Đọc truyện Niệm Xuân Quy – Chương 140: Đêm hội (nhị)
Vấn đề như thế, Tề vương lại sắc mặt không thay đổi đáp: “Hẳn là giống em không sai biệt lắm.”
…… Hắn nói như vậy, không khác thừa nhận chuyện trọng sinh.
Mộ Niệm Xuân trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không biết là tư vị gì.
Từ ngày nào đó bắt đầu trọng sinh, nàng liền cẩn thận giữ bí mật này. Ngay cả người nhà tối thân cận cũng không lộ ra nửa chữ. Không khỏi có
loại côi cút một người cô độc cùng tịch liêu.
Không nghĩ tới, trên đời này lại vẫn có một người giống nàng, mang theo tang thương kiếp trước nhớ lại trọng sinh ……
Giờ khắc này, lòng của nàng hiện lên vi diệu thân thiết, hai người trong lúc đó khoảng cách nháy mắt kéo gần lại rất nhiều.
Đáng tiếc, Tề vương hé miệng, lập tức đã đem phần thân thiết này đánh mất: “Hiện tại tới phiên tôi hỏi em. Em tỉnh lại khi nào?”
Mộ Niệm Xuân ngắn gọn đáp: “Tháng tư năm nay, tôi đẩy Mộ Nguyên Xuân
rơi xuống nước, chính mình bị ngã vào núi giả. Sau khi tỉnh dậy thì như
thế.”
Tháng tư?
Trong mắt Tề vương hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, khóe môi cong
lên: “Thực trùng hợp, tôi cũng vậy, tháng tư năm nay tỉnh lại. Hai người chúng ta quả nhiên có duyên phận.”
Mộ Niệm Xuân: “……”
Mộ Niệm Xuân vô lực, hít sâu một hơi nói: “Tôi sẽ không gả cho anh!”
Tề vương mâu quang vi thiểm, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Vì cái gì? Em
hẳn là rất rõ ràng, Đại Tần này cuối cùng là của tôi. Em gả cho tôi,
tương lai chính là Hoàng hậu tôn quý Đại Tần. Một người dưới vạn người,
phong cảnh vinh quang. Em vì cái gì không muốn?”
Mộ Niệm Xuân vẻ mặt quái dị nhìn Tề vương: “Anh…… Không tính làm chút cái gì sao?”
Nghe trong lời nói Tề vương, đúng là cái gì cũng không tính làm, mặc cho hết thảy giống kiếp trước?
Tề vương miễn cưỡng hỏi lại: “Em cho rằng ta phải làm gì?”
Mộ Niệm Xuân á khẩu.
Đúng vậy, nàng vừa rồi hỏi như vậy, quả thật rất chắc hẳn phải vậy.
Hợp lý mà nói, cái gì cũng không làm mới là tốt nhất lựa chọn. Nếu không có phiên vương làm loạn. Không có án giết tân hoàng đăng cơ, thiên hạ
Đại Tần này vô luận như thế nào cũng không tới phiên hắn đến làm thiên
tử.
Hắn như thế nào khả năng nguyện ý thay đổi hết thảy này?
Mộ Niệm Xuân trầm mặc, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Vốn tưởng rằng vạch trần bí mật Tề vương. Có lẽ có thể thử thuyết
phục Tề vương trở thành minh hữu. Trước tiên làm phòng bị, sẽ không có
một hồi nội loạn sang năm kia. Nguy cơ của Mộ gia cũng có thể giải quyết dễ dàng. Hiện tại xem ra. Nàng thật sự là quá mức suy nghĩ ……
Đôi mắt Tề vương thâm u bình tĩnh dừng ở trên mặt Mộ Niệm Xuân, làm
như muốn thấu lòng nàng, sau một lúc lâu, mới há mồm nói: “Em vì lo lắng Mộ gia!”
Mộ Niệm Xuân không phủ nhận: “Phải. Ai tọa long ỷ, tôi đều không sao cả. Tôi chỉ hy vọng người nhà có thể bình an sống sót.”
“Phải làm đến điểm này, kỳ thật một chút cũng không khó.” Tề vương
chậm rì rì nói: “Chỉ cần em gả cho tôi thành Tề vương phi, Mộ gia chính
là nhạc gia của tôi. Tôi nhất định bảo vệ Mộ gia bình yên vô sự.”
Mộ Niệm Xuân kéo kéo khóe môi, trong giọng nói tràn đầy châm chọc:
“Nếu tôi nhớ không lầm. Kiếp trước Vĩnh Ninh hầu phủ cửa nát nhà tan! Tề vương phi cũng sớm hương tiêu ngọc vẫn. Anh dựa vào cái gì cam đoan như vậy.”
