Niệm Xuân Quy

Chương 25: Đối sách


Đọc truyện Niệm Xuân Quy – Chương 25: Đối sách

Nói thật, Mộ Niệm Xuân ước gì Mộ
Trường Hủ bị xui xẻo hơn một chút.

Nhưng, Mộ Trường Hủ là trưởng tử
chi trưởng Mộ gia, nếu hắn làm thư đồng Tề vương, cũng có nghĩa là Mộ gia có
quan hệ không rõ ràng với Tề vương. Tương lai loạn thế phân tranh tân hoàng lên
ngôi, tất giống như kiếp trước, loại trừ hết các đảng phái của các hoàng tử. Mộ
gia không bị liên lụy là không thể nào.

Vì bình an của mình và người nhà,
chuyện này không thể bỏ qua.

Mộ Niệm Xuân không đếm xỉa đến ánh
mắt hoài nghi của Mộ Nguyên Xuân, nhàn nhạt nói: “Nếu hoàng thượng mở kim
miệng, đại ca làm thư đồng cho Tề vương là đã định rồi. Bất quá, có thể làm bao
lâu, thì phải nhìn đại ca mình.”

Mộ Trường Hủ không phải kẻ ngu
dốt, nghe qua liền hiểu được: “Ý của muội là, ta cố ý chọc giận Tề vương điện
hạ, để hắn chủ động mở miệng đuổi ta đi?”

“Chọc giận thì không cần.” Mộ Niệm
Xuân mỉm cười: “Tề vương điện hạ thân phận tôn quý, lại được hoàng thượng cực
kỳ sủng ái. Nếu thật sự chọc cho hắn nổi giận, chỉ sợ cũng là chọc giận hoàng
thượng.”

Lúc này La Ngọc lập tức bình tĩnh
trở lại, lập tức nói: “Niệm Xuân biểu muội nói có đạo lý. Tề Vương điện hạ là
ấu tử hoàng thượng, được hoàng thượng vô cùng sủng ái, thậm chí thái tử điện hạ
cũng hết sức để ý Tề vương điện hạ. Tuyệt đối không thể mạo hiểm.”

Mộ Trường Hủ đau khổ nhíu mày:
“Vậy phải làm sao đây?”

Mộ Niệm Xuân ý vị thâm trường cười
nói: “Đại ca làm thư đồng, sẽ phải tận tâm tận trách. Mỗi ngày cùng Tề vương
điện hạ đi thư phòng đọc sách, trong ngày thường dụng công khuyên nhủ Tề vương
điện hạ chăm chỉ học hành.”


“Đã nghe Tề vương điện hạ không
thích nhất… đọc sách, tính tình đại ca cùng hắn bất đồng, lại ngày ngày khuyên
hắn đọc sách, trong lòng hắn tự nhiên không cao hứng.” Mộ Niệm Xuân tiếp tục:
“Chỉ sợ chưa bao lâu, sẽ không muốn cho đại ca làm thư đồng nữa.”

Mộ Niệm Xuân thuận miệng nói tiếp:
“Hoàng thượng cùng thái tử điện hạ cho dù biết chuyện này rồi, cũng không trách
đại ca được. Cho đến lúc đó, đại ca có thể cởi bỏ thân phận thư đồng của Tề
vương.”

Mộ Nguyên Xuân càng nghĩ càng cảm
thấy đây là ý kiến hay, tinh thần phấn chấn lại: “Đại ca, ý huynh như thế nào?”

Mộ Trường Hủ suy nghĩ một chút,
cười nói: “Được, ta liền nghe mấy người.”

Hai chữ “mấy người” vừa ra khỏi
miệng, Mộ Nguyên Xuân đưa mắt nhìn Mộ Niệm Xuân một cái, thần sắc phức tạp.

