Đọc truyện Niệm Xuân Quy – Chương 60: Hòa hảo (nhất)
Ngày kế, Mộ Chính Thiện không ở
thư phòng mà về phòng ở.
Trương Thị thấy Mộ Chính Thiện,
vừa kinh vừa vui, mắt sáng lên, vội đón: “Lão gia cả ngày mệt nhọc, thiếp thân
liền sai người đi chuẩn bị nước nóng, hầu hạ lão gia tắm rửa.”
Ngữ khí vô cùng cẩn thận.
Mộ Chính Thiện tùy ý ừ một tiếng,
mặc dù thái độ không nhiệt tình nhưng cũng đủ làm Trương Thị vui vẻ.
Quả nhiên vẫn là Niệm Xuân có biện
pháp, thực sự nói được lão gia tiêu khí. Trương Thị vui rạo rực, một bên nhìn
Mộ Niệm Xuân cảm kích.
Mộ Niệm Xuân biết mình hoàn thành
nhiệm vụ nên lui. Vợ chồng chiến tranh lạnh nhiều ngày, đột nhiên hòa hảo, tất
nhiên có chút chuyện phải nói. Công phu này, Trương Thị vẫn có.
Mộ Niệm Xuân yên lặng tiêu sái đi
ra, trước đó vô thức quay đầu lại nhìn thoáng quá.
Mộ Chính Thiện lãnh đạm, Trương
Thị vui vẻ, trong lòng Mộ Niệm Xuân có chút chua xót.
Nữ tử phải biết tam tòng tứ đức,
sau khi xuất giá, trượng phu là thiên. Cung kính phục tùng. Nếu trượng phu liên
tiếp nhiều ngày không thèm nhìn mình, đối với những người vợ tựa như trời sập.
Trượng phu hơi hòa hỏa, đó là niềm vui sướng nhất.
Trương Thị chính là điển hình một
phụ nhân như vậy. Cuộc sống trừ bỏ nhi nữ chỉ có trượng phu, hỉ giận ai nhạc
đều ở trên người trượng phu. Đây là vận mệnh mọi nữ tử đều không thể tránh né.
Chính là, đây tuyệt không phải
cuộc sống Mộ Niệm Xuân nàng muốn!
Cho dù có ngày lập gia đình, nàng
cũng sẽ không biến mình giống như Trương Thị, hèn mọn dựa vào trượng phu mà
sống. Vận mệnh của nàng, chỉ có thể tự nàng quyết định.
“Tiểu thư, nô tỳ đi nghe ngóng
được, đêm nay lão gia về phòng phu nhân.” Đỗ Quyên thấp giọng bẩm báo.
Trong mắt Mộ Nguyên Xuân hiện lên
một tia lãnh ý, không lên tiếng.
Từ sau chuyện Liên Kiều, Mộ Nguyên
Xuân luôn cẩn thận, cho dù là trước mặt thiếp thân nha hoàn cũng ít biểu lộ tâm
ý.
Đỗ Quyên đợi một lát, mới nghe Mộ
Nguyên Xuân thản nhiên nói Tốt lắm, ta đã biết. Ngươi lui đi, gọi Phương mama
vào.”
Đỗ Quyên cung kính vâng một tiếng.
Nửa tháng trước, Liên Kiều “sinh
bệnh”, cô ta thay thế Liên Kiều, thành thiếp thân nha hoàn bên tiểu thư. Lúc
bắt đầu, cô ta tự nhiên là vui phát điên. Nhị đằng nha hoàn cùng nhất đẳng nha
hoàn nhìn chỉ kém một bậc, thật sự là kém rất nhiều. Nhất đẳng nha hoàn mới
chân chính là thân tín chủ tử. Chỉ cần tận tâm tận lực hầu hạ, tương lai không
lo không có đường tốt.
Nhưng nửa tháng nàng, cô ta lúc
nào cũng căng thẳng. Tiểu thư vốn ôn hòa càng lúc càng ít cười, tính tình biến
thành lạnh lùng. Ánh mắt lạnh như băng, kẻ nào cũng kinh hãi. Cô ta không dám
nửa phần khinh mạn, ngày nào cũng xốc tinh thần cẩn thận hầu hạ, e sợ vô ý phạm
lỗi.
Phương mama đang thêu khăn, Đỗ
Quyên đi tới cười nói: “Phương mama, tiểu thư gọi mama vào.”
Phương mama ừ một tiếng, buông
kim. Đứng lên đi vào.
Đỗ Quyên do dự một lát, thấp giọng
nói: “Phương mama, đêm nay lão gia trở về phòng phu nhân. Tiểu thư nghe tin
này, có vẻ không vui.”
