Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 5


Đọc truyện Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám – Chương 5

Ở cổng bệnh viện là 2 cô gái rất xinh đẹp đang bước xuống bậc thang, đó chính là
Thanh Ngọc và Thanh Ngân. Thanh Ngân có khuôn mặt tròn trịa, dễ thương,
mái tóc ngố làm khuôn mặt cô càng ưa nhìn, dáng người tuy không cao lắm
nhưng lại làm hài hòa cân xứng hơn, tựa như đứa bé càng nhìn càng muốn
cưng nựng.

Thanh Ngọc thì khác. Lông mày lá liễu được cắt tỉa
cẩn thận, đôi mi dài cong vút, đôi mắt long lanh như nước hồ thu trong
vắt, linh động. Da thịt trắng nõn, sống mũi dọc dừa đầy quyến rũ. Đôi
môi đỏ mọng, làm người ta cảm thấy say mê. Mái tóc đen dài được thả tự
nhiên, hòa cùng nắng và gió làm người ta có cảm giác mình bị lạc vào
chốn thiên tiên. Dáng người mảnh khảnh đầy đặn trước sau, cao hơn cô gái bên cạnh làm người ta cảm thấy nghẹt thở. Cô như thiên sứ làm con người chìm đắm, muốn chạm vào nhưng không muốn chạm vì sợ cô bay đi mất.

Hai cô gái cứ thế bước xuống bậc thang, nói cười vui vẻ, để lại đằng sau
bao ánh mắt thèm muốn của đàn ông, ghen tỵ của phụ nữ. Bỗng đằng sau có 1 người con trai mặc ác blouse trắng chạy tới hối hả gọi:

– Tiểu Ngọc! Chớ anh 1 lát!

– A hình như có ai gọi cậu – Thanh Ngân quay lại thấy bóng dáng kia liền nói – Chà! Vũ Huy kìa Tiểu Ngọc!

– Đâu? – Thanh Ngọc quay lại, nhìn thấy Vũ Huy liền đứng lại.

– Anh chàng này si tình thật! Từ lúc gặp cậu trong đợt họp ban đã theo đuổi
cậu. Lâu như vậy rồi mà vẫn si tình thế. Hay cậu đồng ý tìm hiểu hắn

luôn đi- Thanh Ngân thúc giục Thanh Ngọc.

Chẳng là từ lúc vào
bệnh viện này, cô luôn thấy Vũ Huy tặng hoa cho Thanh Ngọc vào mỗi dịp
Valentine, 8/3 thậm chí sinh nhật cậu ấy nhưng Thanh Ngọc luôn từ chối
làm Vũ Huy muốn chết mới thôi. Nhưng hắn vẫn cố gắng theo đuổi Ngọc còn
nói khi nào cô chưa lấy chồng thì tôi vẫn còn theo đuổi làm cô bật cười
ngặt nghẽo còn Thanh Ngọc giận tím cả ruột gan.” Không biết hôm nay gọi
lại có gì hay để xem không đây?” Thanh Ngân thầm nghĩ.

– Đồng ý gì mà đồng ý! Tớ còn chưa nghĩ tới chuyện có bạn trai nè! Cậu đừng có nói bậy làm người ta hiểu lầm tớ kiêu kỳ!

Vừa dứt lời Vũ Huy đã chạy tới nơi, thở phì phò không dứt. Anh đưa cho 2 cô 2 tấm thiệp mời màu đỏ rồi nói:

– Chẳng là …tối nay sinh nhật anh…nên muốn mời..2 người tới dự!

– A sinh nhật phó khoa Vũ sao? Vậy thì…- Thanh Ngân quay sang nhìn Thanh Ngọc/

– Anh quay vào làm việc đi, chúng tôi sẽ đến!- Rồi Thanh Ngọc cầm lấy thiệp mời, khoát tay ý nói Vũ Huy vào làm.

– Thật không? Cảm ơn 2 người – Vũ Huy mừng rỡ, rồi quay vào làm việc, mặt cười tươi như đứa trẻ mới được cho kẹo.

– Cậu suy nghĩ lại, cho hắn 1 cơ hội à! – Thanh Ngân nhíu mi nguy hiểm.

– Muốn tớ đánh cho 1 trận phải không? Nhanh chúng ta đi siêu thị! – Thanh Ngọc dí dí cái đầu Thanh Ngân rồi giục cô đi siêu thị.

– Ok! – Thanh Ngân làm kí hiệu rồi bước cùng Thanh Ngọc.

Hai cô gái vui vẻ cười, ánh nắng xen qua mái tóc, làm họ trở nên nổi bật
trước bao ánh mắt. Họ đâu có biết, có người đàn ông nhấc điện thoại, bấm 1 dãy số, chờ đợi đối phương bắt máy:

– Có chuyện gì? – Đối phương nói, giọng tràn đầy lo lắng!

