Niệm Niệm Có Ăn

Chương 44: Chuyến Đi Lan Châu 33


Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 44: Chuyến Đi Lan Châu 33


Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Nghìn tính vạn toán cũng không hề nghĩ đến việc ca nữ có thể dùng mê hương!

Lúc ta tỉnh lại, toàn bộ năm người chúng ta đã bị trói hết cả tay chân, ngồi thành một hàng, đối diện chính là ca nữ, ả đã đốt nến lên, đang ngồi lật xem quyển “Binh pháp Tôn Tử”.


Nếu sớm biết thì trước khi đến đây, chúng ta phải uống viên thuốc giải bách độc mới được.


Thật là tức chết đi!

Hạ Nguyệt Nhi phát giác được ánh mắt của ta, ả đặt sách xuống, đi đến trước mặt ta thì ngồi xổm, cười với ta, ánh mắt lại lạnh băng: “Sao nào, lần trước không giết ngươi, ngươi lại không cam lòng, nghìn dặm xa xôi cũng muốn đến đây tìm chết hả?”

Câu này cũng quá dọa người, lúc đó, ta cảm thấy tim mình đang đập “bình bịch, bình bịch”, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, bình tĩnh lại, cũng cười nói với ả: “Không, ta là muốn đến xem xem, Nguyệt Nhi mà tâm tư Kiều Vĩnh lúc nào cũng muốn cứu, rốt cuộc là thần thánh phương nào.”


Vừa nhắc đến Kiều Vĩnh, trên mặt ả lại thoáng hiện qua một tia hoảng loạn, dù đã biến mất ngay sau một cái chớp mắt.
Ả nhanh chóng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống chỗ ta, giọng điệu sắc bén như để che đậy lo lắng trong lòng: “Những nam nhân mà ta đã gặp nhiều hơn rất nhiều so với cái loại tiểu nha đầu nhà ngươi.
Kiều công tử ngu xuẩn, tin nhầm người không đáng tin, trách ai đây? Chỉ có thể trách bản thân hắn thôi.”

“Kiều Vĩnh là người ngốc, nhưng hắn bị rơi vào kết cục như thế toàn là công lao của ngươi, mà đến khi ở trong ngục cũng vẫn nghĩ phải cứu ngươi ra.
Đồ ngu giống như hắn thật sự là không nên sống trên thế gian này.” Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ả, lạnh nhạt nói, “Ta chỉ có thể chúc hắn đừng có lại gặp phải cái đồ nữ tử rắn rết (độc địa) nhà ngươi lúc chuyển thế đầu thai tới kiếp sau.”

“Ngươi!” Ngay lập tức, ả bực bội đến không thể nhịn được nữa, chỉ vào mũi ta, mắng to, “Ngươi vẫn là tự chúc bản thân đừng có chết quá khó nhìn đi!”

“Chết thì cũng phải cho chúng ta chết thật rõ ràng chứ?” Ở bên cạnh, không biết là Tần Nhược cũng tỉnh lại từ lúc nào, khuôn mặt bình tĩnh tiếp lời, hỏi ả, “Hạ Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc là ai? Lại có quan hệ gì với vụ án này?”

“Sao ta phải để các ngươi chết một cách rõ ràng?” Hạ Nguyệt Nhi ha ha cười lớn, “Đời này, các ngươi là tiểu thư nhà quan cao quý, mà ta là ca nữ thanh lâu bị người nhục mạ, phúc mà các ngươi được hưởng đã đủ nhiều rồi, sao có thể để lúc chết cũng như mong muốn của các ngươi cơ chứ?”

“Ngươi thật là buồn cười.” Trần Thiến Thiến cũng tỉnh rồi, tức không chịu được, ra sức giãy giụa, hận không thể đứng lên đánh ả, “Thân phận của ngươi lại không phải do chúng ta tạo nên, ngươi dựa vào cái gì mà trút giận lên chúng ta đây? Muốn trách thì cũng phải trách cha nương ngươi không biết phấn đấu!”

“Câm miệng!” Sắc mặc Hạ Nguyệt Nhi tái mét, cầm lấy con dao ở bên cạnh, quăng về phía Trần Thiến thiến, ta sợ đến hét ra tiếng, vẫn còn may là Trần Thiến Thiến kịp quay đầu đi, cán dao đập vào vách đá “bụp” một tiếng, lại rơi xuống mặt đất.


Nữ tử này quá độc ác!

