Đọc truyện Niết Bàn Chi Khuynh Phúc – Chương 43
Đoan Mộc Dĩnh không hề có mục đích đi lại trên đường, thực sự đi không được
nữa liền ngồi trên một phiến đá nghỉ ngơi. Hắn phiền chán nhức đầu, sao
mình lại như vậy ni? Chẳng lẽ trở lại lấy lòng Đoan Mộc Thanh Lam sao?
Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình muốn lấy lòng người khác có vẻ hơi khó, ta phải
làm hắn hài lòng, dỗ ngon dỗ ngọt, bằng không, không được, quá mất tôn
nghiêm.
“Thiếu niên, đang phiền não cái gì sao.” Một thanh âm ôn
hòa quen thuộc vang lên, Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn, Dạ Dương đang mỉm cười ôn hòa, từ ái nhìn hắn. Đoan Mộc Dĩnh vừa định gọi sư phụ, mấp máy tới môi đã nuốt trở lại. Sư phụ cũng không biết ta sống lại trên người
người khác, nếu nói, có lẽ sư phụ sẽ cho ta là quái vật.
“Thiếu
niên, bỏ nhà đi không phải là chuyện tốt, có lẽ gia đình ngươi đang hỗn
loạn, về nhà đi thôi.” Dạ Dương hảo tâm khuyên nhủ, chính mình cũng ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, hai người giống như hai kẻ ngu ngốc nhìn
người đi đi lại lại trên đường.
“Ta không bỏ nhà đi, tiên sinh hiểu lầm ta.” Đoan Mộc Dĩnh vì sự tưởng tượng của sư phụ mình mà cảm thán.
“Ta hiểu lầm, ta thấy ngươi không có mục đích đi đi lại lại nửa ngày, nghĩ
ngươi bỏ nhà đi, hóa ra không phải a.” Dạ Dương xấu hổ cười nói.
“Không sao, ta có việc đang cần suy nghĩ, sự tình kỳ thực không lớn, là ái
nhân của ta ghen tị, ta không biết giải thích thế nào mới tốt.” Đoan Mộc Dĩnh vò đầu nói.
“Ngươi rất giống đồ đệ của ta, lúc phiền não
thì vò đầu. Ta nghĩ có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra, ngươi nói ra ý nghĩ của mình, nếu hắn có thể hiểu suy nghĩ của ngươi thì các ngươi
sẽ tốt như lúc ban đầu, phiền não làm gì?” Dạ Dương nói, Dạ Dương vỗ vỗ
Đoan Mộc Dĩnh, cổ vũ cho hắn.
“Một người ta rất yêu hắn phản bội
ta, ta hận người phản bội đó, hận lâu như vậy, ta muốn dằn vặt hắn, ta
nghĩ nếu như gặp lại hắn ta sẽ giết hắn, hôm nay ta nhìn thấy người phản bội kia, nhưng ta không hề động thủ giết hắn, có phải ta quá nhân từ
hay không. Ta ngăn cản ái nhân của ta, ái nhân của ta muốn đánh chết
người phản bội kia, ta không để cho bọn họ động thủ. Ái nhân của ta nói
trong lòng ta không có hắn, kì thực trong lòng ta có hắn, vì sao hắn lại hoài nghi ta. Lẽ nào muốn ta giết người phản bội kia mới chứng minh
tình cảm của ta sao?” Ánh mắt Đoan Mộc Dĩnh nhìn phía viễn phương, thanh âm mang theo tịch mịch cùng lo lắng truyền đến, tâm Dạ Dương cũng cảm
thấy nhè nhẹ thống khổ, yêu, không yêu, thành thực, phản bội, hắn cũng
đã trải qua nhiều.
“Ngươi không muốn giết người phản bội kia, đó
là ngươi đã buông hắn. Lúc nào ngươi cũng muốn giết một người, càng muốn giết hắn sẽ càng không quên được hắn, không muốn giết hắn là ngươi đã
quên được hắn. Ngươi thương hắn, hắn phản bội ngươi, nên ngươi hận hắn,
yêu sâu đậm hận sâu đậm. Hiện tại ngươi không hận hắn, chứng tỏ ngươi
không còn thương hắn, ngươi buông xuống các ngươi kết thúc yêu hận,
không hận thì đâu còn yêu. Chúc mừng ngươi, thiếu niên.” Dạ Dương mỉm
cười nói, thiếu niên này không nhận ra bản thân mình, nên còn ở nơi này
do dự. Bây giờ hắn đã nhận ra, ta thì sao? Ta đã nhận ra sao? Dạ Dương
ngồi bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, cùng Đoan Mộc Dĩnh đờ ra, Long Uyên đối với mình thực sự rất tốt, từ trước tới nay ta chưa từng quá lưu ý chuyện
này, có phải ta cũng giống thiếu niên này, triệt để buông xuống, đối
người kia không yêu không hận.
Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh ngồi
đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi, vẫn ngồi đờ ra trên đường, Đoan Mộc
Dĩnh nhớ lại kiếp trước, lúc còn nhỏ cùng Dạ Dương đói bụng, thầy trò
hai người ngồi ngẩn ngơ đầu đường, nhìn người bán bánh bao, chảy nước
miếng. Cuối cùng lão bản cửa hàng bánh bao chịu không nổi, nên mang bánh bao cho bọn hắn ăn. Hình như cửa hàng bánh bao kia ở gần đây, hình như
là ở bên trái ngõ này.
“Tiên sinh đói bụng không, ta mời tiên sinh ăn bánh bao.” Đoan Mộc Dĩnh sờ sờ bụng, hắn có điểm đói bụng.
“Ta cũng cảm thấy đói bụng, ai lại chịu xấu hổ để ngươi mời.” Dạ Dương sờ
sờ túi tiền, kinh ngạc trừng mắt nói: “Ai nha tiền của ta, nguy rồi.” Dạ Dương hoang mang rối loạn tìm kiếm tiền đồng. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh
buồn cười, Dạ Dương chắc chắn không có tiền, chiêu làm bộ mất tiền này
là do mình lúc là Trình Thu Bình phát minh, Dạ Dương dùng rất thành
thạo, sư phụ hắn vẫn còn dùng chiêu này, Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy thân
thiết không gì sánh được, sư phụ vẫn không thay đổi.
“Tiên sinh
đã đánh mất tiền, không cần tìm kiếm, coi như là bố thí cho người khác.
Ta mời tiên sinh ăn bánh bao, tiên sinh không cần trả.” Đoan Mộc Dĩnh
mỉm cười.
“Thật xấu hổ, ai lại để một thiếu niên mời.”
“Cha ta có rất nhiều tiền, bạc tiêu hết, ta lập tức về nhà hỏi cha ta, tiên
sinh cứ yên tâm.” Đoan Mộc Dĩnh nghĩ, nếu mình trở lại dáng dấp Trình
Thu Bình, sư phụ sẽ kéo mình đến tửu lâu tốt nhất, sư phụ sẽ nói, nuôi
đồ đệ là để dưỡng lão, không ăn của ngươi thì ăn của ai.
“Ngươi
thật hào phóng, Dạ Dương kính phục, nếu như ta lại khách khí, thì giống
như cố làm ra vẻ, hảo, chúng ta đi ăn bánh bao.” Dạ Dương cười đến nheo
lại con mắt, thiếu niên này thật giống Trình Thu Bình, thấy hắn Dạ Dương cảm thấy như chính đồ đệ của mình đi cạnh bên người, Dạ Dương nghĩ, nếu như thời gian dừng lại tại khoảnh khắc ấm áp này, ta sẽ quên đi tư vị
bi thiết. Bình nhi, hôm nay ta nhìn thấy một thiếu niên rất giống ngươi, ngươi cũng biết sao.
Đoan Mộc Dĩnh theo phương hướng trong trí
nhớ, đi tới nơi bán bánh bao. Vỉ hấp bánh bao tỏa nhiệt khí, lão bản ôn
hòa, bắt chuyện với bọn họ. Lão bản vẫn giống như trong trí nhớ, nụ cười hàm hậu, ăn nói khách khí.
“Nhị vị quý khách, bánh bao của tiểu
nhân làm nổi danh kinh thành, ai cũng biết bánh bao của ta là bánh bao
vương.” Lão bản nói khoác một chút về bánh bao của mình, Đoan Mộc Dĩnh
cùng Dạ Dương song song nở nụ cười, lời lão bản vẫn không có đổi, bánh
bao vương, tự phong a.
“Bánh bao của ngươi thực sự là vua bánh bao của Vọng thành sao?” Đoan Mộc Dĩnh trêu ghẹo hỏi.
