Niềm Hạnh Phúc

Chương 13


Đọc truyện Niềm Hạnh Phúc – Chương 13

Những cuộc gặp gỡ rồi cũng phải chia tay. Giống như những vì sao trên bầu trời

Tất cả mọi thứ đó tôi đều không muốn mất đi. Giờ đây tôi không còn muốn gì nữa

Chỉ muốn được nhìn thấy bạn bên cạnh tôi cùng với niềm vui và cả những nổi buồn

Như lần đầu chúng ta gặp nhau dù ở bất cứ nơi đâu tôi cũng không quan tâm

————(σˋ▽ˊ)σ dzô——–

“ Thế chẳng lẽ anh nghe nhầm”

“ Anh già rồi đó cả tai cũng lãng nhanh chóng rước chị dâu về đi, địch luôn ở quanh ta”

“ Này Độc Cô Nhi……”

Độc Cô Hạo Kỳ á khẩu trước lời phản bác của Độc Cô Nhi vừa giận lại vừa vui sau đó liếc nhìn Hàn Ngân Hy thấy vẻ mặt bình thản trên mặt cô thì không khỏi thất vọng, chẳng lẻ mị lực của anh chưa đủ để chinh phục cô gái này, không được phải gia tăng thêm tình cảm mới được. Còn bên kia Bắc Thiên Chiến cơ hồ đã tức hộc máu cô ấy dám kiếm người đàn ông khác mà không phải anh Hàn Ngân Hy em được lắm tôi sẽ khiến em biết là em của ai Bắc Thiên Chiến càng lúc càng không hiểu chính mình, số lần anh gặp cô không nhiều làm sao anh có thể động tâm được chứ, chắc là do ngẫu nhiên thôi anh sao có thể như thế được.


Độc Cô Nhi nhìn thấy hai người đó đang nhìn nhau say đắm nhưng thật ra là nhìn Hàn Ngân Hy, thì cứ ngở mình nói chơi thành thật nên vội vàng kéo người bên cạnh ra để hai người có bầu không khí ấm áp

“Ngân Hy à! Chúng ta đi thôi..”

Một lần nữa Hàn Ngâm Hy được Độc Cô Nhi cho chạy bền khắp khu thương mại, vơ vét một hồi cả hai dắt nhau đi ăn. Đến nhà hàng, cô mới chợt nhớ ra mình đã bỏ quên túi tiền Độc Cô Hạo Kỳ, chắc bây giờ hắn đang vung đắp tình cảm với tên kia rồi, hây…nhà có mình hắn là quả duy nhất thế mà hạt lại bị lép gia môn bất hạnh, không biết có nên nói ba mẹ biết không ta để họ chuẩn bị tâm lý trước, tuy rằng cô rất thích chuyện này nhưng anh cô thì có lẽ hơn ngượng ngạo một chút nhưng miễn là mỹ nam thì OK hết. Hai người kia mà biết được suy nghĩ hiện tại của Độc Cô Nhi chắc cơ hồ có thể tăng xông máu chết tại chỗ. Hàn Ngân Hy thì đang nhìn vẻ mặt chán chường của Độc Cô Nhi mà cảm thấy buồn cười, bộ tất cả biểu cảm đều tập trung vào gương mặt của cô gái này hay sao?

“ Độc Cô Nhi, cậu đến đây để ngắm cảnh à”

“ Tiểu Hy à, sao này cậu gọi mình là Nhi Nhi là được rồi gọi như thế mới thân thiết hehe. Á mà cậu ăn gì?…Phục vụ”

“ Cho tôi hai phần bít tết bảy phần sống ba phần chín, hai dĩa sal trái cây cùng một chai rượu vang đỏ, cảm ơn”

Sau khi phục vụ mang thức ăn đến. Hàn Ngân Hy nhìn bàn ăn sao đó ngướt lên nhìn Độc Cô Nhi đang thong thả ăn thì nhàn nhạt lên tiếng

“ Vì sao cô lại quyết định làm bạn với kẻ như tôi? “

“ Sao cậu nghĩ thế, chẳng lẽ cô không muốn làm bạn với tôi sao?” Độc Cô Nhi chợt khựng người lại, buông dao nĩa trên tay xuống bàn, hai tay chống càm nhìn Hàn Ngân Hy một cách nghiêm túc khác hẵn so với lúc nãy

“Chỉ là do tôi cảm thấy tình bạn của chúng ta hình như đến quá sớm thì phải “

“ Không hẵn….””Ý của cô là….”

“Sở dĩ tôi quyết định làm bạn với cô là vì tôi biết rõ con người của cô. Tôi và cô đều giống nhau, đều là nạn nhân của Mai Ngữ Linh trong trò chơi chiếm lòng thương hại của nam nhân. Khi ấy tôi thật rất muốn làm bạn với cô để cùng nhau xé rách mặt nạ của ả ta nhưng cô lại rất khó gần và không muốn kết giao với bất cứ ai, cái vỏ bọc mà cô đang tạo ra cũng là thứ mà tôi đã từng làm. Khi bị cả thế giới quay lưng, bị luôn cả người mình tin tưởng đâm một nhát ngay trước mặt thì không còn gì đau đớn hơn lúc đó cả, vì thế cô luôn muốn tạo ra cho mình một thế giới nơi đó cô là bàn tay vàng muốn làm gì cũng được ngay cả việc đánh đổ nhân vật chính để nhân vật phụ lên ngôi, thế giới ảo luôn tốt hơn thế giới thực vì không cần phải đeo chiếc mặt nà nào cả, cô hiểu đúng không?”