Cô ta thuở nhỏ sống nhờ La gia,
quen với những loại âm tư thủ đoạn, lòng dạ thiếu nữ đầy dục vọng hiếu thắng,
ai cũng ỷ mình thông tuệ hơn người. Cô ta chưa từng để kế muội này trong đáy
mắt. Song, kế muội thường ngày ngây thơ chỉ biết khóc khi gặp chuyện dường như
biến mất. Vấn đề nan giải như vậy, chỉ trong chốc lát đã nghĩ ra biện pháp giải
quyết.

La Ngọc lần đầu tiên nhìn Mộ Niệm
Xuân bằng ánh mắt khác.

Từ lúc mười tuổi, trong mắt hắn
chỉ có một người, không còn chỗ dung thân ảnh thiếu nữ khác. Vị tứ tiểu thư Mộ
gia này, trong mắt hắn chỉ như người qua đường không hơn không kém. Bởi vì yêu
thương Mộ Nguyên Xuân, hắn thậm chí đối với Mộ Niệm Xuân còn có vài phần chán
ghét.

Cho đến giờ phút này, hắn mới phát

hiện, Mộ Niệm Xuân mặt mày như họa, đẹp động lòng người, nụ cười dịu dàng, tựa
như nụ Hải Đường chúm chím đầu cành.

Thiếu niên yêu thích ai đó là
thiên tính, thấy thiếu nữ khả ái xinh đẹp, vẩn vơ một chút lại càng là bản
năng. La Ngọc phát hiện chính mình không cách nào ức chế tim đập rộn lên, lập
tức rời ánh mắt đi. Trong lòng âm thầm tự trách bản thân không dứt.

Hắn tại sao có thể sinh ra ý tứ
với thiếu nữ khác? Như vậy… chẳng phải làm biểu muội thất vọng sao?

Có chuyện này làm không khí dịu
xuống, huynh muội Mộ Trường Hủ cũng không còn quá gay gắt với Mộ Niệm Xuân nữa.

La Ngọc thu liễm tinh thần, cười
nói: “Nếu đã nghĩ ra biện pháp đối ứng rồi thì nên thả lỏng bản thân. Điểm đỏ
trên mặt đệ chưa mất đi, phải kiêng gió kiêng ánh sáng, đợi tới khi thân thể đệ
thật tốt mới đi Tề vương phủ, lúc đấy ta sẽ xin thái tôn điện hạ nghỉ một ngày,
cùng đi Tề vương phủ với đệ.”

Mộ Trường Hủ cảm kích: “Đa tạ biểu
ca.”

La Ngọc cười một tiếng, gương mặt
anh tuấn như sáng lên: “Còn khách sáo với ta sao, có phải người ngoài đâu.”

Mộ Trường Hủ cười đáp: “Biểu ca
nói đúng, đệ đây cung kính không bằng tuân lệnh.”

Mộ Nguyên Xuân không lên tiếng,
chỉ mỉm cười nhìn La Ngọc, trong mắt tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Mộ Niệm Xuân liếc Mộ Nguyên Xuân
một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.


Lúc này Mộ Nguyên Xuân đối với La
Ngọc không nghi ngờ là có vài phần chân tình, đáng tiếc chút tình cảm này không
trải qua nổi khảo nghiệm. Khi có cơ hội tốt hơn đặt trước mắt, Mộ Nguyên Xuân
rất nhanh phản bội biểu ca thanh mai trúc mã. La Ngọc chịu đả kích này, suy sụp
một thời gian dài.

Thời điểm đó mình thật quá u mê,
si tâm vọng tưởng có thể thay thế được vị trí của Mộ Nguyên Xuân trong lòng
hắn. Lén mời La Ngọc gặp mặt, không nghĩ tới một màn hoán đổi, còn chưa gặp
được, đã bị người nhà bắt được.

Mộng đẹp của nàng thành ảo ảnh.
Nàng dốc hết lòng một trận, đổi lại là một kích trí mạng.

Mộ Chính Thiện nổi giận đùng đùng,
nhốt nàng ở Tử Lý viện nửa năm. Chuyện định thân của nàng vốn đã định, cuối
cùng lại hủy. Trương Thị tâm tình buồn đau tích tụ thành bệnh, nằm liệt giường,
sau đó càng nản lòng thoái chí bệnh tình tăng thêm.

