Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 26: Đau Lòng
Edit: Cháo Trắng + Beta: Ngát
Ngày kế tiếp sinh nhật ta, trời bất ngờ đổ mưa.
Mặc dù trời u u ám ám, mưa như trút nước, nhưng tâm tình của ta lại là muôn màu muôn vẻ.
Chỗ duy nhất không ổn chính là, lúc ta ra cửa lại không nhìn sắc trời, quên cầm theo ô, lúc này chỉ đành phải đứng dưới mái hiên của một quán điểm tâm trên con phố ngay trước cổng Đại Lý Tự.
Cửa hàng không mở bán, một đứa trẻ mập mạp đang ngồi xổm ở trước cửa, nhìn chăm chăm chú chú vào một vũng nước đọng trước mặt.
Hắn đang nhìn cái gì vậy?
Ta cũng ngồi xổm xuống, nhìn theo ánh mắt của hắn.
Hóa ra ở trên cái vũng nước kia có một con thuyền giấy đang nổi, lung lay sắp đổ nhưng lại đạp gió rẽ sóng.
“Là ngươi gấp sao?” Ta bắt chuyện với hắn, nghiêm túc nói: “Thuyền giấy này ngươi gấp không đúng cách, chẳng mấy chốc nó sẽ bị lật mất.”
“Ai nói vậy?” Đứa trẻ ngẩng đầu lên, tức giận: “Nó sẽ không bị lật.”
“Nếu không chúng ta đánh cược nhé?”
Trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói quen thuộc: “Đánh cược cái gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, tên cao to mang trên mình một bộ nho sam màu xanh nhạt, cầm một chiếc ô giấy dầu, đứng trong màn mưa.
Hắn đứng thật vững vàng, dáng vẻ hiên ngang phong độ, giống như đã hòa làm một thể với cơn mưa vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn ta, hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
·
“Chúng ta để lọt một nhân vật mấu chốt, Kiều Vĩnh.”
Mới vừa vào một gian phòng trong quán rượu bên cạnh, ta liền nhịn không được nói ra ý nghĩ trong lòng: “Ca nữ kia rất khả nghi, mà người kết nối nhân vật khả nghi này với Kiểu bá phụ chỉ có một người, đó chính là Kiều Vĩnh.”
Tên cao to ngồi xuống, châm hai chén trà, đưa một chén cho ta: “Lâm Niệm, triều đình không phát bổng lộc cho ngươi.”
?
Ta nâng ly trà lên, nghi ngờ nhìn về phía hắn, hắn lại cười cười: “Lần nào ta cũng phải tự móc tiền túi ra để thưởng cho ngươi, nếu còn như này mãi, Cố đại nhân sẽ phải móc sạch vốn liếng ra mất.”
Quỷ hẹp hòi.
Ta bĩu môi, bưng trà lên, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ta không cần tiền thưởng.”
“Trước đó chúng ta đã phái người theo dõi ca nữ kia và Tần Nhược, nhưng không thu hoạch được gì cả.” Cố Lẫm Chi bình tĩnh nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Không hề phát hiện ra bất kỳ chỗ nào khả nghi.”
“Không thể nào lại như vậy được.” Ta nhịn không được nói: “Nhưng mà cả hai người này cùng đi vào phòng mà, việc này chính là chỗ khả nghi.”
“Các ngươi chỉ thấy được hai người họ nói chuyện, chứ cũng không nghe được nội dung.” Hắn nhíu mày: “Có lẽ Tần Nhược là khách của quán rượu, gặp chỉ là để phân phó ca nữ này làm vài việc thì sao?”
“Không đúng.” Ta đặt chén trà xuống: “Ca nữ kia nhất định không bình thường.
Nhờ đâu mà nàng được thả ra khỏi ngục, lại nhờ vào cái gì mà vào được quán rượu này để hát khúc chứ? Có quán rượu nào lại dùng một ca nữ vừa mới ra khỏi đại lao?”
“Ta đã tra xét hồ sơ.
Là một hạ nhân không liên quan gì đến bản án, chỉ cần năm lượng bạc cùng một người đảm bảo, liền có thể ra ngục.
Người giúp nàng làm đảm bảo, chính là tiểu nhị của tửu lâu này, tên là Triệu Khánh, nghĩ vậy thì số bạc này hẳn là cũng do hắn chi ra.”
Ta có chút ngây ngẩn cả người, là vậy sao, có lẽ tiểu nhị của quán này là người quen cũ của nàng, biết được nàng gặp tai ương phải vào lao ngục, liền đi giúp nàng chuộc thân? Như này cũng giải thích được sao.
Không đúng.
Không đúng.
Không nói ra được có chỗ nào cổ quái.
Ta không tranh cãi nữa, chỉ là tự lẩm bẩm: “Ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
“Về phần Tần Nhược, ngươi nói thì càng không hợp lý.” Cố Lẫm Chi nhìn chăm chú vào ta: “Mặc dù ngày bình thường nàng ngang ngược càn rỡ, nhưng một tiểu thư nhà quan đại môn không ra, nhị môn không bước, làm sao mà bị cuốn vào một vụ án thông đồng với địch phản quốc được?”
“Không đúng.” Ta nghe lời này thì cảm thấy rất không vui vẻ, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Nếu theo như lời ngươi nói, thì thừa tướng đã ngồi ở vị trí cao, có được vinh hoa phú quý, vì sao lại muốn mạo hiểm phạm án chứ?”
Tên cao to cũng không tức giận, ngược lại trong mắt còn lóe lên một tia thưởng thức, nhưng chỉ
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
.