Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 55


Đọc truyện Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 55

Đoan Mộc Dĩnh lập tức lĩnh hội được ý tứ của Đoan Mộc Thanh Lam, trong lòng
mắng lão sắc quỷ vài lần, nhưng để có thể xuất chinh, hắn phải biểu hiện tốt. Không phải chỉ là chủ động làm thôi sao, Đoan Mộc Dĩnh cười duyên
tựa vào người Đoan Mộc Thanh Lam, đưa lên đôi môi đỏ mọng của mình. Đôi
tay nhỏ bé ôm lấy cổ Đoan Mộc Thanh Lam, vươn đầu lưỡi xảo khai môi hắn, đầu lưỡi nho nhỏ xoát qua, vói vào trong miệng Đoan Mộc Thanh Lam.
Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam vui sướng, Dĩnh nhi thực sự là khả ái,
ngày hôm nay Thánh A La động a.

Đoan Mộc Dĩnh giải khai đai lưng
của Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam mặc kệ Đoan mộc Dĩnh làm gì
thì làm, hiếm khi Dĩnh nhi của hắn chủ động như vậy, Dĩnh nhi của hắn
chỉ có thể vì một mình hắn mà quyến rũ. Một sợi chỉ bạc kéo theo khi nụ
hôn kết thúc, được Đoan Mộc Dĩnh liếm đi, dục vọng của Đoan Mộc Thanh
Lam chậm rãi bị hắn khơi mào, hài tử này rất am hiểu ý tứ, càng lúc càng lớn mật.

Thiếu niên hôn lên xương quai xanh của hắn, cố ý lưu
lại một ấn ký, trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam buồn cười, hài tử này đang
tự cấp con dấu sở hữu của mình. Tiếng cười của hắn kích thích lòng tự
trọng của thiếu niên, chẳng lẽ kỹ xảo của ta không tốt sao? Vậy ta càng
thêm sức!

Thiếu niên hôn đi xuống, hôn lên bụng rốn, bàn tay nhỏ
bé ma sát mềm nhẹ trên quần Đoan Mộc Thanh Lam, hô hấp của Đoan Mộc
Thanh Lam càng ngày càng ồ ồ, dục vọng chậm rãi lớn lên, khởi động.
Thiếu niên cởi quần Đoan Mộc Thanh Lam ra, hung khí thật lớn bày ra
trước mặt. Bàn tay nhỏ bé của thiếu niên nắm lấy, đầu lưỡi khéo léo liếm qua, nhẹ nhàng giảo lộng, Đoan Mộc Thanh Lam ngâm một tiếng, thiếu niên chậm rãi nuốt hung khí vào trong miệng, đầu lưỡi xảo diệu kích thích
hung khí mẫn cảm, phun ra nuốt vào. Đoan Mộc Thanh Lam đè lại đầu thiếu
niên, hài tử này đúng là yêu tinh. Hắn dùng lực đẩy hung khí vào sâu
trong miệng thiếu niên, đong đưa phần eo, mạnh mẽ trừu tống. Thiếu niên
đón ý hùa Đoan Mộc Thanh Lam, khi Đoan Mộc Thanh Lam đã đạt được kích
tình đỉnh điểm, bỗng nhiên rút hung khí khỏi miệng thiếu niên, dịch thể
bạch sắc phun ra, dính trên mặt thiếu niên.

Đoan Mộc Dĩnh lấy tay quệt một chút dịch thể trên mặt mình, vươn đầu lưỡi liếm liếm, có mùi
tanh, thiếu niên bĩu môi, Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, hôn
lên khuôn mặt non mềm, cuốn dịch thể bạch sách vào trong miệng, lại giải khai môi thiếu niên đưa nó vào trong, khiến thiếu niên nhíu mày.

