Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 103: Vạch trần sự thật


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 103: Vạch trần sự thật

Hứa Lập Thành không biết từ đâu xuất hiện, lớn tiếng can ngăn rồi chạy nhanh đến chỗ Ninh Hân Nghiên đẩy tay Hứa Đạt ra, chắn trước người cô, thở dốc nói.

“Ba, ba không thể làm như vậy.”

Hứa Đạt không mấy để tâm đến lời Hứa Lập Thành, ông ta thu tay lại chạy đến bên cạnh chiếc cửa sổ rồi đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài chiếc xe hơi của Hứa Lập Thành ra thì chẳng có gì cả, có lẽ con trai ông đến đây một mình. Xoay lưng đi lại đưa tay kéo Hứa Lập Thành sang một bên, Hứa Đạt lạnh giọng hỏi.

“Tại sao con lại đến đây? Còn biết ba ở đây?”

“Con đến để khuyên ba tự thú. Còn về việc tại sao con biết ba ở đây, con đã lén đặt máy theo dõi vào xe của ba.”

Hứa Lập Thành đáp lời. Đêm hôm đó anh nghe được Hứa Đạt có lẽ sắp ra tay với Ninh Hân Nghiên, vì lo cô sẽ xảy ra chuyện nên anh đã lén đặt máy theo dõi dưới gầm xe của Hứa Đạt để phòng hờ. Không ngờ quả như dự đoán của anh, ba của anh đã thật sự hành động, không những ra tay với Ninh Hân Nghiên mà còn có cả Vưu Thục Ly. Hôm đó Hứa Lập Thành nhìn thiết bị theo dõi trên màn hình, xe của Hứa Đạt đã xuất hiện ở bệnh viện sau đó thì di chuyển đến căn nhà hoang này. Không lâu sau đó anh còn thấy Tần Phi dẫn người đến bệnh viện kiểm tra, khi ấy anh mới biết ba anh cho người bắt cóc Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly để đe doạ Âu Trạch Dương. Chính vì vậy Hứa Lập Thành mới tìm đến nhà của Âu Trạch Dương đề nghị hắn phối hợp, vừa có thể cứu được Ninh Hân Nghiên vừa có thể khuyên nhủ Hứa Đạt quay đầu hối lỗi.

“Tự thú? Con đã biết được những gì rồi?”, Hứa Đạt không tin vào những gì mình vừa nghe. Từ trước đến giờ những việc ông làm chỉ mình ông biết, nhưng hôm nay Hứa Lập Thành nói như thế có phải đã biết được gì hay không? Mà đứa con này của ông còn dám đặt cả máy theo dõi vào xe của ông, rốt cuộc đứa con này đang làm cái gì đây?

“Tất cả mọi chuyện của ba đã làm. Bắt tay với Sầm Tuyết vu oan Phẩm Bác Văn ngồi tù, giết chết vợ chồng Ninh Phú…”

Hứa Lập Thành đau lòng nói, vừa nói anh vừa di chuyển bước về phía trước, mặt đối mặt với Hứa Đạt. Hai tay anh siết chặt lại, đôi mắt đau đớn hằng lên từng sợi đỏ, giọng nói trầm thấp hẳn, anh hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục lên tiếng.


“Và cả việc ba ép cô gái ấy đến nỗi cô ấy bị sẩy thai. Ba, con hỏi ba một câu, ba hãy trả lời thật lòng cho con biết, có phải ba đã giết chết Diệp Bảo Hà hay không?”

Ngày đó Ninh Hân Nghiên nói với Hứa Lập Thành rằng Diệp Bảo Hà có thai rồi sẩy thai, anh đau đớn vô cùng. Nhưng sau đó anh đã vực dậy bản thân cho người đi điều tra về chuyện ấy, kết quả thật sự khiến anh không thể tin đó chính là sự thật. Anh đã muốn hỏi Hứa Đạt từ rất lâu rồi nhưng không biết phải mở lời thế nào. Ngày hôm nay có lẽ chính là cơ hội tốt nhất để làm sáng tỏ mọi chuyện.

“Hứa Lập Thành, rời khỏi đây.”, Hứa Đạt run rẩy cả người khi nghe Hứa Lập Thành hỏi câu hỏi ấy. Không, bằng mọi giá ông phải giữ bí mật này đến cuối cùng.

