Đọc truyện Niễn Ngọc Thành Trần – Chương 35
Editor: Cẩm Hi
Tô Sâm Trạch nhìn con gái rơi nước mắt quỳ rạp trên mặt đất nhặt từng mảnh phỉ thúy lên, ông ta tức giận đến nỗi hận không thể tát thêm phát nữa, nhưng lại không hạ thủ được, “Tại sao lại ném vỡ? Mày đem nó đưa cho tên người ngoài Viên Trần kia, nhưng hắn ta lại dùng nó để tới áp chế cha mày! Nếu không phải vì mày, sao tao có thể đánh mất tám vạn đại quân, đánh mất Đức Châu, nếu bây giờ bọn họ mà thừa thắng xông lên, cả tao lẫn mày đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
Tô Nghiên Đàm phủ phục trên mặt đất, nhìn từng mảnh phỉ thúy trong tay, mẹ để lại di vật cho cô ta, cô ta liền đem món đồ quan trọng như sinh mệnh này đưa cho Viên Trần, thậm chí còn hứa hẹn với hắn rằng nếu sau này gặp nạn, chỉ cần lấy nó ra, cho dù là tan xương nát thịt, cô ta cũng sẽ giúp hắn, thế nhưng hắn lại đối xử với cô ta như vậy.
“Tứ di nương Hành Tố của mày đâu?” Tô Nghiên Đàm chỉ lo quỳ rạp trên mặt đất nắm chặt phỉ thúy gào khóc, cũng không trả lời Tô Sâm Trạch, Tô Sâm Trạch móc súng bên hông ra đi về phía trắc phòng, “Cái con đàn bà chết tiệt này, ông đây phải giết chết ả!”
Đinh Kha cầm tờ báo lật đi lật lại, “Em đang chiên trứng đấy à? Tờ báo bị lật dở mấy lần rồi đấy!” Phó sĩ quan nghe thấy Viên Trần nói vậy thì cũng cảm thấy buồn cười, từ khi Đinh Kha tới Đức Châu, tâm tình cả ngày của Viên Trần đều rất tốt thậm chí còn nói đùa không ngừng.
Đinh Kha lại đứng dậy hắng giọng nói, “Mau lại đây, tôi đọc cho các anh nghe một đoạn: Nhờ thiếu soái Bắc Bình, Thương Châu đã toàn thắng, nửa đường bao vây tiêu diệt binh lực Tô thị, chấn động cả nước.” Đinh Kha đặt tờ báo này xuống rồi lại cầm một tờ báo khác lên, “Nhìn xem, các anh mau nhìn xem, trên báo đều viết thiếu soái dũng mãnh phi thường như thế nào, ai, đến nửa cái tên tôi cũng chưa nhắc tới! Đám phóng viên này cũng không biết động não, thiếu soái người ở Thương Châu làm sao có thể nửa đường bao vây tiêu diệt quân địch, chẳng lẽ còn sẽ □!”
Thảo nào phó sĩ quan ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc súng, thì ra là Đinh Kha đang oán giận việc bản thân không được đến, “Phu nhân, ai nói báo chí không nhắc đến ngài, ngài đọc đoạn này đi, còn không phải là viết ngài sao!” Đinh Kha nhảy lên đoạt lấy tờ báo, Viên Trần cũng tò mò theo Đinh Kha tầm mắt nhìn qua, “Quân đội của thiếu soái ngẩng cao đầu, ban đêm tấn công bao vây diệt trừ Tô Sâm Trạch, theo lời của những binh sĩ, bên cạnh rừng cây cao lương, những nông phụ ở gần đó cũng đang hò hét……”
Chính văn ngô hành ngô tố
Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ ạ!
Nông phụ?
Đinh Kha tức giận đến phồng má, “Một chữ cũng không đề cập tới việc tôi dẫn quân, còn nói tôi là nông phụ?” Viên Trần cũng nhấp miệng nở nụ cười, “Không sao, dù sao tôi cũng đã đem việc em làm nói cho đại soái rồi, có lẽ đến lúc ấy sẽ đem công lao chuyển qua cho em.”
