Đọc truyện Niệm Xuân Quy – Chương 147
“…… Phụ thân, tứ muội cùng còn cãi vã liền thôi, liền ngay cả Thạch
Trúc cũng không coi con ra gì.” Mộ Nguyên Xuân nghẹn ngào nói: “Con là
đại tiểu thư Mộ gia, nay ai cũng có thể khi dễ……”
Nói xong, đã khóc không thành tiếng.
Mộ Chính Thiện nhíu nhíu mày, nói: “Con đừng khóc. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng phải hỏi Niệm Xuân.”
Mộ Nguyên Xuân dùng khăn che mặt thấp giọng khóc nức nở, trong lòng
lại âm thầm tức giận. Phụ thân thật sự là rất bất công. Cô ta khóc kể
như vậy, lại không có hành động gì.
…… Cô ta chỉ lo thầm oán Mộ Chính Thiện, lại không nghĩ tới chính
mình một lần lại một lần lừa gạt, sớm nhìn thấu tâm Mộ Chính Thiện. Mộ
Chính Thiện còn kiên nhẫn gặp cô ta, chính là xuất phát từ tình thân của một phụ thân đối với nhi nữ.
Mộ Chính Thiện sai người đi gọi chủ tớ Mộ Niệm Xuân.
Mộ Niệm Xuân cùng Thạch Trúc rất nhanh liền tới. Mộ Niệm Xuân thần sắc tự nhiên cấp Mộ Chính Thiện thỉnh an.
Mộ Chính Thiện ừ một tiếng, hỏi: “Có phải hôm nay con cùng Nguyên Xuân cãi vã?”
“Dạ.” Mộ Niệm Xuân ngoài dự đoán mọi người, một lời thừa nhận: “Hôm nay là con nói năng vô lễ, chọc giận đại tỷ.”
Thạch Trúc tiến lên từng bước quỳ xuống: “Lão gia, hôm nay chuyện là
vì nô tỳ dựng lên. Tiểu thư vì nô tỳ mới cùng đại tiểu thư cãi vã, thỉnh lão gia trách phạt nô tỳ. Nô tỳ cam tâm tình nguyện lĩnh phạt!”
Nói xong, quỳ mạnh xuống.
Mộ Niệm Xuân nhíu mi: “Thạch Trúc, đây là chuyện ta cùng đại tỷ, cùng ngươi không có gì quan hệ. Ngươi trước đứng dậy đứng ở một bên đi.”
Nàng đã dặn dò trước, không nghĩ tới Thạch Trúc vẫn là đứng ra nhận sai.
Mộ Nguyên Xuân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, buông
khăn xuống, lộ ra gương mặt giàn rụa nước mắt, trong ánh mắt lộ vẻ ủy
khuất: “Phụ thân, cha hiện tại chính tai nghe được. Cha hãy tin tưởng
lời nữ nhi. Thạch Trúc này, cả gan làm loạn, chẳng phân biệt được tôn
ti. Nếu không nghiêm trị, chỉ sợ ngày sau khí diễm càng kiêu ngạo.”
Đối phó Mộ Niệm Xuân không dễ dàng. Một đứa nha hoàn cũng khó xử. Tốt nhất là thừa dịp cơ hội này trừ bỏ Thạch Trúc, giải quyết phụ tá đắc
lực của Mộ Niệm Xuân.
Mộ Niệm Xuân hiển nhiên nhìn ra tâm tư Mộ Nguyên Xuân, lạnh lùng nói: “Đại tỷ nói lời này cũng không thỏa. Thạch Trúc là nha hoàn của ta,
nhất cử nhất động đều là nghe ta làm việc. Hôm nay là ta phân phó khóa
khố phòng, Thạch Trúc không dám không nghe.”