“Dĩnh nhi thật đáng yêu, cái gì cũng đều viết trên mặt. Vị đạo không quen,
chậm rãi ngươi sẽ yêu thích vị đạo này.” Thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Thanh Lam vang lên, hai tròng mắt bị dục hỏa thiêu đốt, khí tức cực
nóng, quần áo chảy xuống, thân thể phấn nộn của thiếu niên rơi vào ôm ấp của Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên thân thể thiếu niện, hung khí nơi hạ thân lần thứ hai ngẩng đầu. Đoan Mộc Thanh Lam khai
thác chỗ tư mật của thiếu niên, hàm trụ tiểu ngọc trụ, nhiệt tình thiêu
đốt trong cơ thể, thiếu niên bị khoái cảm chinh phục, thuận theo động
tác mở rộng thân thể, Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng tiến nhập thân thể
thiếu niên, thiếu niên hơi đau đớn, rên rỉ một tiếng.

Đoan Mộc
Thanh Lam tiếp tục hôn lên môi thiếu niên, lúc này hai mắt thiêu niên đã phủ một tầng sương mờ, không có tiêu cự. Chậm rãi từ chỗ sâu phía sau
truyền đến từng đợt cảm giác tê liệt, ma sát của Đoan Mộc Thanh Lam
khiến thiếu niên rên rỉ liên tục, hồng quả trước ngực bị đầu lưỡi của
Đoan Mộc Thanh Lam liếm giảo, quá thư thái, thiếu niên nói đứt quãng:
“Phụ hoàng, nhanh lên một chút, Dĩnh nhi muốn. . . . A. . . .”

Lời này vừa nói ra cảm thấy xấu hổ bội phần, thiếu niên thiếu nhắm chặt hai mắt, tuy rằng xấu hổ nhưng vẫn cực lực phối hợp với động tác của Đoan
Mộc Thanh Lam , Đoan Mộc Thanh Lam cố sức ôm hắn, dục vọng thô to chon
thật sâu ở chỗ tư mật, cảm giác được nội bích co rút mạnh, trong lúc đó
hai người ma sát kết hợp chặt chẽ khiến cho hắn hưng phấn tột độ.

Lúc này Đoan Mộc Thanh Lam đứng thẳng dậy, hung khí vẫn vững vàng ở trong
thân thể, hắn nâng cái mông kiều đĩnh của thiếu niên lên, ôm lấy thiếu
niên, từ phòng khách đi vào phòng ngủ, bước đi nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến dục vọng động, khiến thiếu niên kinh hô một tiếng, ôm chặt lấy cái cổ

của hắn.

Đoan Mộc Thanh Lam giúp cái mông non mềm của thiếu niên
áp hướng dục vọng của mình, hai tay càng không ngừng xoa bóp, cố sức ma
sát tiểu cúc huyệt của thiếu niên, tiểu cúc huyệt giáp hắn hảo chặt, làm hắn nhịn không được muốn bạo phát nhiệt tình.

“Dĩnh nhi thật
nhiệt tình, rốt cục biết ngày hôm nay phụ hoàng cũng biết Dĩnh nhi là
một nam tử hán lớn mật.” Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi trừu sáp, trừu sáp
một cái hắn lại dừng lại, hung khí giống như muốn nảy lên.

Lúc
này thiếu niên khó nhịn được dục vọng, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm
Đoan Mộc Thanh Lam mang đến cho hắn, cảm giác như bay lên, khiến hắn
không tự chủ ôm sát cái cổ Đoan Mộc Thanh Lam, hai điểm hồng anh áp chặt lồng ngực của Đoan Mộc Thanh Lam.

“Tiểu bảo bối của trẫm. . Trẫm yêu ngươi, Dĩnh nhi của trẫm, trẫm luôn muốn mỗi ngày ôm ngươi không buông tay như vậy.”

Đoan Mộc Thanh Lam đặt Đoan Mộc Dĩnh trên giường, sau đó mở rộng hai chân
của hắn, làm cho chính mình trừu sáp sâu hơn. Đoan Mộc Thanh Lam nói mỗi câu “Trẫm thích ngươi” lại đẩy mạnh lên một chút, thiếu niên không
ngừng rên rỉ.