Đem công lao chuyển qua?
Đinh Kha nghĩ đến quân côn của đại soái liền tê dại cả người, quân côn của ông ấy đánh xuống lưng Viên Trần còn mang theo vết máu, phát ra những tiếng trầm đục khiếp người, miệng vết thương mang theo huyết nhục mơ hồ dính chặt vào áo sơ mi, mỗi lần xé rách một tấc quần áo sẽ kéo theo cả máu thịt, một bức huyết sắc sơn thủy kia thật khiến người ta không rét mà run.
“Báo cáo, có người cầu kiến phu nhân.” Binh sĩ gác cửa hành lễ rồi hô to.
“Gặp ta?” Đinh Kha cùng Viên Trần hai mắt nhìn nhau, ở Đức Châu xa lạ này dường như không có ai biết chuyện Đinh Kha đến đây, làm sao lại có người muốn gặp cô chứ.
“Chung Ly Đinh Kha!” Một âm thanh ngọt ngào truyền đến từ sau lưng, Đinh Kha không cần ngoái đầu nhìn lại cũng nghe được thanh âm này, khó tin quay đầu lại.
Một khuôn mặt trứng ngỗng, sóng mắt lưu chuyển, đôi môi như cánh hồng kiều nộn ướt át, dáng người cao gầy phối hợp với quần da làm nổi bật nên soái khí.
“Hành Tố? Trời ơi!” Đinh Kha cảm thấy khó tin nhào vào trong lòng cô ấy, túm lấy cánh tay cô ấy đong đưa trái phải mới thật sự xác nhận là Hành Tố.
Hành Tố ngẩng khuôn mặt tròn lên, “Sao lại không quen biết chị rồi?” Đinh Kha thật sự không thể tin được, lâu ngày không gặp Hành Tố lại không ngờ được cô ấy sẽ xuất hiện ở Đức Châu, “Chị còn cho rằng phải đánh tới tận Bắc Bình mới có thể gặp được em đấy!” Đinh Kha cười rồi ngẩn ra, hơi bối rối nhìn khuôn mặt trẻ con như trái đào của Hành Tố.
“Hừ, đừng giả ngu với chị, có thể phá được mật mã của chị, trừ bỏ chị với đứa đồ đệ là em thì còn có ai nữa chứ!” Hành Tố theo thói quen chọc vào trán Đinh Kha, “Khó trách em lại cảm thấy cái người phát điện báo kia lợi hại y như chị vậy! Thì ra thật sự là chị!” Thấy Hành Tố Đinh Kha vừa mừng vừa sợ.
Viên Trần ra hiệu bảo các cô ngồi xuống nói chuyện, “Thì ra là sinh viên MIT trong miệng Đinh Kha, sư phó dịch điện báo cho quân đội Đức thì ra là ngài, thật sự không ngờ tới còn trẻ như vậy.” Hành Tố lúc này mới chú ý tới người đàn ông phía sau Đinh Kha, mặt mày như thủy mặc, đôi mắt đen nhánh sắc bén, bộ quân trang làm toát lên tư thế oai hùng, tựa như cây quỳnh chi, sinh sống tại vùng núi Bạch Thủy*, trên người được bao phủ bởi một tầng sáng nhẹ, giống như quân lâm thiên hạ, đem so với tùng bách đứng trong gió lạnh như Thẩm Tông Tuyền lại không hề kém cỏi một chút nào.
(*) Bạch Thủy: Là một huyện thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Hành Tố cười lạnh, “Còn trẻ? Cũng đã 28 rồi còn trẻ chỗ nào chứ.” Viên Trần ngẩn người, nhìn khuôn mặt non nớt như trẻ con của cô ta như vậy, không nghĩ tới còn lớn hơn mình một tuổi, “Mau nói cho em nghe một chút đi, sao chị lại ở Đức Châu?” Đinh Kha lay cánh tay Hành Tố, đánh gãy không cho Viên Trần nói tiếp.