– Thưa bang chủ! Giản tiểu thư mới tan ca, được nhận 1 tấm thiệp mời dự sinh
nhật của một người đàn ông! Nghe Thanh tiểu thư nói người đàn ông tên Vũ Huy này theo đuổi Giản tiểu thư đã lâu, hôm nay mời cô ấy tới nhà dự
sinh nhật.- anh báo cáo.

– Vậy thái độ của cô ấy? – đối phuong giọng lo lắng và hồi hộp hỏi.

– Thưa! Giản tiểu thư đã đồng ý! – hắn hồi hộp nói.


– Đáng chết! – đối phương nặng nề.

– Thưa bang chủ, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào? – hắn hồi hộp hỏi, chỉ sợ như phạm lỗi.

– Cậu điều tra kẻ tên Vũ Huy kia cho tôi, rồi báo cáo sau! Chuyện còn lại cứ
để tôi xử lý, cậu cứ tiếp tục làm việc của mình – người đàn ông lạnh
lùng phân phó.

– Dạ tôi hiểu rồi ạ!

– Tút…tút…tút..- đối
phương cúp máy, hắn nặng nề thở dài rồi gọi tiếp thêm 1 cuộc chỉ nói vài chữ – điều tra Vũ Huy, hiện đang công tác tại bệnh viện trung tâm, trực tiếp gửi thông tin về cho bang chủ! – rồi hắn cúp máy, tiếp tục đi theo Thanh Ngọc.

Hai cô gái vào siêu thị, mua thức ăn và ít đồ dùng
sinh hoạt. Họ lang thang tới cả chỗ bán trang sức, đồng hồ, đi mua thêm
ít bộ đồ. Lương bệnh viện trả cao, cuối tháng lại có thưởng thêm, tiền
làm được gia đình không đụng tới, họ còn dư dả kha khá. Họ vui vẻ, tíu
tít nói chuyện, chia sẻ với nhau mọi thứ mà không biết rằng ở 1 nơi nào
đó, không khí đang vì họ mà trở nên ngưng trọng.

Chẳng là hôm nay Trần Minh Diệp đến công ty kiểm tra đột xuất, lãnh dạo các phòng ban
đem bản báo cáo lên cho anh xem. Ai cũng toát mồ hôi hột , mặt xanh mặt
đỏ nghe anh chỉ thị. Vừa dở tới báo cáo phòng kế hoạch, anh nhận điện
thoại. Vẻ mặt băng lãnh của anh đã khiến ai nấy đều hít thở không thông
rồi, bỗng nhiên anh lại tức giận chửi thề 1 tiếng làm ai nấy cũng rụng
rời tay chân, tim muốn rớt ra ngoài.

Cô gái nhỏ của anh làm anh
quá thất vọng. Trước đây khi Ám vệ anh cử sang để bảo vệ cô báo cáo có

người theo đuổi cô làm anh rất tức giận, chỉ muốn làm hắn biến mất trên
đời này. Nhưng khi biết được cô thẳng thừng từ chối, anh rất vui, lập
tức tăng lương cho nhân viên, tăng viện trợ cho các tổ chức từ thiện.
Anh cứ nghĩ cô gái nhỏ này sẽ duy trì như vậy, để đến khi anh thẳng thắn xuất hiện trước mặt cô, công khai rước cô về dinh. Ai ngờ hôm nay cô
lại đồng ý nhận lời mời sinh nhật của người ái mộ mình. Chẳng lẽ cô động tâm với cái kẻ tên là Vũ Huy kia sao? Nghe tin này anh thật sự muốn
giết người!

Anh lạnh lùng ngẩng mặt, nhìn đám người đang rủn rẩy trước mặt anh nói:

– Về phòng làm lại bản báo cáo! Tăng ca để hoàn thành mọi việc trước cuối tháng!

– Vâng! Đã rõ thưa Tổng giám đốc! – Ai nấy nhận lại bản báo cáo, run rẩy bước nhanh ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng đóng lại, anh đứng lên bước đến bên cửa sổ thùy tinh, nhìn ra bên ngoài! Ánh nắng chiếu vào con người ấy, dường như cũng trầm tư theo anh!

– Ting..ting- có email gửi đến.

Anh bước vội đến
bàn mở emai. Mọi thông tin về Vũ Huy đều được gửi đến. Con mắt anh dần
trở nên sắc lạnh! Cháu bên vợ của Trần viện trưởng sao? Vậy hôm nay anh
có việc để làm rồi! Anh cũng rất mong đợi được gặp cô gái nhỏ kia! Rất
lâu rồi không chính thức gặp gỡ nhỉ? Anh mỉm cười nhẹ nhàng, làm khó có
người tin được người đang cười đó chính là Trần Minh Diệp anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.