Mỗi lần Đoan Mộc Thanh Lam đi vào, ngón tay thỉnh
thoảng lại niết tiểu nhũ của thiếu niên, hắn cúi đầu, dùng miệng hàm trụ tiểu nhũ phấn hồng đã sưng đỏ, vừa mút vừa khẽ cắn, thong thả mà hữu
lực trừu sáp thân thể thiếu niên.

Đoan Mộc Dĩnh đón ý hùa theo,
hưởng thụ vui sướng, hắn chậm rãi mở mắt, môi hơi mở, muốn nói nhưng
chẳng biết nói cái gì, đau đớn cùng khoái cảm hòa lẫn trong cơ thể khiến hắn không tự chủ được mà rên rỉ.

Đoan Mộc Thanh Lam liền cố ý
lấy thịt bổng thật lớn trong cơ thể thiếu niên ra, nhẹ nhàng ma sát bên
ngoài tiểu cúc huyệt, đột nhiên trống rỗng khiến thiếu niên khó chịu
cực kỳ, hắn muốn được bồi lấp.

“Cầu trẫm, ngươi cầu trẫm trẫm sẽ đi vào “

“Phụ hoàng cầu người tiến vào, cho nhi thần. . . Nhanh lên một chút. . .”

Đoan Mộc Thanh Lam nghe xong thanh âm cầu xin mê người của thiếu niên, nhịn
không được nữa, dục vọng của hắn lại tiến vào, lửa nóng lấp đầy trong
thân thể, thiếu niên phát sinh tiếng thở dài thỏa mãn.

Đoan Mộc
Thanh Lam mạnh mẽ trừu sáp thiếu niên, hắn để hai chân thiếu niên gác ở
trên vai, mỗi một lần trùng kích đều có thể đi vào thật sâu, hắn từ từ
gia tăng tốc độ, thiếu niên đong đưa vòng eo theo động tác của Đoan Mộc
Thanh Lam, khiến cho dục vọng của hắn có khả năng thâm nhập hoàn toàn.

Bọn họ liều mạng quấn quít lấy nhau, nhiệt tình của thiếu niên khiến kẻ
khác sợ hãi, như là không ngừng hướng Đoan Mộc Thanh Lam đòi lấy nhiều
khoái cảm, Đoan Mộc Thanh Lam chạy nước rút, muốn dùng thiếu niên để đạt được đỉnh cao khoái cảm. Lúc này, hai người hoàn toàn chìm đắm trong
điên cuồng không thể tự kềm chế.

——— —————— —————-

Đoan
Mộc Dĩnh chẳng biết mình đang ở nơi nào, là cảnh trong mơ của ai vậy,
một dòng sông màu xanh lẳng lặng chảy xuôi, nước gợn nhộn nhạo cọ rửa

rêu xanh bám trên nham thạch hai bên bờ sông. Một mảnh rừng phong màu
đỏ, hai màu trái ngược, màu đỏ và màu xanh giao nhau một chỗ, những con
cá màu sắc tiên diễm du đãng dưới làn nước trong suốt. Một thiếu niên
ngồi ở trên tảng đá, hai chân chạm vào nước, bướng bỉnh quạt quạt bọt
nước. Một
trận tiếng vui cười vang lên, có một tiểu cô nương vừa tới, trong tay
tiểu cô nương cầm một con diều, thanh âm thanh thúy vang lên bên tai
thiếu niên: “Mạch Mộc ca, chúng ta đi thả diều a.”

“Ta đi liền.”
Thiếu niên lập tức đứng lên, cuống quýt đi giày vào, cùng nữ hài tử cầm
lấy diều chạy qua người Đoan Mộc Dĩnh , Đoan Mộc Dĩnh ngửi được hương
cây cỏ thơm ngát, cảnh trong mơ này thật thuần khiết sạch sẽ.

Đoan Mộc Dĩnh đi đến phía trước, đi qua rừng phong, bỗng nhiên hắn thấy tiên tri Phi Nhiễm đứng thẳng dưới một gốc cây cổ thụ, mỉm cười nắm lấy tay
thiếu niên. Một nữ hài chơi diều phía xa xa, con diều mềm mại linh xảo
bay lượn nơi vùng quê. Đoan Mộc Dĩnh biết bây giờ hắn không phải là đối
thủ của Phi Nhiễm, liền trốn sau tảng đá nghe bọn hắn nói chuyện.

