Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 31


Đọc truyện Niễn Ngọc Thành Trần – Chương 31

Editor: Cẩm Hi

Đinh Kha ngó nghiêng tìm cửa phòng điện báo, không để ý nên đâm phải người ở chỗ rẽ, “Ai u, ai đấy?” Đinh Kha che lại chỗ bị đau trên mặt, người trước mặt mặc quân trang, trên mặt chen đầy những nếp nhăn nhỏ, tóc bạc trên đầu lộn xộn rơi ra khỏi chiếc mũ quân đội, thân hình đã không còn dáng vẻ đĩnh bạt như trước, “Tiểu Từ, nhìn xem cô đã làm chuyện tốt gì đây!”

Tiểu Từ?

Đinh Kha giờ phút này không thể tin được, như thế nào mình đường đường là thiếu soái phu nhân lại biến thành Tiểu Từ, viên sĩ quan già lại gian nan ngồi xổm xuống mặt đất sờ loạn, Đinh Kha lúc này mới phát hiện ra mình đang dẫm lên một cái kính mắt, “A, thật ngại quá!” Đinh Kha vội vàng nhặt lên mắt kính, nhưng mắt kính đã bị vỡ nát, chỉ còn lại gọng kính.

“Ai, như thế rất tốt, tôi lại được thay kính mới rồi!” Đinh Kha quẫn bách đem kính nhét trả vào tay ông lão, nhưng có vẻ ông ấy cũng không có ý định để Đinh Kha rời đi, “Tiểu Từ, không phải chiều nay cô còn có ca trực sao?

Viên sĩ quan già nheo hai mắt lại cẩn thận nhìn Đinh Kha, nhưng ông ấy lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bộ sườn xám màu trắng, “Ông nhận sai người rồi, tôi không phải Tiểu Từ.” Đinh Kha nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng viên sĩ quan già lại nắm chiếc kính không buông, “Không cái mông, cô cho rằng tôi bị hoa mắt à, tôi nói cho cô biết, tôi còn chưa có hồ đồ đâu, chiều nay đến lượt cô trực đấy, cô mặc thường phục thế này là định trốn trực ban có phải hay không?”

Đinh Kha ở trước mặt viên sĩ quan già quơ quơ tay, viên sĩ quan già lại cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào góc tường lải nhải, Đinh Kha tận lực nghẹn lại để không cười ra tiếng, xem ra ông ấy già thật rồi, “A, phải, trí nhớ của ngài thật tốt, hôm nay đúng là đến lượt tôi trực ban, nhưng mà tôi không mang theo quân trang tới đây thì phải làm sao bây giờ?” Đinh Kha đâm lao đành phải theo lao, thuận theo ông lão.

Viên sĩ quan già cảm thấy tự hào vì trí nhớ và thị giác tuyệt vời của mình, “Sao đi làm lại không mang theo quân trang, để phó sĩ quan tóm được khẳng định là cô sẽ bị mắng, phòng thay quần áo không phải còn có rất nhiều quần áo dự phòng sao, mau đi thay đi!” Viên sĩ quan già chỉ chỉ một căn phòng nhỏ ở bên cạnh, Đinh Kha cười trộm chui vào phòng thay quần áo nữ.


Một bộ quân trang thẳng tắp, Đinh Kha đứng trước gương đội mũ lên, “Thật là đẹp quá đi!”” Đến cô còn nhịn không được phải mặt đỏ khen một tiếng. Một đôi giày quân đội bước vào phòng điện báo, Đinh Kha lúc này bị dọa sợ, ở Thượng Hải cô không bao giờ được bước vào phòng điện báo, phòng điện báo của quân bộ Bắc Bình ở vị trí hẻo lánh như vậy, căn phòng tuy lớn nhưng lại bị chia thành nhiều gian nhỏ hơn.

“Số 23?”

“Số 23?” “A?” Đinh Kha lúc này mới lấy lại tinh thần, thì ra là viên sĩ quan già đang gọi cô, nói vậy cái người gọi là Tiểu Từ này là phiên dịch viên số 23, Đinh Kha đi giày quân đội đứng nghiêm, “Có!” Viên sĩ quan già đưa cho cô một chiếc chìa khóa màu bạc, “Mau đi làm việc đi, tôi phải đi tìm Tiểu Chu để lát đổi ban, rồi còn phải đi thay mắt kính nữa.”