“Vị quý khách này, đừng nghe hắn thổi phồng, hắn họ Vương, lại bán bánh
bao, nên chúng ta gọi bánh bao của hắn là bánh bao vương.” Một người
đang ngồi ăn bánh bao bên cạnh cười nói ra gốc gác biệt danh, lão bản
liếc mắt, sau đó quay đầu mỉm cười thật hòa khí.
Đoan Mộc Dĩnh
cùng Dạ Dương cầm lấy mỗi người một bánh bao cắn một miếng, vị không
sai, vẫn ăn ngon như trước đây. Nhớ khi đó Trình Thu Bình cùng Dạ Dương, thầy trò hai người đói muốn chết, người này đã bố thí bánh bao cho bọn
họ, còn cho bọn họ mấy đồng làm lộ phí. Đã nhiều năm, vị bánh bao vẫn
thơm ngon như vậy.
“Lão bản, ngươi không nói khoác, bánh bao của ngươi xác thực ăn ngon.” Đoan Mộc Dĩnh khen ngợi.
Lão bản vênh váo nhìn trời, “Nhìn thấy chưa, quý khách nói bánh bao của ta ăn ngon.”
Dạ Dương cùng Đoan Mộc Dĩnh thuần thục ăn sạch hai cái bánh bao, hai người vỗ vỗ bụng, cùng nhau nói, “Ăn no, ta lại tiếp tục sống.” Sau đó hai
người có chút kinh ngạc nhìn đối phương, nhìn nhau cười. Dạ Dương càng
có cảm giác thiếu niên này là đồ đệ Bình nhi của hắn, nhưng bọn hắn cách xa tuổi, dung mạo cách nhau khá xa, đến tột cùng cũng không phải Bình
nhi a, Dạ Dương, ngươi không nên vọng tưởng.
“Lão bản, bánh bao bao nhiêu tiền?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.
“Ngày hôm nay quý khách lâm môn, tiểu nhân không lấy tiền, mời các ngươi ăn,
các ngươi đã giúp tiểu nhân có thể dương dương tự đắc một lần.” Lão bản
khoát khoát tay nói.
“Nếu lão bản muốn dương danh, ta sẽ cho ngươi dương dương tự đắc. Mang giấy bút lại đây!” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Hảo, tiểu nhân lập tức đi tìm.” Lão bản vội vã mang giấy, bút và mực lại,
đặt trên bàn. Đoan Mộc Dĩnh vén ống tay áo lên, bắt đầu viết, trên tờ
giấy trắng viết ba chữ bánh bao vương, xuất ra hộp kim ấn, lấy kim ấn
đóng dấu Hiếu thân vương.
Dạ Dương kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Dĩnh,
thiếu niên này là Hiếu thân vương của Tề quốc, là Hiếu thân vương nổi
danh, hai lần cứu phụ hoàng của mình, lại chém giết phản quân cứu muội
muội.
“ Lão bản thấy thế nào, lễ tạ ơn của ta thế này có được không.” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.
Lão bản không biết chữ, chỉ thấy chữ viết đẹp, cười tủm tỉm nói rất tốt,
hắn không biết trên giấy viết cái gì. Đoan Mộc Dĩnh liền ôm quyền chắp
tay, “Tiên sinh, nếu muốn xây dựng tiền đồ, đến Tề quốc tìm ta. Cảm tạ
lão bản thịnh tình khoản đãi, sau này sẽ báo đáp.” Đoan Mộc Dĩnh nói
xong xoay người tiêu sái rời đi. Dạ Dương nở nụ cười, xuất môn gặp quý
nhân, hài tử này thật giống Bình nhi.
Lão bản không rõ trên giấy viết chữ gì, kéo Dạ Dương hỏi: “Vị tiên sinh này, người xem trên giấy viết cái gì.”
“Lão bản, ngươi gặp được quý nhân, thiếu niên vừa rồi là Hiếu thân vương của Tề quốc, hắn viết trên giấy ba chữ bánh bao vương, đóng dấu kim ấn, chỉ cần ngươi dán cái này tại cửa hàng, chắc chắn sinh ý náo nhiệt.” Dạ
Dương giải thích. Lão bản nhìn ba chữ, bên trái có dấu kim ấn, ha hả
cười khúc khích, người chung quanh không biết có chuyện gì, tưởng lão
bản bị điên.