“Mạch Mộc, ta muốn ngươi đi Tấn quốc làm tiên tri.” Phi Nhiễm nói.

“Làm tiên tri của Tấn quốc, ta phải rời xa gia đình ta, còn Trữ thì sao, ta
đã cùng nàng định chung thân, ta có thể đưa nàng tới Tấn quốc sao?” Mạch Mộc nhẹ giọng vấn đáp.

“Có thể, Trữ mỹ lệ như thế, các ngươi có
thể mê hoặc Tấn quốc quốc chủ. Nếu Trữ nguyện ý, nàng có thể tiến cung
làm phi tử, ngươi không chỉ làm tiên tri còn phải làm tình nhân của quốc chủ.” Phi Nhiễm mỉm cười, chỉ là ánh mắt hắn không hề cười, bên trong
đều là lãnh khốc vô tình.

Mạch Mộc vừa nghe kinh ngạc không nói
ra lời, làm tình nhân của quốc chủ, “Vì sao tiên tri phải làm tình nhân
của quốc chủ, sư phụ, không có ai quy định tiên tri phải làm tình nhân
của quốc chủ cả.”

“Ngươi hiểu cái gì. Các sư huynh của ngươi đều
cung các quốc chủ có quan hệ xác thịt, đây là mưu kế ta bày ra. Thân thể cùng một chỗ, chậm rãi sẽ thu hẹp khoảng cách, quan hệ giữa quốc chủ
với tiên tri sẽ càng thêm vững chắc.” Phi Nhiễm hừ lạnh một tiếng, “Quốc chủ nắm trong tay binh lực chinh phục thiên hạ, chỉ cần chúng ta chinh
phục được quốc chủ thì có thể khống chế thiên hạ. Để địa vị của mình
không lung lay, muốn thế nhân tin tưởng lời tiên tri nói là thiên ý,
Mạch Mộc, bây giờ ngươi phải nỗ lực thì mới có tương lai.”

Mạch
Mộc quay đầu lại u buồn nhìn Trữ, tay Phi Nhiễm nâng mặt Mạch Mộc lên,
ánh mắt hắn xem kỹ khuôn mặt mỹ lệ của Mạch Mộc. Da thịt non mịn trơn
truột, đôi mắt sáng sủa luôn luôn ôn nhu như mưa xuân.” Dung mạo thật
đẹp, Tấn quốc quốc chủ sẽ vì ngươi mà điên cuồng, ngươi muốn tính mệnh
của hắn, hắn cũng sẽ giao cho ngươi không chút do dự. Mạch Mộc, sư phụ
nuôi lớn ngươi, tỉ mỉ dạy dỗ ngươi, cũng chọn cho ngươi một con đường,
ngươi tự quyết định đi.”

“Trữ ni, nàng thì sao.” Mạch Mộc không
muốn rời xa thiếu nữ hắn yêu nhất, trong lòng lại càng không muốn vợ
mình trở thành thê tử của người khác. Thiếu nữ chưa biết bọn họ sắp sửa
phải xa nhau, vẫn đang chơi đùa vui vẻ.


“Nàng có thể theo ngươi
tới Tấn quốc, làm phi tử của Tấn quốc, các ngươi cùng nhau tồn tại trong hoàng cung, đi theo một người nam nhân.” Phi Nhiễm ôn hòa nói.

Đoan Mộc Dĩnh lĩnh ngộ , cái này là cảnh trong mơ của một tiên tri tên là
Mạch Mộc. Phi Nhiễm trong này chỉ là một ảo ảnh, chẳng có gì đáng sợ.

