Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 72


Đọc truyện Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 72

Trong lòng Trình Thu Vũ thầm nghĩ, cái người này không phải là thủ
lĩnh tử y vệ cùng Đoan Mộc Dĩnh đi sứ Lương quốc sao, hắn và Đoan Mộc
Dĩnh là quan hệ tình nhân. Hiện tại thân phận thực của thị vệ này lại là hoàng đế, là phụ thân của Đoan Mộc Dĩnh, bọn họ là phụ tử… Đây chính là loạn luân a! Trình Thu Vũ có chút kinh ngạc, hắn cố gắng che dấu tình
tự. Nghe nói Tề quốc là do man tộc hình thành, hôm nay vừa thấy quả
nhiên không sai, phụ tử còn có tình ái mê luyến, trong khoảng thời gian
ngắn Trình Thu Vũ cảm thấy khó có thể tiếp thu. Bỗng nhiên hắn nghĩ lại, không phải chuyện của mình, ta quan tâm làm gì, lập tức quên đi là tốt
nhất.

Đoan Mộc Thanh Lam thấy Trình Thu Vũ biến sắc rồi lại lập tức chuyển biến tốt đẹp, hắn nhận ra mình là thị vệ
kia, có phải hắn đã nhận ra giữa ta và Dĩnh nhi có quan hệ bị thế nhân
thóa mạ sao? Vô phương, tùy các ngươi nghĩ như thế nào, thế giới này
muốn nói thế nào cũng được.

Đoan Mộc Ngọc Hàn nói đầu tiên: “Phụ hoàng, đây là Trình tiên sinh
người Lương quốc, hắn cứu tính mạng của nhi thần, nhi thần nói muốn báo
đáp ân cứu mạng nên mời hắn tới Tề quốc.”

“Như vậy a, Trình tiên sinh cứu nhi tử của trẫm, trẫm rất cảm kích,
chúng ta phải hảo hảo cảm tạ Trình tiên sinh, Trình tiên sinh có yêu cầu gì thì cứ nói đi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Thảo dân không có yêu cầu gì, thi ân bất đồ báo (làm việc thiện không cần báo đáp), thảo dân cứu người, chẳng bao giờ nghĩ tới muốn người khác báo đáp.” Trình Thu Vũ phi thường khách khí nói.

“Trình tiên sinh quả nhiên một người thiện lương, lão tứ, ngươi gặp
gỡ Trình tiên sinh là ngươi vận khí tốt, lần sau đừng làm chuyện gì nguy hiểm nữa.” Đoan Mộc Thanh Lam căn dặn nhi tử, dù sao xuất môn ra ngoài
không thể xem thường, nguy hiểm gì cũng có thể gặp phải, Đoan Mộc Thanh
Lam làm một phụ thân, hắn luôn mong muốn nhi tử của mình bình an.

“Nhi thần ở bên ngoài nơi chốn cẩn thận, lần trước thụ thương là
ngoài ý muốn.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giải thích, phụ thân quan tâm khiến hắn cảm giác ấm áp.

“Biết là tốt rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Mẫu thân ngươi rất nhớ
ngươi, trẫm phong ngươi làm Khánh thân vương, phân phó xuống dưới, cho
ngươi vương phủ, nhưng ngươi nên ở lại trong cung một thời gian, hảo hảo bồi mẫu thân ngươi.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn lễ phép nói.

“Trước tiên Trình tiên sinh cứ ở tại cung của Ngọc Hàn, Ngọc Hàn sắp xếp mọi việc rồi mang ngươi đi xem phong cảnh Tề quốc chúng ta.” Đoan
Mộc Thanh Lam nói. Thể hiện là một phụ thân am hiểu, biết rõ tâm tư nhi
tử của mình, tựa hồ có ý định thành toàn bọn họ.

Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa nghe trong lòng âm thầm vui vẻ, sắc mặt vui
mừng. Đoan Mộc Dĩnh nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Ngọc Hàn lộ rõ vui mừng
trên nét mặt, thấy hắn dùng nhãn thần hạnh phúc như vậy nhìn Trình Thu

Vũ, cùng Trình Thu Vũ ở cùng một chỗ vui vẻ thế sao, hắn đã yêu Trình
Thu Vũ! Đoan Mộc Dĩnh không muốn nhất là chuyện này xảy ra, mình nên lựa chọn như thế nào. Trên mặt Đoan Mộc Dĩnh vẫn duy trì mỉm cười, đối mặt
với Trình Thu Vũ phi thường hữu hảo, “Tiên sinh đã cứu ca ca của ta, tự
nhiên cũng là ân nhân của Dĩnh nhi, chúng ta sẽ hảo hảo chiêu đãi tiên
sinh.”