Thạch Trúc nghe này lời nói, nhất thời đỏ đôi mắt, nghẹn ngào hô: “Tiểu thư……”
Mộ Niệm Xuân trấn an nhìn Thạch Trúc một cái, sau đó đối Mộ Chính
Thiện nói: “Cha. Cha hãy phạt con, việc này cùng Thạch Trúc không quan
hệ.”
Mộ Chính Thiện im lặng một lát, mới nói: “Thạch Trúc, trước đứng dậy nói chuyện.”
Mộ Nguyên Xuân trong lòng trầm xuống. Mộ Chính Thiện thực rõ ràng thiên hướng chủ tớ Mộ Niệm Xuân……
“Thạch Trúc, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho rõ.” Mộ Chính Thiện trầm giọng hỏi.
Thạch Trúc không dám chậm trễ, kể lại chuyện lúc chiều: “…… Tiểu thư
dẫn chúng nô tỳ, mất vài ngày công phu, mới sửa sang khố phòng xong
xuôi. Ấn trong phủ quy củ, khố phòng trước khi sang năm mới phải khóa.
Không nên mở ra. Đại tiểu thư muốn vào khố phòng, nô tỳ sốt ruột, liền
lắm miệng nhắc nhở một câu. Thỉnh đại tiểu thư qua năm lại tới khố phòng chọn cái bình hoa. Không nghĩ tới, đại tiểu thư lúc ấy liền không nghe. Tiểu thư che chở nô tỳ, liền cùng đại tiểu thư cãi vã.”
Mộ Niệm Xuân trong lòng tán dương gật gật đầu.
Công phú dạy dỗ nửa năm không có uổng phí, Thạch Trúc gặp chuyện so
với trước kia đã thông minh hơn. Vừa rồi những câu đều là lời nói thật,
lại cường điệu Mộ Nguyên Xuân trước không tuân thủ quy củ.
Mộ Chính Thiện sắc mặt hơi hơi trầm xuống, có chút không vui nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái: “Nguyên Xuân, Thạch Trúc nói là thật?”
Có không ít người chính mắt thấy, Mộ Nguyên Xuân muốn phủ nhận cũng
không khả năng: “Dạ, con muốn vào khố phòng. Là muốn chọn cái bình hoa
trang trí tân phòng cho đại ca……”
“Đại ca sang năm tháng 4 mới thành thân, còn có mấy tháng nữa. Tân
phòng lớn, chậm rãi bố trí, làm gì phải gấp.” Mộ Niệm Xuân cười lạnh
đánh gãy Mộ Nguyên Xuân: “Theo muội thấy. Đại tỷ là cố ý nương cớ này ra vẻ ta đây!”
Mộ Nguyên Xuân không có cùng Mộ Niệm Xuân tranh chấp, chỉ yên lặng rơi lệ, một bộ đáng thương.
Nhìn người rưng rưng nước mắt, ai không mềm lòng?
Mộ Niệm Xuân trừng mắt nhìn, trong mắt nhanh chóng nhấp nhoáng thủy
quang: “Cha, đại tỷ rõ ràng là cố ý tìm tra. Thạch Trúc đối con trung
thành và tận tâm, làm việc chịu khó cẩn thận, là nha hoàn tối đắc lực
bên con. Nếu bị xử lý, con còn mặt mũi nào. Cha, hôm nay cha phải làm
chủ cho nữ nhi……”
Nói xong, cũng khóc thút thít.
……
Một bên là Mộ Nguyên Xuân khóc kể, một bên là Mộ Niệm Xuân gạt lệ ủy
khuất, còn có Thạch Trúc hồng hốc mắt. Mộ Chính Thiện nhất thời cảm thấy đau đầu: “Được rồi, các ngươi đừng khóc nữa. Chỉ là việc nhỏ, như thế
nào lại như ủy khuất lớn lắm.”
Mộ Niệm Xuân kéo ống tay áo Mộ Chính Thiện: “Chỉ cần cha không phạt Thạch Trúc, con sẽ không khóc nữa.”