Hành Tố lại chọc cái trán của Đinh Kha, “Hừ, em còn không biết xấu hổ à mà nói, nếu không phải do em phá mật mã kia, sao Tô Sâm Trạch có thể đuổi tận giết tuyệt chị hả, chị là di thái thái cũng ngồi không yên, lại suýt chút nữa vì đồ đệ mà bỏ mạng!” Đinh Kha nhìn Hành Tố trước mắt so với lúc ở Mỹ, đã gầy đi một vòng, “Di thái thái?”
Đinh Kha túm Hành Tố vào trong viện tránh đi Viên Trần với phó sĩ quan, “”Em kéo chị ra đây làm gì?” Đinh Kha ngó ngó bốn phía không có người, mới mở miệng: “Em hỏi chị, chị không ở Mỹ mà chạy tới Tế Nam làm di thái thái của Tô Sâm Trạch, chị như vậy Chung Ly Khâm phải làm sao bây giờ?”
Hành Tố bình tĩnh nhìn những ngọn núi ở phía xa, mặt mày ảm đạm lại cố cười ra tiếng, “Chung Ly Khâm?”
Trước mắt Hành Tố mơ hồ hiện ra một chàng trai mặc tây trang đen với nụ cười xấu xa trên môi, đôi mắt đào hoa lay động, tuấn mỹ tản ra không kềm chế được, phảng phất như ánh trăng trong màn đêm, “Em cảm thấy hắn sẽ yêu chị vượt qua một tháng sao?” Hành Tố nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ.
“Tại sao lại như vậy?” Tuy Đinh Kha biết Chung Ly Khâm hoa tâm, nhưng cô nhớ rõ lúc trước ở Thượng Hải Chung Ly Khâm từng nói qua là vẫn còn rất yêu mà, tuy chỉ là năm chữ đơn giản, nhưng từ miệng hắn có thể thấy được sự thâm tình đối với Hành Tố, “Không như vậy thì còn có thể như thế nào nữa, hắn và chị đã sớm thành người xa lạ!” Đinh Kha ngước mắt nhìn ra được sự đau xót trong mắt Hành Tố, “Chị đã đi Thượng Hải chưa? Chị đã từng hỏi hắn chưa?”
Hành Tố nhún nhún vai nhoẻn miệng cười, sao cô có thể không đi Thượng Hải được chứ, cô và Đinh Kha đều là những người phụ nữ chấp nhất, một khi đã trả giá để yêu thì nhất định phải thu hồi lại gấp bội, nếu không sẽ đau đến tận xương tủy, “Đừng nói đến chị, em lúc trước đối với Thẩm Tông Tuyền cũng chấp nhất như vậy, hiện tại đã không còn giống nhau nữa!”
Thẩm Tông Tuyền, nghe ba chữ này, Đinh Kha chỉ cảm thấy giống như có hàng trăm triệu mũi kim đâm vào cơ thể, cô nỗ lực trốn tránh dứt bỏ, nhưng chỉ cần hơi không lưu ý một chút là lại nghĩ về hắn, giống như sinh ra đã có sẵn bớt vĩnh viễn không thể xóa bỏ vậy.
“Hắn đã đính hôn rồi.” Đinh Kha ra vẻ bình thường, nhưng thanh âm lại dấu không được run rẩy, “Như vậy không phải là rất tốt sao?” Đinh Kha dừng một chút mới tiếp tục nói. Hành Tố móc ra một điếu thuốc lá, đốm lửa hồng ở giữa những ngón tay thon dài của cô ấy, có chút mị hoặc, “Hắn rất tốt, ba nơi Bắc Bình Hà Nam Thượng Hải cùng nhau tạo áp lực, buộc hắn phải cưới một cô gái không quen biết, chuyện này quả thực rất tốt!”
