Niệm Niệm Có Ăn

Chương 35: Thích Một Người Là Như Thế Nào


Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 35: Thích Một Người Là Như Thế Nào


“Đêm qua đúng thật là quá loạn rồi, Ngũ Công chúa hưng sư động chúng (vận động nhiều người) đi tìm Tần Nhược, kết quả là người ta đã sớm về viện của mình, hoàn toàn không có ở đó.
Lại không biết là ai đã thông báo việc này cho Tạ phu nhân, Tạ phu nhân gọi tất cả mọi người đến xét hỏi, cuối cùng bị tức đến mức lật bàn.”

Trong lòng ta thì nghĩ, có thể không tức giận hay sao? Trong phủ của mình, mà chính nhi tử của mình lại bị trêu chọc như vậy, nếu việc này không được ngăn chặn kịp thời, thì bây giờ không phải là Tiêu Diễn phải cưới Tần Nhược rồi à?

“Lúc đó không đuổi kịp Nguyệt ca ca, tỷ lại gặp được Cầm tỷ tỷ, không để ý liền buột miệng để lộ chuyện này, bị nàng ấy tra hỏi toàn diện.
Ôi!” Trần Thiến Thiến lại thở dài, “Tỷ vẫn còn tưởng bọn họ sẽ chỉ để Tần Nhược say rượu phát điên mà thôi, ai mà biết được lại chơi lớn như thế.
Niệm muội muội, hôm qua có phải là muội đã đợi tỷ rất lâu không?”

“Vâng.”

“Đúng là Tạ phu nhân đã rất tức giận, nói Ngũ Công chúa là cô cô, mà lại có thể dẫn đầu mưu hại chất tử (cháu trai), tuổi còn nhỏ như vậy, mà lại không đi học hỏi điều tốt, còn nói để cho Vương gia bẩm báo với Thánh thượng, phải phạt thật nặng.”

Ta dựa vào vách xe ngựa, ngáp một cái: “Nói cũng đúng, Ngũ Công chúa ghét Tần Nhược, tại sao lại liên quan đến Tiêu Thế tử chứ?”

Lời vừa nói ra, ta liền cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tiêu Thế tử?

Xưng hô thế này sao lại có vẻ như là đã nghe qua ở đâu thế nhỉ?

“Không biết nữa.” Trần Thiến Thiến lấy tay chống cằm, “Cho dù trước đây Tiêu Diễn kiêu căng, làm người khác ghét bỏ, còn ở trước mặt mọi người cười nhạo Ngũ Công chúa, nhưng theo lý mà nói cô chất bọn họ, Ngũ Công chúa không nên làm như vậy.
Hay là vì Tiêu Diễn gặp nạn nên nàng ấy muốn dẫm thêm một cước?”

“Gặp nạn?”

“Đúng thế.
Ơ, người cưỡi ngựa phía trước có phải là Nguyệt ca ca không nhỉ?”

Ta cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là hắn.”

Trần Thiến Thiến nhanh chóng ngồi thẳng dậy: “Niệm muội muội, lần sau tỷ sẽ nói tiếp với muội nhé, tỷ muốn đi gặp Nguyệt ca ca.”

“Hả?”

Ta tròn mắt ngạc nhiên, thấy Trần Thiến Thiến cấp tốc xuống xe, “cướp” lấy một con ngựa từ đội xe, vội nhảy lên, hoàn toàn không thèm để ý những ánh mắt khác lạ của người xung quanh.


Sao Trần Thiến Thiến gặp Lý Quân Nguyệt, lại y hệt như ta thấy bánh hoa quế nhỉ, muốn nhịn thế nào cũng không nhịn nổi?

Đây có phải là “thích” một người không?

Lạc Cầm gõ cửa sổ, ta kéo rèm lên, thấy nàng lo lắng hỏi: “Tiểu thư, đêm qua người ngủ không ngon giấc ạ? Em ở ngoài phòng nghe thấy người xoay đi xoay lại, còn thở dài nữa.”

Lẽ ra, ta đã sắp đè nén được tâm tư tình cảm, Lạc Cầm vừa nói như thế, nó lại muốn nổi lên, lúc cảm thấy khuôn mặt mình sẽ bị thiêu đốt chỉ trong phút chốc nữa, thì chỉ trả lời “không sao”, rồi hạ rèm nhanh như chớp, sợ nàng sẽ hỏi tiếp.

Ta không nhịn được mà sờ lên môi mình, hồi ức làm cho tâm hồn người ta xao động đêm qua, lại được gợi ra, cho dù trên xe chỉ có một mình ta, ta vẫn cảm thấy rất rất xấu hổ, ngồi sụp xuống sàn xe.


—–

Lâm Niệm ta, từ khi sinh ra đến nay vẫn chưa được hai mươi năm thời gian, chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày, truyện trong thoại bản sẽ thành sự thật, lại có người bởi vì “hợp hoan tán” mà có hành vi như tên háo sắc đối với ta.


Càng không hề nghĩ tới, cái người háo sắc này lại chính là tên cao to.


Vào giây phút đó, ta nhìn thấy đôi mắt đang nhắm của Cố Lẫm Chi, đuôi mắt có một nốt ruồi nhạt màu rất nhỏ mà căn bản người khác sẽ không nhìn thấy, ta thì y hệt Tôn hành giả bị Phật tổ Như Lai giam dưới núi đá, hoặc giống như là bị trúng lời nguyền gì đó, muốn động đậy cũng không được.


Lúc nào cũng thấy Cố Lẫm Chi hung dữ, nhưng mà môi hắn lại thật mềm, gió đêm thì lạnh lẽo, mà hơi thở trước mặt thì rất nóng bỏng.


Ta nên làm thế nào đây, có nên bắt chước nữ tử bị khinh bạc trong thoại bản, tìm một thanh kiếm rồi giết hắn, xong tự tử?

Ta bị dọa cho sợ hãi, không làm chủ được tinh thần (1), khi phản ứng lại được thì vội đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng lên từ thảm cỏ, chạy thẳng cẳng.

Nhanh, nhanh một chút là sẽ về đến phòng, ta có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra rồi.


Ta không lo được hắn có bị phát hiện hay không, cũng không chú ý liệu hắn còn có sức mà đứng lên hay không, càng chẳng chiếu cố tới hắn có nằm trên thảm cỏ suốt một đêm hay không.


Ta phải chạy, ta phải chạy về phòng mình, ta phải chạy về cái chăn ấm áp của mình.
Ta phải nhắm mắt ngủ một giấc, ta phải làm cho trái tim đang đập loạn bùm bụp bình tĩnh lại.


Nhưng mà không làm được, ta trăn trở, trằn trọc, lăn lộn trên giường mấy canh giờ liền, thậm chí còn nghi ngờ liệu bản thân có phải sẽ mãi mãi không ngủ được, còn nghĩ: có phải ta sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử chết vì buồn

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.