Tề vương thần sắc tự nhiên đáp: “Kiếp trước ta không hề phòng bị,
trong tay lại vô binh quyền, tự nhiên thất thế. Kiếp này, ta tự nhiên
sớm chuẩn bị. Nghĩ bảo vệ Mộ gia mọi người bình an, tự nhiên không nói
chơi.” Dừng một chút, lại hỏi: “Niệm Xuân, em cũng là hy vọng Mộ gia
bình an, nên biết cái lựa chọn nào mới sáng suốt nhất.”
Mộ Niệm Xuân cắn khóe môi, sắc mặt hơi trắng.
Tề vương đã nói. Hiện tại, đến phiên nàng làm lựa chọn sao?
Là lựa chọn gả cho Tề vương. Bảo vệ người nhà bình an, hay là kiên
trì giấc mộng lúc trước, né khỏi kinh thành tránh đi hỗn loạn?
……
Tề vương rất kiên nhẫn. Không ép sát, ngồi ở ghế trên, phá lệ nhàn nhã tự tại.
Mộ Niệm Xuân kinh ngạc đứng ở phía trước cửa sổ, trầm mặc không nói.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, không khí trong phòng giống
như đình chỉ lưu động, nặng nề cơ hồ làm người ta hít thở không thông.
Tề vương ngay từ đầu tâm tình không tệ, nhưng theo thời gian trôi
qua, nhìn Mộ Niệm Xuân vẻ mặt giãy dụa mâu thuẫn, trong lòng cũng dần
dần có tư vị.
“Em vốn không đợi gặp tôi sao?” Tề vương nửa thật nửa giả vui đùa:
“Vẫn vậy. Trong lòng em vẫn như trước nhớ thương La Ngọc? Hoặc là Tử
Kiều biểu ca của em?” Vẫn là kiếp trước đồng quy vu tận Lương võ đế?
Cái tên cuối cùng, ở đầu lưỡi rốt cục vẫn là nuốt trở vào. Không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn bỗng nhiên không muốn ở trước mặt Mộ
Niệm Xuân nhắc tới nam tử kia.
Mặc kệ là yêu là hận. Nam tử kia có được nàng tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
Mỗi khi nghĩ tới điều đó, trong lòng hắn đều dâng lên vi diệu ghen tuông.
“Lòng tôi nhớ thương ai, cùng anh không quan hệ.” Mộ Niệm Xuân phục
hồi tinh thần lại, mặt không chút thay đổi phản kích: “Tôi thực cảm thấy kỳ quái. Tôi không phải mỹ nhân cái gì quốc sắc thiên hương, rốt cuộc
là điểm nào làm cho anh nhớ mãi không quên? Anh nói đi ra, tôi hiện tại
liền sửa!”
Tề vương: “……”
Tề vương nhất thời cũng không biết nên giận hay nên cười.
Vấn đề như vậy, thật sự khó có thể trả lời.
Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu lưu ý nàng? Này ngược dòng đến rất nhiều năm trước.
Hắn chạy ra khỏi kinh thành, Lương võ đế vẫn phái binh đuổi giết bao
vây tiễu trừ, hắn trốn đông trốn tây thập phần chật vật, tìm nơi nương
tựa, người của hắn cũng càng ngày càng nhiều. Đến sau, thế lực hắn dần
dần lớn mạnh, đã thành họa lớn của Lương võ đế. Trong triều không hề
thiếu quan viên âm thầm đầu hướng về phía hắn, liền ngay cả trong cung
cũng có cơ sở ngầm của hắn. Cơ sở ngầm âm thầm truyền đến tin tức,
thường xuyên nhắc tới Thần phi.
Phi tử mà lãnh huyết vô tình tàn nhẫn Lương võ đế tối sủng ái tối tín nhiệm.
Hắn sai người âm thầm thu thập tin tức về nàng. Khi hắn biết vị Thần
phi này chính là Mộ gia tứ tiểu thư khi, liền mệnh cơ sở ngầm trong cung lén tìm được nàng, hy vọng nói động nàng âm thầm đối phó Lương võ đế.
Nhưng nàng lại cự tuyệt rõ ràng lưu loát.
Hắn biết có chút thất vọng, nhưng cũng không đặc biệt để ở trong
lòng. Nữ tử tham niệm hư vinh phú quý, không muốn mạo hiểm như vậy là
khó tránh khỏi.
Ba năm sau, hắn lãnh binh công vào hoàng cung. Một khắc công phá Phúc Ninh điện kia, đã thấy Lương võ đế bị độc chết. Tâm thần hắn câu chấn,
lăng lăng nhìn nàng.
Nàng bình tĩnh lại hờ hững cười chết đi.
Một màn kia, thật sâu khắc ở trong lòng hắn. Vài năm sau khi đăng cơ, thành ma không thể diệt.
Hắn có được thiên hạ, có được vô số mỹ nhân. Nhưng hắn trong lòng,
thủy chung có một chỗ vắng vẻ. Buồn bã như vậy là yêu sao? Hắn không
biết.
Trọng sinh sau một khắc kia nhìn thấy của nàng, trong lòng hắn kích động mừng như điên, cơ hồ không thể kiềm chế.