“Ba!”, Hứa Lập Thành gọi lớn.

“Ra khỏi đây.”, Hứa Đạt lớn tiếng ra lệnh, tay còn chỉ thẳng về phía cửa lớn phía sau.

“Diệp Bảo Hà mang cái thai đến Hứa gia tìm con nhưng ba lại đuổi cô ấy đi, còn ép cô ấy đến nỗi sẩy thai. Không dừng lại ở đó, khi biết Diệp Bảo Hà có ý định đứng lên tố cáo mọi thứ ba đã ra tay giết chết cô ấy, còn vu oan vì bị Ninh Hân Nghiên ăn cắp bản thiết kế nên mới nhảy lầu tự vẫn. Tất cả đều do một tay ba sắp xếp, có phải không?”

Hứa Lập Thành đau đớn thét lên chất vấn. Đó là toàn bộ kết quả anh nhận được khi cho người đi điều tra. Khi nhìn thấy kết quả, anh đã từng nói với bản thân đó không phải là sự thật, ba anh sẽ không làm ra chuyện ác độc như thế. Nhưng dù có trấn an bản thân đến đâu nhưng anh vẫn không ngừng nghĩ đến những gì Ninh Hân Nghiên nói. Suốt mấy đêm liền anh không ngủ được, chỉ lẳng lặng nhìn hình ảnh siêu âm đó, con của anh và Diệp Bảo Hà, có thể nó không phải được kết tinh từ tình yêu của hai người nhưng dù sao đứa bé cũng là con của anh, cũng là một sinh mệnh. Anh vẫn không thể tin rằng ba anh lại nhẫn tâm giết đi cháu nội của mình…và còn có thể giết đi người con gái đó…

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”, Hứa Đạt gầm lên. Tất cả, tất cả mọi chuyện liên quan đến Diệp Bảo Hà và đứa bé đó ông ta đã cố gắng giấu kín chỉ vì không muốn tổn hại đến Hứa Lập Thành. Nhưng cái kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra, Hứa Đạt biết ông ta không thể giấu được nữa. Nhưng mà ông ta lại có chút không can đảm thừa nhận sự thật. Sau Hứa Thị thì Hứa Lập Thành chính là thứ quan trọng nhất đối với ông, ông không muốn mất đi đứa con trai này, cũng không muốn con ông cả đời này không nhận người cha như ông.

“Ngày hôm nay, nếu con không nhận được câu trả lời từ ba, con sẽ không rời khỏi đây.”, Hứa Lập Thành kiên định nói, nhất định anh phải biết được sự thật, anh phải biết con của anh và cô gái đó ra đi như thế nào…


Hứa Đạt nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mở mắt ra nhìn Hứa Lập Thành đứng ở phía đối diện. Ông biết tính con trai ông, một khi đã quyết định điều gì đó rồi thì không bao giờ thay đổi, nhất định sẽ làm cho bằng được. Nếu hôm nay ông không nói ra sự thật thì anh cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng, hơn nữa điều quan trọng đó chính là chuyện này liên quan đến đứa con ruột của Hứa Lập Thành.

“Phải, tất cả mọi chuyện đều do một tay ba sắp xếp…”, Hứa Đạt khó nhọc nói ra.

“Ngày đó có một cô gái đến tìm con, còn nói mình mang thai, khăng khăng đó là giọt máu của Hứa gia. Ba biết lúc đó người con yêu chính là Ninh Hân Nghiên, với cô gái này chỉ là nhất thời vui chơi qua đường mà thôi. Cô ta nói cô ta không cần danh phận, chỉ mong muốn cái thai trong bụng được Hứa gia chấp nhận. Con có tin hay không? Hứa gia mấy đời kinh doanh gia sản không phải tầm thường, lại có địa vị trong xã hội, bất cứ cô gái nào cũng khao khát trở thành con dâu của Hứa gia, ba càng không để một cô gái lai lịch không rõ ràng, không môn đăng hộ đối chỉ ngắm vào tài sản mà trở thành vợ của con. Vì thế ba đã không chấp nhận cái thai đó và yêu cầu cô ta phá nó đi, nhưng cô ta không chấp nhận cho nên ba đã trộn lẫn thuốc phá thai vào trong ly nước đưa cho cô ta uống…”

“Vậy…vậy còn cái chết của Diệp Bảo Hà?”