“Tâm tư tiểu thư, ngươi không thể
tùy ý đo lường được.” Phương mama cắt lời Đỗ Quyên: “Ta nhắc nhở ngươi, làm
việc bên cạnh tiểu thư, cần phải nhớ một điều, không đáng nói không nói, không
đáng nghĩ không nghĩ. Nếu để tiểu thư không vui, đến lúc đó giận dữ trút xuống
đầu ngươi, sẽ không có ai vì ngươi cầu tình đâu.”
Đỗ Quyên im lặng không dám mở
miệng.
Phương mama nhìn cô ta một cái,
bước đi.
Vừa rồi bà ta nghiêm lệ, kỳ thật
là vì muốn tốt cho Đỗ Quyên. Mộ Nguyên Xuân không chút nương tay xử trí Liên
Kiều, bây giờ sinh ra cảnh giác với tất cả mọi người. Nếu Đỗ Quyên không cẩn
thận, chỉ sợ vị trí đại nha hoàn này không trụ nổi.
Có điều, Đồ Quyễn có thể lĩnh hội
tâm ý bà ta hay không, bà ta không biết được.
Liên Kiều vừa đi, tâm phúc bên
cạnh Mộ Nguyên Xuân chỉ còn lại Phương mama. Có chút tư mật, chỉ có thể nói với
Phương mama.
“Phụ thân ngủ ở thư phòng đã nửa
tháng, Trương Thị ngày nào mặt mũi cũng nhăn nhó, thật sự là đại khoái nhân
tâm.” Mộ Nguyên Xuân cười lạnh nói: “Không nghĩ đến, Mộ Niệm Xuân vừa xuất mã,
phụ thân liền chuyển tâm ý.”
Mặc dù Mộ Nguyên Xuân không có
người bên thư phòng nhưng vừa nghe Đỗ Quyên bẩm báo lập tức đoán được ngọn
nguồn sự việc.
Phương mama an ủi: “Tiểu thư không
cần quá chú tâm. Dù sao Trương Thị cũng là phu nhân, lão gia không đoái hoài bà
ta nửa tháng, đã khiến bà ta rất mất mặt. Cho dù chuyện này kết thúc, cũng
không phải điều gì quá tệ.”
Mộ Nguyên Xuân cười cười: “Đúng
vậy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, phụ thân lại có tiếng là dễ mềm
lòng. Làm sao có thể vì một nữ nhi sớm mất mẹ mà chiến tranh lạnh cùng kế
thất.”
Ngữ khí đầy oán giận cùng hận ý.
Ở điểm này, Phương mama cùng Mộ
Nguyên Xuân tuyệt đối cùng một chiến tuyến, lập tức nói: “Trương Thị chiếm thân
phận quan trọng, tiểu thư phải giữ chữ hiếu, không thể hành động. Chẳng bằng
tìm một người, làm đối thủ Trương Thị.
Đối thủ?
Hai mắt Mộ Nguyên Xuân sáng lên.
Mộ gia gia quy nghiêm cẩn, có con
nối dòng không chuẩn nạp thiếp. Trương Thị có nhi có nữ, địa vị chính thất
không ai có thể tranh được. Mộ Chính Thiện chỉ có hai nha hoàn thông phòng, đối
với Trương Thị mà nói không tính là uy hiếp.
Bất quá, nửa tháng này, Mộ Chính
Thiện ngủ ở thư phòng, hầu hạ đều gọi Thụy Hương, khẳng định Trương Thị không
vừa mắt Thụy Hương.
“Mẹ Thụy Hương là mama quản sự trù
phòng, năm ấy nô tỳ cùng bà ta có chút giao tình.” Phương mama thấp giọng nói:
“Ngày mai nô tỳ đi tìm bà ta nói chuyện, thuận tiện lén gặp Thụy Hương.”
Thụy Hương năm nay mười tám tuổi,
là tuổi đẹp nhất của người con gái, lại thông hiểu đọc viết. Cô ta từ nhỏ lớn
lên ở Mộ gia, tâm khí khó tránh cao một chút. Mộ Chính Thiện là Hàn lâm học sĩ,
lại anh tuấn nho nhã, có thể được làm nha hoàn thông phòng cho Mộ Chính Thiện,
đủ để cảm thấy hơn người khác.
Liên tục nửa tháng được thị tẩm,
mặc dù không đủ để khiến Thụy Hương được sủng sinh kiêu, bất quá, sinh ra chút
dã tâm là khó tránh.
Nếu có thể từ dã tâm này châm một
mồi lừa, để gây phiền toái cho Trương Thị, xác thật là chuyện khoái trá.