Hắn rốt cục rõ ràng đã biết tâm ý chính mình.
May mắn, cả đời này là hắn gặp nàng trước. Hắn không chút do dự quyết định, không phải nàng không cưới! Chẳng sợ dùng chút t thủ đoạn i bỉ,
chẳng sợ hiện tại nàng còn không tình nguyện, hắn cũng sẽ không buông
tay.
Mộ Niệm Xuân cười khẩy, trong mắt tràn đầy bài xích.
Tề vương nhíu mày, từ từ cười: “Em rốt cuộc không thích tôi điểm nào nhất, em nói ra, tôi sửa!”
“Tôi chán ghét thân phận Tề vương của anh! Chán ghét hoàng cung! Chán ghét lục đục với nhau! Chán ghét âm mưu tính kế! Chán ghét ngay cả nói
cũng không dám tùy tiện!”
Áp lực hồi lâu ủy khuất cùng phẫn nộ trong lòng cuồn cuộn không ngớt, Mộ Niệm Xuân rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, bật thốt: “Kiếp
trước cuộc sống như vậy tôi sớm chán ghét, tôi chỉ nghĩ tới chút bình
thản an nhàn qua ngày. Vì cái gì lại muốn kéo tôi vào vòng lốc xoáy? Tôi kiếp trước từng đắc tội với anh, anh định dùng biện pháp như vậy trả
thù tôi sao?”
Lời chưa dứt, trong mắt đã nổi lên thủy quang.
Tề vương trong lòng căng thẳng, hình như có một chỗ bị đau, trong
thanh âm có chút chua xót: “Không phải như thế, Niệm Xuân. Em hiểu lầm, tôi thật sự thích em, cũng là thật tình muốn cùng em cùng cả đời.
Tôi……”
“Kia là anh một mình tình nguyện! Anh có hỏi qua tôi có tình nguyện
hay không?” giọng nói Mộ Niệm Xuân khẽ run, nước mắt lưng tròng, lại
quật cường không chịu rơi xuống: “Một khắc kia mở mắt lại, tôi liền thề
cuộc đời này không bao giờ tới gần hoàng cung nửa bước. Anh vì cái gì
không chịu buông tha tôi?”
Nước mắt rốt cục theo khóe mắt chảy ra.
Mộ Niệm Xuân dùng sức cắn môi, không để tiếng khóc thành lời.
Mấy ngày nay suy nghĩ phiền muộn, cùng trằn trọc đau đớn nháy mắt đều đi lên, hóa thành nước mắt không tiếng động, trên gương mặt trắng muốt
lưu lại hai dòng nước mắt.
Tề vương trầm mặc một lát, sau đó bước lên, ôm nàng vào trong lòng.
Mộ Niệm Xuân khóc vẫn không quên giãy dụa: “Lưu manh! Đăng đồ tử! Buông!”
Tề vương không buông ra, ngược lại càng dùng sức ôm sát.
Cánh tay hắn rắn chắc hữu lực, Mộ Niệm Xuân căn bản giãy dụa không
ra, khó thở, dùng sức đánh vào ngực, vào chân hắn. Thậm chí cúi đầu,
hung hăng cắn lên tay hắn.
Tề vương không nhúc nhích, tùy ý nàng phát tiết trong lòng. Sau đó thấp giọng nói: “Niệm Xuân, thực xin lỗi.”
Trong thanh âm, toát ra áy náy hiếm thấy.
Mộ Niệm Xuân dừng tay, nâng lên hai mắt đẫm lệ sương mù, mang theo
một tia mong đợi cuối cùng hỏi: “Anh có thể buông tha tôi sao?”
“Không thể.” Tề vương trả lời thập phần nhanh chóng: “Em trong lòng
không thoải mái, tôi đứng ở đây để em đánh cho hết giận. Bất quá, tôi
nhất định cưới em!”
Nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn bá đạo cũng được, tóm lại, hắn tuyệt không buông tay.
Mộ Niệm Xuân: “……”
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt nóng hơn nham thạch, nóng
bỏng làm người ta tim đập nhanh: “Niệm Xuân, trừ bỏ chuyện này, còn lại
mặc kệ em nói cái gì, tôi đều đáp ứng em.”
Mộ Niệm Xuân nhìn chằm chằm đôi mắt đầy cuồng nhiệt của hắn.
Hắn là thật sự muốn cưới nàng, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, mặc kệ có ai gây khó dễ, đều ngăn không được hắn quyết tâm.
Mộ Niệm Xuân buồn bã lại tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hít sâu một
hơi, sau đó mở mắt ra nói: “Nếu anh thật sự muốn cưới tôi, vậy đáp ứng
tôi ba điều kiện.”
Nàng rốt cục nhả ra.
Tề vương trong lòng một trận mừng như điên, không cần nghĩ ngợi đáp: “Đừng nói là ba, cho dù là ba mươi điều tôi đều đáp ứng.”