Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 69: Quần áo bệnh nhân


Đọc truyện Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm – Chương 69: Quần áo bệnh nhân

Động tĩnh lần này huyên náo khá lớn, Đổng Phi và Phan Phong ở lại xử lý những chuyện cuối cùng, Bạch Bân thật sự không còn tâm tình tiếp tục đứng ở bến tàu nữa. Anh nếm thử một phen kinh tâm động phách, bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn ổn định lại, mặc dù đang lái xe vẫn rút ra một bàn tay nắm lấy Đinh Hạo.

Khi dừng xe dưới khu nhà, Bạch Bân vẫn giữ chặt Đinh Hạo ở trong xe, lần này anh thực sự đã bị dọa sợ. Đinh Hạo không dám nhiều lời, thành thành thật thật ngoan ngoãn để anh hôn nửa ngày, phối hợp của cậu dần dần khiến cảm xúc mãnh liệt của Bạch Bân giảm bớt, đến cuối cùng biến thành môi và môi nhẹ nhàng đụng chạm.

Bạch Bân kề sát trán cậu, không thèm quan tâm người nọ vẫn ướt đẫm nước biển, chỉ có thể chạm vào cậu mới khiến anh cảm thấy an tâm: “Anh nhìn thấy em rơi xuống biển, thiếu chút nữa đã nhảy theo luôn rồi.”

Đinh Hạo cười, cọ cọ trán anh: “May mà anh không nhảy đó! Anh thấy thuyền đó đi chưa xa, thật ra đã cách bến tàu mấy trăm thước rồi! Cho dù anh nhảy xuống cũng…”

Bạch Bân nuốt những lời còn lại của cậu vào trong miệng mình: “Không có lần sau, anh cam đoan.”

Đầu lưỡi Đinh Hạo khẽ rụt, lại bị cuốn lấy càng nhanh, liền quyết định thả lỏng để Bạch Bân thống khoái một phen. Chờ đến khi Bạch Bân buông cậu ra, Đinh Hạo cảm thấy miệng mình đã bị hôn tới sưng đỏ, giương miệng mếu máo phản kháng: “Bạch Bân, rất đau…”

Đinh Hạo bây giờ nói cái gì đều khiến Bạch Bân nghĩ theo một chiều hướng rất nghiêm trọng, nghe thấy chữ đau liền lập tức nhớ tới nguy hiểm Đinh Hạo phải chịu tối nay. Bạch Bân cau mày xem xét Đinh Hạo, vừa rồi anh quá hốt hoảng, vẫn chưa kịp nhìn người cậu: “Có phải bị thương không? Anh xem nào.”

Đinh Hạo toàn thân ướt sũng dính chặt vào người, Bạch Bân lôi kéo nửa ngày vẫn không thấy được bao nhiêu, lại thấy vài vết bầm ở gáy Đinh Hạo, như là bị súng chọc. Bạch Bân đau lòng nhíu mày, quay đầu lại khởi động ô tô: “Không được. Đến bệnh viện kiểm tra đi, anh lo lắng.”

Đinh Hạo vội vàng đè tay anh lại, ngăn cản: “Này, này! Ít ra cũng cho em về nhà đổi bộ quần áo đi đã, Bạch Bân, anh để em xuống, tắm rửa xong lại đi.”

Bạch Bân không đáp ứng, trời không lạnh, dính chút nước bẩn cũng không sao, chỉ sợ rơi từ chỗ cao như thế lỡ bị chấn thương ở đâu còn hỏng hơn: “Đến bệnh viện, anh tìm một phòng cho em, kiểm tra xong rồi tắm rửa.”


Đinh Hạo vẫn còn giãy dụa: “Quần áo của em…”

Bạch Bân đánh tay lái, vòng ngược lại: “Kiểm tra trước đã, lát nữa anh lấy quần áo từ nhà ra cho em.”