Lời châm chọc từ trong miệng Hành Tố theo vòng khói phun ra, Đinh Kha không tự chủ được nắm chặt vạt áo, móng tay không an phận moi nút cài ở cổ áo, “Ba nơi cùng tạo áp lực? Có ý gì?” Hành Tố hé mở đôi môi đỏ mọng, son môi tùy ý dính vào điếu thuốc lá, “Đừng có giả bộ hồ đồ với chị, Đinh Kha, nếu không yêu thì buông tay đi, em đã có được hạnh phúc rồi, hà tất phải đem chính mình áp đặt lên Thẩm Tông Tuyền!”
Có được hạnh phúc?
Đinh Kha chỉ tay về hướng nam, “Em có được hạnh phúc? Là Thẩm Tông Tuyền không chịu tiếp nhận em, từ bỏ em! Bức em phải gả tới Bắc Bình, hiện tại chị nói những lời kỳ quái này là có ý gì?”” Thân thể Đinh Kha đứng trước làn khói khẽ run lên, dường như cả trái tim cũng đang run rẩy theo, Hành Tố búng búng tàn thuốc, một làn khói nhẹ lại từ tay cô lại lượn lờ bay lên, “Chị không có ý gì khác, chỉ là so với Thẩm Tông Tuyền cùng chị, em đã đủ hạnh phúc rồi!”
“Chị, Chung Ly Khâm, Tông Tuyền rốt cuộc sao lại thế này? Thượng Hải đã xảy ra cái gì? Chị làm em trở nên hồ đồ rồi đấy!” Đinh Kha thoạt nhìn giống như quả thật hoàn toàn không biết gì cả, Hành Tố hơi nhếch miệng, búng tàn thuốc, “Chị và Chung Ly Khâm có lẽ là mệnh trung chú định đi, chỉ là Tông Tuyền quá vô tội, nếu không gặp em thì hắn cũng sẽ không thống khổ như vậy!”
Mệnh trung chú định*?
(*) Mệnh trung chú định: Định mệnh.
Hành Tố là ngô hành ngô tố, một người phụ nữ phóng đãng không kềm chế, không biết từ khi nào cũng bắt đầu tin vào định mệnh.
Đinh Kha trầm mặc một lát rồi ngước mắt lên đối diện với con ngươi trong trẻo của Hành Tố, “Tông Tuyền hắn làm sao vậy?” Hành Tố đạm nhiên cười, nghé vào tai Đinh Kha, lời nói ôn nhu của cô ấy còn mang mùi thuốc lá sặc sụa, “Nếu thật không phải em làm, có lẽ em nên đi hỏi thiếu soái một chút!”
Thiếu soái?
Hành Tố cười xoay người rời đi, làn gió nhẹ thổi qua mái tóc ngắn của cô ấy, Đinh Kha vẫn chưa hiểu được những lời nói của cô ấy, “Hành Tố, chị muốn đi đâu?”
Hành Tố lắc lắc mái tóc ngắn của mình, đôi tay đút ở trong túi quần cũng không quay đầu lại, “Vân du thiên hạ!”
Khi đó Chung Ly Khâm đã rút súng ở bên hông ra, lấy họng súng tự chĩa vào đầu mình quát: “Nếu anh phản bội em, anh sẽ chết ở dưới họng súng của chính mình!” Cô từng tin là thật, trước khi lên tàu thủy hắn còn kiên định chấp nhất nói với cô, “Hành Tố, chờ anh, anh sẽ cưới em!”
Lúc ấy mất công dã tràng chờ đợi, cô vượt đại dương để trở lại quê hương, nhưng sống giữa Thượng Hải phồn hoa hắn đã sớm không còn là Chung Ly Khâm của năm đó nữa, giữa sàn nhảy được mỹ nhân vây quanh hắn lại xem cô như không khí, trằn trọc trở lại cố hương Tế Nam, nhưng ở đó vẫn không thể níu giữ được bước chân Hành Tố.