Tường thành nguy nga chót vót ngăn trở tự do và chôn vùi thanh xuân, Đoan Mộc Dĩnh tỉ mỉ quan sát tòa cung điện này, được kiến tạo bằng gỗ tùng mộc
tốt nhất, tùng hương tản ra trong không khí. Đêm khuya, Mạch Mộc mở đại
môn của cung điện, một bóng người tinh tế vận áo choàng hắc sắc đi vào
cửa. Người này vừa đi vào cung thất, Mạch Mộc lập tức đóng cửa phòng, áo choàng rơi xuống, chính là thiếu nữ thả diều được gọi là Trữ.

“Mạch Mộc!”

“Trữ!” Tình nhân ôm nhau, Mạch Mộc lo lắng hỏi: “Không ai phát hiện nàng chứ.”

“Không ai phát hiện ta.” Trữ nói.

“Chúng ta phải lén lút như vậy đến bao giờ!” Mạch Mộc gầm nhẹ một tiếng, hắn
muốn cùng nữ nhân mình thích ở một chỗ, vì sao không được chứ. “Chẳng lẽ chúng ta là kiếp trước có duyên vô phận, kiếp này mới yêu nhau thống
khổ như vậy.”

“Trong bụng ta mang hài tử của ngươi, Mạch Mộc,
chúng ta làm cái gì bây giờ, vạn nhất hài tử sinh hạ lại lớn lên giống
ngươi, sẽ bị người khác phát hiện. Tiêu Thanh Phong sẽ giết chúng ta.”
Trữ nghẹn ngào nức nở, nàng cảm thấy sợ hãi, bọn họ không có tương lai.
“Hài tử này phải làm sao.”

“Đợi đến ngày sinh hạ con chúng ta
xong, ta mang ngươi rời khỏi đây, sư phụ muốn ta giúp hắn một lần cuối
cùng, hắn đã đáp ứng chỉ cần chúng ta giúp hắn một lần cuối cùng, thay
thế Tấn quốc quốc chủ, dụng kế treo đầu dê bán thịt chó, sư phụ nói sẽ
cho chúng ta một cuộc sống tốt.” Mạch Mộc thoải mái nhìn Trữ, bọn họ chỉ có một tia hi vọng, dù cho chỉ có một hi vọng cũng muốn nắm chặt nó.

“Tiêu Thanh Phong si mê ngươi như vậy, ngươi nỡ hạ thủ hắn sao. Hắn đối với
ngươi tốt đến mức ta còn đố kỵ, ngươi có thể hạ thủ với hắn sao?” Ánh
mắt chất vấn của Trữ khiến lòng Mạch Mộc run lên, khuôn mặt Tiêu Thanh
Phong xuất hiện trước mắt hắn, Tiêu Thanh Phong đưa cho hắn rất nhiều
trân bảo, Tiêu Thanh Phong cực nhọc ngày đem chăm sóc hắn lúc hắn sinh
bệnh, luôn luôn bao bọc hắn, hắn muốn gì Tiêu Thanh Phong cũng đáp ứng,
Tiêu Thanh Phong thực sự thực sự rất thương hắn.

“Tất nhiên là hạ thủ, vì cái gì không thể hạ thủ. Để hài tử của chúng ta bình yên sinh
ra, có cái gì ta không dám làm.” Mạch Mộc nghĩ tới hài tử, hài tử của
hắn a. Khuôn mặt bĩnh tĩnh của Mạch Mộc xuất hiện nồng đậm tình thương
của cha , Trữ tin tưởng mỗi một câu nói của Mạch Mộc, nàng ôm lấy phu
quân của mình, bắt đầu từ giờ khắc này, trong lòng Mạch Mộc chỉ có ta và hài tử, cho dù Tiêu Thanh Phong đối với hắn có tốt bao nhiêu đi nữa
cũng không thể so được ái tình thanh mai trúc mã của chúng ta.

Cũng tại cung điện tùng mộc này, lần này là cảnh Mạch Mộc cùng Tiêu Thanh
Phong uống rượu. Mạch Mộc mỉm cười đưa cho Tiêu Thanh Phong một ly rượu, Tiêu Thanh Phong vừa uống xong, bỗng nhiên con mắt mở lớn, khóe miệng
chảy máu, tay chỉ hướng Mạch Mộc: “Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . .” Nói
còn chưa xong, Tiêu Thanh Phong đã té trên mặt đất.