Đinh Kha nhận lấy chìa khóa liên tục gật đầu, trong phòng điện báo đều là một màu quân trang, nhân viên công tác hơn phân nửa đều đeo kính và mang tai nghe màu đen, ngón tay tí tách gõ máy điện báo, thời khắc không rời tay. Giữa các nhân viên sẽ có một tấm ngăn cách, rõ ràng đeo tai nghe sẽ không thể nghe được âm thanh điện báo của người bên cạnh, mà mật mã Morse lại là các ký tự không giống nhau, ở bên ngoài phòng cũng chỉ có thể nghe được những tiếng tí tách hỗn độn.

Cô nhìn thấy một vị trí trống liền lưu lướt qua đi, phỏng chừng đây là chỗ của số 23 Tiểu Từ, Đinh Kha rất tự nhiên ngồi xuống, xoay chìa khóa mở ngăn kéo ra thì thấy giấy bút và một quyển mật mã tinh xảo, cô thuần thục đeo tai nghe lên, nhiệt huyết kích động, từng đợt sóng điện từ thông qua máy điện báo truyền đến, âm thanh tí tách dài ngắn chạy theo ngòi bút giải mật mã morse của Đinh Kha.

Viên Trần ấn ấn huyệt Thái Dương, đem văn kiện trên tay giao cho phó sĩ quan, “Cô ấy đâu?” Viên Trần đẩy cửa văn phòng ra thì thấy trống không, binh sĩ ở ngoài cửa hai mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng chào theo nghi thức quân đội, “Phu nhân nói rằng muốn tự mình đi dạo ở trong sân ạ.” Viên Trần trừng mắt nhìn hai tên binh sĩ, rồi tự mình xuống lầu đi về phía viện.

Hai tên binh sĩ cũng bất lực, bọn họ phải đi theo Đinh Kha, nhưng Đinh Kha lại hung tợn nói: “Nếu các ngươi còn dám đi theo ta, ta sẽ khiến cho thiếu soái bắn chết các ngươi, như vậy cái sân nhỏ này chẳng phải sẽ là của ta sao?” Hai tên binh sĩ đều cảm thấy Viên Trần hỉ nộ vô thường, sợ chính mình sẽ bởi vậy mà mất mạng, huống hồ bức tường quân bộ cao chót vót, dù ở hậu viện không có lính gác cửa, phu nhân cũng không thể đi xa, nên liền rời đi.

“Đúng là một đám phế vật, ở trong viện quân bộ mà cũng có thể để lạc mất cô ấy!” Viên Trần quét mắt nhìn toàn bộ khu hậu viện vốn không lớn này, nhưng không thấy bóng dáng của Đinh Kha, phó sĩ quan vội vàng thúc giục mọi người đi tìm phu nhân, hắn ta biết một khi Viên Trần gặp phải bất cứ chuyện gì liên quan đến Đinh Kha, cả người sẽ lập tức đánh mất lý trí.

Viên Trần dùng sức đạp một chân xuống bụi cỏ bên cạnh, hắn thật sự không hiểu được người phụ nữ này. Hắn khẽ liếc mắt, thì thấy một nắm cỏ nằm trên mặt đất cách đó không xa, trên nền gạch đỏ đậm xuất hiện cỏ vốn không có gì lạ, nhưng cỏ này đã bị người nào đó vo viên thành một đoàn, Viên Trần ngồi xổm xuống nhặt nắm cỏ xanh đó lên.


Hắn nhớ mang máng Đinh Kha có một thói quen, khi cô nhàm chán sẽ thích xoa loạn bất cứ đồ vật gì ở trong tay lúc đó, dì Ngô vẫn thường xuyên nhắc cô hãy yên ổn một chút, nhưng thỉnh thoảng cô lại đâm mặt ghế sô pha ra thành những lỗ nhỏ. Nếu như Viên Trần đang ngồi ở trước lò sưởi xem văn kiện, cô sẽ đem mấy tờ giấy đó vo lại đến khi không nhìn rõ chữ mới thôi. Viên Trần lại không ngừng dung túng cho loại hành vi nghịch ngợm này của cô, hắn cảm thấy khi một người phải vô cùng không có cảm giác an toàn, mới có thể đi tìm kiếm sự chân thật từ những đồ vật xung quanh.

