Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 19: Vẫn Còn Một Câu Hỏi Nữa
“Nói đi, mò lên nóc tửu lâu làm cái gì vậy hả?”
Ở trong y quán ngoài thành, sau khi y sư đã lui ra, Cố Lẫm Chi nâng chén trà ở chiếc bàn bên cạnh lên, lại nhấc nắp, thổi thổi mấy hơi rồi đưa đến bên miệng, cũng không thèm nhìn ta một cái nào.
Ta cắn cắn môi, có chút chột dạ: “Ta đang muốn tìm ngươi đây, ở đó ta đã gặp được ca nữ của Hoa Nguyệt lâu! Ta sợ nàng ta chạy mất, gấp quá nên mới trèo lên nóc nhà.”
“Ồ?” Cố Lẫm Chi buông chén trà xuống, nở nụ cười như có như không: “Vậy thì ta còn phải cảm ơn ngươi đã giúp ta phá án?”
“Không dám, không dám.” Ta ngượng ngùng khoát khoát tay: “Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách (1) nha.”
Hắn lập tức bị ta chọc cho phì cười: “Lâm Niệm, tốt nhất ngươi vẫn nên thành thật khai báo thì hơn.”
Ta chép miệng, lại cúi thấp đầu: “Chân của ta bị đau.”
Bấy giờ giọng điệu của Cố Lẫm Chi mới hơi hòa hoãn hơn một chút: “Chỉ bị cào rách một góc y phục thôi, không bị thương ngoài da, trở về nhà ngoan ngoãn mấy ngày là hết đau.”
“Ừm.”
“Huống chi, ta cũng không bảo ngươi lấy chân ra để nói chuyện.”
Ta: …
“Vì sao Trần Thiến Thiến cũng ở đó?”
“Ngươi cũng biết nàng à.” Ta ngẩng đầu, vô tội nhìn hắn: “Còn có Tần tiểu thư, Lý thị lang cũng ở đó.”
“Chả trách ngươi lại trèo lên nóc phòng.” Cố Lẫm Chi lập tức nói: “Về sau không được hồ nháo cùng với Trần Thiến Thiến như vậy nữa.”
Ta gật gật đầu, nhưng trong lòng càng thêm nghi ngờ, tên Cố Lẫm Chi này cũng quá thông minh đi.
“Cố đại nhân, còn chưa cảm tạ ân nghĩa ngươi đã cứu ta, vì sao ngươi cũng ở chỗ này thế?”
Hắn thanh thản nhẹ nhàng dựa lưng vào thành ghế: “Ngươi đoán xem.”
“Nói vậy thì quá không công bằng đi.” Ta nhịn không được lầm bầm: “Vì sao ngươi hỏi ta thì ta phải thành thật trả lời, mà ta hỏi ngươi thì lại phải tự mình đoán chứ?”
Hắn bị ta chọc cười, nhịn không được vừa cười vừa nói: “Bởi vì ngươi là dân, còn ta là quan.”
“Hừ.” Ta càng nhỏ giọng hơn, tiếp tục lầm bầm: “Làm quan lại không làm chủ cho dân, chẳng thà về nhà đánh lão hổ còn hơn.”
“Ngươi lại lầm bầm cái gì?”
Ta đứng lên: “Cô nam quả nữ không thể ở chung một phòng, ta muốn về nhà!”
“Ngươi và ta là quan dân chung một phòng, để tiện việc tra hỏi, không sao.”
“Vậy thì Cố đại nhân hỏi xong chưa?”
“Vẫn còn một câu hỏi nữa.”
Trong lòng ta ngầm bực bội: Chẳng lẽ cứ nam nhân dáng dấp đẹp mắt thì đều không dễ lừa gạt như vậy sao?
“Vậy ngươi hỏi nhanh lên.”
Hắn mỉm cười đứng dậy, nhất thời nhìn lại có chút khí chất ôn hòa của một công tử cao quý: “Ngươi muốn lễ vật gì vào ngày sinh nhật?”
Sinh nhật?
Sao hắn lại biết sắp đến sinh nhật của ta rồi?
Oa, đại quan muốn tặng lễ vật cho ta này, vậy thì nhất định là sẽ rất phong phú đi.
Ta nhịn được mà nhảy cẫng trong lòng, nhưng bề ngoài lại lắc đầu: “Tạ đại nhân, vô công bất thụ lộc (2), ta không thể nhận được.”
“Xem như cảm ơn manh mối của ngươi.”
“Thật như vậy sao?” Ta lập tức vui vẻ hẳn lên, nghĩ nghĩ: “Ta muốn một quả cầu thiên văn (3)! Cứ làm bằng đồng là được, cái kia ta đã từng trông thấy ở nhà khác, nhìn có vẻ chơi rất vui!”
“Được.” Hắn gật gật đầu: “Ta còn có chuyện, quần áo của ngươi bị rách rồi, đợi lát nữa Thấm Trúc đưa y phục tới, ngươi thay rồi hãy đi.”
