Niệm Niệm Có Ăn

Chương 29: Tên Cao To Hay Làm Mất Hứng


Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 29: Tên Cao To Hay Làm Mất Hứng


Edit: Cháo Trắng + Beta: Ngát:

Sau buổi săn bắn hôm đó, ta liền khôi phục lại cuộc sống đại môn không ra nhị môn không bước của một tiểu thư, ngày ngày ở trong phòng của nương ta học cách quản lý việc nhà cùng với bà.


Hôm nay vừa học xong cách xem sổ sách, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, ta lập tức trở về viện của mình, thay quần áo rồi ăn cơm.


Lúc đi ngang qua vườn hoa, lại nghe thấy một tiếng “Bịch” vang lên.


Liếc mắt một cái, thì ra là ca ca nhà ta ngã từ trên tường rào xuống, ngã đến mức bốn vó chổng lên trời, thoạt nhìn vô cùng chật vật.


Ta dừng bước, nhìn ca vỗ vỗ bụi bẩn trên người, rồi đứng thẳng lên, khập khiễng đi về phía ta.


“Muội muội, hôm nay học cái gì thế?”

“Học xem sổ sách ạ.”

“À.” Ca sờ đầu ta một cái, ngượng ngùng cười: “Chuyện vừa rồi, muội đừng nói cho cha mẹ biết nhé.”

Ta gật gật đầu.


Ca ca nhấc chân rời đi, lại nghi ngờ xoay người lại nhìn ta: “Lâm Niệm, mấy ngày nay muội thế nào?”

“Chẳng thế nào ạ.”

“Thật sao?” Ca ca lại sờ tay lên đầu: “Ta luôn cảm thấy muội có chỗ nào đó không bình thường.”


“Là ca đọc sách quá nhiều, tẩu hỏa nhập ma thì có.” Ta nghiêm túc đáp lời: “Ca mau trở về đi thôi, cẩn thận một chút, đừng có mà va vào cây tiếp đấy.”

“Được thôi.” Ca xoa xoa đầu rồi rời đi.


Lạc Cầm nhẹ giọng nói với ta: “Tiểu thư, người có nhận ra công tử có cái gì đó hơi kỳ lạ hay không ạ?”

“Không có.” Ta lắc đầu: “Là lạ ở chỗ nào?”

“Để chuẩn bị cho kỳ thi mà đã một tháng rồi công tử không hề bước chân ra cửa, hôm nay lại trèo tường ra ngoài, còn mặc một bộ nho sam mới nhất, ngày xưa công tử đi ra ngoài không bao giờ mặc quần áo mới đâu, công tử luôn nói quần áo mới phải giữ lại để tết mặc.” Lạc Cầm thần thần bí bí nói thêm: “Tiểu thư, người không hề phát hiện ra những điều này ư?”

“Thật sao?” Ta nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy rất khả nghi, nhưng lúc này ta lại không có sức lực nào mà đi truy cứu, liền nhấc chân lên: “Không để ý.”

·

Lúc ăn cơm tối, cha ta đột nhiên buông bát đũa xuống, hân hoan vui sướng nói ra một câu: “Bản án lại có chút tiến triển.”

Ca ca lập tức hỏi: “Có tiến triển gì vậy ạ?”

“Hôm qua lúc cha đang trực thì gặp người bạn đồng liêu làm ở Hình bộ, hắn biết được cha và Kiều Nguyên có quan hệ tốt, liền mơ hồ nói đại khái mấy câu.” Cha ta cười nói: “Đại ý là những chứng cứ mang tính then chốt để vạch tội Kiều gia lại có điểm đáng ngờ mới.”

Ca ca cũng đặt đũa xuống, gật gù đắc ý cảm khái một câu: “Vụ án này lại có thể kéo dài lâu như vậy, quả thực là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.”

“Bởi vậy có thể thấy được, Thánh thượng quả thực có tâm tính cực tốt, không phân biệt rõ thị phi đúng sai thì quyết không bỏ qua.”

“Cũng có thể là vì Hoàng Thượng nhớ tới tình cũ, muốn cho Huỳnh Hậu Phát được sống thêm mấy tháng thì sao.” Ca thần thần bí bí nói thêm: “Con nghe nói ngày trước là chính hắn đã ủng hộ Hoàng Thượng.”

Ta yên lặng lắng nghe, ăn từng miếng, từng miếng nhỏ đồ ăn trong chén, chẳng hề nói một câu nào.


Vừa dứt lời, ca ca đang ăn lại đột nhiên quay đầu hỏi ta: “Lâm Niệm, sao dạo này muội ít nói chuyện thế? Trước kia không phải muội nói suốt ngày hệt như con chim hỉ thước sao?”