Về chuyện quần áo này, Bạch Bân lần đầu tiên không thực hiện hứa hẹn. Anh cùng Đinh Hạo đến bệnh viện liền lập tức bắt đầu kiểm tra, chỉ kịp cầm một bộ quần áo bệnh viện cho Đinh Hạo thay. Bạch Bân chờ bên cạnh dù thế nào cũng không chịu đi, bác sĩ bảo gì thì làm đó, bảo tắt điện thoại thì tắt điện thoại, chỉ cần có thể ở bên cạnh tận mắt nhìn thấy Đinh Hạo, ở cùng cậu.

Trên người Đinh Hạo không có vết thương gì, chỉ là cánh tay khi bị túm xuống biển có chút trặc, còn lại là lỗ tai bị nước vào, lấy bông y tế thấm ra là không sao nữa. Để phòng xa, Bạch Bân vẫn đề nghị bác sĩ dùng băng vải cố định cánh tay Đinh Hạo, anh luôn cảm thấy Đinh Hạo bị thương rất nghiêm trọng: “Như vậy để đỡ bị đụng hơn.”

Bác sĩ dở khóc dở cười: “Cậu ta chỉ bị trặc! Xương cốt có làm sao đâu. Không cần băng bó, cậu cầm thuốc mỡ, rượu thuốc ấy, đúng giờ xoa bóp cho cậu ta là được rồi.”

Đinh Hạo còn bị Bạch Bân lôi đi làm chụp chiếu x quang, vẫn chưa có kết quả, bị giữ lại phòng bệnh trong bệnh viện. Bạch Bân tìm một căn phòng thật lớn, có cả phòng khách, chẳng khác mấy so với ở nhà.

Khi tắm rửa, Bạch Bân đương nhiên cũng cùng cậu, trong lúc ấy cẩn thận kiểm tra thân thể Đinh Hạo một lần nữa, vuốt ve vết bầm sau gáy bị nòng súng chọc vào, lại nhíu mày: “Đau không?”

Đinh Hạo lúc này cũng không dám nói đau, vừa định lắc đầu, mặt liền bị Bạch Bân giữ chặt.

Bạch Bân ngồi trong bồn tắm lớn, mặt đối mặt nhìn Đinh Hạo, vẻ mặt lo lắng, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng nhẹ nhàng: “Đừng vội, bị choáng váng đầu đúng không?” Anh nhìn Đinh Hạo từ trên cao rơi xuống, trong lòng luôn có bóng ma, sợ sơ xẩy cái gì sẽ để lại di chứng. Bạch Bân thừa nhận mình không chịu nổi loại kích thích này lần nữa.


Đinh Hạo vui vẻ, dùng đầu huých anh: “Bạch Bân, anh yên tâm đi! Đầu em rắn chắc lắm!”

Bạch Bân bị cậu chọc cười, né vài cái, cuối cùng vẫn ôm Đinh Hạo vào trong ngực, hôn lên mặt cậu. Bạch Bân ôm cậu một hồi lâu mới có cảm giác chân thật, siết chặt thắt lưng kéo người vào trong lòng, cẩn thận không đụng tới cánh tay bị thương của cậu: “Không biết dính nước ấm có được không nhỉ…”

Đinh Hạo hoạt động cánh tay ‘bị thương’ kia: “Bạch Bân, thật ra em bị thương không nặng lắm đâu, bây giờ không hề thấy đau.”

Bạch Bân làm theo lời thầy thuốc, xoa bóp cho cậu: “Đừng lộn xộn, thương gân động cốt một trăm ngày, loại vết thương này cần dưỡng cẩn thận.”

Đinh Hạo vùi trong ngực Bạch Bân nửa nằm trong bồn tắm lớn, thoải mái muốn díp mắt lại. Cánh tay cậu chỉ bị kéo mạnh, còn không tính là trặc hẳn, Bạch Bân nhẹ nhàng xoa bóp như vậy, Đinh Hạo dần cảm giác vô cùng buồn ngủ.

Trên thực tế, cậu thật sự đang ngủ.

Tới khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, Đinh Hạo phát hiện mình đã tắm rửa xong, đổi sang một bộ quần áo bệnh nhân mới, nằm ở trên giường. Cậu ngẩng đầu lên tìm Bạch Bân, cửa khép hờ, qua khe hở có thể nhìn thấy một chút ánh sáng ngoài phòng khách. Bạch Bân hình như đang gọi điện thoại, thanh âm rất khẽ, chỉ mơ hồ nghe thấy.