Mộ Chính Thiện dở khóc dở cười nhìn nàng: “Lớn như vậy, sao vẫn còn nũng nịu.” Ngữ khí đã buông lỏng không ít.
Mộ Niệm Xuân nhanh lau nước mắt: “Cha nhất định còn có việc, nữ nhi sẽ không quấy rầy.” Nói xong, hướng Thạch Trúc nháy mắt.
Chủ tớ hai người nhanh chóng thi lễ, liền như vậy lui xuống.
Mộ Chính Thiện á khẩu, không biết nên cười hay tức giận.
Mộ Nguyên Xuân cũng bị Mộ Niệm Xuân vô lại vô sỉ sợ ngây người, ngay cả việc rơi nước mắt cũng quên.
Sau một lúc lâu, Mộ Chính Thiện mới hồi phục tinh thần lại, ho khan
một tiếng nói: “Nguyên Xuân, con xưa nay lòng dạ dày rộng. Điểm ấy việc
nhỏ cũng đừng để ở trong lòng.”
Mộ Nguyên Xuân: “……”
Mộ Nguyên Xuân trong lòng còn bao lời muốn nói nhưng Mộ Chính Thiện
đã nói như vậy, cô ta tiếp tục dông dài, chỉ sợ cũng không có tác dụng
gì. Đành phải cố nén tức giận, thấp giọng vâng lời.
Mộ Chính Thiện nghĩ nghĩ, lại dặn dò một câu: “Việc hôn nhân Trường
Hủ còn mấy tháng, bố trí tân phòng không cần quá mức sốt ruột. Chờ năm
sau lại đi khố phòng chọn này nọ cũng không muộn.”
Mộ Nguyên Xuân chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, không thể nuốt xuống hay nhổ ra, vô cùng khó chịu.
Cô ta buộc chính mình nở nụ cười: “Nữ nhi cẩn tuân phụ thân phân phó.”
……
Từ thư phòng đi ra, tươi cười trên mặt Mộ Nguyên Xuân nhất thời biến mất vô tung. Trong lòng tràn đầy lửa giận cùng hận ý.
Mộ Niệm Xuân! Một ngày nào đó, ta sẽ đem ủy khuất gấp bội trở về cho người!
Mộ Nguyên Xuân bước nhanh vài bước, bỗng nhiên chậm lại.
Mộ Niệm Xuân lại không rời đi, liền như vậy đứng ở ven đường, khóe
môi hiện ý cười. Nụ cười kia, rõ ràng chính là khiêu khích! Ghê tởm hơn
là, cả Thạch Trúc, biểu hiện chủ tớ y như nhau.
Mộ Niệm Xuân ra vẻ kinh ngạc nhìn lại: “Ta còn nghĩ đại tỷ sẽ ở trước mặt cha khóc một hồi, không nghĩ nhanh như vậy đã đi ra.”
Mộ Nguyên Xuân bị đánh trúng chỗ đau, sắc mặt cực khó coi, lại nửa
điểm cũng không chịu yếu thế, cười lạnh phản kích: “Tránh thoát lần này, vị tất được những lần sau. Ta sẽ xem, ngươi sẽ còn bảo vệ Thạch Trúc
được bao lâu.”
Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Ta có thể sánh bằng không thể ngươi, vì bảo
toàn chính mình, dễ dàng liền buông tha Liên Kiều cùng Phương mama. Nay
bên người ngay cả tri kỷ nói chuyện đều không có, ta thay ngươi cảm thấy thất vọng đau khổ.”
…… Mộ Nguyên Xuân nghe liền đen mặt. Một lời phản bác cũng không nói ra được.
Liên Kiều thì liền thôi, Phương mama rời đi, là vì cô ta. Cô ta không chỉ không vì Phương mama cầu tình, còn nghĩ đổ hết sai lầm lên trên
người Phương mama……
Nhưng trong tình huống kia, cô ta còn có thể làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải trước bảo toàn chính mình đã!