“Ca mới giống như chim hỉ thước thì có.” Ta tức giận buông bát: “Con đã ăn xong, con về phòng ạ.”

Nương thấy ta như thế thì trừng mắt nhìn ca ca một chút, oán giận nói: “Nói thế nào thì cũng là muội muội của con, có người ca ca nào như con không.”

·

Ta mang cái ghế ra, ngồi trong viện ngẩn người.


Lạc Cầm đứng trong phòng gọi ta: “Tiểu thư, không xem thoại bản nữa ạ? Hôm qua em và Lý tẩu ở phòng bếp đi mua đồ ăn, đã mang theo mấy quyển thoại bản mới về đấy.”

“Không muốn xem.”

“Em còn mang hạt dưa rang nổi tiếng ở chợ phía Tây về cho tiểu thư nữa, tiểu thư ăn không ạ?”

“Không ăn.”

Nàng thở dài.


Trong viện, cây thúy trúc lại cao hơn một chút, đổ bóng loang lổ lốm đa lốm đốm trên mặt đất, nếu như cầm bút để minh họa lại, nhất định có thể làm cho tất cả mọi người sợ hãi thán phục.

Nhưng ta cứ nhìn chằm chằm mặt đất, vẫn không muốn nhúc nhích như cũ.


Không biết Lý Quân Cầm có biết vẽ tranh như vậy không nhỉ?

Lúc ta còn nhỏ, Lý Quân Cầm chính là truyền thuyết trong kinh thành.


Cầm kỳ thư họa, bắn tên cưỡi ngựa, trong mọi cuộc thi đấu đều đứng đầu bảng, làm người cởi mở hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, được đương kim Thái hậu nhìn trúng, lại bởi vì không muốn tiến cung, nên lựa chọn bầu bạn với cha trấn giữ biên cương.


Phần khí phách này, cho dù là Lâm Niệm ta, cũng tự nhận không cách nào sánh bằng được.


Dù sao thì ta vẫn còn hơi sợ phải chịu khổ.


Ta vẫn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, mặc dù ca ca ham chơi, nhưng cũng bởi vì thân phận mà giữa đông đảo đệ tử không ngóc đầu lên được, kém xa vẻ tiêu sái tự tại hiện giờ.
Có một lần, trong trận đấu mã cầu (1) trong quan học, ca bị mấy người vây quanh bắt nạt.


Ta ngồi ở bên dưới xem, gấp đến độ sắp khóc, thầy giáo không ở đây, nhóm bạn học bên cạnh cũng không một ai dám ra tay tương trợ.


Đúng lúc Lý Quân Cầm đi theo phụ thân nàng đến quan học chơi đùa, trông thấy trận chiến này, quăng roi ngựa lập tức xuống trận, dạy dỗ đám người bắt nạt ca ca một trận ra trò.


Ta còn nhớ rõ, nàng chắp tay sau lưng, ngước đầu lên, hệt như một tiên tử từ trên trời giáng xuống, nói chuyện âm vang hữu lực: “Quan học dạy các ngươi, chính là lấy mạnh hiếp yếu, ức hiếp người nhỏ sức yếu à? Nếu mà như thế, còn chẳng bằng về nhà cho lành!”

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, lần đầu tiên biết được, hóa ra một nữ tử cũng có thể khí khái bất phàm như thế.


Ta chợt nghĩ tới hình ảnh trông thấy trong buổi săn bắn kia.


Nếu như là ở trong thoại bản, thì đây cũng là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, một cặp trời sinh đấy.

Phiền chết rồi, rốt cuộc thì tại sao trước kia ta lại muốn xem nhiều thoại bản đến như vậy chứ!

Vì sao từ trước đến nay trong thoại bản đều không có nhân vật chính nào giống như ta vậy chứ?

Ngồi một hồi lâu, mặt trăng đều treo tới tận đỉnh cây trúc, rốt cuộc thì ta vẫn buồn bã ỉu xìu đứng dậy trở về phòng.


Lúc bước chân đi tới cửa, lại nghe thấy tiếng “Ục ục” “Ục ục” vang lên.


A?

Ta hơi nghi ngờ một chút, đi đến bên bệ cửa sổ, quả nhiên, lại trông thấy con chim bồ câu kia.


Ta không nói được cảm giác trong lòng ra sao, có chút vui mừng nhảy cẫng lên, lại có chút tức giận.


Tên cao to lại viết thư cho ta làm cái gì?

Ta chậm rãi cởi lá thư mà bồ câu mang tới xuống, đang suy nghĩ có nên nể mặt mà xem một chút hay không, thì con bồ câu thối kia đã vỗ vỗ cánh, bay đi rất nhanh.


Ta tức giận đến giậm mạnh chân, chạy

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.