Lấy lòng con gái?”, Vưu Thục Ly trố mắt nhìn Trương Tuấn Lãng, sau đó thì đánh mắt sang nhìn Trương Chấn Minh bật cười.
“Hi Văn, em ấy rất đáng yêu. Mẹ cũng là con gái, mẹ có thể chỉ con không?”, Trương Tuấn Lãng nhoẻn miệng cười, có vẻ như đã để ý con gái của Âu Trạch Dương rồi.
“Tuấn Lãng, để mai rồi hãy nói. Con về phòng ngủ đi, trễ rồi.”, Trương Chấn Minh nghiêm mặt nói. Đang lúc cao trào thằng bé lại xuất hiện, đúng là…Haizzz, hắn thở dài…
“Không, con muốn mẹ nói tối nay cơ. Hay qua phòng con nha mẹ…nha mẹ…”
Trương Tuấn Lãng nắm tay Vưu Thục Ly nhõng nhẽo. Giữa Trương Chấn Minh và con trai không biết nên chọn ai. Cuối cùng cô đứng lên đi theo Trương Tuấn Lãng, còn xoay mặt lại xụ mặt xuống nhìn hắn rồi nói khẽ.
“Tối mai nhé.”
Nhìn Vưu Thục Ly bị Trương Tuấn Lãng kéo đi trước mắt nhưng Trương Chấn Minh lại chẳng thể làm được gì, tức muốn sôi máu ném chiếc gối trên giường xuống đất. Hắn bị con trai cướp đi vợ một cách trắng trợn nhưng lại không thể ra tay đánh ghen như những người đàn ông ngoài kia. Và điều đặc biệt là hắn vẫn còn đang nóng trong người, hắn lại không thể giải toả, Trương Tuấn Lãng, thằng nhóc này…
Tingting…tingting…
Điện thoại rung lên, Trương Chấn Minh mặt đen như nhọ nồi cầm máy hùng hằn bấm nút nghe, đầu dây bên kia qua giọng nói có lẽ cũng không khá khẩm là mấy.
“Alo, là tôi.”, Âu Trạch Dương giọng lạnh lẽo vang lên.
“Vì con gái cậu, tôi đã lỡ mất đêm nay với Vưu Thục Ly rồi.”, Trương Chấn Minh có vẻ như đang đổ tội cho Âu Hi Văn.
“Vì con trai cậu tôi cũng phải kiềm nén đây.”, Âu Trạch Dương cũng không khác là bao.
“Sao?”, Trương Chấn Minh chẳng hiểu Âu Trạch Dương nói gì cả.
“Thiệu Huy nói Tuấn Lãng muốn cướp Hi Văn, muốn hỏi Ninh Hân Nghiên làm sao để bảo vệ em gái, cuối cùng vợ tôi phải ngồi giải đáp cho thằng bé.”
Âu Trạch Dương vừa nói vừa nhìn vào phòng ngủ qua chiếc cửa sổ với kính trong suốt. Khi nãy hai vợ chồng hắn đang vui chơi màn dạo đầu đột nhiên Âu Thiệu Huy xuất hiện nói muốn hỏi chuyện Ninh Hân Nghiên. Dù hắn có gợi ý giữ cô thế nào cô vẫn chọn nói chuyện với con trai. Như thế còn chưa đủ, trong lúc hắn còn đang hừng hừng như có lửa đốt Âu Thiệu Huy còn đẩy hắn ra ngoài ban công để được nói chuyện riêng với Ninh Hân Nghiên. Tức cười không? Nhà này nhà của hắn, vợ cũng là vợ của hắn, vậy mà hắn bị chính con trai mình đuổi đi một cách trắng trợn, hắn tức giận vô cùng nhưng cũng chẳng thể làm được gì…
“Âu Trạch Dương, tôi biết ai mới là người thật sự cướp đi vợ của chúng ta. Không phải là lũ đàn ông ngoài kia đâu, giặc ở ngay trong nhà chúng ta đấy.”, Trương Chấn Minh chán nản nói. Đáng lẽ ngay từ đầu khi Vưu Thục Ly sinh Trương Tuấn Lãng hắn phải “nhét” thằng bé lại vào trong chứ. Nếu không bây giờ đã không bị cướp mất vợ rồi.
“Cậu nói đúng. Nhà cậu có 1 nhà tôi có 2 đấy. Chúng ta thật sự mất vợ rồi.”
Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh cùng lúc thở dài. Vợ vốn dĩ là của riêng họ, cuối cùng lại phải san sẻ với bọn trẻ ấy nhưng lại chẳng thể làm được gì, đúng là vừa ức vừa buồn cười mà…