Mạch Mộc đi
đến, ngồi dưới đất, đau thương lau vết máu trên khóe miệng của Tiêu
Thanh Phong, “Vì sao ngươi lại tốt với ta như thế. Người ta yêu không
phải là ngươi, vì sao ngươi vẫn tốt với ta. Có phải dung mạo mỹ lệ là
một sai lầm, ta chỉ muốn có cuộc sống bình thường, ngươi chỉ yêu khuôn
mặt của ta, ngươi chỉ yêu khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Mộc phải không.
Nếu ngươi chỉ yêu ta vì như vây thì ta đã không hổ thẹn, đời này ta mắc
nợ ngươi, kiếp sau nhất định trả lại cho ngươi.” Mạch Mộc lau sạch khuôn mặt của Tiêu Thanh Phong, sờ sờ đôi môi lạnh băng của, cúi đầu hôn lên, “Không nên quên ta, kiếp sau chờ ta.”

Tâm tình Đoan Mộc Dĩnh
chua xót, hắn cảm thán số phận trêu cợt, Mạch Mộc bị Phi Nhiễm hủy diệt
hạnh phúc, Phi Nhiễm muốn làm cái gì chứ! Tên gia khỏa tràn đầy giã tâm! Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh hận không thể giết chết Phi Nhiễm ngay tức
khắc.

Đoan Mộc Dĩnh hơi đờ ra, cảnh tượng trước mắt tiêu thất,

hắn lại trở lại con sông nhỏ màu xanh kia, rừng phong như hỏa diễm thiêu đốt mọi sinh mệnh. Mạch Mộc ngồi thất thần ở bên bờ, nhìn thẳng phía
trước. Đoan Mộc Dĩnh đứng bên người hắn, không nói một lời, mặc hắn ngây người thật lâu thật lâu. Đột nhiên Mạch Mộc mở miệng nói: “Thiếu niên,
sao ngươi đi vào cảnh trong mơ của ta, đứng bên cạnh làm bạn với ưu
thương của ta lâu như thế.”

Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Kỳ thực ngươi có thể không cần làm theo sự sắp xếp của Phi Nhiễm.”

“Kỳ Duyên không nghe Phi Nhiễm nói, bị trục xuất khỏi vùng Trung Nguyên,
hôm nay không biết sống chết. Ta không có bản lĩnh như Kỳ Duyên, ta rời khỏi vùng Trung Nguyên làm sao sinh tồn, còn có Trữ, ta cũng không có
năng lực nuôi sống nàng.” Mạch Mộc nói. Mạch Mộc nhìn hai tay của mình,
thanh âm yếu ớt: “Tay ta không hề có vết chai, ta chưa từng làm qua bất
cứ việc gì. Từ nhỏ bị tiên tri đưa vào Tố Vân cung, không có học qua bất luận cách mưu sinh nào, tiên tri không cần làm việc. Lúc ta có thể rời
đi, ta phát hiện ngay cả chính mình cũng khó sống, ta còn có năng lực gì mang hạnh phúc cho Trữ.”

“Thế giới này không cần tiên tri, không có người có thể xem thấu hay biến đổi số phận, tiên tri không thể nắm
số phận trong tay, số phận là nằm trong tay bản thân mỗi người, sao có
thể để người khác nắm giữ.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

Mạch Mộc mỉm cười, cười hư vô mờ mịt, bỗng nhiên Mạch Mộc bay lên trời, nói với Đoan Mộc
Dĩnh: “Hãy giết chết tiên tri a, kể cả ta, kể cả sư phụ của ta, ngươi có thể làm được, thế giới này không cần tiên tri. . . .” Thanh âm càng
ngày càng xa, cảnh ảo bỗng nhiên bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.