Đoan Mộc Thanh Lam phiêu liếc mắt nhìn Đoan Mộc Dĩnh, thầm nghĩ,
ngươi không phải hận hắn sao, thế nào lại ân cần như vậy. Ánh mắt của
ngươi không có mỉm cười, dáng tươi cười giả dối này ta đều nhìn ra được, mong rằngTrình Thu Vũ không nên nhìn ra. “Dĩnh nhi, ngươi luôn luôn
muốn cùng cao thủ so chiêu mà, võ công của tứ ca ngươi hẳn là phi thường cao siêu, ngươi có thể hướng hắn thỉnh giáo.”

Đoan Mộc Dĩnh vừa nghe cái này, tinh thần tỉnh táo, hoan hô một
tiếng, kéo Đoan Mộc Ngọc Hàn nói rằng: “Tứ ca tứ ca, chúng ta luận võ
đi, ai thua phải vẽ rùa trên mặt.”

“Ta cũng đi, phụ hoàng, nhi thần cùng tứ ca nhiều ngày không gặp,
chúng ta vừa đến võ trường vừa ôn chuyện.” Đoan Mộc Tuyết cười ha hả kéo Đoan Mộc Ngọc Hàn, đánh nhau chính là thiếu ta sao được, ta thích náo
nhiệt nhất. Bên phải Đoan Mộc Dĩnh lôi kéo, bên trái là Đoan Mộc Tuyết
phiền phức, Đoan Mộc Ngọc Hàn bất đắc dĩ đáp ứng luận võ, huynh đệ ba
người g hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ xin cáo lui, Đoan Mộc Thanh Lam gật đầu, vừa cười vừa nói: “So chiêu một chút thôi, không nên đánh
nhau.”

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không đánh
nhau.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói. Mọi người đều nhìn Đoan Mộc Dĩnh, ở đây ngươi nhỏ nhất, ngươi không phải tiểu hài tử sao?

“Ta không phải tiểu hài tử, tại dân gian ta đã có thể thành thân cưới vợ.” Đoan Mộc Dĩnh ghét nhất bị người khác nói hắn là tiểu hài tử, nhất là Đoan Mộc Thanh Lam dùng loại khẩu khí đùa giỡn nói với hắn, trong
lòng không thoải mái.

“Oa, nguyên lai lục đệ muốn cưới vợ!” Đoan Mộc Tuyết lập tức trêu ghẹo.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam tối sầm lại, Dĩnh nhi muốn thành thân, cũng phải bước qua cửa của trẫm!

——————————————————

Đoan Mộc Ngọc Hàn đi vào cung điện của mẫu thân mình, cảnh vật ở đẫy
vẫn không đổi, chỉ là hành lang được vẽ thêm một bức tranh tinh mĩ,
tường quét sơn mới hoàn toàn. Trong viện hoa cỏ sum xuê, Lâm Tần nhàn
lai vô sự thích loay hoay tự tay chăm sóc hoa cỏ. Năm tháng tịch mịch,
cuộc sống trong hoàng cung luôn phải cẩn thận, áp lực và u buồn khiến
khóe mắt Lâm Tần xuất hiện vết nhăn, những lúc nàng cười rộ lên nếp nhăn có vẻ càng thêm rõ ràng.

“Mẫu thân, nhi thần đã trở về.” Đoan Mộc Ngọc Hàn chạy đến trước mặt mẫu thân, quỳ trên mặt đất hướng mẫu thân hành lễ.


“Ngọc Hàn, nhi tử của ta!” Lâm Tần có chút kinh ngạc, tưởng niệm cùng lo lắng bao lâu hóa thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên vai
Đoan Mộc Ngọc Hàn. Lâm Tần ôm lấy nhi tử của mình, khóc nấc lên.