Mộ Niệm Xuân nói mấy câu, đã đem Mộ Nguyên Xuân khí mặt không còn
chút máu, trong lòng thập phần hết giận. Cười tủm tỉm tiếp đón Thạch
Trúc:“Thiên rất lạnh, tay của ta đều nhanh bị đông cứng. Chúng ta mau
chút hồi ốc nướng sưởi ấm đi.”
Thạch Trúc cười khanh khách ứng. Chủ tớ hai cái thân mật tướng cùng rời đi.
Mộ Nguyên Xuân nhìn hai người thân ảnh, có trong nháy mắt hoảng hốt. Theo bản năng nhìn bên người đỗ quyên liếc mắt một cái.
Đỗ quyên lại cúi thấp đầu xuống.
Mộ Nguyên Xuân tự giễu kéo kéo khóe môi. Đỗ Quyên là con của người
hầu trong phủ, đến bên cạnh cô ta cũng đã hai năm. Làm việc cũng coi như tận tâm, nhưng chưa thể nói là trung tâm. Cùng Phương mama tự nhiên
không thể so được, chính là so với Liên Kiều cũng xa xa không kịp.
Nhưng là, trừ bỏ Đỗ Quyên, bên cạnh cô ta không có ai có thể dùng……
Mộ Nguyên Xuân bình tĩnh lại, không muốn nghĩ tiếp chuyện phiền lòng đó, lạnh nhạt phân phó nói: “Chúng ta trở về.”
Đỗ Quyên lên tiếng, cung kính duy trì khoảng cách hai ba bước, tuân
thủ nghiêm ngặt bổn phận nha hoàn. So với Mộ Niệm Xuân chủ tớ thân mật,
cũng là không thể so sánh nổi.
Chuyện khố phòng liền như vậy không gợn sóng trôi qua. Mộ Nguyên Xuân âm thầm giận vài ngày, ở Mộ Trường Hủ trước mặt lại không nói nửa lời.
Mộ Trường Hủ từ miệng gã sai vặt Tùng Đào viện biết được việc này,
sau một lúc lâu không nói gì. Hồi lâu mới thở dài. Thấy Mộ Nguyên Xuân
cái gì cũng không hỏi.
Huynh muội hai người ngày xưa thân mật khăng khít, giờ đã không nói
chuyện với nhau. Có một số việc, Mộ Nguyên Xuân không nói, Mộ Trường Hủ
cũng không nghĩ tới hỏi.
……
Rốt cục cũng đến ngày ba mưoi.
Mộ gia cao thấp đều tinh thần sáng láng vui sướng, liền ngay cả Mộ
Nguyên Xuân Mộ Niệm Xuân, cũng rất ăn ý biểu hiện ra hòa thuận, giả dối. Một câu, hai câu đều tỷ tỷ muội muội, kêu hết sức thân thiết.
Mộ gia chủ tử cũng bất quá mười mấy người, phân ra nam nữ rõ ràng.
Chu thị hôm nay phá lệ cao hứng, cười nói: “Lần đầu tân niên, chúng
ta theo các cáo mệnh vào cung yết kiến Hoàng hậu nương nương. Năm nay
trong cung riêng sai người tới nói, thời điểm tiến cung muốn dẫn các
tiểu thư chưa chồng vào cùng. Nguyên Xuân Uyển Xuân Niệm Xuân, cả ba
ngày mai theo ta tiến cung.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người là sửng sốt.
Mộ Nguyên Xuân không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.
Mộ Uyển Xuân vẻ mặt vui mừng, trong lòng nhanh chóng tính toán ngày mai nên mặc cái gì.
Mộ Niệm Xuân lại không có tâm tình vui mừng sung sướng. Nàng từng thề kiếp này không bao giờ đặt chân hoàng cung nửa bước, thật không nghĩ
tới, nhanh như vậy đã vi phạm lời thề, lại một lần nữa tiến cung ……