Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 11: Mẹ muốn bồng cháu


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 11: Mẹ muốn bồng cháu

Giờ tan làm…

Trước cửa DNJ, có một chiếc xe hơi sang trọng đã đợi từ lâu. Người trong xe sốt ruột nhìn về phía cửa công ty. Hết tốp người này đến tốp người khác đi ra nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc. Thấm thoát cũng quá giờ tan làm hơn một tiếng đồng hồ. Hứa Lập Thành mệt mỏi tựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay anh cố tình ra sớm chạy xe đến đón Ninh Hân Nghiên vào ngày đầu tiên đi làm. Anh muốn gặp cô, nói chuyện với cô, nghe cô chia sẻ về công việc. Hơn nữa, anh có chuyện quan trọng cần nói với cô. Nhưng đợi nãy giờ cô vẫn chưa ra, là cô đã về sớm trước đó hay bận việc nên chưa tan sở?

Cốc…cốc…

Hứa Lập Thành nghe tiếng gõ cửa xe liền giật mình mở mắt. Anh đưa mắt nhìn qua cửa sổ xem ai đã làm. Là cô, Ninh Hân Nghiên. Hứa Lập Thành nhanh chóng mở cửa đi về phía cô, vui vẻ nắm lấy tay cô.

“Hân Nghiên, em tan làm rồi sao?”

“Anh đợi lâu rồi phải không?”, Ninh Hân Nghiên áy náy nhìn Hứa Lập Thành. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô và Vưu Thục Ly làm việc say mê đến nỗi quên cả thời gian. Lúc nãy cũng may bạn trai Vưu Thục Ly gọi điện đến mới làm cô và Thục Ly để ý đến giờ tan sở. Vưu Thục Ly đã được bạn trai đón về, còn cô ra khỏi cửa đã thấy chiếc xe quen thuộc. Bước đến nhìn vào trong mới thấy Hứa Lập Thành mệt mỏi tựa lưng nghỉ ngơi. Có lẽ anh đã đợi cô rất lâu rồi.

“Không sao, là em, anh đợi bao lâu cũng được.”, Hứa Lập Thành yêu chiều trả lời. Anh không trách cô, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô anh không khỏi đau lòng.

“Anh học ở đâu mấy câu này thế?”, Ninh Hân Nghiên ngọt ngào trong lòng, vừa mắc cười vừa hạnh phúc lấy tay che miệng cười. Cô sợ Hứa Lập Thành ngại nên quay mặt sang chỗ khác mà cười.

“Đừng chọc anh nữa. Lên xe, anh chở em về.”


Hứa Lập Thành mở cửa xe, dịu dàng đỡ Ninh Hân Nghiên vào xe, giúp cô cài dây an toàn rồi lái xe rời khỏi công ty. Hình ảnh này được thu vào tầm mắt của Âu Trạch Dương. Ánh mắt lạnh lùng quét qua thân hình nhỏ bé e lệ nép vào lòng của người đàn ông cao lớn kế bên làm hắn không khỏi có sự bực bội trong người.

“Âu Tổng, tại sao anh lại không ra lệnh phong tỏa thông tin?”, Tần Phi hỏi. Có lẽ có vấn đề gì đó đang xảy ra mà Âu Trạch Dương lại không hành xử như mọi lần.

“Cứ để hắn ta biết.”, Âu Trạch Dương không nhanh không chậm nói.

“Nhưng mà…”

“Lái xe đi.”, Âu Trạch Dương mặc kệ vấn đề đó, nhắm mắt lại, đôi chân mày kiếm chau thành một đường ngang, trầm giọng hạ lệnh.

*******

“Lão gia, phu nhân. Cậu chủ và cô Ninh về rồi.”

Người làm vui vẻ đi vào bếp thông báo. Vừa mới hết lời, phía sau Hứa Lập Thành và Ninh Hân Nghiên nắm tay tình cảm cùng nhau bước vào. Trên tay Ninh Hân Nghiên còn cầm theo một giỏ trái cây được gói rất đẹp.

“Tiểu Thành, tiểu Nghiên, hai đứa về rồi đấy à?”

Phí Tuệ Bình- mẹ của Hứa Lập Thành vui vẻ lại gần đôi trẻ, giang hai tay ôm lấy Ninh Hân Nghiên, xoa xoa cái lưng nhỏ của cô, phấn khởi nói.

“Tiểu Nghiên, bác thật sự rất nhớ con.”

“Bác gái, con cũng rất nhớ bác.”, Ninh Hân Nghiên cười dịu dàng.