Hứa Lập Thành lùng bùng lỗ tai, thì ra đó chính là sự thật. Người giết chết con trai của anh lại là ba của anh, hơn nữa lại dùng cách đê tiện đó. Tại sao? Tại sao ba anh lại độc ác như thế? Đó cũng là máu mủ của Hứa gia cơ mà? Còn về phần Ninh Hân Nghiên, cô thật sự bị shock khi nghe Hứa Đạt phân trần, nhớ lại câu nói của Vương Khải Lam về đêm đó, mưa tầm tã, Diệp Bảo Hà cả người ướt sũng, bên dưới chảy máu không ngừng, đêm đó cô đã bị người ta hãm hại, nơi mà cô nghĩ sẽ dạy dỗ, thương yêu và bảo vệ cho đứa bé lại chính là nơi cướp đi sinh mệnh đứa con của cô. Còn gì đau đớn bằng khi một người mẹ mất đi đứa con của mình, có lẽ vì thế mà Diệp Bảo Hà không ngừng nghĩ đến tự tử nhằm giải thoát cho bản thân cũng là cách duy nhất để cô đoàn tụ với đứa con tội nghiệp đã chết khi chưa thành hình của mình…

“Cô ta còn không biết điều, nghĩ con đã chối bỏ và ra tay hãm hại khiến cô ta mất đi đứa con, còn định đứng lên tố cáo với mọi người tội ác của Hứa gia. Ba không thể để con có chuyện, càng không thể đám người ngoài kia có cơ hội hạ bệ Hứa gia, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật mãi mãi…”, Hứa Đạt đôi mắt như ác quỷ nhìn ra bên ngoài, nhớ lại viễn cảnh lúc đó, nhìn thấy Diệp Bảo Hà gào thét rơi xuống đất thật khiến ông ta an tâm vô cùng.

“Ba đã giết cô ấy và đổ tội cho Ninh Hân Nghiên?”

“Đúng. Con yêu Ninh Hân Nghiên, còn từng nghĩ sẽ dùng cách đánh tráo bản thảo để DNJ sa thải khiến cô ta phải quay trở về làm việc ở HT Jewelry. Nhưng cuối cùng con lại không làm, ba biết con chính là không nỡ. Vậy thì ba sẽ giúp con. Vừa có thể đưa Ninh Hân Nghiên trở về vừa có thể giúp chúng ta loại bỏ mối nguy hiểm là Diệp Bảo Hà. Đêm đó ba đã dụ cô ta lên sân thương toà nhà đó, thẳng tay đẩy cô ta xuống lầu, sau đó còn tạo hiện trường giả vì bị ăn cắp bản thảo nên đã nhảy lầu tự vẫn vì quá uất ức. Cuối cùng mọi chuyện đã ổn, sẽ chẳng ai có thể đe doạ được Hứa gia chúng ta.”, Hứa Đạt bật cười lớn, nụ cười tàn độc vô cùng. Bất cứ ai cản đường hoặc có âm mưu hãm hại Hứa gia, Hứa Đạt sẽ khiến người đó chết không toàn thây. Trước đó ông ta còn dám ra tay với hai mạng người thì Diệp Bảo Hà chẳng là gì cả, thậm chí còn dễ đối phó hơn nhiều.


“Ba, tại sao ba lại trở nên độc ác và tàn nhẫn đến như thế chứ? Ba của con ngày xưa đâu rồi?”

Hứa Lập Thành đau lòng vô cùng, đôi mắt chất chứa bao nỗi niềm hướng về phía Hứa Đạt. Đối với Hứa Lập Thành, Hứa Đạt vừa là một người cha vừa là một thần tượng trong lòng anh, tài giỏi, yêu thương gia đình lại còn giúp đỡ người khác. Hứa Lập Thành anh luôn khao khát được trở thành giống như ba của anh vậy, thế thì sẽ tuyệt vời biết bao. Nhưng ngày hôm nay, khi biết được tất cả sự thật, mọi thứ trong anh sụp đổ hoàn toàn. Hứa Đạt trước mặt anh đã thay đổi rồi, đã không còn là ba của anh ngày xưa, tại sao anh lại có cảm giác xa lạ và có chút sợ hãi đến như thế? Sự tàn nhẫn, ra tay đoạt mạng người khác không gớm tay, sao anh có thể đối diện được đây?

