Đọc truyện Niệm Xuân Quy – Chương 150: Làm mai mối
Lục Vô Song một thân hồng y, dung mạo xinh đẹp chói mắt. Ánh mắt toát ra một tia căng ngạo.
Lục Vô Song đương nhiên là có tiền vốn kiêu ngạo. Cô ta là đích nữ duy nhất Vĩnh Ninh hầu phủ, luận thân phận, thậm chí so với Tương Hinh còn cao
hơn một chút. Nếu không phải tâm hệ Tề vương, vị trí thái tôn phi, chỉ
sợ không tới lượt Tương Hinh.
Dung phi nhìn Lục Vô Song tao nhã, mày lặng yên giãn ra.
Danh môn quý nữ như vậy, mới xứng đôi Tề vương.
Tề vương nếu không tình nguyện, Hoàng hậu từ giữa ngăn trở, cũng không lay chuyển được tâm ý Hoàng thượng!
Hôm nay Hoàng hậu triệu kiến nhiều khuê nữ tiến cung như vậy, vì chọn lựa
Tề vương phi hợp ý. Lấy điều kiện Lục Vô Song, tất nhiên sẽ trúng tuyển. Chỉ cần đưa danh sách đến trước mặt hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ điểm
trúng Lục Vô Song làm Tề vương phi.
Về phần Mộ Niệm Xuân…… Được
làm trắc phi đã tốt lắm rồi. Như vậy, cũng coi như tùy tâm ý Tề vương,
miễn cho Tề vương vì việc hôn nhân cùng mẫu phi là bà cãi vã.
Thái tử phi không phải là cũng nhượng bộ như vậy sao? Bà làm như vậy cũng là thể hiện có suy nghĩ.
Hoàng hậu đánh giá Lục Vô Song một cái, khen không dứt miệng: “Đây là Lục đại tiểu thư sao! Quả nhiên là mỹ nhân toàn vẹn.”
Lục Vô Song tự nhiên cười nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen ngợi.”
Trong lòng không khỏi âm thầm mừng thầm. Hoàng hậu nương nương đối ấn
tượng đầu tiên về cô ta rất tốt……
Không đợi cô ta nghĩ tiếp, chỉ
thấy Hoàng hậu mỉm cười nhìn về phía An quốc công phu nhân: “Bản cung
nhớ rõ Miễn nhi còn chưa đính hôn!”
Hoàng hậu họ Kiều, xuất từ An
quốc công phủ. Vị này An quốc công phu nhân, là em dâu ruột của Hoàng
hậu. Hoàng hậu gọi Miễn nhi, là ấu tử của An quốc công.
An quốc công phu nhân cười nói: “Hoàng hậu nương nương thật là có tâm, ngay cả việc nhỏ ấy đều nhớ trong lòng t.”
“Miễn nhi là chất nhi ruột thịt của bản cung, bản cung nhớ thương chất nhi
mình là đương nhiên.” Hoàng hậu cùng An quốc công phu nhân bỗng nhiên
sinh nhã hứng, lúc này lại bàn luận chuyện hôn nhân Miễn nhi.
…… Dung phi trong lòng hơi hơi trầm xuống. Dự cảm không ổn càng ngày càng đậm.
Không đợi bà nghĩ ra biện pháp hóa giải, chợt nghe Thục phi cười dài xen mồm
nói: “Hoàng hậu nương nương quan tâm việc hôn nhân Kiều ngũ công tử như
vậy, sao không tự mình vì Kiều ngũ công tử làm mai mối? Hôm nay vào
cung. Đều là gia thế xuất chúng tài mạo hơn người, Hoàng hậu nương nương sẽ vừa lòng.”
Hoàng hậu mâu quang chợt lóe. Khẽ cười nói: “Thục
phi nói, thật đúng là đúng tâm khảm ta.” Nói xong, ý vị thâm trường nhìn Lục Vô Song liếc mắt một cái.
Lục Vô Song: “……”
Lục Vô Song cho dù trì độn, cũng phát giác không thích hợp.
Êm đẹp, bỗng nhiên nhắc tới Kiều ngũ công tử là ý gì?
Ông trời, trăm ngàn là cô ta nằm mơ đi!
Lục Vô Song mặt cười hơi trở nên trắng, cầu cứu nhìn Vĩnh Ninh hầu phu nhân liếc mắt một cái. Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng có chút phát mộng, bất
quá. Bà so với Lục Vô Song trấn định hơn, mặc kệ trong lòng kinh ngạc
như thế nào, trên mặt cũng là cười dài.
Hoàng hậu thái độ như vậy, nhóm tần phi sao không nhìn ra. Biết nội tình, không khỏi liếc mắt nhìn Dung phi một cái.
Lục đại tiểu thư, là con dâu Dung phi chọn. Nay Hoàng hậu lại chặn ngang một cước…… Thật sự là đại khoái nhân tâm a!
An tần cười duyên một tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tì hôm nay cả
gan một hồi. Kiều ngũ công tử tuổi trẻ anh tài, Lục đại tiểu thư tài mạo song toàn. Hai người gia thế tương đương, thật sự là thích hợp một đôi. Nương nương sao không thành toàn mối hảo nhân duyên này, cũng vì kinh
thành nhiều thêm một giai thoại?”