“… Đúng, không bị thương nhiều, chỉ là trặc tay. Vâng, cần ở lại vài ngày quan sát… Nội yên tâm đi. Chuyện bến tàu đã xử lý tốt… Được, con biết…”

Đinh Hạo nghiêng người đè lên cánh tay, thật sự là hơi đau, lại ngửa người ra nằm thẳng. Chỉ chút động tác nhẹ như vậy, Bạch Bân liền nghe thấy, cúp điện thoại tiến vào xem cậu: “Tỉnh à? Chắc em đói bụng rồi. Anh đã mua cháo, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp nhé?”


Đi qua bật đèn lên, lại múc một bát cháo từ hộp giữ ấm, cẩn thận đút cho Đinh Hạo: “Có hơi nóng.”

Đinh Hạo đã gần một ngày một đêm chưa ăn cơm, không khách khí với Bạch Bân nữa, cậu để Bạch Bân bưng bát, chính mình cầm thìa há miệng ăn. Cháo nấu thịt nạc xay nhuyễn, vừa mềm vừa thơm, Đinh Hạo một hơi ăn liền hai bát mới buông thìa. Trong bụng đã no rồi, bây giờ mới có tâm tư hỏi Bạch Bân: “Vừa rồi là ai gọi điện vậy?”

Bạch Bân múc thêm cho cậu non nửa bát nữa, dỗ cậu ăn hết: “Mấy người bên ông nội gọi tới, hỏi em tỉnh chưa. Đúng rồi, anh chỉ nói cho ba mẹ một tiếng, không dám nói cho bà nội.” Bạch Bân đang nhắc tới vợ chồng Đinh Viễn Biên, bình thường anh đều gọi giống Đinh Hạo, xưng hô vô cùng tự nhiên.

Đinh Hạo không kháng nghị với sự tự nhiên của anh: “Ừm, đừng nói với bà nội, em cũng không sao, đừng để nội biết.”

Bạch Bân gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, anh nhìn Đinh Hạo ăn xong, lại đi dọn dẹp chén đũa. Đinh Hạo bây giờ mới nhìn thấy trên người Bạch Bân cũng mặc quần áo bệnh nhân giống cậu, nghi hoặc: “Bạch Bân, anh cũng bị bệnh sao? Không thoải mái chỗ nào?”

Bạch Bân đem đồ đã dọn để ra ngoài phòng khách, trở về mới giải thích với cậu: “Không, quần áo anh cũng bẩn, không về nhà tắm rửa, liền lấy bộ này mặc.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, lại liếc nhìn thêm vài lần, cười hỏi: “Này, Bạch Bân! Anh nói thế này có giống chúng ta hồi trước không? Em nhớ rõ bộ quần áo bệnh nhân ấy cũng gần giống như thế này, đều là hoa văn như vậy.”

Đinh Hạo nhắc tới là lần cậu và Bạch Bân cùng bị ném xuống sông. Bởi vì tên Lý Thịnh Đông chết tiệt kia, Bạch Bân và Đinh Hạo trực tiếp bị xe cứu thương chở tới bệnh viện, hai người ở trong bệnh viện cùng ăn cùng ở, quần áo bệnh nhân bé xinh cũng giống nhau như đúc. Cũng là bắt đầu từ khi đó, Bạch Bân liền cùng Đinh Hạo ‘đồng sàng cộng chẩm’. Lại nói tiếp, đoạn thời gian nằm viện kia cũng coi như là một kỷ niệm đẹp trong thời thơ ấu của Bạch Bân.

Bây giờ hai người mặc bộ quần áo bệnh nhân giống nhau, cùng nhớ lại, trong lòng đều có thêm cảm xúc. Đinh Hạo biểu hiện cực kỳ rõ ràng, cậu dán lên người Bạch Bân, nhìn anh hỏi: “Tối hôm nay anh có đọc sách không?” Thấy Bạch Bân lắc đầu, lập tức hôn lên: “Vậy chúng ta làm đi?”