Hạ Nguyệt Nhi nhắm mắt, sau khi bình tĩnh lại, đối diện với khuôn mặt tức giận của Trần Thiến Thiến, nói: “Đừng có lấy những thứ mà ngươi sinh ra đã có được để nhạo báng người khác không phấn đấu!”

Ta thở dài: “Hạ Nguyệt Nhi, không phải ngươi có dòng máu tôn quý của Liêu Quốc à, tại sao không quay về Liêu Quốc, lại sống tạm bợ qua ngày (1) ở đây?”

Hạ Nguyệt nhi ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Thiến Thiến, ánh mắt rủ xuống, không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, không biết là đang nghĩ cái gì.


“À, Hạ, Hạ tiểu thư.” Người săn tin cũng tỉnh lại, sợ tới mức mặt mũi tái xanh, lời nói cũng không hoàn chỉnh, “Tiểu nhân, tiểu nhân là vô tội ạ, tiểu nhân chỉ nhận tiền làm việc, người đại nhân có đại lượng (rộng lượng), tha cho tiểu nhân đi ạ!”

Hạ Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, trào phúng đầy mặt: “Một mình ta bắt sống được năm người các ngươi, qua mười năm nữa, truyền thuyết giang hồ cũng phải thêm vào một phần này của ta.”

Ả quay người, một tay nắm cằm ta, oán hận nói: “Nếu không phải vì các ngươi, không chừng ta đã sớm thuyết phục được Huỳnh Triệu Trung, lấy bản đồ lương thảo, lúc này đang ngồi tại hoàng cung Liêu Quốc, ăn sung mặc sướng, ai cũng không dám xúc phạm ta nửa phần rồi.”

Ta bị bắt buộc ngẩng đầu nhìn ả, ả lại giễu cợt một tiếng, thò tay lấy dao găm ở trong ủng của ta ra: “Với mánh khóe này mà các ngươi cũng dám nửa đêm nhòm ngó trước cửa nhà ta, đến lúc Liêu quân đánh tới, các ngươi cũng chỉ có đường chết thôi, chết sớm thì siêu sinh sớm, cứ cho là ta ban ơn cho các ngươi đi.”


Ta không ho he một tiếng, thật ra đã sớm thoát được dây trói trên tay rồi, Hạ Nguyệt Nhi còn đang say sưa trong lời nói của mình, ha ha cười lớn, tay cầm dao găm, quay người đi.


Trong lòng ta nghĩ, nữ tử nhà ngươi đã để ta tháo chạy một lần, mà lại có thể không nhớ chút nào hả?

Tần Nhược và Trần Thiến Thiến đều cảm giác được động tác của tay ta, quay sang nhìn nhau, đều căng thẳng đến nín thở…


Cơ hội chính vào lúc này!

Ta cởi dây thừng trói họ ra, mở băng vải quấn chân, âm thầm đứng dậy, nhắm mắt, dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì không dừng, rồi bổ nhào về phía Hạ Nguyệt Nhi, hét lên với hai người kia: “Hai người mau gọi Đại Tráng dậy!”

Trần Thiến Thiến đứng lên, ném dây thừng, phi thân về phía trước, đá một cái liền làm dao găm trong tay Hạ Nguyệt Nhi bay đi mất!

Người săn tin vội quay đầu, gọi Tần Nhược: “Tiểu thư, tiểu thư cứu với!”

Hạ Nguyệt Nhi đích thực võ công cao cường, thấy ta tiến đến thì chỉ nhè nhẹ nhấc tay, liền có thể làm ta ngã ra đất, ta bị đau đến mức ôm chặt bụng ngay lập tức.
Khuôn mặt ả bừng bừng lửa giận, quay người lại, đánh nhau với Trần Thiến Thiến.


Đúng vào lúc này, ngoài hang động truyền đến tiếng bước chân vang dội như sấm sét, dường như có một số lượng lớn người đang đi đến đây.

Vẻ mặt Hạ Nguyệt Nhi biến đổi, tranh thủ Trần Thiến Thiến không để ý, nhảy lên đạp một cước vào eo nàng, làm Trần Thiến Thiến bị ngã lăn ra đất.
Hạ Nguyệt Nhi nhanh chóng lôi ta đứng dậy, một tay bóp cổ ta, một tay kẹp chặt thân người ta, áp tải ta đi ra ngoài.


  

·

Không kịp nữa rồi, quan binh đã đến cửa động.


Trong thời khắc đó, tim ta đã quay trở về

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.