“Báo cáo, khắp nơi đều đã lục soát nhưng không tìm thấy phu nhân!” Phó sĩ quan phất tay để binh sĩ đó lui ra, Viên Trần lại nắm lấy đám cỏ xanh này, trên đó phảng phất như còn lưu lại cảm xúc nơi đầu ngón tay cô, Viên Trần nhìn theo hướng chỗ cỏ vừa tìm được, phòng điện báo?

Khóe miệng hắn hơi hơi giơ lên, có vẻ như nắm cỏ này đã chỉ đường cho hắn, phó sĩ quan gõ vào đầu, sao mình lại không nghĩ tới nhỉ, trong quân bộ nơi duy nhất có phụ nữ chính là phòng điện báo, hắn ta giành trước Viên Trần chạy tới phòng điện báo hỏi binh sĩ Tiểu Chu, “Phu nhân đâu?”

Tiểu Chu nhìn thấy phía sau phó sĩ quan còn có thiếu soái đang đi tới, cuống quít hành quân lễ, “Báo cáo, không thấy phu nhân!” Phó sĩ quan ngẩn ra rồi lại hỏi, “Cô có biết Thiếu phu nhân trông như thế nào không?” Tiểu Chu cười nhìn về phía thiếu soái tuấn lãng, “Báo cáo, không biết!”

Chính văn tiến đến Đức Châu

Viên Trần đang muốn đi vào phòng điện báo thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng của viên sĩ quan già, “Thiếu soái? Sao ngài lại tới đây?” Viên sĩ quan già mang theo kính mắt mới, nhìn thấy Viên Trần thì kích động xông tới báo tình hình, “Vừa rồi mắt kính của tôi chẳng may bị Tiểu Từ dẫm nát, tôi phải đi thay kính nên mới để Tiểu Chu thay ban, thiếu soái minh giám, tôi tuyệt đối không có lười biếng đâu.”

Viên Trần hơi chau mày lại không tính nghe hắn lải nhải tiếp, “Tôi dẫm nát kính mắt của ông khi nào chứ?” Thanh âm ôn nhu từ nơi không xa truyền đến, viên sĩ quan già quay đầu lại nhìn, Tiểu Từ mặc một thân sườn xám trắng chậm rãi đi tới, “Rõ ràng buổi tối mới tới ca trực của tôi, hiện tại tôi còn đến sớm gần một tiếng đồng hồ nữa, ngài ngàn vạn lần đừng ở trước mặt phó sĩ quan vu oan cho tôi!”

Viên sĩ quan già đỡ đỡ mắt kính chăm chú nhìn vào người gọi là Tiểu Từ trước mặt, tức khắc ngẩn ra, “Cô là Tiểu Từ? Vậy người mặc sườn xám trắng buổi chiều là ai?”

Tiểu Từ mỉm cười đi đến phòng thay đồ nữ, cũng không chú ý tới Viên Trần đã bước vào điện báo phòng, “Toàn bộ quân bộ này trừ bỏ tôi cả ngày mặc sườn xám trắng ra thì còn có ai nữa chứ, tôi thấy ngài thật sự là hồ đồ rồi!” Phó sĩ quan và viên sĩ quan già trừng mắt nhìn nhau một cái rồi cũng vội vàng rảo bước vào phòng điện báo.


Trong phòng điện báo đầy tiếng tích táp ồn ào, làm người ta khó phân biệt được thật giả.

Nhưng ánh mắt Viên Trần lại không kém một phân dừng lại ở một góc, cô mặc quân trang kaki đưa lưng về phía Viên Trần, vòng eo mảnh khảnh một tay cũng có thể ôm hết, một lọn tóc theo tai rơi xuống trước mặt, cô dùng ngón tay thon dài đem tóc dắt ra sau tai, thuần thục phiên dịch mã điện báo, những con số ở dưới ngòi bút của cô hóa thành những văn tự hình vuông *, cô nghiêm túc sao chép lên giấy, chưa từng phát hiện ra hắn đang ở phía sau.