“Mẫu thân, chúng ta gặp lại vốn là chuyện vui vẻ, người khóc cái gì.” Đoan Mộc Ngọc Hàn lau đi nước mắt trên mẫu thân, Lâm Tần cầm tay nâng
Đoan Mộc Ngọc Hàn, cười mắng: “Lau nước mắt cho mẫu thân mà cố sức như
thế làm cái gì, ngươi là một hài tử bất hiếu mới khiến mặt mẫu thân xuất hiện nếp nhăn, khiến mẫu thân già đi.”

“Mẫu thân không già một chút nào, vẫn luôn luôn tươi trẻ như vậy.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa cười vừa nói.

“Ngươi nha, lại nịnh mẫu thân, mẫu thân cũng hiểu rõ, mẫu thân đã
già. Từ khi ngươi đi rồi, phụ hoàng ngươi không qua đêm ở chỗ mẫu thân,
mẫu thân hoa tàn không ai yêu.” Lâm Tần cảm thán nói, “Ta hơn phụ hoàng
ngươi năm tuổi, tục ngữ nói, nữ hơn năm giống như mẹ, mẫu thân thiếu
phẩm cấp, nhìn thấy phi tử khác còn phải tự xưng muội muội. Cũng may phụ hoàng ngươi không có phong nhiều phi tử, bằng không mẫu thân nhiều tuổi như vậy còn phải hướng các phi tử nhỏ tuổi hành lễ, trong lòng mẫu thân thật là bất đắc dĩ.”

“Mẫu thân, lần này nhi tử trở về chính là muốn ra chiến trương tranh
đắc vinh quang vì mẫu thân, mới vừa rồi nhi thần cùng lục đệ luận bàn võ công thì nghe lục đệ nói, phụ hoàng đã phác thảo chiếu thư, mẫu thân sẽ thăng làm Đức phi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vui vẻ nói cho Lâm Tần, Lâm Tần
vừa nghe tin tức này, vui vẻ vô cùng. Nhịn nhiều như vậy cuối cùng cũng
có hi vọng.

“Mẫu thân thế nào không trọng yếu, chỉ cần ngươi bình an, mẫu thân sẽ vui mừng.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đỡ mẫu thân đi lên bậc thang, cất bước đi
vào trong cung thất mà hàng ngày mẫu thân vẫn sống. Cung nữ thái giám
dâng trà bánh, Lâm Tần cười cùng nhi tử ngồi xuống nói chuyện, Đoan Mộc
Ngọc Hàn nói với mẫu thân nhiều chuyện, nhất là nói đến Trình Thu Vũ, mi phi sắc vũ, trong mắt tràn đầy yêu say đắm. Lâm Tần mẫn cảm nhíu mày,
Đoan Mộc gia chỉ có thái tử thành thân cưới thái tử phi, nạp tiểu thiếp, sinh hài tử. Đoan Mộc Kỳ đã chết, Đoan Mộc Dư về nhà nhưng lại luôn ở
bên cạnh Đoan Mộc Du, quan hệ thực mờ ám. Còn Đoan Mộc Dĩnh thì cùng
hoàng thượng, ai cũng hiểu nhưng không dám nói. Đoan Mộc Tuyết da mặt
dày, cùng Trầm Luyện kia, mỗi ngày đều bám trụ ở nhà Trầm Luyện, đại
tướng quân tức giận nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể tiếp thu.
Hết thảy đều là chuyện tình của người khác, nhưng vì sao nhi tử của
mình cũng lại yêu thương một nam nhân ni! (^o^)

“Lần này Ngọc Hàn về nhà, mẫu thân muốn năn nỉ Quý quý phi cùng hoàng thượng, tuyển cho ngươi một nữ hài tử xinh đẹp, kết hôn, mẫu thân cũng
muốn ôm tôn tử.” Trên khuôn mặt của Lâm Tần là dáng tươi cười cứng ngắc, nàng muốn nhi tử của mình sẽ kết hôn với một nữ tử bình thường.

“Mẫu thân muốn vì Ngọc Hàn tuyển dạng gì thê tử gì?” Trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn xẹt qua một tia không hài lòng, bình tĩnh hỏi.