Độc Cô Nhi cười bi ai nhìn Hàn Ngân Hy, không hiểu sao cô lúc này thật sự rất thấu hiểu tâm trạng của Độc Cô Nhi vì chính cô cũng đã từng nếm trãi cái mùi vị đó một sự chua sót đan xen cái cảm xúc tức giận, một người luôn bình tĩnh như cô có thể đánh mất luôn cả lý trí. Phải, điều đó hoàn toàn chính xác suy nghĩ bao giờ cũng tốt hơn thực tế nhưng có điều nó không thể cho nhìn hết bộ mặt của thế gian, không cho cô hết kinh nghiệm của cuộc đời

“Có lẽ cô nói đúng nó đau thật, thống hận thật nhưng không hiểu tại sao tôi lại không muốn buông có lẽ do tôi đã từng đặt niềm tin quá lớn “

“Có những thứ trọng mắt thiên hạ là thứ vô nghĩa nhưng nó lại là thứ mang lại niềm vui nhỏ nhoi cho những người đã trả qua quá nhiều hiện thực như chúng ta. Thế tại sao cô lại chấp nhận buông bỏ một thứ mà cô đã hy sinh rất nhiều cho nó”


“Vì lúc đó tôi chợt nhận ra, tại sao mình cứ phải đuổi theo một thứ tình cảm vốn đã hư ảo mà bỏ lỡ vô vàng niềm hạnh phúc ngay trước mắt, những điều đó vốn đáng thuộc về mình thế nhưng lại vô tình trao cho người khác, nó không đáng phải không?”

“ Vậy là trực giác của tôi đã đúng khi quyết định chọn cô là đồng minh, cô chấp nhận mở cái vỏ bọc đó để chứa thêm Độc Cô Nhi này không?”

“Có rất nhiều người cũng đáp ứng yêu cầu đó, vì sao cô phải là tôi”

“Vì cô khác họ, không vì tiền và quyền thế của gia đình tôi mà đối xử tốt với tôi, người ta thường nói tình bạn cùng tình yêu như một món hàng, thứ có giá trị được nâng niu bảo quản hay thứ chỉ sử dụng một lần rồi vứt bỏ không thương tiết đều thông qua ma lực của đồng tiền và thế giới này cũng không ngoại lệ, ai cũng như nhau đều bị nó thao túng”

“ Chúng ta có thể làm bạn tốt với nhau, nếu cô không phản bội tôi thì tôi sẽ không vứt bỏ cô”

“Chắc chắn việc đó sẽ không xảy ra, đơn giản vì tôi không phải Mai Ngữ Linh. Sao chúng ta lại cứ phải nói về cô ta trong bữa tối lãng mạn này chứ, thức ăn sắp lạnh hết rồi đấy…. Ngâng ly cho tình bạn…”

“….Được”

Hai người cùng nhau ăn tối nói chuyện vui vẻ sau khi kết thúc cuộc tâm tình với nhau. Cả hai dắt nhau đi dạo một hồi thì Độc Cô Nhi lên tiếng phá vỡ không gian im ắng giữa hai người

“ Tiểu Hy, tối mai cậu có đến bữa tiệc của Lam gia không?”

“Tất nhiên là phải đến để tìm khách hàng nhân tiện xem màn tiểu bạch thỏ của Mai Ngữ Linh bỏ lỡ thì rất tiếc, cậu cũng đến chứ”


“Màn kịch hay như thế không xem thì tiếc lắm, cậu bây giờ ở đâu mình đưa cậu về”

“Không cần đâu, mình tự về được bye”

“Như thế sao được chứ…..”

“ Cậu đi một mình coi chừng bọn khác đến quấy rối giống hồi nãy nữa là….”

“ Có tớ theo sẽ bảo hộ cậu…”

Sự thật chứng minh Độc Cô Nhi luôn thắng, Hàn Ngân Hy đang thắc mắc liệu Độc Cô Nhi có phải là tái bản của Lưu Ly không vì trong lúc tranh chắp cô không có lực phản kháng. Lúc trước thì có Lưu Ly bây giờ là Độc Cô Nhi ông trời cũng thương cô quá chứ hai người này mà tụ hợp lại một chỗ chắc cô có nước trốn đi thật xa cũng may điều đó không xảy ra Lưu Ly lúc này mình sống rất tốt cậu cũng phải sống thật tốt vào đó. Nhưng Hàn Ngân Hy đâu ngờ những ngày trầm lặng của mình sắp hết để nhường chỗ cho năm tháng quay cuồng….

_______________________

Mọi người đọc vui vẻ!!!

Chương này có vẻ cẩu huyết, chương sau mình sẽ cố gắng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.