Đoan Mộc Dĩnh bay lên, đi tới cảnh ảo của chính mình, đứng dưới giàn hoa tử
đằng, hoa tử đằng bay bay trong gió, vây quanh Đoan Mộc Dĩnh.

“Cây tử đằng cây tử đằng, thế giới này tràn ngập đau thương, chúng ta phải kiên cường lên.”

——— —————— ——————

Đoan Mộc Thanh Lam tỉnh lại, đêm qua hắn thực điên cuồng,có phải hắn có chút quá phận hay không, Đoan Mộc Thanh Lam suy xét lại hành vi của mình,
nhưng chỉ cần Dĩnh nhi chủ động với hắn, hắn sẽ rồ. Đoan Mộc Thanh Lam
phát hiện khóe mắt Đoan Mộc Dĩnh chứa lệ, là ai ở trong mộng làm hắn khổ sở. Đoan Mộc Thanh Lam không biết Đoan Mộc Dĩnh thấy cái gì trong mộng, nhưng hắn không muốn Đoan Mộc Dĩnh rơi lệ.

Đoan Mộc Thanh Lam
nhớ tới phụ hoàng của mình đã từng nói, đế vương không thể có nhược
điểm, không được yêu, đế vương phải vô tình. Phụ hoàng cũng là người,
phụ hoàng cũng có người để yêu. Phụ hoàng lại muốn nhi tử vô tình, thật
buồn cười. Quan tâm một người không phải là sẽ trở nên nhu nhược, quan
tâm một người sẽ khiến mình càng trở nên cường đại hơn, hai người sẽ
mạnh hơn một người, chúng ta sánh vai đi với nhau đến cùng trời cuối
đất. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn sắc trời, hắn đứng lên, mặc y phục, gọi
Thập Lục và Thúy Trúc tới, dặn dò: “Cẩn thận hầu hạ.”

“Tuân chỉ.” Thập Lục cùng Thúy Trúc khúm núm cẩn cẩn dực dực gật đầu.

“Tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam mặc y phục, rửa mặt, cùng thái giám theo hầu bên người lâm triều.

——— —————— ————————-

Hoàng đế luôn ở tại Phi Oánh cung đã không phải là chuyện gì mới mẻ, người
trong cung cũng không dám lắm miệng, ai dám đùa với hoàng đế chứ. Thập
Lục lo lắng cho Đoan Mộc Dĩnh, Quý quý phi sẽ phản ứng ra sao, trượng
phu và nhi tử của mình cùng một chỗ, quan hệ loạn luân này sao nàng có
thể dễ dàng tha thứ. Nhưng Quý quý phi cũng không có bất luận cử động
gì, có thể thấy được Quý quý phi cũng là bất đắc dĩ lặng yên. Ai, cung
đình chính là việc ta ta làm, không cần quan tâm chuyện người khác. Hiếm khi Thập Lục mới suy nghĩ lo lắng cho người khác, hắn thở dài chỉnh cái chăn giúp Đoan Mộc Dĩnh.

“Thúy Trúc, hôm nay chủ tử sẽ không dậy sớm, nhân cơ hội nghỉ ngơi nhiều một chút.” Thập Lục dặn Thúy Trúc.

Thúy Trúc gật đầu, đi tới tiểu tháp, nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần. Nàng
nhanh chóng rơi vào mộng, trong mộng nàng nhớ lại lúc hầu hạ Dương quý
phi, khi đó luôn nơm nớp lo sợ vượt qua mỗi ngày. Nàng không nghĩ tới
mình sẽ được hầu hạ lục hoàng tử, cũng không nghĩ tới lục hoàng tử là
một người hiền lành như thế, cuộc sống hiện tại của nàng như một giấc
mộng đẹp. Nhưng quan trọng nhất, lục hoàng tử là thân vương, sớm muộn gì cũng sẽ đi khỏi hoàng cung, người bên cạnh hoàng tử cũng sẽ cùng rời
khỏi hoàng cung. Rời khỏi hoàng cung. . . Thúy Trúc nghĩ tới đây, cảm
thấy thời gian tới thật tốt đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.