Chuyện này qua đi, nàng thành nữ
nhi Mộ gia không muốn nhắc tới. Sau thay thế Mộ Nguyên Xuân tiến cung, coi như
là “thuận lợi”.

Nàng chung quy vì ngây thơ lỗ mãng
tùy hứng mà chịu trả giá bằng thảm kịch.

Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng Mộ
Niệm Xuân một trận khổ sở. Vốn bởi vì La Ngọc mà sinh ra lăn tăn, rất nhanh
bình tĩnh lại, tâm như kết một tầng băng thật dày.

Buổi tối Mộ Chính Thiện về phủ,
sắc mặt ngưng trọng, lông mày nhăn lại.

Hiển nhiên, hắn đã biết Mộ Trường
Hủ “may mắn” được làm thư đồng Tề vương.

Trương Thị thấy sắc mặt hắn không
tốt, vội vàng hỏi. Sau khi biết tin này, Trương Thị không khỏi nghẹn họng, vui
thích khi thấy “con trai” gặp họa cũng không có.

Minh tranh ám đấu là một chuyện,
đóng cửa lại vẫn là người một nhà. Mộ Trường Hủ là trưởng tử Mộ Chính Thiện,
hắn làm thư đồng Tề vương, Mộ gia sẽ thuộc đảng Tề vương. Nếu như Tề vương có

tài có tiền đồ thì thôi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác nổi tiếng là phong
lưu chơi bời, chung quy lại chỉ là tốt mã thôi!

Trương Thị tức tối nói: “Lão gia,
Trường Hủ ngày thường một lòng chăm chỉ học tập, rất ít khi ra cửa. Dường như
không qua lại với Tề vương điện hạ, làm sao lại lọt vào mắt Tề vương điện hạ
đây?”

Mộ Chính Thiện cười khổ nói: “Ta
cũng không rõ. Chỉ biết là Tề vương điện hạ chọn trúng Trường Hủ, thái tử điện
hạ tự mình gặp hoàng thượng nói. Hoàng thượng đã gật đầu đồng ý rồi, sau đó còn
đặc biệt nói riêng cho phụ thân chuyện này.”

Hoàng mệnh không thể trái! Mộ thái
phó trừ bỏ vui vẻ lĩnh mệnh, còn có thể có biện pháp gì?

Vợ chồng liếc nhau, không hẹn mà
cùng thở dài.

Sau khi ăn xong, Mộ Chính Thiện đi
Tùng Đào viện. Cũng không biết phụ tử hai người nói cái gì, thời điểm Mộ Chính
Thiện trở về, bước chân nhẹ đi không ít.

Chuyện Mộ Trường Hủ bị tuyển làm
thư đồng Tề vương rất nhanh truyền trong phủ. Trong lòng Chu Thị khổ tâm nhưng
ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười cổ vũ Mộ Trường Hủ một phen. Mọi người chi thứ
hai phản ứng vi diệu nhất. Trên mặt đều tự đồng tình thổn thức, trong lòng lại
âm thầm mừng thầm.

Sau này Mộ Trường Hủ đi cùng vị Tề
vương điện hạ không học hành kia, còn có thời gian học hành sao. Xem ra, năm
nay thi Hương là vô vọng ……

Mộ Trường Hủ tĩnh dưỡng vài ngày,
điểm đỏ trên người rốt cuộc tan hết đi, khôi phục lại dung mạo vốn tư văn tuấn
tú. Đã nghỉ ngơi mấy ngày, bây giờ ổn rồi, nên đi Tề vương phủ báo danh.

Mộ Trường Hủ cho gã sai vặt lặng
lẽ đưa tin cho La Ngọc.

La Ngọc rất nhanh hồi âm, hẹn ngày
mai cùng Mộ Trường Hủ đi Tề vương phủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.