“Ba làm như thế vì bảo vệ gia đình này, vì muốn bảo vệ con. Phẩm Bác Văn hất cẳng ba ra khỏi dự án đó, không sao, việc kinh doanh vốn là như thế. Nhưng con trai ông ta hại con phải nằm viện, tay của con cũng bị thương chỉ còn 80% khả năng mà thôi, còn dùng chức quyền giúp con trai ông ta chạy tội, điều đó thì ba không thể chấp nhận, không ai có quyền tổn hại đến con. Vợ chồng Ninh Phú là do bản thân họ tự chuốc lấy, không biết an phận dám âm mưu phản bội ba. Còn về Ninh Hân Nghiên và Diệp Bảo Hà. Diệp Bảo Hà muốn tổn hại danh tiếng của con, của Hứa gia, ba không thể tha thứ, ba biết con yêu Ninh Hân Nghiên nên ba đã từng nghĩ sẽ nương tay. Nhưng cô ta lại cố chấp điều tra lại chuyện cũ, muốn vạch trần ba tống ba vào tù, đến nước này ba không thể nương tay, Ninh Hân Nghiên và cả Âu Trạch Dương đều phải chết, không ai có thể tổn hại đến Hứa gia chúng ta…”

Hứa Đạt khẳng định bản thân mình không sai, tất cả chuyện ông ta làm đều vì Hứa Lập Thành và Hứa gia. Càng nói ông ta càng không thể kiềm chế cảm xúc bản thân, đôi mắt căm phẫn hằng lên sợi đỏ giương súng hướng về Ninh Hân Nghiên, lớn tiếng tuyên bố, tay ông ta theo đó mà run lên từng hồi, ngón trỏ đặt vào vị trí bóp cò sẵn sàng ra tay.

“Con biết mọi thứ ba làm vì Hứa gia nhưng những điều ấy hoàn toàn sai lầm. 4 mạng người, ba đã ra tay giết hại 4 mạng người rồi, đừng sai phạm nữa. Ba, quay đầu đi.”, Hứa Lập Thành lắc đầu không đồng tình với cách làm của Hứa Đạt, cùng với đó là khuyên ông ta quay đầu.

“Ngay cả con cũng đứng về phía họ chống đối ba?”, Hứa Đạt hỏi.

“Con không đứng về phía họ, con là muốn tốt cho ba. Quay đầu đi ba, chúng ta có thể làm lại từ đầu, con và mẹ sẽ chờ ba ra tù, cả nhà chúng ta cùng nhau gầy dựng lại Hứa gia, có được không?”, Hứa Lập Thành cất bước từ từ đi đến gần Hứa Đạt, có lẽ anh muốn đoạt lại cây súng từ tay ba của mình.

“Quay đầu…?”

Hứa Đạt nhìn thấy ánh mắt chân thành của Hứa Lập Thành, lòng ông ta có chút lay động, bàn tay cầm súng dần dần hạ xuống. Khi Hứa Lập Thành đưa tay lên định lấy cây súng đó thì đột nhiên Hứa Đạt lại thay đổi hành động, ông ta kiên quyết giơ súng lên lại, gầm lên.

“Không, ba đã đi đến nước này không thể quay đầu lại được nữa rồi.”


“Không, sẽ được mà ba, ba nghe con đi, bỏ súng xuống và ra tự thú đi ba.”, Hứa Lập Thành giật mình lùi bước về sau, cố gắng khuyên nhủ Hứa Đạt.

“Không, ba không làm gì sai phải đi tự thú cả. Ba đã giết bốn mạng người rồi, không thể quay đầu. Nếu đã không thể quay đầu thì lấy thêm mạng của Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương thì chẳng sao cả.”

Hứa Đạt liếc nhìn qua Hứa Lập Thành, cuối cùng ông ta không biết suy nghĩ gì trong đầu, đưa tay cầm cây súng hướng đến Ninh Hân Nghiên, đưa tay bóp cò.

“Đùng…”

Một tiếng súng vang lên…

“Đùng…”

Và thêm một tiếng súng nữa….

Và sau khi tiếng súng ấy vang lên là một tiếng thét thất thanh đầy kinh hoàng xen lẫn đau thương cất lên vang vọng cả một không gian to lớn của căn nhà hoang này…

“Aaaaaaaaa”

……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.