“Thấy không, ta gặp được quý nhân, Hiếu thân vương
của Tề quốc đến hàng ta ăn bánh bao, viết chiêu bài cho ta, ha ha ha,
ngươi xem, ngươi xem. . .” Lão bản cầm tờ giấy, đưa cho người này xem,
lại đưa cho người kia xem. Tại Vọng thành, một bách tính nho nhỏ có thể
được một thân vương viết chiêu bài là vinh quang lớn biết bao nhiêu. Lão bản vội vã đến chỗ lão bà của mình, chắc chắn lão bà sẽ rất vui vẻ.
“Người tốt sẽ được báo đáp.” Dạ Dương thì thào lẩm bẩm, Đoan Mộc Dĩnh rất nổi
danh, các quốc gia đều biết đến chiến tích của vị thân vương này, xem ra bánh bao vương sẽ nổi danh. Dạ Dương cảm thán một chút, ngày hôm nay
ngẫu ngộ, thế gian thật trùng hợp, Hiếu thân vương của Tề quốc cùng Bình nhi quá mức giống nhau, ta cũng nên chuẩn bị đến Tề quốc một chuyến. Ra khỏi cửa hàng bánh bao, bóng dáng Đoan Mộc Dĩnh đã mất hút từ lâu, sắc
trời đã tối, Dạ Dương nghĩ Long Uyên không biết thị sát sinh ý đến đâu
rồi, ta đi xem.
Dạ Dương không phải không có tiền, hắn muốn cùng
một người giống như Bình nhi đùa một chút, Dạ Dương lấy từ trong lòng ra một hà bao, đây là lễ vật Bình nhi tặng vào sinh thần của mình, mỗi
ngày Dạ Dương đều lấy hà bao ra xem, hoài niệm về đồ đệ mình một chút,
trong lòng Dạ Dương, Trình Thu Bình như là nhi tử, nghĩ đến cái chết của Trình Thu Bình, Dạ Dương lại cảm thấy đau nhức. Dạ Dương sợ mình sẽ
quên mất hài tử đã cùng mình trải qua những năm tháng cô đơn, mỗi ngày
hắn đều lấy hà bao ra để nhắc nhở mình không được quên. Ký ức hạnh phúc
như vậy sao có thể quên ni, Dạ Dương vì hành vi của mình mà cảm thấy
buồn cười.
Những người đi lại trên đường dần dần nhiều lên, mấy
người thiếu niên chạy qua, đụng phải Dạ Dương một chút, hà bao trong tay Dạ Dương rơi trên mặt đất, cúi người định nhặt hà bao lên, đã có người
nhặt lên trước, bỏ vào trong tay Dạ Dương. Dạ Dương ngẩng đầu, Mao Qua
đang đứng trước mặt hắn, hắn vẫn giống như lúc trước, dáng tươi cười
giấu sau ria mép.
“Cảm tạ sư huynh.” Dạ Dương mở miệng nói lời cảm tạ.
Mao Qua rất mất tự nhiên cười cười, sờ sờ đầu. Rầm rì nửa ngày mới nói, “Sư đệ, ngươi ở chỗ Long Uyên vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, áo cơm không lo, Long Uyên đối đãi rất tốt.” Dạ Dương nhàn nhạt
nói. Trong lòng Dạ Dương không có cảm giác gì, vô bi vô hỉ, cảm tình của hắn đối với Mao Qua đã tan thành mây khói.
“Vậy là tốt rồi, vậy
là tốt rồi.” Mao Qua nghẹn nửa ngày, nói rằng: “Sư phụ không tin ngươi
nói, hắn nói Vô Tâm bí quyết sẽ không luyện thành đơn giản như vậy, sư
phụ không tin chỉ cần phế đi võ công luyện lại từ đầu, có thể luyện
thành Vô Tâm bí quyết, sư phụ muốn ta hỏi ngươi làm sao để luyện thành
Vô Tâm bí quyết.”
“Vì sao không tin ta còn hỏi ta.” Dạ Dương nhíu mày nói.
“Sư phụ không dám gặp ngươi, phụ mẫu ngươi giao ngươi cho sư phụ, sư phụ
cảm thấy có lỗi, hắn không dám tới hỏi ngươi.” Mao Qua nói.