Mộ Nguyên Xuân suy nghĩ một lát,
gật gật đầu: “Hảo, nhớ kỹ cẩn thận chút, đừng để người khác phát hiện. Ta có
một đôi khuyên tai bạc, khá tinh xảo, ngươi mang tặng cho mẹ Thụy Hương.”
Phương mama lập tức vâng lệnh.
Vợ chồng hòa hảo, gương mặt Trương
Thị lại hiện ý cười.
Mộ Niệm Xuân cố ý cười trêu ghẹo:
“Mẹ, hôm nay mẹ dùng son phấn gì mà sắc mặt đẹp hơn hẳn mấy ngày trước.”
Trương Thị đỉ má, nhéo tay Mộ Niệm
Xuân: “Nha đầu này, cái gì cũng nói được, ngay cả mẹ cũng dám trêu chọc.” Ngữ
khí đầy yêu chiều.
Có thể làm Trương Thị vui vẻ,
chuyện tối qua đều đáng giá. Mộ Niệm Xuân vui vẻ nghĩ thầm.
Trương Thị ra hiệu, lập tức. nha
hoàn liền lui ra ngoài.
Trương Thị kéo tay Mộ Niệm Xuân
nói: “Niệm Xuân, vì mẹ, lần này khiến con chịu ủy khuất.”
Mộ Niệm Xuân mím môi cười: “Con
bất quá là làm đồ ăn khuya, lại cùng cha hàn huyên một lát, có gì mà ủy khuất.”
“Con đừng giấu. Cha con nói cho mẹ
biết, đêm qua con khóc cầu tình cho mẹ. Ông ấy không đành lòng, lúc ấy mới
nguoi giận mẹ. Bằng không, còn tức giận ta chưa thôi.” Trương Thị nói, trong
lòng nhiều nỗi tư vị.
Nàng là mẹ mà vô dụng, việc của
mình lại khiến nữ nhi lo nghĩ.
Mộ Niệm Xuân liếc mắt đã nhìn thấu
tâm tư Trương Thị, cười an ủi: “Mẹ, chỉ cần cha mẹ vui vẻ đầm ấm, con làm chút
chuyện như thế có tính gì.”
Chỉ cần có thể giúp Trương Thị an
tâm hạnh phúc sống cuộc đời này, mặc kệ làm gì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Trương Thị cay cay mắt: “Không
biết ta kiếp trước tu được phúc khí tới dường nào, đời này lại có một nữ nhi
hiếu thuận lanh lợi như con.”
“Mẹ!” Phong Ca Nhi không biết từ
đâu chạy tới, hai mắt to tròn nhìn hai người: “Mẹ nói chuyện gì đó, sao lại
khóc? Có phải ai chọc tức mẹ không?”
Trương Thị bật cười, sụt sùi cũng
biến mất.
Mộ Niệm Xuân cố ý trêu Phong Ca
Nhi: “Mẹ vừa với nói với ta, hôm qua đệ không chịu học tử tế nên đại đường bá
giận. Mẹ bị đệ làm cho tức giận nên khóc, đệ nói xem thế nào?”
Phong Ca Nhi lập tức chạy trốn:
“Đệ đi học đây, nếu chậm trễ, đại đường bá sẽ tức giận.”
Nói xong liền xoay người chạy.
Thân thể béo mềm loáng cái đã chạy
biến khỏi ánh nhìn.
Mộ Niệm Xuân cùng Trương Thị liếc
nhau một cái, cùng nhau mỉm cười. Chút thương đau vừa rồi đã triệt để biến mất.
Bạch Lan vào bẩm báo có Mộ Nguyên
Xuân tới thỉnh an, Trương Thị thu lại nụ cười.
Mộ Niệm Xuân thấp giọng nhắc nhở:
“Mẹ, con biết mẹ không muốn thấy chị ta, nhưng vẫn phải giả bộ. Miễn cho cha
biết được lại không vui.”
Trương Thị bình tĩnh cười nói:
“Yên tâm đi! Trải qua chuyện này mẹ đã nghĩ thông suốt. Về sau mặc kệ gặp phải
chuyện như thế nào, mẹ sẽ không làm chuyện như vừa rồi nữa. Sẽ bình tĩnh đối
diện.”
Miễn cho Mộ Nguyên Xuân lại giở
trò, khóc lóc cáo trạng trước mặt Mộ Chính Thiện. Đến lúc đó, không chỉ tổn
thương tình cảm vợ chồng mà còn liên lụy tới Mộ Niệm Xuân, khiến nữ nhi lo
lắng.
Nàng sẽ cố gắng thay đổi tính cách
của mình.
Mạnh vì mẫu, Trương Thị chậm rãi
trở nên trưởng thành.