“Thôi thôi bà và con bé làm như cả chục năm không gặp vậy. Quên mất cha con tôi luôn rồi.”, Hứa Đạt ngồi trên bàn ăn ngán ngẩm trả lời. Vợ ông lúc nào cũng vậy, rất dễ khóc và dễ cảm động.

Hứa Lập Thành kéo ghế ngồi cạnh Hứa Đạt, hùa theo ông.

“Phải đó, cuối cùng con có phải con ruột của mẹ không?”


“Xì.”, Phí Tuệ Bình buông Ninh Hân Nghiên ra, quay mặt lại liếc yêu Hứa Lập Thành.

“Con là con ruột của mẹ, mẹ rất nhớ con nhưng…”, bà quay lại đưa tay lên xoa xoa gò má hồng hào của Ninh Hân Nghiên, nhẹ giọng nói.

“Nhưng mẹ nhớ đứa con dâu ngoan ngoãn này hơn.”

“Bác gái…”, Ninh Hân Nghiên ngượng ngùng đỏ mặt khi nghe câu nói đó.

Vẻ mặt đáng yêu đó của cô làm Hứa Lập Thành trái tim rung động. Ninh Hân Nghiên cô đúng là biết làm người khác phát điên mà. Anh đứng lên, nắm lấy tay cô kéo vào bàn rồi ngồi vào chỗ bên cạnh cô, bàn tay nắm chặt lấy tay cô không rời.

“Mẹ đừng chọc cô ấy nữa.”, Hứa Lập Thành nói giúp Ninh Hân Nghiên.

“Mẹ có chọc tiểu Nghiên đâu.”, Phí Tuệ Bình vui vẻ đáp lời. Hôm nay được ăn cơm cùng con trai và con dâu tương lai, quả là bữa cơm gia đình hạnh phúc, bà rất mãn nguyện. Bà rất yêu thích Ninh Hân Nghiên, ngay từ lần đầu tiên Hứa Lập Thành đưa cô về, bà đã chịu ngay cô làm con dâu của mình. Bây giờ chỉ chờ ngày con trai của bà rước Ninh Hân Nghiên về nhà mà thôi.

“Mẹ cứ nói như vậy hoài Hân Nghiên sẽ không dám đến nhà mình nữa đâu.”

“Tất nhiên là con bé sẽ không dám đến nữa rồi.”, Phí Tuệ Bình cười thành tiếng.

“Bà!”

“Mẹ!”


Hứa Đạt và Hứa Lập Thành đồng thanh gọi Phí Tuệ Bình.

“Coi hai cha con mấy người kìa. Ý tôi là con bé sắp về đây ở luôn rồi. Làm gì có chuyện tới hay không tới nữa chứ?”

“Thôi chúng ta ăn cơm đi nào. Tiểu Nghiên nãy giờ nó đỏ mặt như trái ớt rồi kìa.”, Hứa Đạt bật cười lớn.

“Tiểu Nghiên, ăn món này đi con.”

“Tiểu Nghiên…”

Phí Tuệ Bình liên tục gắp thức ăn cho Ninh Hân Nghiên. Gia đình bốn người nói chuyện rất vui vẻ, bữa ăn gia đình càng trở nên đầm ấm vui vẻ. Từ ngày ra đi, Ninh Hân Nghiên không còn biết bữa ăn gia đình là gì nữa. Ngày nào cô cũng ăn cơm một mình rất cô đơn, nhiều lúc cô cũng tự rơi nước mắt mà chẳng có lý do. Sau khi quen Hứa Lập Thành, được gia đình anh yêu thương, lúc đó cô mới được tận hưởng bữa cơm gia đình thật sự. Đột nhiên mắt cô ươn ướt, cô nhớ cha mẹ. Nếu không có chuyện đó xảy ra, cô đã không thèm khát sự ấm cúng của gia đình đến vậy.

“Nói gì thì nói, tiểu Thành, khi nào con mới chịu rước tiểu Nghiên về cho mẹ đây?”, đi một vòng thì mẹ của Hứa Lập Thành cũng quay lại chủ đề cũ. Bà đã sốt ruột lắm rồi.

“Mẹ, sao quay lại chuyện này nữa rồi?”, Hứa Lập Thành thở dài lắc đầu.

“Mẹ muốn bồng cháu lắm rồi. Con nhìn Kim phu nhân, Ngụy phu nhân đi, họ đã có cháu bồng bế cả rồi, chỉ còn mỗi mẹ. Già rồi, mẹ chỉ có một niềm vui là chơi đùa cùng cháu nội mà thôi.”, Phí Tuệ Bình mặt buồn rầu, chống cằm, đôi mắt đã có nếp nhăn cụp xuống, rầu rĩ lên tiếng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.