Bạch Bân sợ chạm phải tay Đinh Hạo, không dám đẩy cậu ra, cũng luyến tiếc đẩy cậu ra: “Em đang bị thương.”

Đinh Hạo kề môi anh cọ xát nửa ngày, nghe thấy mấy lời này liền buồn cười, cắn một ngụm lên miệng Bạch Bân, chậm rãi dò xét: “Bạch Bân, em thật sự không sao. Anh thử kiểm tra xem?”


Bạch Bân bị cậu trêu chọc không còn nhẫn nại được nữa, từ giây phút anh nhìn thấy Đinh Hạo lên bờ kia đã rất muốn xác nhận, xác nhận Đinh Hạo thật sự đã trở lại. Ôm, hôn môi, vẫn chưa đủ cho anh xác định, chỉ có tay chân giao triền, trong giây phút hai người hợp làm một ấy, trái tim mới trở lại vị trí cũ. Bạch Bân ôm Đinh Hạo, giúp cậu ổn định thân thể, bàn tay vuốt ve thắt lưng Đinh Hạo an ủi, giảm bớt cảm giác kích thích mãnh liệt khi tiến vào.

Trán Bạch Bân lấm tấm mồ hôi, cố gắng khống chế tốc độ: “Có thể không, quá nhanh?”

Đinh Hạo kẹp chặt anh, không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng để lộ tiếng thở dốc qua kẽ hàm.

Bạch Bân hôn cậu, khóe miệng cong lên chút tươi cười. Dưới thân tiến công càng nhanh hơn, từ trong thanh âm anh có thể nhận ra, Đinh Hạo thích. Hai người luôn phối hợp ăn ý trên nhiều phương diện, mấy năm nay chưa từng thay đổi. Mới trước đây anh nghĩ tới cái gì, Đinh Hạo đều biết, mà Đinh Hạo nghĩ gì, anh cũng đều nhìn ra được trong cặp mắt xoay tròn loạn chuyển kia.

“Ưm… A… Không được! Bạch Bân, đừng… Đừng đâm vào bên trong… A… Ha!”

Bạch Bân vẫn chiếm lấy miệng cậu, nuốt trọn những thanh âm mê người, tất cả đều là cậu, là con người cậu: “Hạo Hạo, thả lỏng một chút. Siết chặt như vậy, anh không đâm sâu vào được…”

Bạch Bân còn nhớ rõ, lúc trước bọn họ cùng mặc đồ bệnh nhân giống nhau. Đinh Hạo nhỏ hơn anh, cổ tay, ống quần đều phải xắn lên vài gấu. Bé con kia cả ngày chỉ nghĩ toàn chuyện xấu, nhưng mỗi lần có chuyện vui đều tới chia sẻ cùng anh. Bạch Bân thậm chí còn cảm thấy, Đinh Hạo đang dùng cách của chính mình chọc anh vui vẻ, để anh cười nhiều hơn. Đinh Hạo làm tốt lắm, mỗi ngày anh đều bị cậu chọc cười, thật sự vô cùng hạnh phúc.

“Ưm… Ưm…”

Giây phút quan trọng cuối cùng, Bạch Bân chơi xấu vẫn chiếm lấy miệng Đinh Hạo. Mỗi lần ở thời điểm này chặn miệng cậu, dùng đầu lưỡi quấy, Đinh Hạo đều sẽ vì rất thoải mái mà khóc. Giống như tất cả thanh âm không thể phát ra đều biến thành nước mắt bức ra từ sâu trong thân thể. Bạch Bân thích ngắm bộ dáng cậu mất khống chế, càng thích Đinh Hạo ôm chặt mình, run run, phóng thích.

Bạch Bân nuốt lấy môi cậu, lần nào cũng giống nhau đều nói câu nói kia. Ba chữ, trước sau như một nhận được đáp lại là kịch liệt run rẩy, cùng với lời nhỏ giọng nghẹn ngào. Bạch Bân ôm cậu, cảm thấy tâm lại lần nữa được lấp đầy.

Đây là anh nuôi lớn, ai cũng không được phép cướp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.