Hắn vươn tay đặt khẽ lên vai cô, giống như sợ không cẩn thận một chút sẽ bóp nát bả vai mềm yếu của cô, Đinh Kha rất bình tĩnh ngoái đầu lại nhìn Viên Trần, rồi đứng dậy chào theo nghi thức quân đội, “Báo cáo thiếu soái, đã phiên dịch xong!”

Cô đem tập bản thảo đưa cho Viên Trần, Đinh Kha mặc quân trang có loại ý nhị không nói nên lời, mái tóc quăn được nhét vào trong mũ, gợi cảm mê người lại không thiếu phần lạnh lùng, tuy đơn giản nhưng lại thể hiện được tư thế oai hùng.

“Tôi dịch đều chuẩn xác không có sai đâu, nếu anh không để tôi làm thư ký riêng, thì tôi tới phòng điện báo làm cũng được!” Viên Trần ngồi ở trên sô pha làm như không nghe thấy cô nói, Đinh Kha phồng má, “Viên Trần, anh cố ý muốn tôi nghẹn chết có phải không?” Viên Trần nghe thấy cô gọi tên mình mới buông văn kiện ở trong tay ra, “Mấy ngày nay cha vẫn luôn hỏi tới, nếu tôi để một người mang thai sáu tháng đến quân bộ công tác, em nói cha sẽ làm sao?”

Sáu tháng?

Đinh Kha sờ sờ cái bụng nhỏ phẳng lì của mình, xem ra lời nói dối này không dùng được rồi, cả ngày trốn không dám gặp Tô Khinh Mạn với đại soái, lại còn phải trốn đống đồ bổ với thuốc dưỡng thai kia nữa, “Như vậy đi, anh để tôi tới phòng điện báo làm đi, nhưng thân phận của tôi sẽ được bảo mật!” Viên Trần đứng dậy đi vào thư phòng, “Tôi sẽ không nói cho mấy người trong phòng điện báo của anh biết tôi là Chung Ly Đinh Kha đâu, hơn nữa sư phó của tôi chính là sinh viên hàng đầu của MIT đấy, cô ấy còn từng phiên dịch cho quân đội Đức, cho dù không cần mật mã tôi cũng có thể phiên dịch được, hơn nữa……” Đinh Kha còn chưa nói xong, cửa thư phòng đã “Phanh” một tiếng đóng lại, chặn đứng lời nói của cô, dì Ngô vừa cắn hạt dưa vừa nhìn cô với Viên Trần ầm ĩ.

“Đừng nhìn.” Đinh Kha bỗng nhiên quay đầu lại trừng mắt liếc dì Ngô một cái, cô đành phải hậm hực bỏ đi, “Rồi một ngày nào đó, anh nhất định sẽ phải tới cầu xin tôi phiên dịch điện báo cho anh!” Đinh Kha hét to, dường như vẫn chưa hả giận.

“Thiếu soái, có tin tình báo nói binh lực của Tô Sâm Trạch hiện đang ở gần Đức Châu.” Viên Trần khép văn kiện lại, đôi tay đặt trên bàn giao nhau theo thói quen nghịch nghịch nhẫn cưới, “Lão cáo già Tô Sâm Trạch này rất xảo quyệt, sẽ không làm theo cách bình thường đâu, binh lực của hắn ta ở Đức Châu nhưng cũng không nhất định sẽ khai chiến ở Đức Châu, bất quá vẫn phải cẩn thận! Phân tán binh lực ra hai nơi Thương Châu với Đức Châu, và tuyệt đối không thể có nửa điểm sơ sẩy!”

Đức Châu nằm ở hạ du sông Hoàng Hà, là cửa ngõ phía Bắc của tỉnh Sơn Đông, năm đó sau khi đại soái đánh hạ Đức Châu thì định đánh tiếp xuống phía nam, nhưng Tô Sâm Trạch lại quy phục người Nhật Bản, cam tâm tình nguyện trở thành chính quyền bù nhìn cũng không để cho Bắc Bình chiếm được nửa phần tiện nghi. Đức Châu lại có một bến tàu quan trọng là Kinh Hàng Đại Vận Hà, Hoa Đông, Hoa Bắc đều là đầu mối giao thông quan trọng, một khi Đức Châu mất đi bọn họ liền sẽ hoàn toàn mất đi phía nam, các nguyên lão thì như hổ rình mồi mà quan sát vị thiếu soái 27 tuổi, xem xem một du học sinh không quân sẽ phải một mình kháng chiến như thế nào.