“Ngươi phải thú một thê tử có thực lực, như vậy sau này có thể bang
trợ ngươi. Ngẫm lại phụ hoàng của ngươi không phải thái tử, nhưng cũng

có thể làm hoàng thượng, mẫu thân đối với ngươi ký thác kỳ vọng lớn lao, ngươi biết không.” Lâm Tần nói ra suy nghĩ, trong lòng thư sướng không
ít. (^o^ nữ nhân tham vọng)

Sắc mặt Đoan Mộc Ngọc Hàn trở nên khó coi, hắn dùng ánh mắt xa lạ
quan sát Lâm Tần, mới ngồi trên vị trí Đức phi đã muốn làm hoàng hậu,
mẫu thân, ngươi cũng là một nữ nhân tham vọng, trầm mặc lúc trước chỉ là đang ẩn nhẫn, một ngày có cơ hội, ngươi sẽ tham dự vào quyền lực.

“Mẫu thân, người không thông minh a.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thở dài một hơi.

“Ngươi nói gì, mẫu thân không thông minh, nếu vậy thì ngươi và mẫu
thân đã sớm chết ở trong cung, ta đã trở thành hoa rũ.” Lâm Tần cười có
chút đắc ý.

“Quý quý phi luôn đồng ý cho nhi tử của mình chọn người mình thích,
mà không hề can thiệp, Quý quý phi luôn có quyết định sáng suốt. Không
tranh lại được, tranh trái lại không được.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói. “Địa
vị của thái tử vững chắc, hắn là thái tử được phụ hoàng khẳng định, phụ
hoàng giao cho thái tử xử lý triều chính, dạy cho hắn làm một hoàng
thượng tốt, người cho rằng một hoàng tử luôn lưu lạc ở bên ngoài như nhi tử có cơ hội làm hoàng thượng sao? Cho dù không có thái tử trở ngại,
thì vị trí kế thừa ngôi báu cũng không đến lượt nhi thần. Nhi tử của Quý quý phi không hề bồi dưỡng thế lực cho mình, không có mượn hơi triều
thần, thậm chí người bọn họ thích cũng là nam nhân, phụ hoàng cùng thái
tử cũng không quản bọn họ thế nào, bọn họ cả đời này là hạnh phúc không
lo, người ngẫm lại kết cục của Hoàng hậu nương nương đi.”

Lâm Tần tỉ mỉ so sánh mình và hoàng hậu, các phương diện cũng không
bằng Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu còn chết huống chi là nàng. Lâm
Tần phát hiện mình quá vui sướng mà hồ đồ, nói những điều không nên nói, thật vọng tưởng. Lâm Tần ủ rũ gục đầu xuống, “Mẫu thân nông cạn, mẫu
thân không biết suy nghĩ, thế nhưng mẫu thân cũng muốn ôm một tôn tử a.”

“Mẫu thân, Trình Thu Vũ đối ta có ân cứu mạng, hắn bị người vứt bỏ,
nếu nhi tử lại vứt bỏ hắn, lấy oán trả ơn không phải là quân tử.” Đoan
Mộc Ngọc Hàn nói.

“Ta muốn ôm một tôn tử, nguyện vọng này ngươi cũng không thể thỏa mãn mẫu thân sao.” Lâm Tần bất đắc dĩ thở dài, vì sao mình không thể dưỡng
được nhi tử một lòng với mình, nhìn Quý quý phi thật tốt, ai, ước ao
không đến a!

“Mẫu thân, nhi thần cho rằng phụ hoàng sẽ không lập hoàng hậu nữa,
Quý quý phi thay hoàng hậu đứng đầu hậu cung, một ngày thái tử kế thừa
sự nghiệp thống nhất đất nước, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, Quý quý phi
sẽ là thái hậu, khi đó người sẽ một vị thái phi, ở trong cung cũng có
địa vị, người còn cầu cái gì.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thoải mái nhìn mẫu
thân, mẫu thân a, ngươi không hiểu phụ thân, nếu một ngày nhi tử muốn
tranh ngôi vị hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ giết nhi tử.

“Ai, mẫu thân nhận mệnh, không tiếp thu mệnh thì phải làm thế nào
đây. Ngươi mang Trình Thu Vũ đến gặp mẫu thân, mẫu thân không bắt buộc
ngươi, chỉ muốn gặp hài tử này một chút a.” Lâm Tần thu hồi vọng tưởng,
kiên định thực muốn gặp Trình Thu Vũ.


“Cảm tạ mẫu thân, nhi thần thẹn với mẫu thân, sau này nhi thần sẽ hảo hảo hiếu thuận với người.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đứng lên, ôm mẫu thân vào
lồng ngực rắn chắc, “Nhi thần không thể thường xuyên chăm sóc ngươi, là
nhi thần không hiếu thuận.”