……
Dung phi sắc mặt rốt cục thay đổi.
Lục Vô Song kinh ngạc không thôi. Nếu không phải bởi vì trường hợp không cho phép, chỉ sợ đã sớm lên tiếng.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân sắc mặt cũng là hơi đổi. Bất quá, bà coi như công lực lớn. Nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “An tần nương nương nói đùa. Tiểu nữ làm
sao trèo cao An quốc công phủ.”
“Vĩnh Ninh hầu phu nhân nói như
vậy, không khỏi quá mức khiêm tốn.” Ném đá xuống giếng, là chuyện nhóm
phi tần ưa thích nhất. Lệ quý nhân cũng cướp lời nói chuyện:“Lục đại
tiểu thư tài mạo song toàn, xứng Kiều ngũ công tử, đúng là môn đương hộ
đối.”
An quốc công phu nhân cười cười: “Đa tạ các vị nương nương
quan tâm. Ta thân làm mẹ, tự nhiên muốn vì con tìm một mối hôn nhân tốt. Sợ chỉ sợ Vĩnh Ninh hầu phu nhân không nhìn trúng khuyển tử.”
Hoàng hậu thực tự nhiên nói tiếp: “Hôm nay bản cung liền mặt dày làm bà mối
một hồi, giáp mặt hỏi tâm ý Vĩnh Ninh hầu phu nhân một chút. Nếu là
nguyện ý, bản cung nguyện chu toàn cửa hôn nhân này.”
Vĩnh Ninh hầu phu nhân: “……”
Này là làm mai mối sao. Là bức hôn. Hoàng hậu nương nương ra tay làm mối,
đối phương là ấu tử An quốc công phủ. Gia thế thân phận tương đương. Hơn nữa, Kiều ngũ công tử còn trẻ có tài. Mặc kệ nhìn phương diện nào cũng
là vị hôn phu hơn người. Bà có lý do nào cự tuyệt?
Quan trọng là,
Hoàng hậu đã muốn tỏ rõ thái độ. Vĩnh Ninh hầu phủ muốn cùng Tề vương
kết thân, hiển nhiên là không có khả năng. Tề vương phi danh phận tuy
rằng mê người, nhưng đắc tội Hoàng hậu nương nương, Vĩnh Ninh hầu phủ
thật sự gánh vác không được. Xem ra, cũng chỉ có thể cô phụ ý tốt Dung
phi……
Ngắn ngủn một lát thời gian, Vĩnh Ninh hầu phu nhân hiện lên liên tiếp ý niệm trong đầu, rất nhanh có quyết định.
Trường hợp này, Lục Vô Song căn bản không thể lắm miệng, lúc này chỉ có thể
dùng ẩn hàm ánh mắt cầu xin nhìn qua. Mẫu thân, người trăm ngàn đừng
đồng ý. Con nghĩ gả là Tề vương, căn bản không phải Kiều ngũ công tử
kia!
Vĩnh Ninh hầu phu nhân trong lòng một trận rầu rĩ. Nữ nhi ơi, không phải mẫu thân không đau lòng con. Nhưng tình thế bây giờ, làm sao còn dung ta cự tuyệt……
“Hoàng hậu nương nương một phen ý tốt, nô
tì thật sự vô cùng cảm kích.” Vĩnh Ninh hầu phu nhân rất nhanh tỉnh táo
lại, cười nói: “Chính là việc hôn nhân nữ nhi không phải việc nhỏ, nô tì dù sao cũng phải trở về cùng Hầu gia thương lượng một phen, sau đó sẽ
hồi âm An quốc công phu nhân. Hoàng hậu nương nương làm bà mối, nên có
chút kiên nhẫn mới đúng.”
Lời nói mang theo khôi hài, khiến mọi người đều cười.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân ứng đối, kỳ thật thập phần khéo. Giáp mặt đồng ý, quả thật quá mức trò đùa. Ứng đối như vậy, có ý tứ đồng ý kết thân, lại để
lại vài phần đường sống.
Hoàng hậu quả nhiên không chút nào để ý,
thậm chí khôi hài tự giễu nói: “Bản cung ngày thường chỉ biết hạ chỉ,
làm mai mối thật đúng là lần đầu, thất lễ, nên thỉnh Vĩnh Ninh hầu phu
nhân nhiều thông cảm.”
Nhóm tần phi lại nở nụ cười.
Dung phi là ngoại lệ duy nhất.
Một màn này, khiến bà chuẩn bị không kịp.
Chỉ ngắn ngủn nói mấy câu, Hoàng hậu liền đem thay đổi hoàn toàn toan tính
của bà. Mặc kệ Vĩnh Ninh hầu phủ cùng An quốc công phủ việc hôn nhân có
thể hay không thành, tóm lại, Lục Vô Song không có khả năng gả cho Tề
vương.
Chuyện tốt tính toán lâu như vậy, rồi đột nhiên thành bọt
nước. Cho dù Dung phi có thành phủ, nhất thời cũng vô pháp duy trì trấn
định.