“Tôi muốn cùng đi Đức Châu với anh!” Đinh Kha ngồi ở lên rương hành lý của Viên Trần, Viên Trần vẫn tiếp tục thu thập quần áo quân trang, “Đây không phải là đi chơi, chờ tôi từ Đức Châu trở về sẽ mang em đi Đan Đông chơi.” Đinh Kha sống chết không chịu tránh ra, Viên Trần rời khỏi Bắc Bình mang binh đến Đức Châu, còn cô lại phải ở lại Bắc Bình với đại soái, đến lúc đó đại soái phát hiện chuyện cô giả vờ mang thai thì sao, không biết sẽ thu thập cô thế nào đâu.

“Không được, tôi nhất định phải đi với anh, tôi có thể giúp anh phiên dịch mã điện báo!” Viên Trần tiếp tục gấp từng bộ quân trang, “Không cần, ở Đức Châu đã có phiên dịch viên chuyên nghiệp.” Viên Trần đẩy Đinh Kha ra, nhưng không hề ngẩng đầu lên mà tiếp tục thu dọn hành trang.

“Đi đi, vĩnh viễn đừng trở về nữa!” Đinh Kha đứng ở trước cửa hô to, nhưng chiếc Rolls-Royce màu đen của Viên Trần lại càng lúc càng xa, Viên Trần nhìn thân ảnh gầy yếu của Đinh Kha qua gương chiếu hậu, cô lẳng lặng đứng ở trước cửa rất lâu, gió thổi làm lay động góc váy sườn xám của cô, khiến người ta nhìn mà chua xót, cả trái tim cũng thắt lại thành đoàn.

Phó sĩ quan thấy Viên Trần si ngốc nhìn thân ảnh mơ hồ của Đinh Kha qua gương chiếu hậu, hắn ta nhịn không được nhếch miệng cười, đại soái phải có khoảng bảy phòng di thái thái, ở bên ngoài còn nuôi thêm không ít phụ nữ, đại thiếu nhị thiếu cũng tương tự, mỗi người đều cả ngày tìm hoa hỏi liễu. Chỉ có vị thiếu soái Viên Trần này là chỉ cưới một mình Đinh Kha, hơn nữa còn ở trên giáo đường lẫn trước mặt mọi người lập lời thề rằng đời này kiếp này chỉ lấy một vợ, đến nỗi báo chí có đưa tin về Mai Hồng, Viên Trần cũng chưa từng xem qua.

“Tiểu biệt thắng tân hôn, tiểu thư cũng đừng uể oải nữa, ngày mai chúng ta còn phải tới phủ đại soái phủ nữa!” Cái gì tiểu biệt thắng tân hôn chứ, Đinh Kha xua xua tay với dì Ngô, nhìn vào phòng đã không còn bóng dáng của Viên Trần, còn cô lại phải buồn bực ở lại trong cái căn nhà lớn này.

Nhưng chỉ một tấc vuông này há có thể khóa chân Chung Ly Đinh Kha cô.

Đêm xuống, Đinh Kha mở máy hát cho âm thanh lớn hết cỡ, dì Ngô phải lên gõ cửa mấy lần giục cô đi ngủ, cô lớn tiếng đáp nghe xong sẽ ngủ, “Không mang theo tôi đi Đức Châu đúng không, tôi tự mình đi!” Đinh Kha vừa đem vài bộ sườn xám nhét vào trong rương da nhỏ, vừa sợ một hồi nữa dì Ngô sẽ lại tới gõ cửa.

(*) Điện báo: là cách thức truyền thông tin (tin nhắn) không lời thoại. Nó được sử dụng rộng rãi trong ngành và và ra đời vào năm.

Mã Morse: Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870-1967. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các ký tự đặc biệt của một thông điệp.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.