“Ngươi đã lớn, có chí hướng riêng, mẫu thân cũng không ngăn trở
ngươi, mẫu thân muốn gặp người mà nhi tử mình thích, Ngọc Hàn đưa Trình
Thu Vũ đến đây a?” Lâm Tần mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, ta cải biến
không được nhi tử, ta chẳng lẽ không thể ngăn cản Trình Thu Vũ sao?

——————————————————

Trình Thu Vũ bị Đoan Mộc Dĩnh kéo đến Phi Oánh trong cung, ấn tượng
của Trình Thu Vũ đối với Đoan Mộc Dĩnh cũng không xấu, thậm chí hắn còn
cảm giác người này giống đệ đệ của mình. Hai người mới đi vào Phi Oánh
cung, còn chưa kịp thưởng thức cảnh sắc, thì một quái vật lớn đã lao tới trước mặt, nhảy vào lòng Đoan Mộc Dĩnh khiến Đoan Mộc Dĩnh suýt té nhào xuống đất.

“Khuynh Thành, ngươi thực sự là càng ngày càng bướng bỉnh, cẩn thận
ta không cho ngươi ăn thịt, cho ngươi mỗi ngày ăn cây cải củ!” Đoan Mộc
Dĩnh cười ha hả ôm Khuynh Thành, Khuynh Thành là con cẩu thực lớn, cao
to như vậy, dọa Trình Thu Vũ nhảy dựng.

“Trình tiên sinh chớ sợ, nó rất thông minh, là Ngũ ca tặng ta, khi
còn bé chỉ nhỏ, ai biết sau này lớn như vậy, bây giờ ta còn hoài nghi nó không phải cẩu mà là một con cọp ni.” Đoan Mộc Dĩnh cùng Khuynh Thành
náo loạn một hồi, Khuynh Thành đi theo sau Đoan Mộc Dĩnh, phi thường
thân mật hướng Trình Thu Vũ phe phẩy đuôi, dáng dấp lấy lòng thật là khả ái, nhất thời Trình Thu Vũ nghĩ thân thiết, đánh bạo sờ sờ Khuynh
Thành.

Phi Oánh cung của Tệ quốc tương đối hoa mỹ, Trình Thu Vũ phát hiện
trong Phi Oánh cung có giàn trồng hoa tử đằng, dưới giàn hoa là một cái
bàn, trên mặt bàn còn có trà bánh. Xem ra chủ nhân của cung thất này
thường ngồi dưới giàn hoa nghỉ ngơi.

“Hiếu thân vương rất thích hoa tử đằng sao?” Trình Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy, khi ta còn bé có một lần nằm mơ, mộng mình bị phụ hoàng
cùng mẫu thân chán ghét, bị ca ca chán ghét, bọn họ từ bỏ ta. Ta bị bọn
họ nhét vào một viện tử nở đây hoa tử đằng, không cơm ăn, không có y
phục mặc, một hạ nhân cũng có thể mượn cớ khi dễ ta, lúc đó ta rất đói
và lạnh. Sau đó ta còn mộng thấy ca ca của mình được phụ hoàng mẫu thân
ôm vào trong ngực, bọn họ dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta, ta rất thương
tâm.” Ánh mắt Đoan Mộc Dĩnh sâu xa, nhìn giàn hoa tử đằng, tràn ngập hồi ức, giống như điều đó không phải là giấc mộng, mà là chuyện chân thực,
“Ta khóc hỏi phụ hoàng mẫu thân, vì sao không thương ta, ca ca trong
mộng nói cho ta biết, tiên tri nói ta là một người không may mắn, bọn họ không có giết chết ta là đã phá lệ khai ân.” Đoan Mộc Dĩnh vừa nói, một bên thương tâm, giống như hắn đã thực sự trải qua, “Lúc ta khóc rồi
tỉnh, phụ hoàng nói ta là một tiểu hài tử, cảnh trong mơ không phải chân thực. Trình tiên sinh, ta rất buồn cười phải không.”

Trình Thu Vũ như bị sét đánh, lời nói của Đoan Mộc Dĩnh đâm vào vết
thương trong lòng hắn, nhất thời khơi dậy sự hổ thện vẫn giấu tận sâu
đáy lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.