An tần vẫn lưu ý Dung phi thần sắc biến hóa, tự nhiên sẽ
không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Ra vẻ kinh ngạc cười nói: “Việc vui như vậy, Dung phi nương nương như thế nào nửa điểm cao hứng đều không có.”
Ngắn ngủn một câu, liền đem sự chú ý của mọi người lại đây.
Nhóm tần phi nhìn như thân thiết, kì thực đều đang chờ xem Dung phi bẽ mặt.
Dung phi trong lòng ảo não thầm hận không thôi, nhanh chóng thu thập tâm
tình, lộ ra dường như không có việc gì cười yếu ớt: “An tần hiểu lầm.
Bản cung vừa rồi lơ đãng, việc vui này, bản cung nào có đạo lý mất
hứng.”
An tần giả mù sa mưa nói: “Nói đến việc hôn nhân, nô tì
cũng nghĩ tới Tề vương. Hoàng hậu nương nương vì Kiều ngũ công tử làm
mai mối, cũng đừng quên việc hôn nhân Tề vương.”
Hoàng hậu ý vị thâm trường cười cười: “Bản cung tự nhiên sẽ không quên.”
Dung phi trong lòng trầm xuống.
Bà cho tới bây giờ chưa dám xem nhẹ Hoàng hậu, một hồi đối trận, bà đã thua hoàn toàn.
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi, thật sự tàn nhẫn chi cực, làm người ta trở tay không kịp.
Hoàng thượng lúc này chính dẫn văn võ bá quan tế thiên, Nhân Minh điện là
Hoàng hậu thiên hạ, căn bản không người có thể thay đổi tâm ý Hoàng hậu. Hoàng hậu phượng khẩu nhất khai, cho dù là Hoàng thượng, cũng cố kỵ thể diện Hoàng hậu, sẽ không dễ dàng bác bỏ quyết định Hoàng hậu. Lén đáp
ứng chuyện của bà, cũng sẽ không thể thành công……
Không thể hoảng tay chân!
Dung phi buộc chính mình tỉnh táo lại.
Còn chưa tới một khắc cuối cùng, vẫn còn cơ hội cứu vãn. Thiếu Lục Vô Song, chọn một khuê nữ gia thế hiển hách khác cũng không khó. Mặc kệ là ai,
cũng phải mạnh hơn Mộ Niệm Xuân.
Tuy rằng kiệt lực an ủi chính mình, nhưng Dung phi tâm tình lại không thể tránh vẻ lo lắng.
……
Lúc này Lục Vô Song, lại sắc mặt tái nhợt kinh người. Đôi mắt vốn đầy ngạo
khí, lúc này tràn đầy đầy kinh hoàng bất an. Chỉ cần nhìn qua, đều có
thể nhìn ra được thất thố của cô ta.
An quốc công phu nhân mặc dù vẫn là cười, mày lại hơi hơi nhíu lại.
Lục Vô Song tâm hệ Tề vương, ở kinh thành không tính là bí mật, bà tự nhiên cũng biết một ít. Coi tâm ý cô ta, tự nhiên không muốn ép buộc. Kiều
Miễn văn thải xuất chúng tướng mạo tuấn tú, căn bản không lo việc hôn
nhân, làm gì buộc phải cưới Lục đại tiểu thư?
Nhưng này là Hoàng hậu bày mưu đặt kế, bà căn bản không thể cự tuyệt. Chỉ có thể phối hợp diễn.
Dưa hái xanh không ngọt. Lục Vô Song phản ứng như vậy, thực tại làm người ta không vui.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng đã nhận ra hờn giận chợt lóe rồi biến mất của An quốc công phu nhân, trong lòng căng thẳng.
Cửa hôn nhân này một khi thành, An quốc công phu nhân sẽ thành mẹ chồng
tương lai nữ nhi. Lúc này nếu Lục Vô Song để lại ấn tượng không tốt với
An quốc công phu nhân, ngày sau gả qua, khẳng định quan hệ mẹ chồng con
dâu sẽ không tốt……
Vĩnh Ninh hầu phu nhân tiến lên từng bước, ra
vẻ áy náy cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tì có chút choáng váng
đầu không khoẻ, nghĩ đến thiên điện nghỉ một lát, miễn cho điện tiền
thất nghi.”
Hoàng hậu cười đáp ứng. Ánh mắt nhanh chóng xẹt qua Lục Vô Song mặt mũi tái nhợt, trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng.
Muốn gả cho Tề vương, thật sự là mơ mộng hão huyền!
Lục Vô Song theo Vĩnh Ninh hầu phu nhân trở về thiên điện. Vẻ dị thường của cô ta hiện rõ, cơ hồ viết lên trên mặt.
Nhóm nữ quyến chờ ở thiên điện, cơ hồ không nhịn được tò mò, đều tự âm thầm phỏng đoán nguyên nhân.
Mộ Niệm Xuân đứng xa xa nhìn Lục Vô Song thất hồn lạc phách, nhịn không được thở dài trong lòng.