Trong lòng ta như nở hoa, vội vội vàng vàng gật đầu: “Được.”
–
Cái miệng của Thấm Trúc quá nghiêm chỉnh, ta hỏi các kiểu suốt trên đường về nhà mà hắn không hề nói cho ta biết tại sao Cố Lẫm Chi lại xuất hiện ở đó.
Tà khí.
Vốn dĩ ta cũng không hiếu kỳ gì đâu, chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy chuyện này cũng hơi trùng hợp quá mức rồi đi.
Vì sao ta vừa gặp phải nguy hiểm, hắn đã lập tức xuất hiện?
Chẳng lẽ hắn lại biết ta là phúc tinh, sẽ mang manh mối phá án đến cho hắn, thế là phái người theo dõi ta?
Ta mới vừa nói lời tạm biệt với Thấm Trúc, bước chân vào cánh cửa nhà , thì Trần Thiến Thiến đã lập tức tiến lên đón.
“Niệm muội muội, tỷ chờ muội lâu lắm rồi.”
“Hừ.” Ta cố ý không để ý tới nàng, chắp tay sau lưng, đi vào trong.
Nàng áy náy ôm lấy cánh tay của ta: “Muội muội, tỷ thật sự không ngờ tới muội sẽ trượt chân té lầu, Thải Nguyệt cũng không được tích sự gì cả, sao lại không đón được muội chứ, tỷ tỷ bồi thường cho muội có được không.”
“Hừ.”
“Muội muội, hạ hỏa một chút, tỷ tỷ mời muội ăn cơm nhé.”
“Hừ.”
“Ai nha.” Nàng ôm lấy tay áo của ta, không ngừng lắc lắc: “Đúng rồi, tỷ ở phía trên nhìn thấy một chuyện, một chuyện đặc biệt kỳ quái đấy.”
Ta lập tức tò mò: “Chuyện gì?”
–
Đêm đó, ta đắc ý lật xem quyển thoại bản của mình, trong lòng suy nghĩ tới quả cầu thiên văn sắp về tay, đột nhiên lại nghe được giọng nói của ca ta vang lên.
“Lâm Niệm, ra ăn bánh trôi đường cát băng tuyết lạnh nào.”
Đây là món ăn được mang về từ phố ẩm thực nổi tiếng ở thành Nam, ta hứng thú bừng bừng ngồi bên bàn, nhịn không được kể với ca về chuyện ngày hôm nay.
“Cho nên Trần Thiến Thiến đứng ở trên nóc nhà rồi nhìn thấy Tần Nhược và ca nữ kia ở cùng một chỗ sao?”
Ta nhẹ gật đầu.
“Không phải là Tần Nhược có hẹn với Lý Quân Nguyệt à?”
“Đúng vậy ạ.” Ta cũng cảm thấy kỳ quái: “Trần Thiến Thiến nói các nàng cùng vào một gian trong phòng xì xào thảo luận.”
“Nói như vậy, nhất định có chỗ nào mờ ám rồi.” Ca đưa tay sờ lên cằm: “Trần Thiến Thiến không hỏi chuyện giữa Cố Lẫm Chi và muội sao?”
“Hỏi chứ ạ.” Ta có chút không nỡ cắn một viên bánh tròn trịa cuối cùng: “Nhưng hình như nàng đã biết Cố Lẫm Chi rồi, chỉ hỏi muội xem hắn đã đưa muội đi đâu, chứ chẳng hề lo lắng cho muội chút nào.”
Ca cười lắc đầu: “Người bạn phủ tướng quân này của muội, cũng là một người kỳ cục đấy.”
Ta nhìn về phía ca mà cười ngây ngô.
Những chuyện này đều chỉ là râu là ria thôi, dù sao thì ta chỉ muốn có quả cầu thiên văn là được.
Vui quá rồi.
— ——
(1) Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: Ý chỉ chuyện đất nước hưng thịnh hay suy vong đều có phần trách nhiệm của tất cả mọi người, dù là dân thường hay vua quan.
(2) Vô công bất thụ lộc: Không lập được công thì không nhận thưởng.
(3) Quả cầu thiên văn: là một quả cầu mô hình của thiên văn, được sử dụng nhiều trong hàng hải, để điều hướng, ngoài ra còn dùng để giảng dạy cũng như phổ biến kiến thức thiên văn.
Nó biểu thị các tọa độ của các chòm sao, chuyển động có thể nhìn thấy của các thiên thể.
Nói chung, hệ tọa độ của 88 chòm sao trên bầu trời, từ các sao ngũ đẳng, các cụm sao tinh vân chính, 28 chòm sao của Trung Quốc cổ đại, xích đạo, hoàng đạo, vòng xích kinh, vòng xích vĩ vẽ trên một bề mặt hình cầu.
.