Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 30


Đọc truyện Niệm Niệm Hôn Tình – Chương 30

Mẹ Diên Vĩ đấy à?

Vâng! Là tôi đây! Cô Lưu tìm tôi có việc gì không ạ?Là thế này mẹ Diên Vĩ, sau giờ tan học bỗng nhiên không thấy bé Diên Vĩ đâu cả! Chúng tôi kiểm tra camera thì không thấy ai đến đón con bé mà là tự nó chạy ra ngoài! Thế nên chúng tôi mới muốn hỏi thử cô xem có phải con bé đã về nhà rồi không?Vừa nghe cô giáo bảo không thấy Diên Vĩ đâu nháy mắt sắc mặt Tần Mộ Sở đã trắng bệch cả ra, đến giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:

– Sao lại không thấy đâu? Không phải luôn có cô giáo trông bọn trẻ sao? Con bé sẽ không về nhà, nó biết giờ này tôi không có nhà mà…

Tần Mộ Sở cuống hết cả lên:

– Giờ tôi sẽ về nhà xem thế nào! Có gì cô nhớ báo cho tôi!

Nói xong cô vội vàng gác máy, thế nên cũng không có tâm trạng nào mà xem lại thông báo cuộc gọi nhỡ từ số lạ trên máy.

Cô gọi taxi, mau chóng về nhà.

Thế nhưng trong nhà nào có bóng dáng cái đuôi nhỏ của cô? Con bé vốn không hề về qua nhà!

– Mẹ Diên Vĩ, cô đừng lo quá, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi! Tôi tin cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm ra con bé thôi!

Những lời an ủi của cô giáo Tần Mộ Sở không hề nghe nổi.

Sao cô có thể không lo được chứ? Đây chính là con gái bảo bối của cô! Là mạng của cô đấy!!


Ngoài đường giờ lắm kẻ xấu như thế, lỡ như Diên Vĩ bị bọn buôn người bắt cóc mất…

Tần Mộ Sở không dám nghĩ thêm nữa.

Giờ phút này trong lòng cô vừa lo lắng lại vừa tức giận, rất muốn mắng hiệu trưởng với mấy thầy cô giáo phụ trách nhà trẻ một trận ra trò, thế nhưng cô cũng đủ lý trí để hiểu giờ không phải lúc để tranh cãi.

– Tôi sẽ tự đi tìm con bé!!

Cô lấy đâu ra kiên nhẫn mà ở đây chờ kết quả:

– Mọi người có tin gì nhớ gọi báo cho tôi biết!

Dứt lời cô định lao ra cửa, thế nhưng vừa hay di động trong tay lại réo vang.

Trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Lúc này bất kể là cuộc gọi nào cũng là một loại hi vọng với cô, thế nên cô rất nhanh đã bắt máy.

Chưa đợi cô nói gì thì giọng trẻ con giòn vang của Cái Đuôi Nhỏ đã truyền tới từ đầu dây bên kia:


Mẹ ơi!Cái Đuôi Nhỏ đấy à?!Tần Mộ Sở vừa mừng vừa sợ.

Các giáo viên đứng sau lưng cô nghe thế cũng xôn xao hết cả lên, đám người vội vàng bước lên trước.

– Dạ vâng! Là con đây mẹ ơi!

Đúng là cái đuôi nhỏ của cô rồi!

May mắn, con bé vẫn còn sống!

Con đang ở đâu? Ở với ai?Mẹ ơi con không cẩn thận đi lạc, rồi được một chú bác sĩ đẹp trai lại tốt bụng giúp đỡ…Tần Mộ Sở vừa nghe thế đã khóc nấc lên.

Ngoài đường khắp nơi đều có kẻ lừa đảo, ai biết được chú đẹp trai trong miệng con gái cô là người tốt hay kẻ xấu chứ? Ở ngoài đường còn thiếu những kẻ bỉ ổi chuyên lừa gạt trẻ con nữa sao?

– Mẹ ơi, mẹ đang khóc đấy à?

Đầu bên này cái đuôi nhỏ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ mình cũng cuống lên, hốc mắt đỏ ửng theo:

– Xin lỗi mẹ, Đuôi Nhỏ sai rồi! Mẹ mắng con đi, đừng khóc nữa được không ạ? Mẹ vừa khóc, là con… con cũng muốn khóc theo này.

Cuối cùng cô nhóc đúng là “Oa – ” một tiếng rồi khóc ầm lên ở đầu dây bên kia.

Cái đuôi nhỏ vừa khóc là Tần Mộ Sở lại càng lo con bé ở ngoài chịu ấm ức gì, trong lòng cô không khỏi xót xa:

Con đọc cho mẹ địa chỉ đi, giờ con đang ở đâu? Mẹ đến đón con ngay đây!Không cần đâu, để tôi đưa con bé về cho!Đột nhiên một giọng nam trầm thấp lại dày và ấm vang lên bên đầu kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.