Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 1: Hoàng Thượng Nhìn Trúng Bức Họa Của Ta
Dịch: Hương Trà Thơm Ngát
Hoàng thượng nhìn trúng bức họa của ta.
Sau khi biết được việc này, nương ta giận tím mặt, triệu tập tất cả mọi người lại, vỗ bàn: “Là ai để lộ bức họa của tiểu thư?”
Không có người dám trả lời.
Nương lại càng tức giận, nói với ca ta: “Tra cho ta! Tra ra là ai, ta sẽ không tha cho kẻ đó!”
Việc này đương nhiên không có kết quả.
Kế đó ta ngẩn người trước gương, nương phát giận sang cha ta, cha nhăn mặt nghĩ biện pháp.
Thiết nghĩ, cha ta là một quan viên cửu phẩm bé như hạt vừng, muốn ông nghĩ ra được một biện pháp vừa không đắc tội hoàng thượng, lại có thể bảo toàn ta, đúng là quá làm khó ông.
Ông mà có thông minh tài trí như vậy thì sớm đã thăng quan phát tài rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mỗi cách tiêu tiền kéo quan hệ, trước khi hoàng thượng hạ chỉ, tìm người nhẹ nhàng truyền lời tới ngài: vị Lâm cô nương này đã có hôn phối.
Như vậy mới có thể bảo toàn được thể diện của hoàng thượng.
Cha vội vã ra ngoài ngay tối hôm đó, đi tìm cữu cữu, thúc, bá của ta bàn bạc.
— —— —— —— —-
Sáng sớm ngày hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, cha mang đến cho ta một tin tức chấn động.
Ta đã có vị hôn phu, vị này chính là kẻ tử thù của ta, nhi tử béo nhà Lan Châu tri phủ – Kiều Vĩnh.
Lúc đó, ta bị dọa đến nỗi trâm cài tóc cũng rơi xuống đất: “Cha, con có thể tiến cung không ạ?”
Cha hận rèn sắt không thành thép, chỉ vào ta nói: “Con, tiểu nha đầu này, đầu óc hồ đồ rồi ư? Phí công ta trù tính cả một đêm!”
Nương cầm chổi lông gà tiến vào: “Tiểu Niệm, con muốn làm ta tức chết hả?”
Ta vội lắc đầu: “Không ạ, không ạ, con chỉ đùa thôi mà.”
Kiều Vĩnh thì Kiều Vĩnh đi, mặc dù béo, lại còn đần, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không dám đối với ta không tốt.
Nếu thực sự tiến cung, ta có chín cái mạng cũng không đủ để cho người ta đùa bỡn.
Ôi, tiếc cho ta, một con thiên nga trắng, cứ lãng phí như vậy gả cho một con vịt chốc đầu (1).
— —— —— ———
Ta đây vừa mới đồng ý, Kiều Vĩnh lại không vui nổi.
Nghe ca ta nói, Kiều Vĩnh làm loạn nhà nguyên một ngày một đêm, bị cha hắn đánh cho mặt mũi sưng vù mà vẫn còn ồn ào muốn đi kiện, để cho toàn thiên hạ biết Lâm Niệm ta ép hôn hắn – Kiều Vĩnh.
Tức chết ta rồi, tức tới ngứa răng, hận không thể ngay lập tức đi thu thập tên tiểu tử thối này một trận.
Ca ta lặng lẽ nói một câu: “Ca thấy cha nương đều đang lo vớ vẩn, với tính cách dễ nổi nóng, hơi chút thì động võ này của muội, vào cung đi nữa cũng sẽ đánh khắp thiên hạ không có đối thủ nha.
Ta lườm ca một cái: “Nói, có phải ca bán muội cầu vinh, đưa bức họa của muội truyền ra ngoài không?”
Ca liếc ta một cái, ngả người trên ghế mây trong viện của ta: “Ai mà dám để muội – đại rắc rối này – tiến cung, rồi có lúc sẽ liên lụy cửu tộc.”
Ta cũng lười để ý ca ấy, chỉ đối với cây trúc phú quý trong viện thở dài: “Ôi, ta đúng là mệnh khổ mà!”
Ca thấy ta phiền lòng, ho một tiếng, an ủi: “Muội yên tâm, bao cỏ Kiều Vĩnh kia, về sau muội nói một, hắn không dám nói hai, rất tốt nhé.
Thành thân xong cũng vẫn có ca chống lưng cho muội mà.
Phiền chết được!
~~~~~~~~~~
(1) Chỗ này mình chém, bản gốc là ô vuông: 癞□□.
.