Vân du thiên hạ, chỉ bốn chữ nhưng ai có thể thấy được sự bi thương trong mắt Hành Tố!
Chính văn vỡ thành từng mảnh nhỏ
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau tình cảm sẽ diễn biến mãnh liệt…… Khụ khụ, không nói nhiều nữa, tiếp tục thôi!
“Tại sao giáo viên của em lại rời đi vậy?” Viên Trần đem áo khoác khoác lên người Đinh Kha, Đinh Kha lại tránh đi chừa lại bóng lưng cho viên Trần, khiến áo khoác của Viên Trần rơi xuống đất, Viên Trần nhìn thấy ánh mắt thống hận của Đinh Kha, giống như bị búa tạ hung hăng nện xuống, nháy mắt cả cơ thể lẫn trái tim đều bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Xe lửa phát còi hơi, cuốn theo khói bụi một đường về phương Bắc, trục bánh bắt đầu lăn trên đường ray, phía sau tấm kính chống đạn lại vô cùng yên tĩnh, Đinh Kha si ngốc nhìn phong cảnh vụt lóe bên ngoài cửa sổ.
“Tôi……” Đinh Kha mở miệng, Thẩm Tông Tuyền ôn nhuận như ngọc cười nhìn cô, Đinh Kha muốn nói tiếp nhưng lại không biết nên nói cái gì, mới vừa định mở miệng thì bị lấp kín bởi một chiếc thìa bạc chứa đầy kem. “Sao em lại đáng yêu như vậy chứ?” Thẩm Tông Tuyền cười rút thìa bạc ra, lại súc một thìa kem đút vào miệng mình, Đinh Kha mở to hai mắt giống như búp bê sứ, đẹp đến mức chỉ cần chạm một cái sẽ lập tức tan biến.
Viên Trần không biết Đinh Kha đang nghĩ gì, cô quay đầu đi chỉ nhìn phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ, thậm chí khi đi qua đường hầm cô vẫn cố chấp nhìn chằm chằm cửa sổ, trên chống đạn phản chiếu lại hình ảnh mơ hồ của Đinh Kha, tóc quăn như mực xõa ở sau lưng, không biết có phải bị lạnh hay không, cô bỗng nhiên rùng mình một cái.
Viên Trần nhìn bộ dáng này của cô thì có chút không đành lòng, hắn duỗi tay khẽ chạm vào bả vai cô, hắn cho rằng cô sẽ không quay đầu lại, ai ngờ cô lại ngoái đầu lại nhìn về phía hắn nở nụ cười. Khóe miệng rõ ràng mỉm cười như có như không, nhưng gương mặt lại mấp máy trong suốt, cô mở to hai mắt tùy ý để nước mắt lăn xuống khỏi hốc mắt, bộ dáng này lại đâm sâu vào tim hắn khiến nó đau nhói.
Viên Trần thu tay lại không dám nhìn cô nữa, như thể cô là ma quỷ đến từ địa ngục, cố ý muốn tra tấn hắn đến chết.
“Tiểu thư, đại soái bảo ngài và thiếu soái qua bên kia một chuyến.” Dì Ngô cẩn thận hỏi Đinh Kha, từ khi cô từ Đức Châu trở về liền không nói một tiếng, Viên Trần nói chuyện với cô cô cũng làm như không nghe thấy, cũng không thèm nhìn hắn một cái mà xem hắn như không khí.
Dì Ngô đã hỏi Viên Trần nhiều lần, nhưng Viên Trần cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô, đại soái thúc giục bọn họ trở về nhà cũ một chuyến mà Đinh Kha cũng không quan tâm, “Tiểu thư của tôi ơi, cô bị ủy khuất chuyện gì thì phải nói ra chứ!” Dì Ngô nóng nảy, nhưng Đinh Kha vẫn không nóng không giận, nhìn không ra chút biểu tình nào cả.