“Năm
đó Dạ Dương bị sư phụ phế bỏ võ công đuổi ra sư môn, sư phụ cũng không
ngẫm lại, ngoại trừ một lần hắn dạy ta Vô Tâm bí quyết, ta còn có thể
luyện tuyệt thế thần công gì. Không phải giang hồ kỳ ngộ, thụ thương gặp gỡ cao nhân, đó là lời đồn. Ta chỉ rơi vào khốn cảnh, nói thật với
ngươi, có thể luyện thành công Vô tâm bí quyết, ta cũng không ngờ tới,
có lẽ là lão Thiên ưu ái ta a.” Dạ Dương cảm khái hàng vạn hàng nghìn
lần, bị trục xuất sư môn, võ công mất hết, giống như dã nhân sống trong
rừng sâu, trọng thập võ công, luyện lại từ đầu, không nghĩ tới sẽ luyện
thành Vô Tâm bí quyết.
“Sư phụ không tin ta, nghĩ ta gặp được cao nhân, Dạ Dương nào có cái phúc kia, ngươi cứ nói với sư phụ như vậy, tự phế võ công luyện lại từ đầu. Phá rồi sau đó lập, có duyên sẽ thành.”
“Hảo, ta sẽ nói như vậy với sư phụ.” Mao Qua nói.
Dạ Dương cất hà bao vào lòng, nhìn sắc trời không còn sớm, nếu không quay
về Long Uyên sẽ đi tìm, cần phải trở về. Mao Qua biết hắn phải về chỗ
Long Uyên, trong lòng không cam, nhưng không biết làm sao giữ lại.
“Sư đệ, ngươi phải đi sao.” Mao Qua cực mất tự nhiên nói, đôi mắt của hắn
nhìn thẳng vào Dạ Dương, trước đây người này sẽ vì mình mà dừng lại, bây giờ hắn vì người khác mà dừng lại, cho dù không cam lòng cũng phải nhịn xuống, là mình bỏ hắn sang một bên, hiện tại có tư cách gì giữ người ta ở lại, hắn cũng không còn tin tưởng mình nữa.
“Ta muốn đi tìm
Long Uyên, sư huynh bảo trọng, chăm sóc tốt cho sư phụ, nói cho sư phụ,
Dạ Dương chưa từng hận hắn, mặc dù Dạ Dương bị trục xuất sư môn, nhưng
sư phụ vẫn là sư phụ của Dạ Dương.” Dạ Dương thở dài một tiếng, gió mát
ào ào thổi bay vạt áo, lần đầu tiên Mao Qua phát hiện, hóa ra tơ lụa mỹ
lệ mới thích hợp với Dạ Dương, trước kia hắn một thân bố y, giống sĩ tử
bần hàn, Mao Qua đã từng nghĩ chỉ có bố y mới thích hợp với khí khái của hắn, hôm nay hắn mặc tơ lụa quả nhiên xinh đẹp như thế, là mình không
có mắt, thời gian không thể quay lại, bỏ lỡ có thể nào vãn hồi.
“Sư đệ, chúng ta. . .” Mao Qua vừa định nói chúng ta có thể cùng nhau
không, ta thực sự muốn cùng ngươi suốt đời, chưa kịp nói xong, Dạ Dương
đã thấy Long Uyên ngoắc tay, Dạ Dương nhoẻn miệng cười, một trận gió mát thổi qua bên người Mao Qua, Dạ Dương rơi vào cái ôm ấm áp của Long
Uyên. Mao Qua vươn tay muốn bắt, nhưng hai tay trống trơn, không có cái
gì. Dạ Dương cùng Long Uyên nói đùa cái gì đó rồi rời đi, Mao Qua nhìn
bàn tay trống trơn của mình, ngơ ngác sững sờ.
Đoan Mộc Dĩnh đi
trở về dịch quán, đèn đã thắp rực rỡ, Đoan Mộc Dĩnh không có nhàn tình
để mà ngắm mỹ nhân, hắn thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, ngày hôm nay
hắn mệt chết đi được. Đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh muốn hướng phụ thân ân cần
thăm hỏi.
“Phụ hoàng, nhi thần đã trở về.” Đoan Mộc Dĩnh cung kính hành lễ nói.
“Dĩnh nhi hôm nay đi nơi nào, cùng tình nhân cũ hẹn hò phải không.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.